Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 37
Lạc Sanh Sanh
13/06/2024
Cuối cùng, Cố Thần lái xe, Chu Mặc ngồi ở vị trí ghế phụ, Trì Vũ ngồi ghế sau, trong xe khá là yên tĩnh.
Chu Mặc thật sự rất tò mò về Trì Vũ, hỏi: “Em gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu.”
Mới mười sáu tuổi à?
Chu Mặc có hơi sửng sốt, thật không hiểu nổi, làm sao mà một cô gái mười sáu tuổi như Trì Vũ lại có liên hệ với Cố Thần, người hai mươi bốn tuổi.
“Hai người quen nhau như thế nào vậy?” Chu Mặc thẳng thừng hỏi.
Trì Vũ nhìn Cố Thần đang lái xe, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Cố Thần qua gương chiếu hậu.
Cố Thần không muốn Chu Mặc biết chuyện mình suýt nữa thì tự tử, Trì Vũ hiểu ý của anh ta, nên thuận miệng biên soạn một câu: “Trước đây thầy Cố là gia sư của tôi.”
“Gia sư?” Chu Mặc ngơ ngác: “Sao tôi không biết chuyện này thế?”
“Nhưng mà, em tìm Cố Thần là đúng rồi, cậu ấy là học sinh giỏi trong lớp bọn anh đấy. Được cậu ấy dạy, chắc chắn thành tích của em sẽ rất tốt.”
Trì Vũ im lặng một cách kỳ quặc, rồi cười gượng gạo: “Cũng ổn.”
Cố Thần chú ý thấy vẻ khựng nhẹ của cô, nhưng không nói gì.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước biệt thự nhà họ Trì, bên ngoài vẫn đang có mưa nhỏ, Cố Thần tự mình cầm ô đi xuống xe, giúp Trì Vũ mở cửa, khiến Chu Mặc sững sờ thêm một lần nữa.
Trì Vũ xuống xe, nói lời cảm ơn với Cố Thần, rồi liếc nhìn Chu Mặc ở trong xe, nói: “Ngày mai có mưa, bảo bạn anh đừng nên đi ra ngoài.”
Cố Thần không ngờ cô lại đột nhiên nói như thế, hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: “Ra ngoài sẽ có chuyện gì?”
“Tai nạn.”
Trì Vũ khạc ra hai chữ với giọng điệu bình thản.
Ánh mắt Cố Thần thay đổi, nói: “Được, tôi sẽ nói với cậu ấy.”
Trì Vũ hơi tò mò đối với thái độ này của anh ta: “Có vẻ như anh không hề ngạc nhiên.”
Cố Thần nhẹ nhàng đáp: “Chẳng lẽ chuyện này còn ngạc nhiên hơn việc đưa cái hộp đựng tro cốt đến sao?”
Trì Vũ nghiêng đầu: “Anh nói như vậy cũng không có sai. Anh yên tâm, anh ấy không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị một vài vết thương nhỏ thôi.”
Cố Thần cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
“Tôi về nhà đây.”
Cô nhận lấy cái ô Cố Thần đưa, định trở về nhà, nhưng mới đi hai bước lại bị Cố Thần gọi lại.
“Thật ra thì...”
Trì Vũ quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ không hiểu, thật ra cái gì cơ?
Cố Thần suy nghĩ một chút, nói: “Trước đây thành tích của tôi rất tốt, nếu cô cần ôn tập, tôi có thể giúp cô.”
Trì Vũ: ...
Chắc tôi cảm ơn anh!
“Không cần.” Trì Vũ từ chối một cách dứt khoát.
Cố Thần suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Tôi biết cô có thể rất giỏi ở một số mặt, nhưng dù sao cô vẫn là học sinh, không thể hoàn toàn từ bỏ việc học tập được.”
Trì Vũ tỏ vẻ nghiêm túc: “Học tập không tốt, anh có cắt cổ tức của tôi không?”
Cố Thần ngẩn ra, lắc đầu: “Sẽ không.”
Trì Vũ lại hỏi: “Vậy nên, nếu tôi không đi làm, tôi vẫn có thể có tiền, phải không?”
Cố Thần gật đầu.
“Vậy thì học tập tốt hay không tốt đối với tôi có quan trọng lắm sao?”
“Cho nên...”
Trì Vũ vỗ vai Cố Thần: “Thầy Cố à, để tôi không cần phải học tập, anh nhất định phải làm việc chăm chỉ nhé!”
Cố Thần: ???
Luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra được chính xác là ở đâu.
Không phải anh ta đang khuyên bảo cô học tập sao? Sao lại thành anh ta phải chăm chỉ làm việc rồi?
...
Có lẽ vì biểu cảm trên gương mặt Cố Thần quá buồn cười, Trì Vũ không nhịn được mà bật cười, cô giơ tay lên làm động tác cổ vũ, rồi cười hì hì quay về phía nhà.
Cố Thần nhìn bóng lưng cô khuất dần, hồi lâu cũng cười một tiếng, rồi quay lại lên xe.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Chu Mặc thật sự rất tò mò về Trì Vũ, hỏi: “Em gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu.”
Mới mười sáu tuổi à?
Chu Mặc có hơi sửng sốt, thật không hiểu nổi, làm sao mà một cô gái mười sáu tuổi như Trì Vũ lại có liên hệ với Cố Thần, người hai mươi bốn tuổi.
“Hai người quen nhau như thế nào vậy?” Chu Mặc thẳng thừng hỏi.
Trì Vũ nhìn Cố Thần đang lái xe, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Cố Thần qua gương chiếu hậu.
Cố Thần không muốn Chu Mặc biết chuyện mình suýt nữa thì tự tử, Trì Vũ hiểu ý của anh ta, nên thuận miệng biên soạn một câu: “Trước đây thầy Cố là gia sư của tôi.”
“Gia sư?” Chu Mặc ngơ ngác: “Sao tôi không biết chuyện này thế?”
“Nhưng mà, em tìm Cố Thần là đúng rồi, cậu ấy là học sinh giỏi trong lớp bọn anh đấy. Được cậu ấy dạy, chắc chắn thành tích của em sẽ rất tốt.”
Trì Vũ im lặng một cách kỳ quặc, rồi cười gượng gạo: “Cũng ổn.”
Cố Thần chú ý thấy vẻ khựng nhẹ của cô, nhưng không nói gì.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước biệt thự nhà họ Trì, bên ngoài vẫn đang có mưa nhỏ, Cố Thần tự mình cầm ô đi xuống xe, giúp Trì Vũ mở cửa, khiến Chu Mặc sững sờ thêm một lần nữa.
Trì Vũ xuống xe, nói lời cảm ơn với Cố Thần, rồi liếc nhìn Chu Mặc ở trong xe, nói: “Ngày mai có mưa, bảo bạn anh đừng nên đi ra ngoài.”
Cố Thần không ngờ cô lại đột nhiên nói như thế, hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: “Ra ngoài sẽ có chuyện gì?”
“Tai nạn.”
Trì Vũ khạc ra hai chữ với giọng điệu bình thản.
Ánh mắt Cố Thần thay đổi, nói: “Được, tôi sẽ nói với cậu ấy.”
Trì Vũ hơi tò mò đối với thái độ này của anh ta: “Có vẻ như anh không hề ngạc nhiên.”
Cố Thần nhẹ nhàng đáp: “Chẳng lẽ chuyện này còn ngạc nhiên hơn việc đưa cái hộp đựng tro cốt đến sao?”
Trì Vũ nghiêng đầu: “Anh nói như vậy cũng không có sai. Anh yên tâm, anh ấy không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bị một vài vết thương nhỏ thôi.”
Cố Thần cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”
“Tôi về nhà đây.”
Cô nhận lấy cái ô Cố Thần đưa, định trở về nhà, nhưng mới đi hai bước lại bị Cố Thần gọi lại.
“Thật ra thì...”
Trì Vũ quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ không hiểu, thật ra cái gì cơ?
Cố Thần suy nghĩ một chút, nói: “Trước đây thành tích của tôi rất tốt, nếu cô cần ôn tập, tôi có thể giúp cô.”
Trì Vũ: ...
Chắc tôi cảm ơn anh!
“Không cần.” Trì Vũ từ chối một cách dứt khoát.
Cố Thần suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Tôi biết cô có thể rất giỏi ở một số mặt, nhưng dù sao cô vẫn là học sinh, không thể hoàn toàn từ bỏ việc học tập được.”
Trì Vũ tỏ vẻ nghiêm túc: “Học tập không tốt, anh có cắt cổ tức của tôi không?”
Cố Thần ngẩn ra, lắc đầu: “Sẽ không.”
Trì Vũ lại hỏi: “Vậy nên, nếu tôi không đi làm, tôi vẫn có thể có tiền, phải không?”
Cố Thần gật đầu.
“Vậy thì học tập tốt hay không tốt đối với tôi có quan trọng lắm sao?”
“Cho nên...”
Trì Vũ vỗ vai Cố Thần: “Thầy Cố à, để tôi không cần phải học tập, anh nhất định phải làm việc chăm chỉ nhé!”
Cố Thần: ???
Luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra được chính xác là ở đâu.
Không phải anh ta đang khuyên bảo cô học tập sao? Sao lại thành anh ta phải chăm chỉ làm việc rồi?
...
Có lẽ vì biểu cảm trên gương mặt Cố Thần quá buồn cười, Trì Vũ không nhịn được mà bật cười, cô giơ tay lên làm động tác cổ vũ, rồi cười hì hì quay về phía nhà.
Cố Thần nhìn bóng lưng cô khuất dần, hồi lâu cũng cười một tiếng, rồi quay lại lên xe.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.