Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 10:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
21/08/2024
Tô Mục Cẩm thấy vậy, vội vàng đỡ ông ta ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
“Ông nội, ông bớt giận, đừng nên tức giận, sẽ có hại cho thân thể, cháu đi gọi điện thoại cho bọn Mục Hủ.”
Tô lão gia tử thở phào một cái, vẫn đứng dậy: "Không cần gọi nữa, chúng ta đi.”
Lâm Văn Sơ hoảng hốt lo sợ, ở Tô Gia trước giờ đều là trưởng nam kế thừa tập đoàn Tô Thị, nhưng con trai cả Tô Gia là Tô Chính Hoa tham gia chính trị, tập đoàn Tô Thị do con trai trưởng của Tô Chính Hoa là Tô Mục Cẩm kế thừa.
Tô lão gia tử hiện tại tuy rằng nghỉ hưu, nhưng mà ở Tô Gia, ông ta chính là người có tiếng nói nặng nhất.
Tô Bạc Dương ở tập đoàn Tô Thị đang giữ chức tổng giám đốc.
Bọn họ vốn không chiếm bao nhiêu ưu thế, nếu như lại khiến Tô lão gia tử chán ghét, vậy thì cái gì cũng không chiếm được.
Bà ta nói với ngữ khí vô cùng thành khẩn, xin lỗi: "Cha, xin lỗi, đều tại con, là con quên thông báo cho mấy đứa Mục Hủ, tất cả đều là lỗi của con, cha đừng giận, con lập tức gọi điện thoại thông báo cho mấy đứa đó.”
Lúc này, Tô Nguyên Dữu cười khẽ một tiếng: "Lâm phu nhân, bà đừng có phí công sức nữa, mấy người con trai của bà đều không thừa nhận tôi là em gái của bọn họ, bọn họ chỉ nhận mỗi Tô Giảo Giảo là em gái.”
Nói rồi cô vén tay áo lên, cánh tay nhìn gầy nhom, không có mấy lạng thịt, lại bị xanh tím một mảng, nhìn qua liền thấy rùng mình: "Đừng hỏi tôi làm sao biết được điều này, hôm qua có một cặp anh em sinh đôi tìm đến chỗ ở của tôi, uy hiếp tôi, để tôi đừng có tranh giành vị trí với Tô Giảo Giảo.”
“Vết thương trên cánh tay tôi này, là do bọn họ làm đấy.”
Lâm Văn Sơ không cần suy nghĩ liền phản bác: "Không thể nào, Mục Du và Mục Trạc sao có thể đánh người, mày nói dối!”
Tô Nguyên Dữu: “Không tin thì các người có thể kiểm tra camera giám sát, hơn nữa tôi nhớ hình như một trong số đó có một nốt ruồi đen trên sống mũi.”
Tô Mục Du và Tô Mục Trạc là một cặp anh em sinh đôi, lớn lên giống nhau như đúc, nhưng rất dễ phân biệt, bởi vì anh trai Tô Mục Du có một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi.
Lâm Văn Sơ hoàn toàn cứng họng.
Tô Nguyên Dữu lại tiếp tục nói: "Lâm phu nhân, tôi không tin bà không biết chuyện này, trước khi tôi trở về nhất định các người đã điều tra cuộc sống trước kia của tôi ở cô nhi viện.”
“Ông nội, ông bớt giận, đừng nên tức giận, sẽ có hại cho thân thể, cháu đi gọi điện thoại cho bọn Mục Hủ.”
Tô lão gia tử thở phào một cái, vẫn đứng dậy: "Không cần gọi nữa, chúng ta đi.”
Lâm Văn Sơ hoảng hốt lo sợ, ở Tô Gia trước giờ đều là trưởng nam kế thừa tập đoàn Tô Thị, nhưng con trai cả Tô Gia là Tô Chính Hoa tham gia chính trị, tập đoàn Tô Thị do con trai trưởng của Tô Chính Hoa là Tô Mục Cẩm kế thừa.
Tô lão gia tử hiện tại tuy rằng nghỉ hưu, nhưng mà ở Tô Gia, ông ta chính là người có tiếng nói nặng nhất.
Tô Bạc Dương ở tập đoàn Tô Thị đang giữ chức tổng giám đốc.
Bọn họ vốn không chiếm bao nhiêu ưu thế, nếu như lại khiến Tô lão gia tử chán ghét, vậy thì cái gì cũng không chiếm được.
Bà ta nói với ngữ khí vô cùng thành khẩn, xin lỗi: "Cha, xin lỗi, đều tại con, là con quên thông báo cho mấy đứa Mục Hủ, tất cả đều là lỗi của con, cha đừng giận, con lập tức gọi điện thoại thông báo cho mấy đứa đó.”
Lúc này, Tô Nguyên Dữu cười khẽ một tiếng: "Lâm phu nhân, bà đừng có phí công sức nữa, mấy người con trai của bà đều không thừa nhận tôi là em gái của bọn họ, bọn họ chỉ nhận mỗi Tô Giảo Giảo là em gái.”
Nói rồi cô vén tay áo lên, cánh tay nhìn gầy nhom, không có mấy lạng thịt, lại bị xanh tím một mảng, nhìn qua liền thấy rùng mình: "Đừng hỏi tôi làm sao biết được điều này, hôm qua có một cặp anh em sinh đôi tìm đến chỗ ở của tôi, uy hiếp tôi, để tôi đừng có tranh giành vị trí với Tô Giảo Giảo.”
“Vết thương trên cánh tay tôi này, là do bọn họ làm đấy.”
Lâm Văn Sơ không cần suy nghĩ liền phản bác: "Không thể nào, Mục Du và Mục Trạc sao có thể đánh người, mày nói dối!”
Tô Nguyên Dữu: “Không tin thì các người có thể kiểm tra camera giám sát, hơn nữa tôi nhớ hình như một trong số đó có một nốt ruồi đen trên sống mũi.”
Tô Mục Du và Tô Mục Trạc là một cặp anh em sinh đôi, lớn lên giống nhau như đúc, nhưng rất dễ phân biệt, bởi vì anh trai Tô Mục Du có một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi.
Lâm Văn Sơ hoàn toàn cứng họng.
Tô Nguyên Dữu lại tiếp tục nói: "Lâm phu nhân, tôi không tin bà không biết chuyện này, trước khi tôi trở về nhất định các người đã điều tra cuộc sống trước kia của tôi ở cô nhi viện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.