Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 25:
Thôi Kinh Thước
25/02/2024
Một tiếng chuông dài truyền tới, là bài hát của ca sĩ mà cô ấy thích nhất, nhưng cô ấy lại như gặp quỷ, mãi vẫn không dám nhận cuộc gọi.
Tiếng chuông vang lên một hồi lâu thì dừng lại.
Đinh Mai hổn hển thở dốc, đúng lúc này tiếng chuông lại vang lên.
Mắt cô ấy đẫm lệ, ấn nút nghe máy, bên tai truyền tới một giọng nói quen thuộc, là giọng của thím hàng xóm nhà bên cạnh, tiếng nói mơ hồ tựa như cách cô ấy rất xa.
“Mai Tử à, con về nhà một chuyến đi.” Giọng thím hàng xóm rất thấp, “Bà con mất rồi.”
Mặt mũi Đinh Mai nháy mắt trắng bệch lại.
Trong điện thoại truyền tới tiếng thở dài của thím hàng xóm: “Bà con cũng khổ, già vậy rồi còn gắng mang thức ăn vào thành phố bán, lúc sang đường không cẩn thận bị xe tông, đưa tới bệnh viện thì không kịp nữa. Bà không mang theo điện thoại nên bệnh viện không thể liên lạc được với người nhà. Nếu không phải cháu trai của bác Ngưu cũng ở trong bệnh viện tình cờ nghe nói rồi nhận ra bà con thì không biết...”
Đinh Mai đã không còn nghe rõ đầu dây kia nói gì nữa, đả kích quá lớn khiến đầu óc cô ấy trở lên trống rỗng.
Những người làm khác đọc xong chương mới còn nghĩ không biết cô chủ Tuyền có thù oán gì với Đinh Mai mà lại nguyền rủa người ta như vậy, bọn họ đang định an ủi Đinh Mai mấy câu trong nhóm chat của người làm thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng Đinh Mai bật mở.
Ôi má ơi, đừng nói là Đinh Mai tức tới mức chạy đi tìm cô chủ Tuyền cãi nhau đấy nhé!
Mọi người vội mở cửa ra ngoài đuổi theo.
Chỉ thấy trên mặt Đinh Mai vương đầy nước mắt, vội vã chạy tới chỗ chủ tịch Thích.
Chẳng lẽ cô ấy muốn tố cáo cô chủ với chủ tịch Thích à?
Thích Trường Vinh đang cùng vợ và con trai cả đợi tin của Thích Uyên thì có một cô hầu gái vọt tới trước mặt, khóc bù lu bù loa cả lên.
“Có chuyện gì à?” Ông theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Đinh Mai lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chủ tịch Thích, tôi, tôi muốn xin, xin nghỉ mấy ngày.”
Cố Xảo hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
“Bà, bà tôi mất rồi hu hu hu hu.” Rốt cuộc Đinh Mai không nén được nữa, vừa khóc vừa nói, “Tôi muốn về chịu tang bà.”
Những người làm khác: !!!
Không thể nào?!
Bà của Đinh Mai mất rồi ư? Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Bọn họ liếc nhau, không hẹn mà cùng nhìn lên tầng hai, chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc từ gan bàn chân lên tới tận đỉnh đầu.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ!
Nhà họ Thích đương nhiên đồng ý cho Đinh Mai nghỉ phép, còn chuẩn bị tiền phúng viếng để bày tỏ sự quan tâm.
Đúng lúc này Thích Uyên cũng trở về.
Cậu ta vừa vào cửa đã thấy người nhà đang ngồi, nhưng vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại trông còn vui hơn cả trúng số.
Lời quát mắng của Thích Trường Vinh nghẹn lại trong họng, hai mắt vằn vện tơ máu, trán nổi đầy gân xanh.
“Ba mẹ ơi, Nhược Nhược đồng ý làm bạn gái con rồi!” Thích Uyên như tên mất trí, dễ dàng châm ngòi lửa giận của ba người trước mặt.
Cố Xảo không còn vẻ dịu dàng mềm mỏng thường ngày nữa, bà ngăn Thích Trường Vinh vừa vung tay lên, sầm mặt hỏi: “Tiểu Uyên, Nhược Nhược là ai?”
“Tên cô ấy là Tần Nhược, là bạn gái con!”
“Con thật sự muốn cưới cô ta?” Cố Xảo không đợi con trai đáp lại đã nói ngay, “Không phải con không thể cưới cô ta, nhưng ít nhất cũng phải để mẹ với ba con gặp cô ta đã chứ. Con hẹn ngày và địa điểm gặp mặt đi, sau đó dẫn cô ta tới gặp ba mẹ.”
Thích Trường Vinh muốn nói lại thôi, bị ánh mắt của Cố Xảo kìm lại.
“Vâng!” Thích Uyên cực kỳ vui sướng, “Để mai con hỏi lại cô ấy đã!”
Nói xong cậu ta chạy vút lên tầng hai, quên luôn chuyện hôm nay mình trèo cửa sổ trốn đi thế nào.
“Vợ à, sao em lại đồng ý chuyện của nó thế?” Thích Trường Vinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghĩ vợ mình lại mềm lòng.
Cố Xảo liếc chồng: “Anh cảm thấy con trai anh có bình thường không?”
“Không bình thường.”
“Thế nên Tần Nhược kia chắc chắn là có vấn đề, em đề nghị gặp cô ta là vì muốn vạch trần cô ta.”
“Vạch trần kiểu gì thế?”
“Cứ nghe em là được.” Cố Xảo đã kết bạn với Huyền Phong đạo trưởng, đợi bà mời được đạo trưởng ra tay thì đó cũng là lúc bọn họ đi lột da cô ả Tần Nhược kia.
Thích Trường Vinh tất nhiên là nghe theo lời vợ.
Tiếng chuông vang lên một hồi lâu thì dừng lại.
Đinh Mai hổn hển thở dốc, đúng lúc này tiếng chuông lại vang lên.
Mắt cô ấy đẫm lệ, ấn nút nghe máy, bên tai truyền tới một giọng nói quen thuộc, là giọng của thím hàng xóm nhà bên cạnh, tiếng nói mơ hồ tựa như cách cô ấy rất xa.
“Mai Tử à, con về nhà một chuyến đi.” Giọng thím hàng xóm rất thấp, “Bà con mất rồi.”
Mặt mũi Đinh Mai nháy mắt trắng bệch lại.
Trong điện thoại truyền tới tiếng thở dài của thím hàng xóm: “Bà con cũng khổ, già vậy rồi còn gắng mang thức ăn vào thành phố bán, lúc sang đường không cẩn thận bị xe tông, đưa tới bệnh viện thì không kịp nữa. Bà không mang theo điện thoại nên bệnh viện không thể liên lạc được với người nhà. Nếu không phải cháu trai của bác Ngưu cũng ở trong bệnh viện tình cờ nghe nói rồi nhận ra bà con thì không biết...”
Đinh Mai đã không còn nghe rõ đầu dây kia nói gì nữa, đả kích quá lớn khiến đầu óc cô ấy trở lên trống rỗng.
Những người làm khác đọc xong chương mới còn nghĩ không biết cô chủ Tuyền có thù oán gì với Đinh Mai mà lại nguyền rủa người ta như vậy, bọn họ đang định an ủi Đinh Mai mấy câu trong nhóm chat của người làm thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng Đinh Mai bật mở.
Ôi má ơi, đừng nói là Đinh Mai tức tới mức chạy đi tìm cô chủ Tuyền cãi nhau đấy nhé!
Mọi người vội mở cửa ra ngoài đuổi theo.
Chỉ thấy trên mặt Đinh Mai vương đầy nước mắt, vội vã chạy tới chỗ chủ tịch Thích.
Chẳng lẽ cô ấy muốn tố cáo cô chủ với chủ tịch Thích à?
Thích Trường Vinh đang cùng vợ và con trai cả đợi tin của Thích Uyên thì có một cô hầu gái vọt tới trước mặt, khóc bù lu bù loa cả lên.
“Có chuyện gì à?” Ông theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Đinh Mai lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chủ tịch Thích, tôi, tôi muốn xin, xin nghỉ mấy ngày.”
Cố Xảo hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”
“Bà, bà tôi mất rồi hu hu hu hu.” Rốt cuộc Đinh Mai không nén được nữa, vừa khóc vừa nói, “Tôi muốn về chịu tang bà.”
Những người làm khác: !!!
Không thể nào?!
Bà của Đinh Mai mất rồi ư? Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Bọn họ liếc nhau, không hẹn mà cùng nhìn lên tầng hai, chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc từ gan bàn chân lên tới tận đỉnh đầu.
Càng nghĩ lại càng thấy sợ!
Nhà họ Thích đương nhiên đồng ý cho Đinh Mai nghỉ phép, còn chuẩn bị tiền phúng viếng để bày tỏ sự quan tâm.
Đúng lúc này Thích Uyên cũng trở về.
Cậu ta vừa vào cửa đã thấy người nhà đang ngồi, nhưng vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại trông còn vui hơn cả trúng số.
Lời quát mắng của Thích Trường Vinh nghẹn lại trong họng, hai mắt vằn vện tơ máu, trán nổi đầy gân xanh.
“Ba mẹ ơi, Nhược Nhược đồng ý làm bạn gái con rồi!” Thích Uyên như tên mất trí, dễ dàng châm ngòi lửa giận của ba người trước mặt.
Cố Xảo không còn vẻ dịu dàng mềm mỏng thường ngày nữa, bà ngăn Thích Trường Vinh vừa vung tay lên, sầm mặt hỏi: “Tiểu Uyên, Nhược Nhược là ai?”
“Tên cô ấy là Tần Nhược, là bạn gái con!”
“Con thật sự muốn cưới cô ta?” Cố Xảo không đợi con trai đáp lại đã nói ngay, “Không phải con không thể cưới cô ta, nhưng ít nhất cũng phải để mẹ với ba con gặp cô ta đã chứ. Con hẹn ngày và địa điểm gặp mặt đi, sau đó dẫn cô ta tới gặp ba mẹ.”
Thích Trường Vinh muốn nói lại thôi, bị ánh mắt của Cố Xảo kìm lại.
“Vâng!” Thích Uyên cực kỳ vui sướng, “Để mai con hỏi lại cô ấy đã!”
Nói xong cậu ta chạy vút lên tầng hai, quên luôn chuyện hôm nay mình trèo cửa sổ trốn đi thế nào.
“Vợ à, sao em lại đồng ý chuyện của nó thế?” Thích Trường Vinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghĩ vợ mình lại mềm lòng.
Cố Xảo liếc chồng: “Anh cảm thấy con trai anh có bình thường không?”
“Không bình thường.”
“Thế nên Tần Nhược kia chắc chắn là có vấn đề, em đề nghị gặp cô ta là vì muốn vạch trần cô ta.”
“Vạch trần kiểu gì thế?”
“Cứ nghe em là được.” Cố Xảo đã kết bạn với Huyền Phong đạo trưởng, đợi bà mời được đạo trưởng ra tay thì đó cũng là lúc bọn họ đi lột da cô ả Tần Nhược kia.
Thích Trường Vinh tất nhiên là nghe theo lời vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.