Thiên Kim Thật Viết Văn Linh Dị Bạo Hồng
Chương 8:
Thôi Kinh Thước
22/01/2024
“Không có ạ?” Tô Noãn Noãn hơi cau mày, “Nghe nói là một cậu nhóc tầm năm sáu tuổi, mặc áo bông màu vàng nhạt, đứng ngay cạnh chân ba mà.”
“Không có thật mà.” Tô Lâm Hải không biết nghĩ tới chuyện gì, biểu cảm trầm xuống nhưng trong chốc lát lại khôi phục vẻ ôn hòa, “Noãn Noãn, con đừng nghe tin đồn bậy bạ bên ngoài.”
Ở cạnh nhau mười tám năm nên Tô Noãn Noãn rất nhanh đã nhận ra cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt Tô Lâm Hải, như thể có một nỗi thống khổ đọng lại đã lâu đang không ngừng cuộn lên.
Chắc chắn ba có chuyện gì đó giấu cô ấy.
Tô Noãn Noãn vừa nãy đã hoàn toàn tin tưởng ba mình giờ lại nảy sinh nghi ngờ lần nữa, cô nhìn chằm chằm Tô Lâm Hải rồi mở miệng hỏi: “Ba, trên quần áo đứa bé kia có in hình hoa bồ công anh, ba thật sự không nhớ rõ à?”
Sắc mặt Tô Lâm Hải lập tức tái nhợt, môi run lên, sống lưng bình thường vẫn luôn thẳng tắp cũng hơi cong xuống.
Tô Noãn Noãn thấy vậy thì giống như bị sét đánh, kinh hãi tới mức không thốt nên lời.
Là thật rồi! Ba thật sự lừa cô ấy rồi!
Mắt Tô Noãn Noãn đỏ lên, đang muốn chất vấn thì lại thấy trong mắt ba cô ấy tràn đầy vẻ phẫn nộ, lớn tiếng quát hỏi: “Con nghe ai nói?!”
Năm nay Tô Noãn Noãn 18 tuổi, mười tám năm qua kể từ khi sinh ra đến nay ba chưa bao giờ hung dữ với cô ấy như vậy.
Tô Noãn Noãn vô cùng ấm ức, phẫn nộ trào dâng, ngửa đầu hỏi lại: “Thằng bé kia là ai? Sao nó lại gọi ba là ba? Ba nói đi!”
“Noãn Noãn, là ai nói với con chuyện này? Con cho ba biết đi, đừng hỏi chuyện khác nữa.” Hai tay Tô Lâm Hải run rẩy nắm lấy bả vai Tô Noãn Noãn.
Tô Noãn Noãn cho rằng ông ấy muốn hủy diệt ‘chứng cứ phạm tội’ nên tức đến mức bật cười: “Ba đừng mơ mộng gì nữa, người ta đăng cả lên mạng rồi kia kìa, ai cần biết đều biết cả rồi!”
“Trên mạng?” Sắc mặt Tô Lâm Hải từ trắng chuyển thành xanh, “Ở đâu?”
Chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh tra được chuyện trước kia nên cố ý làm ông ấy khó chịu?
Không đúng.
Vừa rồi Noãn Noãn nói là lúc ông ấy đang hút thuốc thì có một cậu bé đứng bên cạnh gọi ông ấy là ba.
Nhưng lúc ông ấy hút thuốc thì bên cạnh làm gì có ai.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Thấy con gái nhìn mình với ánh mắt xa lạ, trong lòng Tô Lâm Hải nhói lên, ông ấy thở dài một hơi rồi nói: “Noãn Noãn, chuyện không như con nghĩ đâu, trước tiên con nói cho ba biết chuyện trên mạng là thế nào, rồi từ từ ba sẽ giải thích cho con nghe, được không?”
Tô Noãn Noãn nhìn mái tóc đã nhuốm bạc của ba mình, rốt cuộc vẫn mềm lòng.
Biết đâu cô ấy thật sự hiểu lầm thì sao?
Cũng không thể chỉ tin lời nói từ một phía của Thích Tuyền được, đúng không?
Cô ấy mở tác phẩm của Thích Tuyền ra rồi đưa cho Tô Lâm Hải xem: “Ba đọc hết là biết.”
Tô Lâm Hải và nhà họ Thích không có làm ăn gì với nhau, nhưng đám con cháu chơi với nhau nên cũng coi như có chút quan hệ, hơn nữa chuyện của nhà họ Thích không phải bí mật gì, ông ấy tuy bận rộn nhưng cũng từng nghe nói qua.
Ông ấy không hứng thú với chuyện thiên kim thật giả, đọc đoạn trước vẫn luôn cau mày, tới tận đoạn cuối cùng mới thôi.
Tô Lâm Hải chết sững tại chỗ.
Chỉ nghe Tô Noãn Noãn kể lại ông ấy cũng không có cảm xúc gì lớn lắm, nhưng lúc này tự mình đọc từng câu từng chữ thì không kìm nổi nữa.
Người đàn ông trung niên bao năm rong ruổi trên thương trường thế mà lại bụm mặt khóc không thành tiếng.
Tô Noãn Noãn khiếp sợ, tay chân luống cuống an ủi Tô Lâm Hải, cô ấy chưa từng thấy ba khóc bao giờ, hơn nữa còn khóc tới mức này.
Nhìn thôi cũng đã sốt ruột lắm rồi.
“Ba, rốt cuộc là thế nào ạ?” Cô ấy dè dặt hỏi.
Tô Lâm Hải khóc một lúc, đối mặt với sự quan tâm của con gái, dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đợi cảm xúc ổn định lại, ông ấy mới hắng giọng, hỏi: “Người viết truyện này là vị thiên kim mới trở về nhà họ Thích đúng không?”
“Chắc là thế ạ.”
Tô Lâm Hải trịnh trọng nói: “Ba muốn gặp cô ấy.”
*
Thích Uyên ngồi trên ghế salon phòng khách, chờ hoài chờ mãi nhưng vẫn không chờ được Tô Noãn Noãn đăng bình luận giúp mình, tức giận vào nhóm chat tag thẳng tên cô ấy:【@Tô Noãn Noãn cậu chết đâu rồi hả? Bình luận của tôi được xét duyệt rồi mà cậu còn chưa đăng giúp tôi là thế nào?】
“Không có thật mà.” Tô Lâm Hải không biết nghĩ tới chuyện gì, biểu cảm trầm xuống nhưng trong chốc lát lại khôi phục vẻ ôn hòa, “Noãn Noãn, con đừng nghe tin đồn bậy bạ bên ngoài.”
Ở cạnh nhau mười tám năm nên Tô Noãn Noãn rất nhanh đã nhận ra cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt Tô Lâm Hải, như thể có một nỗi thống khổ đọng lại đã lâu đang không ngừng cuộn lên.
Chắc chắn ba có chuyện gì đó giấu cô ấy.
Tô Noãn Noãn vừa nãy đã hoàn toàn tin tưởng ba mình giờ lại nảy sinh nghi ngờ lần nữa, cô nhìn chằm chằm Tô Lâm Hải rồi mở miệng hỏi: “Ba, trên quần áo đứa bé kia có in hình hoa bồ công anh, ba thật sự không nhớ rõ à?”
Sắc mặt Tô Lâm Hải lập tức tái nhợt, môi run lên, sống lưng bình thường vẫn luôn thẳng tắp cũng hơi cong xuống.
Tô Noãn Noãn thấy vậy thì giống như bị sét đánh, kinh hãi tới mức không thốt nên lời.
Là thật rồi! Ba thật sự lừa cô ấy rồi!
Mắt Tô Noãn Noãn đỏ lên, đang muốn chất vấn thì lại thấy trong mắt ba cô ấy tràn đầy vẻ phẫn nộ, lớn tiếng quát hỏi: “Con nghe ai nói?!”
Năm nay Tô Noãn Noãn 18 tuổi, mười tám năm qua kể từ khi sinh ra đến nay ba chưa bao giờ hung dữ với cô ấy như vậy.
Tô Noãn Noãn vô cùng ấm ức, phẫn nộ trào dâng, ngửa đầu hỏi lại: “Thằng bé kia là ai? Sao nó lại gọi ba là ba? Ba nói đi!”
“Noãn Noãn, là ai nói với con chuyện này? Con cho ba biết đi, đừng hỏi chuyện khác nữa.” Hai tay Tô Lâm Hải run rẩy nắm lấy bả vai Tô Noãn Noãn.
Tô Noãn Noãn cho rằng ông ấy muốn hủy diệt ‘chứng cứ phạm tội’ nên tức đến mức bật cười: “Ba đừng mơ mộng gì nữa, người ta đăng cả lên mạng rồi kia kìa, ai cần biết đều biết cả rồi!”
“Trên mạng?” Sắc mặt Tô Lâm Hải từ trắng chuyển thành xanh, “Ở đâu?”
Chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh tra được chuyện trước kia nên cố ý làm ông ấy khó chịu?
Không đúng.
Vừa rồi Noãn Noãn nói là lúc ông ấy đang hút thuốc thì có một cậu bé đứng bên cạnh gọi ông ấy là ba.
Nhưng lúc ông ấy hút thuốc thì bên cạnh làm gì có ai.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Thấy con gái nhìn mình với ánh mắt xa lạ, trong lòng Tô Lâm Hải nhói lên, ông ấy thở dài một hơi rồi nói: “Noãn Noãn, chuyện không như con nghĩ đâu, trước tiên con nói cho ba biết chuyện trên mạng là thế nào, rồi từ từ ba sẽ giải thích cho con nghe, được không?”
Tô Noãn Noãn nhìn mái tóc đã nhuốm bạc của ba mình, rốt cuộc vẫn mềm lòng.
Biết đâu cô ấy thật sự hiểu lầm thì sao?
Cũng không thể chỉ tin lời nói từ một phía của Thích Tuyền được, đúng không?
Cô ấy mở tác phẩm của Thích Tuyền ra rồi đưa cho Tô Lâm Hải xem: “Ba đọc hết là biết.”
Tô Lâm Hải và nhà họ Thích không có làm ăn gì với nhau, nhưng đám con cháu chơi với nhau nên cũng coi như có chút quan hệ, hơn nữa chuyện của nhà họ Thích không phải bí mật gì, ông ấy tuy bận rộn nhưng cũng từng nghe nói qua.
Ông ấy không hứng thú với chuyện thiên kim thật giả, đọc đoạn trước vẫn luôn cau mày, tới tận đoạn cuối cùng mới thôi.
Tô Lâm Hải chết sững tại chỗ.
Chỉ nghe Tô Noãn Noãn kể lại ông ấy cũng không có cảm xúc gì lớn lắm, nhưng lúc này tự mình đọc từng câu từng chữ thì không kìm nổi nữa.
Người đàn ông trung niên bao năm rong ruổi trên thương trường thế mà lại bụm mặt khóc không thành tiếng.
Tô Noãn Noãn khiếp sợ, tay chân luống cuống an ủi Tô Lâm Hải, cô ấy chưa từng thấy ba khóc bao giờ, hơn nữa còn khóc tới mức này.
Nhìn thôi cũng đã sốt ruột lắm rồi.
“Ba, rốt cuộc là thế nào ạ?” Cô ấy dè dặt hỏi.
Tô Lâm Hải khóc một lúc, đối mặt với sự quan tâm của con gái, dù có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Đợi cảm xúc ổn định lại, ông ấy mới hắng giọng, hỏi: “Người viết truyện này là vị thiên kim mới trở về nhà họ Thích đúng không?”
“Chắc là thế ạ.”
Tô Lâm Hải trịnh trọng nói: “Ba muốn gặp cô ấy.”
*
Thích Uyên ngồi trên ghế salon phòng khách, chờ hoài chờ mãi nhưng vẫn không chờ được Tô Noãn Noãn đăng bình luận giúp mình, tức giận vào nhóm chat tag thẳng tên cô ấy:【@Tô Noãn Noãn cậu chết đâu rồi hả? Bình luận của tôi được xét duyệt rồi mà cậu còn chưa đăng giúp tôi là thế nào?】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.