Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 7:
Thôi Kinh Thước
22/01/2024
Ngay khi đoạn đầu tiên đập vào mắt, cô ấy đã biết ngay tác đang nói tới chuyện thiên kim thật giả nhà họ Thích rồi. Ai lại to gan như vậy, dám lấy cả nhà họ Thích ra viết? Chẳng trách Thích Uyên lại tức giận đến thế.
Đọc đến đoạn sau cô ấy dần dần nhận ra, giọng điệu này rõ ràng là của thiên kim thật đây mà!
Thiên kim thật biết chơi đấy, dám công khai “chọc” Thích gia, thì ra《Nhật Ký Hào Môn》đúng là nhật ký hào môn thật!
Tô Noãn Noãn lập tức nảy sinh hứng thú, hào hứng đọc tiếp, thấy tác giả giới thiệu tất cả mọi người trong nhà chỉ thiếu mỗi Thích Uyên, rốt cuộc cũng bật cười ra tiếng.
Chắc chắn là Thích Tuyền cố ý!
Có dưa nào khiến người đọc hưng phấn hơn dưa tự người trong cuộc bóc ra cơ chứ?
Tô Noãn Noãn đọc từ trên xuống với tâm thái xem náo nhiệt, cho tới tận đoạn cuối cùng —
[Sau khi ngồi lên xe, tôi quay đầu liếc mắt thì nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cạnh bồn hoa ngoài sảnh tiệc đang hút thuốc , hẳn là chú Tô của tập đoàn Thịnh Hâm. Cạnh chân chú ấy có một cậu bé khoảng chừng năm sáu tuổi, cậu bé mặc chiếc áo bông màu vàng nhạt in hình bồ công anh, tóc và áo bông đều ướt, vừa cố trèo lên đầu gối chú Tô vừa kêu to “Ba ơi”.]
Tô Noãn Noãn trợn trừng mắt không thể tin nổi.
Chú Tô của tập đoàn Thịnh Hâm không phải chính là ba cô ấy sao?
Ba cô ấy có con riêng?!
Trong nháy mắt sau khi kinh sợ qua đi, Tô Noãn Noãn bình tĩnh lại.
Nói không chừng chỉ là đụng trúng một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, gặp ai cũng gọi ba thôi mà.
Nhưng càng tự an ủi thì trong đầu lại càng hoảng loạn.
Nghĩ tới người mẹ ốm yếu ở nhà, nếu ba cô ấy thật sự có con trai riêng thì phải làm sao bây giờ?
Tô Noãn Noãn quên luôn chuyện bình luận, vơ vội chìa khóa xe rồi lao ra cửa.
Nhà cô ấy cách tổng bộ tập đoàn không xa, lái xe chừng mười phút là tới. Lúc cô ấy đến công ty thì được thông báo Tô Lâm Hải đang mở họp.
Tô Noãn Noãn ngồi đợi trong phòng làm việc của ba, rõ ràng đang giữa mùa hè nóng bức nhưng cả người lại đổ đầy mồ hôi lạnh từ lúc nào chẳng hay.
Cô ấy không ngừng hồi tưởng lại khung cảnh hạnh phúc của ba mẹ khi ở bên nhau, dù thế nào cũng không tin ba cô ấy sẽ ngoại tình. Tình cảm của ba đối với mẹ, sự yêu thương dành cho cô ấy không thể là giả được.
Tô Noãn Noãn cong người ôm lấy đầu gối, mặt mũi trắng bệch nhìn chằm chằm tấm ảnh gia đình đặt trên bàn làm việc. Trong ảnh, cô ấy đang ngồi trên khuỷu tay ba, cười rộ lên một cách vô cùng vui vẻ.
Nước mắt vô thức trào ra.
Lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Tô Noãn Noãn hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, người đàn ông trung niên cao gầy đứng ngoài văn phòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dịu dàng cười nói: “Noãn Noãn, sao con lại đến đây... Con khóc đấy à?”
Ông vội đóng cửa phòng làm việc lại, bước nhanh tới gần, đau lòng nhìn Tô Noãn Noãn rồi cau mày hỏi: “Ai bắt nạt con?”
Tô Noãn Noãn là con gái rượu được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, vừa nghe thấy ba an ủi nước mắt đã không ngừng được ào ào rơi xuống.
“Noãn Noãn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con đây là muốn làm ba đau lòng chết à!” Khoé mắt đầy nếp nhăn của Tô Lâm Hải tràn ngập lo lắng.
Con gái vốn là đứa hoạt bát rộng rãi, khóc tới mức này thì chắc chắn đã gặp phải chuyện lớn rồi.
Tô Noãn Noãn hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi: “Tối qua có phải ba tham gia tiệc mừng thọ của ông Đỗ không?”
“Đúng rồi.” Tô Lâm Hải không hiểu gì cả.
“Con với mẹ ở nhà, ba có tìm người khác đi cùng không?” Tô Noãn Noãn quay đầu lại hỏi.
Tô Lâm Hải đáp: “Đương nhiên là không rồi!”
Sao ông ấy có thể đi tìm bạn nữ khác đi tiệc cùng được chứ? Thằng nhãi chết tiệt nào lại nói hươu nói vượn trước mặt con gái ông ấy thế!!
Tô Noãn Noãn vốn rất tin tưởng ba, nghe thấy ông ấy đáp chắc nịch như thế trong lòng tự nhiên lại càng nghiêng về phía ba hơn, cô ấy đã nhận định là Thích Tuyền chỉ viết bừa thôi nhưng vẫn hỏi thêm một câu:
“Tối qua ba hút thuốc cạnh bồn hoa bên ngoài sảnh tiệc à?”
“Đúng rồi.” Tô Lâm Hải ngại ngùng cười nói, “Con yên tâm, ba không mang mùi thuốc lá về nhà đâu.”
Vợ ông ấy vốn không được khỏe, không chịu được mùi khói thuốc. Nhưng tối qua trong lòng ông ấy thật sự rất bức bối, thế nên mới trộm hút một điếu.
“Còn có một cậu nhóc gọi ba là ‘Ba’ nữa phải không?” Tô Noãn Noãn lau nước mắt, cười trêu ông.
Tô Lâm Hải ngỡ ngàng lắc đầu: “Không có.”
Đọc đến đoạn sau cô ấy dần dần nhận ra, giọng điệu này rõ ràng là của thiên kim thật đây mà!
Thiên kim thật biết chơi đấy, dám công khai “chọc” Thích gia, thì ra《Nhật Ký Hào Môn》đúng là nhật ký hào môn thật!
Tô Noãn Noãn lập tức nảy sinh hứng thú, hào hứng đọc tiếp, thấy tác giả giới thiệu tất cả mọi người trong nhà chỉ thiếu mỗi Thích Uyên, rốt cuộc cũng bật cười ra tiếng.
Chắc chắn là Thích Tuyền cố ý!
Có dưa nào khiến người đọc hưng phấn hơn dưa tự người trong cuộc bóc ra cơ chứ?
Tô Noãn Noãn đọc từ trên xuống với tâm thái xem náo nhiệt, cho tới tận đoạn cuối cùng —
[Sau khi ngồi lên xe, tôi quay đầu liếc mắt thì nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng bên cạnh bồn hoa ngoài sảnh tiệc đang hút thuốc , hẳn là chú Tô của tập đoàn Thịnh Hâm. Cạnh chân chú ấy có một cậu bé khoảng chừng năm sáu tuổi, cậu bé mặc chiếc áo bông màu vàng nhạt in hình bồ công anh, tóc và áo bông đều ướt, vừa cố trèo lên đầu gối chú Tô vừa kêu to “Ba ơi”.]
Tô Noãn Noãn trợn trừng mắt không thể tin nổi.
Chú Tô của tập đoàn Thịnh Hâm không phải chính là ba cô ấy sao?
Ba cô ấy có con riêng?!
Trong nháy mắt sau khi kinh sợ qua đi, Tô Noãn Noãn bình tĩnh lại.
Nói không chừng chỉ là đụng trúng một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, gặp ai cũng gọi ba thôi mà.
Nhưng càng tự an ủi thì trong đầu lại càng hoảng loạn.
Nghĩ tới người mẹ ốm yếu ở nhà, nếu ba cô ấy thật sự có con trai riêng thì phải làm sao bây giờ?
Tô Noãn Noãn quên luôn chuyện bình luận, vơ vội chìa khóa xe rồi lao ra cửa.
Nhà cô ấy cách tổng bộ tập đoàn không xa, lái xe chừng mười phút là tới. Lúc cô ấy đến công ty thì được thông báo Tô Lâm Hải đang mở họp.
Tô Noãn Noãn ngồi đợi trong phòng làm việc của ba, rõ ràng đang giữa mùa hè nóng bức nhưng cả người lại đổ đầy mồ hôi lạnh từ lúc nào chẳng hay.
Cô ấy không ngừng hồi tưởng lại khung cảnh hạnh phúc của ba mẹ khi ở bên nhau, dù thế nào cũng không tin ba cô ấy sẽ ngoại tình. Tình cảm của ba đối với mẹ, sự yêu thương dành cho cô ấy không thể là giả được.
Tô Noãn Noãn cong người ôm lấy đầu gối, mặt mũi trắng bệch nhìn chằm chằm tấm ảnh gia đình đặt trên bàn làm việc. Trong ảnh, cô ấy đang ngồi trên khuỷu tay ba, cười rộ lên một cách vô cùng vui vẻ.
Nước mắt vô thức trào ra.
Lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Tô Noãn Noãn hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, người đàn ông trung niên cao gầy đứng ngoài văn phòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, dịu dàng cười nói: “Noãn Noãn, sao con lại đến đây... Con khóc đấy à?”
Ông vội đóng cửa phòng làm việc lại, bước nhanh tới gần, đau lòng nhìn Tô Noãn Noãn rồi cau mày hỏi: “Ai bắt nạt con?”
Tô Noãn Noãn là con gái rượu được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, vừa nghe thấy ba an ủi nước mắt đã không ngừng được ào ào rơi xuống.
“Noãn Noãn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con đây là muốn làm ba đau lòng chết à!” Khoé mắt đầy nếp nhăn của Tô Lâm Hải tràn ngập lo lắng.
Con gái vốn là đứa hoạt bát rộng rãi, khóc tới mức này thì chắc chắn đã gặp phải chuyện lớn rồi.
Tô Noãn Noãn hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi: “Tối qua có phải ba tham gia tiệc mừng thọ của ông Đỗ không?”
“Đúng rồi.” Tô Lâm Hải không hiểu gì cả.
“Con với mẹ ở nhà, ba có tìm người khác đi cùng không?” Tô Noãn Noãn quay đầu lại hỏi.
Tô Lâm Hải đáp: “Đương nhiên là không rồi!”
Sao ông ấy có thể đi tìm bạn nữ khác đi tiệc cùng được chứ? Thằng nhãi chết tiệt nào lại nói hươu nói vượn trước mặt con gái ông ấy thế!!
Tô Noãn Noãn vốn rất tin tưởng ba, nghe thấy ông ấy đáp chắc nịch như thế trong lòng tự nhiên lại càng nghiêng về phía ba hơn, cô ấy đã nhận định là Thích Tuyền chỉ viết bừa thôi nhưng vẫn hỏi thêm một câu:
“Tối qua ba hút thuốc cạnh bồn hoa bên ngoài sảnh tiệc à?”
“Đúng rồi.” Tô Lâm Hải ngại ngùng cười nói, “Con yên tâm, ba không mang mùi thuốc lá về nhà đâu.”
Vợ ông ấy vốn không được khỏe, không chịu được mùi khói thuốc. Nhưng tối qua trong lòng ông ấy thật sự rất bức bối, thế nên mới trộm hút một điếu.
“Còn có một cậu nhóc gọi ba là ‘Ba’ nữa phải không?” Tô Noãn Noãn lau nước mắt, cười trêu ông.
Tô Lâm Hải ngỡ ngàng lắc đầu: “Không có.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.