Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Biết 100 Triệu Điểm Huyền Học Thì Có Gì Sai
Chương 7
Lạc Sanh Sanh
06/06/2024
Cũng may trận Thất Sát chỉ mới xuất hiện không bao lâu, thế nên chưa ảnh hưởng gì nhiều tới nhà họ Trì.
Mấy con quỷ kia cũng phải kẻ xấu xa, ác độc gì, chỉ là bị người có tâm lợi dụng, trong khoảng thời gian ở nhà họ Trì cũng không hại người, trái lại thỉnh thoảng còn giúp họ một tay.
Cô nhìn về phía đám quỷ nhỏ đang ngoan ngoãn đứng một bên.
Cô thở dài, đầu tiên tìm một cái thùng giấy, đặt mấy hũ tro vào, sau đó nói với mấy con quỷ: “Đi theo tôi.”
Cô dẫn đám quỷ tới một con dốc nhỏ cách biệt thự không xa, bốn bề vắng lặng như tờ.
Cô đứng tại chỗ, hai tay kết ấn, ngay giây sau, gió lớn nổi lên, ở nơi cách họ không xa thình lình xuất hiện một vòng xoáy màu xanh đen, vòng xoáy càng lúc càng lớn, cuối cùng, một cánh cửa to tướng hiện ra giữa vòng xoáy.
“Là Quỷ Môn!” Đám quỷ vui vẻ hét lên.
Cơn gió tan dần, một bóng trắng xuất hiện trước Quỷ Môn.
“Là ai mở Quỷ Môn vậy?”
Trì Vũ tiến lên phía trước: “Là tôi, kính chào quý ngài Bạch Vô Thường.”
Bạch Vô Thường nhìn thiếu nữ đối diện mình mặt, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Cô bao tuổi rồi?”
“Mười sáu.” Trì Vũ đáp.
“Mười sáu tuổi mà đã mở được Quỷ Môn rồi sao?” Bạch Vô Thường cảm thán.
Giang Thành nằm trong phạm vi quản hạt của hắn, linh khí ở thời đại này rất loãng, pháp thuật cũng điêu tàn, có thiên sư nào mà hắn lại không biết mặt đâu, thế mà từ khi nào lại xuất hiện một thiên tài như vầy chứ?
Trì Vũ khách khí nói: “Thưa quý ngài Vô Thường, tôi tình cờ bắt gặp mấy tên quỷ nhỏ, lúc còn sống chưa từng làm điều gì tàn ác, chỉ là bị người lợi dụng, vây khốn tại đây, mong ngài rủ lòng thương đưa họ về cõi U Minh.”
Bạch Vô Thường liếc nhìn mấy con quỷ đứng bên cạnh, gật đầu: “Cảm ơn.”
Du hồn dã quỷ trên hạ giới mà nhiều quá cũng sẽ ảnh hưởng tới năng suất của họ, lần này, cô nhóc đã giúp hắn một tay rồi.
“Vâng.” Trì Vũ đáp.
Bạch Vô Thường nhìn Trì Vũ trước mặt, thái độ nhã nhặn, đúng mực, còn là thiên tài rất có năng lực, trên người còn có ánh sáng Công Đức chói lòa, tính cách xem chừng cũng không tệ, bèn hỏi: “Cô có hứng thú trở thành Vô Thường không?”
Người sống nhận chức dưới địa phủ sẽ được gọi là Vô Thường sống.
Trì Vũ sửng sốt, không ngờ Bạch Vô Thường sẽ nói như vậy.
Bạch Vô Thường càng nghĩ càng thấy có lý: “Hỏi thật đấy, đãi ngộ và phúc lợi của địa phủ bọn ta tốt lắm!”
Cô nhìn Bạch Vô Thường đang ra sức chèo kéo, cau mày: “Địa phủ thiếu người lắm ạ?”
Vì tính chất đặc biệt của mình, nếu không thiếu nhân lực cùng cực, địa phủ chắc chắn sẽ không mời người sống về nhậm chức.
Mặt mày Bạch Vô Thường thoáng sa sầm, hắn nói mơ hồ cho qua: “Chờ khi nào cô trở thành Vô Thường sống sẽ biết thôi.”
Dù rất tò mò, nhưng Trì Vũ không muốn làm Vô Thường sống gì cả, thế là từ chối thẳng thừng luôn.
Bạch Vô Thường lại khuyên: “Cô nghĩ thử đi, bây giờ cô nhận lời làm Vô Thường sống, đợi tới lúc qua đời, cô sẽ được nhận thẳng vào làm ở địa phủ, đỡ mất công đi đường vòng cả đời rồi còn gì.”
Trì Vũ: …
Cảm ơn ngài nhiều ha!
Cô mỉm cười đáp: “Nhưng tôi có thể nằm cả đời mà!”
Bạch Vô Thường: ?
Trì Vũ chỉ vào căn biệt thự lớn nhất dưới chân núi: “Đó là nhà tôi đấy, còn tôi là thiên kim nhà giàu số một đó nha.”
Bạch Vô Thường sửng sốt, sau đó hai tay ôm quyền: “Quấy rầy rồi!”
Dứt lời, hắn dẫn mấy con quỷ đi về phía Quỷ Môn, vừa tính rời khỏi, lại như chợt nhớ ra điều gì, vội xoay người dặn dò.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Mấy con quỷ kia cũng phải kẻ xấu xa, ác độc gì, chỉ là bị người có tâm lợi dụng, trong khoảng thời gian ở nhà họ Trì cũng không hại người, trái lại thỉnh thoảng còn giúp họ một tay.
Cô nhìn về phía đám quỷ nhỏ đang ngoan ngoãn đứng một bên.
Cô thở dài, đầu tiên tìm một cái thùng giấy, đặt mấy hũ tro vào, sau đó nói với mấy con quỷ: “Đi theo tôi.”
Cô dẫn đám quỷ tới một con dốc nhỏ cách biệt thự không xa, bốn bề vắng lặng như tờ.
Cô đứng tại chỗ, hai tay kết ấn, ngay giây sau, gió lớn nổi lên, ở nơi cách họ không xa thình lình xuất hiện một vòng xoáy màu xanh đen, vòng xoáy càng lúc càng lớn, cuối cùng, một cánh cửa to tướng hiện ra giữa vòng xoáy.
“Là Quỷ Môn!” Đám quỷ vui vẻ hét lên.
Cơn gió tan dần, một bóng trắng xuất hiện trước Quỷ Môn.
“Là ai mở Quỷ Môn vậy?”
Trì Vũ tiến lên phía trước: “Là tôi, kính chào quý ngài Bạch Vô Thường.”
Bạch Vô Thường nhìn thiếu nữ đối diện mình mặt, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Cô bao tuổi rồi?”
“Mười sáu.” Trì Vũ đáp.
“Mười sáu tuổi mà đã mở được Quỷ Môn rồi sao?” Bạch Vô Thường cảm thán.
Giang Thành nằm trong phạm vi quản hạt của hắn, linh khí ở thời đại này rất loãng, pháp thuật cũng điêu tàn, có thiên sư nào mà hắn lại không biết mặt đâu, thế mà từ khi nào lại xuất hiện một thiên tài như vầy chứ?
Trì Vũ khách khí nói: “Thưa quý ngài Vô Thường, tôi tình cờ bắt gặp mấy tên quỷ nhỏ, lúc còn sống chưa từng làm điều gì tàn ác, chỉ là bị người lợi dụng, vây khốn tại đây, mong ngài rủ lòng thương đưa họ về cõi U Minh.”
Bạch Vô Thường liếc nhìn mấy con quỷ đứng bên cạnh, gật đầu: “Cảm ơn.”
Du hồn dã quỷ trên hạ giới mà nhiều quá cũng sẽ ảnh hưởng tới năng suất của họ, lần này, cô nhóc đã giúp hắn một tay rồi.
“Vâng.” Trì Vũ đáp.
Bạch Vô Thường nhìn Trì Vũ trước mặt, thái độ nhã nhặn, đúng mực, còn là thiên tài rất có năng lực, trên người còn có ánh sáng Công Đức chói lòa, tính cách xem chừng cũng không tệ, bèn hỏi: “Cô có hứng thú trở thành Vô Thường không?”
Người sống nhận chức dưới địa phủ sẽ được gọi là Vô Thường sống.
Trì Vũ sửng sốt, không ngờ Bạch Vô Thường sẽ nói như vậy.
Bạch Vô Thường càng nghĩ càng thấy có lý: “Hỏi thật đấy, đãi ngộ và phúc lợi của địa phủ bọn ta tốt lắm!”
Cô nhìn Bạch Vô Thường đang ra sức chèo kéo, cau mày: “Địa phủ thiếu người lắm ạ?”
Vì tính chất đặc biệt của mình, nếu không thiếu nhân lực cùng cực, địa phủ chắc chắn sẽ không mời người sống về nhậm chức.
Mặt mày Bạch Vô Thường thoáng sa sầm, hắn nói mơ hồ cho qua: “Chờ khi nào cô trở thành Vô Thường sống sẽ biết thôi.”
Dù rất tò mò, nhưng Trì Vũ không muốn làm Vô Thường sống gì cả, thế là từ chối thẳng thừng luôn.
Bạch Vô Thường lại khuyên: “Cô nghĩ thử đi, bây giờ cô nhận lời làm Vô Thường sống, đợi tới lúc qua đời, cô sẽ được nhận thẳng vào làm ở địa phủ, đỡ mất công đi đường vòng cả đời rồi còn gì.”
Trì Vũ: …
Cảm ơn ngài nhiều ha!
Cô mỉm cười đáp: “Nhưng tôi có thể nằm cả đời mà!”
Bạch Vô Thường: ?
Trì Vũ chỉ vào căn biệt thự lớn nhất dưới chân núi: “Đó là nhà tôi đấy, còn tôi là thiên kim nhà giàu số một đó nha.”
Bạch Vô Thường sửng sốt, sau đó hai tay ôm quyền: “Quấy rầy rồi!”
Dứt lời, hắn dẫn mấy con quỷ đi về phía Quỷ Môn, vừa tính rời khỏi, lại như chợt nhớ ra điều gì, vội xoay người dặn dò.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.