Thiên Kim Thật Tố Chất Không Cường, Thực Lực Siêu Cường
Chương 11:
Cật Hương Thái Đích Trư Trư
21/08/2024
“Trong lòng bà chắc chắn cảm thấy tôi không xứng đáng, cảm thấy một người đoan trang, tao nhã như bà sao có thể sinh ra một đứa con gái hèn mọn đi giành đồ ăn với chó.”
“Tô Giảo Giảo thật là lương thiện, dịu dàng, hào phóng biết bao, thỏa mãn tất cả yêu cầu của bà đối với con gái, bà dẫn cô ta ra ngoài thì sẽ được nghe những phu nhân quý tộc khác khen ngợi cô ta bà sẽ cảm thấy rất hãnh diện.”
“Cho nên, cho dù cô ta không phải con gái ruột của bà, bà cũng sẽ không để cô ta rời khỏi Tô Gia, còn tôi, đứa con gái ruột từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, không được học quy củ, chỉ biết làm bà mất mặt, bà sẽ không chút do dự từ bỏ tôi.”
“Cho dù bà biết con trai bà chạy đi bắt nạt tôi, bà cũng coi như không thấy.”
Vài câu nói của Tô Nguyên Dữu, hoàn toàn vạch trần tâm lý đen tối, ích kỷ của Lâm Văn Sơ, sắc mặt bà ta có chút thất thố, lúc xanh lúc trắng.
Mặt bà ta lạnh tanh nhìn Lâm Văn Sơ, bà ta biết Tô Gia chắc chắn đã cho người điều tra về nguyên chủ.
Nguyên chủ từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, cô nhi viện phải chăm lo cho mấy chục đứa trẻ, viện trưởng lại chỉ có một, căn bản không thể chăm sóc hết được nhiều đứa trẻ như vậy.
Cô từ nhỏ đã không được ăn no mặc ấm, việc tranh giành thức ăn với chó chỉ là chuyện thường ngày ở huyện.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, lại là con gái, thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt.
Đợi đến khi lớn hơn một chút, cô đến trường đi học, những người trong trường cũng bởi vì cô là trẻ mồ côi, nên luôn cô lập cô.
Cô chưa từng có một người bạn nào.
Mỗi khi tan học, cô đều đi làm thêm, mặc dù cô chưa thành niên nhưng cũng có không ít nơi muốn nhận cô vào làm.
Cô từng đến khách sạn rửa bát, quét dọn nhà vệ sinh, phát tờ rơi, chỉ cần có tiền, cô đều làm.
Tuy nhiên, cũng bởi vì cô chưa thành niên, tiền công của cô rất ít.
Cô hiểu rõ, cơ hội duy nhất để cô thay đổi vận mệnh chính là học tập, cho nên thành tích học tập ở trường của cô rất tốt.
Cho đến khi cô được tìm về Tô Gia, bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Hai bàn tay cô đầy sẹo do chai sạn, thân thể gầy yếu vô cùng.
Cô so với Tô Giảo Giảo, cô giống như một chú vịt con xấu xí.
Một đứa con gái có quá khứ không thể chịu nổi như vậy, một người mẹ tự cao tự đại và hám hư vinh như Lâm Văn Sơ sao có thể thừa nhận nguyên chủ là con gái của mình chứ.
“Tô Giảo Giảo thật là lương thiện, dịu dàng, hào phóng biết bao, thỏa mãn tất cả yêu cầu của bà đối với con gái, bà dẫn cô ta ra ngoài thì sẽ được nghe những phu nhân quý tộc khác khen ngợi cô ta bà sẽ cảm thấy rất hãnh diện.”
“Cho nên, cho dù cô ta không phải con gái ruột của bà, bà cũng sẽ không để cô ta rời khỏi Tô Gia, còn tôi, đứa con gái ruột từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, không được học quy củ, chỉ biết làm bà mất mặt, bà sẽ không chút do dự từ bỏ tôi.”
“Cho dù bà biết con trai bà chạy đi bắt nạt tôi, bà cũng coi như không thấy.”
Vài câu nói của Tô Nguyên Dữu, hoàn toàn vạch trần tâm lý đen tối, ích kỷ của Lâm Văn Sơ, sắc mặt bà ta có chút thất thố, lúc xanh lúc trắng.
Mặt bà ta lạnh tanh nhìn Lâm Văn Sơ, bà ta biết Tô Gia chắc chắn đã cho người điều tra về nguyên chủ.
Nguyên chủ từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, cô nhi viện phải chăm lo cho mấy chục đứa trẻ, viện trưởng lại chỉ có một, căn bản không thể chăm sóc hết được nhiều đứa trẻ như vậy.
Cô từ nhỏ đã không được ăn no mặc ấm, việc tranh giành thức ăn với chó chỉ là chuyện thường ngày ở huyện.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, lại là con gái, thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt.
Đợi đến khi lớn hơn một chút, cô đến trường đi học, những người trong trường cũng bởi vì cô là trẻ mồ côi, nên luôn cô lập cô.
Cô chưa từng có một người bạn nào.
Mỗi khi tan học, cô đều đi làm thêm, mặc dù cô chưa thành niên nhưng cũng có không ít nơi muốn nhận cô vào làm.
Cô từng đến khách sạn rửa bát, quét dọn nhà vệ sinh, phát tờ rơi, chỉ cần có tiền, cô đều làm.
Tuy nhiên, cũng bởi vì cô chưa thành niên, tiền công của cô rất ít.
Cô hiểu rõ, cơ hội duy nhất để cô thay đổi vận mệnh chính là học tập, cho nên thành tích học tập ở trường của cô rất tốt.
Cho đến khi cô được tìm về Tô Gia, bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Hai bàn tay cô đầy sẹo do chai sạn, thân thể gầy yếu vô cùng.
Cô so với Tô Giảo Giảo, cô giống như một chú vịt con xấu xí.
Một đứa con gái có quá khứ không thể chịu nổi như vậy, một người mẹ tự cao tự đại và hám hư vinh như Lâm Văn Sơ sao có thể thừa nhận nguyên chủ là con gái của mình chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.