Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 26:
Thôi Kinh Thước
25/02/2024
“Con đã hẹn với chủ nhiệm khoa tâm thần của bệnh viện số một thành phố Long Kinh rồi, mấy hôm vừa rồi ông ấy bận đi công tác, mai con sẽ đích thân dẫn Thích Uyên đi kiểm tra.” Thích Lẫm vẫn trưng bộ mặt lạnh băng như cũ.
Thích Trường Vinh gật đầu, “Vậy thì tốt quá.”
Thành phố Long Kinh là thủ đô, chủ nhiệm của bệnh viện số một thủ đô, y thuật chắc chắn không chê vào đâu được.
Bận bịu cả ngày, giờ Thích Trường Vinh mới về phòng ngủ tắm rửa rồi ngả lưng lên giường, lúc nhắm mắt ông ta cứ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh lại nghe thấy tiếng vợ lẩm bẩm: “Trong nhà loạn thế mà không thấy Tiểu Tuyền ra ngoài, tính tình con bé cũng lạnh nhạt thật đấy.”
Ông đột nhiên mở bừng mắt.
Đúng rồi, ông ta còn chưa đọc chương mới!
“Anh làm gì thế?”
Thích Trường Vinh phản bác theo bản năng: “Không phải Ánh Tuyết cũng không xuất hiện sao? Tiểu Uyên với thân với con bé nhất đấy.”
“Thì do Ánh Tuyết đang bận làm việc mà, với lại cũng có ai báo cho con bé đâu, nó không biết chuyện không phải rất bình thường à?” Cố Xảo cũng theo bản năng tìm cớ thay cho con gái nuôi.
Thích Trường Vinh đứng cạnh giường, nhíu mày cười nói: “Trong nhà này có ai rảnh à? Con bé cũng ở ngay thành phố Long Giang thôi, có phải cách nhà xa lắm đâu? Dù không về được nhưng hai ngày rồi mà cũng không gọi về được cuộc điện thoại nào sao?”
Không đợi Cố Xảo nói thêm gì nữa ông đã bước vào phòng vệ sinh, trốn đi đọc chương mới nhất của《Nhật Ký Hào Môn》.
Mấy đoạn đầu làm ông ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Xem ra mâu thuẫn giữa Thích Tuyền và Thích Uyên đã rất sâu rồi, đều là do bọn họ làm cha mẹ không xứng chức.
Thích Trường Vinh tự trách một lát rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
[Bên cạnh cô ấy có một bà lão tóc hoa râm đang đứng, bà lão mặc một chiếc áo hoa ngắn tay nhạt màu, trên đầu chảy máu ròng ròng, bà lão nhìn Tiểu Mai với vẻ hiền lành, miệng thì cứ nhắc mãi: “Tiểu Mai à, bao giờ con mới về nhà thế?”]
Nụ cười nơi khóe miệng ông ta đột nhiên cứng đờ.
Ông ta nhớ cô giúp việc trẻ tuổi vừa xin nghỉ phép tên là Đinh Mai.
Cửa sổ phòng vệ sinh để mở, tấm mành che theo gió tung bay, gió đêm hè mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, chậm rãi bò dọc theo sống lưng của ông ta, đỉnh đầu đột nhiên bùng nổ!
Chẳng lẽ Thích Tuyền có thể nhìn thấy những thứ kia thật sao?!
Vậy cậu bé gọi Tô Lâm Hải là ba ở hai chương trước thì sao? Đó cũng là quỷ ư?
Người ông ta toát mồ hôi lạnh.
Cửa sổ phòng vệ sinh mở rộng, nhìn chẳng khác nào miệng của quái thú nơi vực sâu, có thể cắn rụng linh hồn người ta ngay giây tiếp theo.
Thích Trường Vinh vội chạy ra khỏi phòng vệ sinh, thấy ánh mắt dịu dàng của vợ, ông ta nháy mắt tỉnh táo lại.
Có lẽ Thích Tuyền nghe thấy Đinh Mai xin nghỉ phép nên mới viết thêm mấy dòng cuối để tỏ vẻ huyền bí thôi nhỉ?
Ông ta tự trấn an bản thân rồi hỏi: “Vừa rồi lúc Đinh Mai xin nghỉ phép ấy, em có nhớ lúc đó là mấy giờ không?”
Cố Xảo nghĩ một lát: “Hình như là mười giờ mười lăm phút, sao thế anh?”
“...”
Thích Trường Vinh ngơ ngác ngồi xuống giường.
Đinh Mai đột nhiên xin phép, chắc chắn là do vừa nhận được tin tức nếu không từ lúc bọn họ về nhà Đinh Mai đã tới xin phép luôn rồi.
Mà tiểu thuyết của Thích Tuyền đăng chương mới lúc mười giờ tối, nội dung đều phải viết sẵn, cô không thể nhận được tin tức bà của Đinh Mai qua đời trước đó được.
Vậy thì chỉ còn lại một đáp án duy nhất.
Nếu chuyện của Tô Lâm Hải vẫn không thể làm ông ta tin hẳn thì chuyện vừa xảy ra trước mắt khiến ông ta không thể không thừa nhận, Thích Tuyền đúng là có năng lực đặc biệt nào đó.
Nghĩ đến đây ông ta kích động nhấn gọi số điện thoại cá nhân của Tô Lâm Hải.
Tuy hai người họ không làm ăn với nhau nhưng số điện thoại thì vẫn có lưu.
Sau hai tiếng “tút tút” thì đối phương cũng nhấc máy, hỏi với giọng khàn đặc: “Ai đấy?”
“Chủ tịch Tô.”
“À, chủ tịch Thích đấy à, có chuyện gì không?”
Thích Trường Vinh uyển chuyển hỏi: “Giờ chủ tịch Tô có ở thành phố Long Giang không?”
Tô Lâm Hải im lặng một lúc rồi nói: “Chủ tịch Thích, giờ tôi đang hơi bận, để chiều mai tôi sẽ gọi lại cho ông sau.”
“À được, chủ tịch Tô nghỉ sớm đi.”
Thích Trường Vinh gật đầu, “Vậy thì tốt quá.”
Thành phố Long Kinh là thủ đô, chủ nhiệm của bệnh viện số một thủ đô, y thuật chắc chắn không chê vào đâu được.
Bận bịu cả ngày, giờ Thích Trường Vinh mới về phòng ngủ tắm rửa rồi ngả lưng lên giường, lúc nhắm mắt ông ta cứ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh lại nghe thấy tiếng vợ lẩm bẩm: “Trong nhà loạn thế mà không thấy Tiểu Tuyền ra ngoài, tính tình con bé cũng lạnh nhạt thật đấy.”
Ông đột nhiên mở bừng mắt.
Đúng rồi, ông ta còn chưa đọc chương mới!
“Anh làm gì thế?”
Thích Trường Vinh phản bác theo bản năng: “Không phải Ánh Tuyết cũng không xuất hiện sao? Tiểu Uyên với thân với con bé nhất đấy.”
“Thì do Ánh Tuyết đang bận làm việc mà, với lại cũng có ai báo cho con bé đâu, nó không biết chuyện không phải rất bình thường à?” Cố Xảo cũng theo bản năng tìm cớ thay cho con gái nuôi.
Thích Trường Vinh đứng cạnh giường, nhíu mày cười nói: “Trong nhà này có ai rảnh à? Con bé cũng ở ngay thành phố Long Giang thôi, có phải cách nhà xa lắm đâu? Dù không về được nhưng hai ngày rồi mà cũng không gọi về được cuộc điện thoại nào sao?”
Không đợi Cố Xảo nói thêm gì nữa ông đã bước vào phòng vệ sinh, trốn đi đọc chương mới nhất của《Nhật Ký Hào Môn》.
Mấy đoạn đầu làm ông ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Xem ra mâu thuẫn giữa Thích Tuyền và Thích Uyên đã rất sâu rồi, đều là do bọn họ làm cha mẹ không xứng chức.
Thích Trường Vinh tự trách một lát rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
[Bên cạnh cô ấy có một bà lão tóc hoa râm đang đứng, bà lão mặc một chiếc áo hoa ngắn tay nhạt màu, trên đầu chảy máu ròng ròng, bà lão nhìn Tiểu Mai với vẻ hiền lành, miệng thì cứ nhắc mãi: “Tiểu Mai à, bao giờ con mới về nhà thế?”]
Nụ cười nơi khóe miệng ông ta đột nhiên cứng đờ.
Ông ta nhớ cô giúp việc trẻ tuổi vừa xin nghỉ phép tên là Đinh Mai.
Cửa sổ phòng vệ sinh để mở, tấm mành che theo gió tung bay, gió đêm hè mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, chậm rãi bò dọc theo sống lưng của ông ta, đỉnh đầu đột nhiên bùng nổ!
Chẳng lẽ Thích Tuyền có thể nhìn thấy những thứ kia thật sao?!
Vậy cậu bé gọi Tô Lâm Hải là ba ở hai chương trước thì sao? Đó cũng là quỷ ư?
Người ông ta toát mồ hôi lạnh.
Cửa sổ phòng vệ sinh mở rộng, nhìn chẳng khác nào miệng của quái thú nơi vực sâu, có thể cắn rụng linh hồn người ta ngay giây tiếp theo.
Thích Trường Vinh vội chạy ra khỏi phòng vệ sinh, thấy ánh mắt dịu dàng của vợ, ông ta nháy mắt tỉnh táo lại.
Có lẽ Thích Tuyền nghe thấy Đinh Mai xin nghỉ phép nên mới viết thêm mấy dòng cuối để tỏ vẻ huyền bí thôi nhỉ?
Ông ta tự trấn an bản thân rồi hỏi: “Vừa rồi lúc Đinh Mai xin nghỉ phép ấy, em có nhớ lúc đó là mấy giờ không?”
Cố Xảo nghĩ một lát: “Hình như là mười giờ mười lăm phút, sao thế anh?”
“...”
Thích Trường Vinh ngơ ngác ngồi xuống giường.
Đinh Mai đột nhiên xin phép, chắc chắn là do vừa nhận được tin tức nếu không từ lúc bọn họ về nhà Đinh Mai đã tới xin phép luôn rồi.
Mà tiểu thuyết của Thích Tuyền đăng chương mới lúc mười giờ tối, nội dung đều phải viết sẵn, cô không thể nhận được tin tức bà của Đinh Mai qua đời trước đó được.
Vậy thì chỉ còn lại một đáp án duy nhất.
Nếu chuyện của Tô Lâm Hải vẫn không thể làm ông ta tin hẳn thì chuyện vừa xảy ra trước mắt khiến ông ta không thể không thừa nhận, Thích Tuyền đúng là có năng lực đặc biệt nào đó.
Nghĩ đến đây ông ta kích động nhấn gọi số điện thoại cá nhân của Tô Lâm Hải.
Tuy hai người họ không làm ăn với nhau nhưng số điện thoại thì vẫn có lưu.
Sau hai tiếng “tút tút” thì đối phương cũng nhấc máy, hỏi với giọng khàn đặc: “Ai đấy?”
“Chủ tịch Tô.”
“À, chủ tịch Thích đấy à, có chuyện gì không?”
Thích Trường Vinh uyển chuyển hỏi: “Giờ chủ tịch Tô có ở thành phố Long Giang không?”
Tô Lâm Hải im lặng một lúc rồi nói: “Chủ tịch Thích, giờ tôi đang hơi bận, để chiều mai tôi sẽ gọi lại cho ông sau.”
“À được, chủ tịch Tô nghỉ sớm đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.