Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng
Chương 13:
Na Thời Yên Hoa
03/05/2024
Bên ngoài, nhân viên cửa hàng lên tiếng chào hỏi, còn chưa kịp phản ứng với tình huống chuyện gì xảy ra, Trịnh Tuyết Trân cũng đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, cô ta đã đưa mắt nhìn khắp căn phòng trống rỗng không nhìn thấy người, còn đang cảm thấy kì quái, thì "rắc" một tiếng, là thanh âm khóa cửa phát ra từ phía sau.
Trịnh Tuyết Trân xoay người theo bản năng, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua, cô ta còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đã cảm thấy bị người đạp mạnh vào ngực, sau đó thân thể của Trịnh Tuyết Trân lập tức loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Loại tiểu thư danh viện như cô ta, thích nhất là đi kiểu giày cao gót vừa cao lại vừa tinh xảo mĩ lệ. Đi kiểu giày này, nhìn từ phía sau, lúc mông eo lắc lư theo từng nhịp bước chân cực kì có hương vị câu hồn.
Đương nhiên, đi giày cao gót như vậy hoàn toàn không có khả năng giống như đi trên đất bằng, hiện tại lại thêm việc bị người chưa hiểu ra sao đạp mạnh một cái, Trịnh Tuyết Trân lập tức lảo đảo về phía sau, bước chân lộn xộn, hai chân hung hăng xoay mấy cái.
"A!" Trịnh Tuyết Trân lập tức kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Bên ngoài, nhân viên cửa hàng vừa nghe thấy tiếng hét lớn liền hoảng sợ, vội vàng gõ cửa, hỏi: "Trịnh tiểu thư! Trịnh tiểu thư! Cô bị làm sao vậy?"
Thẩm Tích Chu nhìn dáng vẻ thất điên bát đảo của Trịnh Tuyết Trân trên mặt đất, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, sau đó lập tức hô to: "Chị họ, chị làm sao vậy? Chị ngã nghiêm trọng không? Có sao không? Sao chị lại đi đôi giày cao gót như thế này chứ?"
Thẩm Tích Chu chậm rãi đi về phía Trịnh Tuyết Trân, nâng chân, hung hăng dẫm xuống động mạnh cổ của cô ta, đè thấp giọng nói xuống: "Trịnh Tuyết Trân, cô tốt nhất nên học cách thông minh hơn cho tôi, những chuyện trước đây tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô đừng tưởng rằng tôi đã quên. Nếu lần sau còn đến tìm tôi gây chuyện, vậy đừng trách tôi không chừa mặt mũi cho nhà họ Thẩm!"
"Cô... cô..." Loại đại tiểu thư nũng nịu như Trịnh Tuyết Trân, mặc dù cũng có học vài công phu quyền cước, cũng thường xuyên tập thể hình, nhưng thực tế chẳng khác gì "giàn hoa" trang trí, sao có thể so sánh với phái thực lực như Thẩm Tích Chu. Tuy hiện tại năng lực thân thể này của Thẩm Tích Chu còn kém cỏi, nhưng muốn đối phó với Trịnh Tuyết Trân thì vẫn dư dả.
Vốn dĩ bị người khác đè ép động mạnh cổ đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, càng không nói đến hiện tại Thẩm Tích Chu một chút cũng không muốn bỏ qua cho Trịnh Tuyết Trân. Lực chân cũng hề thu lại chút nào.
Trịnh Tuyết Trân vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, khuôn mặt đã nghẹn đến mức đỏ bừng, hai mắt trợn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, Thẩm Tích Chu mới thu chân, nhanh chóng đi mở cửa, khuôn mặt kinh hoàng thất thố, vội vã bắt lấy nhân viên cửa hàng vẫn luôn đứng nghe ngóng động tĩnh cạnh cửa. Sắc mặt cô trắng bệnh, giọng nói gấp gáp: "Mau, mau tìm người đến giúp, chị họ tôi vừa tiến vào bị vướng vào thảm không may vấp ngã, bây giờ chị ấy bất tỉnh rồi!"
Vừa nghe đến đây, nhân viên cửa hàng cũng bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch. Đùa gì thế, khách hàng ngất trong cửa hàng của bọn họ, cho dù là vì nguyên nhân gì, bọn họ cũng bắt buộc phải chịu trách nhiệm!
Trịnh Tuyết Trân đã ngất, hơn nữa cũng không thể dễ dàng tỉnh lại chỉ trong vài phút.
Về điểm này, Thẩm Tích Chu rất rõ ràng, một khi cô đã xuống tay, đương nhiên cũng biết hậu quả là gì. Vì vậy, sau khi nhân viên cửa hàng inh hoàng gọi quản lý đến xem xét tình huống, Thẩm Tích Chu không ngần ngại, trực tiếp đề nghị gọi xe cứu thương.
Trong lúc bạn không biết gì, luôn có rất nhiều chuyện không lường trước được bắt đầu phát sinh.
Cũng giống như lúc này, trong khoảng thời gian Trịnh Tuyết Trân ngất xỉu, Thẩm Tích Chu và nhân viên cửa hàng vô cùng ăn ý đem chuyện cô ta hôn mê bất tỉnh định nghĩa thành do bản thân cô ta đi giày cao gót quá cao, dẫn đến không cẩn thận ngã bất tỉnh. Thậm chí nhân viên cửa hàng còn lập lời thề son sắt rằng bản thân chính mắt chứng kiến.
Suy cho cùng, nhân viên cửa hàng cũng chỉ là phận nhân viên làm công, không dám dính đến những chuyện phiền toái này. Bị "cuốn gói" là chuyện nhỏ, vạn nhất nhà họ Thẩm và nhà họ Cao truy cứu thì phải làm sao, cô ấy cũng chỉ có một cái mạng nhỏ.
Dưới loại tình huống này, đương nhiên ai cũng muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trịnh Tuyết Trân. Trịnh đại tiểu thư cô tự mình đi không nhìn đường mới vấp ngã, cô cũng không thể trách Trái Đất có trọng lực chứ.
Mà Thẩm Tích Chu cũng không nhàn rỗi, cô lần lượt gọi điện thông báo cho Thẩm Duyên, mẹ của Trịnh Tuyết Trân - Thẩm Phi Lan và thậm chí cả Cao Minh Triết cũng gọi.
Đương nhiên, ngoại trừ Thẩm Duyên ra thì Thẩm Phi Lan và Cao Minh Triết đều khinh thường ngó ngàng tới cô, đến khi nghe tin Trịnh Tuyết Trân ngất xíu mới bối rối.
Trịnh Tuyết Trân được đưa tới bệnh viện Hữu Hảo.
Vừa vào cửa, cô ta đã đưa mắt nhìn khắp căn phòng trống rỗng không nhìn thấy người, còn đang cảm thấy kì quái, thì "rắc" một tiếng, là thanh âm khóa cửa phát ra từ phía sau.
Trịnh Tuyết Trân xoay người theo bản năng, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua, cô ta còn chưa kịp nhìn thấy cái gì đã cảm thấy bị người đạp mạnh vào ngực, sau đó thân thể của Trịnh Tuyết Trân lập tức loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Loại tiểu thư danh viện như cô ta, thích nhất là đi kiểu giày cao gót vừa cao lại vừa tinh xảo mĩ lệ. Đi kiểu giày này, nhìn từ phía sau, lúc mông eo lắc lư theo từng nhịp bước chân cực kì có hương vị câu hồn.
Đương nhiên, đi giày cao gót như vậy hoàn toàn không có khả năng giống như đi trên đất bằng, hiện tại lại thêm việc bị người chưa hiểu ra sao đạp mạnh một cái, Trịnh Tuyết Trân lập tức lảo đảo về phía sau, bước chân lộn xộn, hai chân hung hăng xoay mấy cái.
"A!" Trịnh Tuyết Trân lập tức kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Bên ngoài, nhân viên cửa hàng vừa nghe thấy tiếng hét lớn liền hoảng sợ, vội vàng gõ cửa, hỏi: "Trịnh tiểu thư! Trịnh tiểu thư! Cô bị làm sao vậy?"
Thẩm Tích Chu nhìn dáng vẻ thất điên bát đảo của Trịnh Tuyết Trân trên mặt đất, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, sau đó lập tức hô to: "Chị họ, chị làm sao vậy? Chị ngã nghiêm trọng không? Có sao không? Sao chị lại đi đôi giày cao gót như thế này chứ?"
Thẩm Tích Chu chậm rãi đi về phía Trịnh Tuyết Trân, nâng chân, hung hăng dẫm xuống động mạnh cổ của cô ta, đè thấp giọng nói xuống: "Trịnh Tuyết Trân, cô tốt nhất nên học cách thông minh hơn cho tôi, những chuyện trước đây tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô đừng tưởng rằng tôi đã quên. Nếu lần sau còn đến tìm tôi gây chuyện, vậy đừng trách tôi không chừa mặt mũi cho nhà họ Thẩm!"
"Cô... cô..." Loại đại tiểu thư nũng nịu như Trịnh Tuyết Trân, mặc dù cũng có học vài công phu quyền cước, cũng thường xuyên tập thể hình, nhưng thực tế chẳng khác gì "giàn hoa" trang trí, sao có thể so sánh với phái thực lực như Thẩm Tích Chu. Tuy hiện tại năng lực thân thể này của Thẩm Tích Chu còn kém cỏi, nhưng muốn đối phó với Trịnh Tuyết Trân thì vẫn dư dả.
Vốn dĩ bị người khác đè ép động mạnh cổ đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm, càng không nói đến hiện tại Thẩm Tích Chu một chút cũng không muốn bỏ qua cho Trịnh Tuyết Trân. Lực chân cũng hề thu lại chút nào.
Trịnh Tuyết Trân vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, khuôn mặt đã nghẹn đến mức đỏ bừng, hai mắt trợn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, Thẩm Tích Chu mới thu chân, nhanh chóng đi mở cửa, khuôn mặt kinh hoàng thất thố, vội vã bắt lấy nhân viên cửa hàng vẫn luôn đứng nghe ngóng động tĩnh cạnh cửa. Sắc mặt cô trắng bệnh, giọng nói gấp gáp: "Mau, mau tìm người đến giúp, chị họ tôi vừa tiến vào bị vướng vào thảm không may vấp ngã, bây giờ chị ấy bất tỉnh rồi!"
Vừa nghe đến đây, nhân viên cửa hàng cũng bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch. Đùa gì thế, khách hàng ngất trong cửa hàng của bọn họ, cho dù là vì nguyên nhân gì, bọn họ cũng bắt buộc phải chịu trách nhiệm!
Trịnh Tuyết Trân đã ngất, hơn nữa cũng không thể dễ dàng tỉnh lại chỉ trong vài phút.
Về điểm này, Thẩm Tích Chu rất rõ ràng, một khi cô đã xuống tay, đương nhiên cũng biết hậu quả là gì. Vì vậy, sau khi nhân viên cửa hàng inh hoàng gọi quản lý đến xem xét tình huống, Thẩm Tích Chu không ngần ngại, trực tiếp đề nghị gọi xe cứu thương.
Trong lúc bạn không biết gì, luôn có rất nhiều chuyện không lường trước được bắt đầu phát sinh.
Cũng giống như lúc này, trong khoảng thời gian Trịnh Tuyết Trân ngất xỉu, Thẩm Tích Chu và nhân viên cửa hàng vô cùng ăn ý đem chuyện cô ta hôn mê bất tỉnh định nghĩa thành do bản thân cô ta đi giày cao gót quá cao, dẫn đến không cẩn thận ngã bất tỉnh. Thậm chí nhân viên cửa hàng còn lập lời thề son sắt rằng bản thân chính mắt chứng kiến.
Suy cho cùng, nhân viên cửa hàng cũng chỉ là phận nhân viên làm công, không dám dính đến những chuyện phiền toái này. Bị "cuốn gói" là chuyện nhỏ, vạn nhất nhà họ Thẩm và nhà họ Cao truy cứu thì phải làm sao, cô ấy cũng chỉ có một cái mạng nhỏ.
Dưới loại tình huống này, đương nhiên ai cũng muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trịnh Tuyết Trân. Trịnh đại tiểu thư cô tự mình đi không nhìn đường mới vấp ngã, cô cũng không thể trách Trái Đất có trọng lực chứ.
Mà Thẩm Tích Chu cũng không nhàn rỗi, cô lần lượt gọi điện thông báo cho Thẩm Duyên, mẹ của Trịnh Tuyết Trân - Thẩm Phi Lan và thậm chí cả Cao Minh Triết cũng gọi.
Đương nhiên, ngoại trừ Thẩm Duyên ra thì Thẩm Phi Lan và Cao Minh Triết đều khinh thường ngó ngàng tới cô, đến khi nghe tin Trịnh Tuyết Trân ngất xíu mới bối rối.
Trịnh Tuyết Trân được đưa tới bệnh viện Hữu Hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.