Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 8
Lạc Sanh Sanh
06/06/2024
“Phải rồi, sau này đừng mở Quỷ Môn lung tung thế này, nếu cô gặp chuyện tương tự thì có thể tìm quỷ sai phụ trách khu vực này trước.”
Trì Vũ ngây người, gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết, mãi tới khi Bạch Vô Thường biến mất, mặt mày của cô mới nghiêm lại, xem ra U Minh ở thế giới này đã xảy ra chuyện rồi.
Mà kệ đi, trời sập có người cao chống, cô không lo được nhiều vậy đâu.
Gió lạnh thổi qua sườn núi, nơi này chỉ còn lại một mình Trì Vũ, cô nhìn mấy hũ tro dưới đất, thở dài, khom lưng ôm lấy, rồi xoay người rời đi.
Mới đi được vài bước, ngay lúc Trì Vũ đã nhấc chân lên cao, thì chợt cảm ứng được thứ gì, đành cưỡng chế bàn chân đang lơ lửng giữa không trung của mình hạ xuống một nơi khác.
Cô lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên, cúi đầu, quả nhiên, ở cái nơi cô suýt nữa đặt chân xuống có một bãi cứt chó.
Trì Vũ: …
Cô nghiến răng, ôm thùng đựng mấy hũ tro, trực tiếp Rút Ngàn Dặm Đất, chớp mắt đã xuất hiện ở một hẻm nhỏ tối tăm trong thành phố.
Mới đáp đất an toàn, cô bỗng bật người nhảy về sau vài bước, ngay giây sau, có một chậu hoa thình lình rớt xuống ngay chỗ cô vừa đứng.
Mặt mày cô vẫn lạnh tanh, nhanh chân bước ra khỏi hẻm nhỏ. Vừa đến đầu hẻm, một chiếc xe lao vút qua, hất văng nước dơ bên đường lên, cô nhanh nhẹn lùi về sau, khó khăn lắm mới tránh được.
Trì Vũ hít sâu một hơi, xác định chung quanh không còn nguy hiểm gì, lại tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình.
Mười hai giờ đêm, trên cây cầu bắc ngang sông còn rất ít xe cộ cũng như người qua lại.
Người anh chàng mặc áo đen đứng trước lan can cây cầu, gió trên sông đêm nay hơi lớn, khiến mặt sông dậy cả sóng, chân của anh ta chầm chậm tiến về phía trước…
“Anh tính làm gì thế?”
Anh chàng nghe thấy có người gọi mình thì vô thức lia mắt nhìn sang, sau đó bị dọa sợ chết khiếp, vội lùi về sau vài bước.
“Quỷ! Quỷ kìa!”
Tối nay Trì Vũ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trong tay còn ôm một cái thùng hộp giấy, tóc tai rối bời, che kín cả mặt, thoạt nhìn đúng là rất đáng sợ.
Cô trợn mắt: “Chết còn không sợ, thế mà lại sợ quỷ hả?”
Cũng đâu phải cô cố tình xuất hiện với dáng vẻ này, chỉ là trên đường tới đây gặp quá nhiều chuyện xui xẻo, không còn tâm trạng chú ý tới hình tượng mà thôi.
Chàng trai: …
Nghe cũng hợp lý phết.
Anh ta gom hết can đảm, bước về phía cô: “Thế cô…”
Là người hay là quỷ?
Trì Vũ không trả lời, lấy tay vén tóc, lại nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, rồi bảo: “Bị anh em phản bội, bạn gái cắm sừng, còn phá sản, đúng là thảm thật, nhưng chưa đến mức phải đi tìm chết mà nhỉ?”
Mặt mày chàng trai trắng bệch: “Sao cô biết?”
Trì Vũ vẫn không đáp lại câu hỏi của anh ta, bình thản đặt thùng giấy xuống dưới đất, duỗi tay: “Đưa ví cho tôi.”
Chàng trai: ?
Trì Vũ nói: “Sao vậy? Không sợ chết nhưng lại sợ, không dám đưa ví cho tôi hả? Hay là trong ví anh vẫn còn tiền nên sợ bị tôi cướp mất?”
Chàng trai cảm thấy cái người trước mặt mình đây đúng là kỳ lạ, nhưng anh ta có thể nhận ra con người này có bóng, hơn nữa cô nói không hề sai, cái ví trống trơn kia thì có gì mà sợ bị nhìn trộm đâu.
Trái lại anh ta còn khá tò mò, không biết người này muốn làm gì, bèn đưa ví tiền cho Trì Vũ.
Trì Vũ nhận lấy ví tiền, mở ra, bên trong ngoại trừ thẻ ngân hàng và danh thiếp thì không còn gì nữa.
“Anh tên Cố Thần hả?” Trì Vũ hỏi.
Cố Thần gật đầu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trì Vũ ngây người, gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết, mãi tới khi Bạch Vô Thường biến mất, mặt mày của cô mới nghiêm lại, xem ra U Minh ở thế giới này đã xảy ra chuyện rồi.
Mà kệ đi, trời sập có người cao chống, cô không lo được nhiều vậy đâu.
Gió lạnh thổi qua sườn núi, nơi này chỉ còn lại một mình Trì Vũ, cô nhìn mấy hũ tro dưới đất, thở dài, khom lưng ôm lấy, rồi xoay người rời đi.
Mới đi được vài bước, ngay lúc Trì Vũ đã nhấc chân lên cao, thì chợt cảm ứng được thứ gì, đành cưỡng chế bàn chân đang lơ lửng giữa không trung của mình hạ xuống một nơi khác.
Cô lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên, cúi đầu, quả nhiên, ở cái nơi cô suýt nữa đặt chân xuống có một bãi cứt chó.
Trì Vũ: …
Cô nghiến răng, ôm thùng đựng mấy hũ tro, trực tiếp Rút Ngàn Dặm Đất, chớp mắt đã xuất hiện ở một hẻm nhỏ tối tăm trong thành phố.
Mới đáp đất an toàn, cô bỗng bật người nhảy về sau vài bước, ngay giây sau, có một chậu hoa thình lình rớt xuống ngay chỗ cô vừa đứng.
Mặt mày cô vẫn lạnh tanh, nhanh chân bước ra khỏi hẻm nhỏ. Vừa đến đầu hẻm, một chiếc xe lao vút qua, hất văng nước dơ bên đường lên, cô nhanh nhẹn lùi về sau, khó khăn lắm mới tránh được.
Trì Vũ hít sâu một hơi, xác định chung quanh không còn nguy hiểm gì, lại tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình.
Mười hai giờ đêm, trên cây cầu bắc ngang sông còn rất ít xe cộ cũng như người qua lại.
Người anh chàng mặc áo đen đứng trước lan can cây cầu, gió trên sông đêm nay hơi lớn, khiến mặt sông dậy cả sóng, chân của anh ta chầm chậm tiến về phía trước…
“Anh tính làm gì thế?”
Anh chàng nghe thấy có người gọi mình thì vô thức lia mắt nhìn sang, sau đó bị dọa sợ chết khiếp, vội lùi về sau vài bước.
“Quỷ! Quỷ kìa!”
Tối nay Trì Vũ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, trong tay còn ôm một cái thùng hộp giấy, tóc tai rối bời, che kín cả mặt, thoạt nhìn đúng là rất đáng sợ.
Cô trợn mắt: “Chết còn không sợ, thế mà lại sợ quỷ hả?”
Cũng đâu phải cô cố tình xuất hiện với dáng vẻ này, chỉ là trên đường tới đây gặp quá nhiều chuyện xui xẻo, không còn tâm trạng chú ý tới hình tượng mà thôi.
Chàng trai: …
Nghe cũng hợp lý phết.
Anh ta gom hết can đảm, bước về phía cô: “Thế cô…”
Là người hay là quỷ?
Trì Vũ không trả lời, lấy tay vén tóc, lại nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, rồi bảo: “Bị anh em phản bội, bạn gái cắm sừng, còn phá sản, đúng là thảm thật, nhưng chưa đến mức phải đi tìm chết mà nhỉ?”
Mặt mày chàng trai trắng bệch: “Sao cô biết?”
Trì Vũ vẫn không đáp lại câu hỏi của anh ta, bình thản đặt thùng giấy xuống dưới đất, duỗi tay: “Đưa ví cho tôi.”
Chàng trai: ?
Trì Vũ nói: “Sao vậy? Không sợ chết nhưng lại sợ, không dám đưa ví cho tôi hả? Hay là trong ví anh vẫn còn tiền nên sợ bị tôi cướp mất?”
Chàng trai cảm thấy cái người trước mặt mình đây đúng là kỳ lạ, nhưng anh ta có thể nhận ra con người này có bóng, hơn nữa cô nói không hề sai, cái ví trống trơn kia thì có gì mà sợ bị nhìn trộm đâu.
Trái lại anh ta còn khá tò mò, không biết người này muốn làm gì, bèn đưa ví tiền cho Trì Vũ.
Trì Vũ nhận lấy ví tiền, mở ra, bên trong ngoại trừ thẻ ngân hàng và danh thiếp thì không còn gì nữa.
“Anh tên Cố Thần hả?” Trì Vũ hỏi.
Cố Thần gật đầu.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.