Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 16:

Na Thời Yên Hoa

08/05/2024

Thẩm Tích Chu híp mắt, giấu đi sự sắc bén trong đôi mắt, trong lòng lại âm thầm suy đoán thân phận của Cố Phi Dương.

Thẩm thị là gia tộc phú quý mấy trăm năm nay, có thể được nhà họ Thẩm coi như bạn cũ thì không phú cũng quý, tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản là người bình thường. Nhưng Thẩm Duyên lại không giới thiệu rõ thân phận của Cố Phi Dương, rốt cuộc là có ý đề phòng cô làm ra chuyện ngớ ngẩn, hay thân phận của Cố Phi Dương thật sự không tiện nói ra?

Chẳng qua, cho dù là vì điều gì, thì lúc này, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy xét của Thẩm Tích Chu. Nói cho cùng, cô bây giờ còn đang hãm sâu trong vũng bùn lầy, nào có tâm tư đi quản chuyện của người khác?

Quả nhiên Cố Phi Dương chỉ chào hỏi một cái, hàn huyên vài câu với Thẩm Duyên, nói đôi ba câu, sau đó lập tức lễ phép xoay người rời đi.

Phía sau, ánh mắt sắc bén chua ngoa của Thẩm Tích Chu vẫn bám sát bóng lưng của anh ta. Cố Phi Dương bình tĩnh bước đi, giống như chưa từng cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, nhưng khóe môi đã cong lên một độ cong lạnh nhạt như có như không.

Vận khí thật tốt.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Trân Trân nhà chúng tôi thế nào rồi!" Thẩm Phi Lan lao tới gần như là đầu tàu, bất chấp tất cả kéo vị bác sĩ đang bước nhanh về phía phòng cấp cứu lại: “Trân Trân nhà chúng tôi ..."

Bệnh viện Hữu Hảo là bệnh viện hàng đầu của thành phố A, đồng thời cũng là bệnh viện nổi tiếng trên toàn quốc. Người bình thường tới khám bệnh ở đây rất nhiều, mà nhân sĩ trong giới thượng lưu tới khám lại càng đông không đếm xuể, vì vậy bác sĩ làm việc tại đây đã sớm không còn cảm giác gì đối với thân phận của bệnh nhân.

Cho nên đối với hành động ngăn trở đường đi của Thẩm Phi Lan, vị bác sĩ nọ trực tiếp trợn trắng mắt, nhẫn nại gỡ tay bà ta ra, đi thẳng vào phòng cấp cứu, chỉ để lại bác sĩ thực tập đi theo sau ở lại nói chuyện với Thẩm Phi Lan.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tích Chu nhìn thấy Thẩm Phi Lan, đã sớm nghe đồn bà ta là đứa con gái được Thẩm Duyên dung túng không ít, hiện tại vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền, Thẩm Phi Lan trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng với bác sĩ thực tập, chỉ thiếu mỗi nước chưa chỉ thẳng mặt mà mắng, xem ra Thẩm Phi Lan thực sự đã bị nuôi dưỡng thành phế vật.



Phải biết rằng, người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu chân chính, cho dù trong lòng không vui thì vẫn luôn đối đãi tao nhã có lễ với người ngoài, sao có thể bày ra bộ dạng người đàn bà đanh đá chứ.

Thẩm Duyên vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt Thẩm Tích Chu. Nói đến cũng thật kỳ quái, kể từ chuyện lần trước, tính cách của đứa cháu gái này đột nhiên thay đổi rất lớn, thật sự khiến ông có chút không nắm chắc.

Ánh mắt của cô gần như đã rời khỏi trên người Thẩm Phi Lan đang hóa thân thành người đàn bà đanh đá, khóe môi không dấu vết khẽ cong lên. Thẩm Duyên nhìn nụ cười như có như không của cô, đột nhiên cảm thấy hành động của Thẩm Phi Lan lúc này có chút chói mắt. Ông mở miệng gọi Thẩm Phi Lan một tiếng, đáng tiếc, bà ta lại không nghe thấy nhưng Thẩm Văn Sơn, người vẫn luôn đứng chờ một bên lập tức tiến lên kéo Thẩm Phi Lan lại, thành công cứu vớt bác sĩ thực tập trẻ tuổi.

Thẩm Phi Lan mang theo đôi mắt đỏ bừng đi đến trước mặt Thẩm Duyên, cẩn thận chào hỏi, từ nhỏ đến lớn, bà ta đều vô cùng sợ Thẩm Duyên, thật ra không chỉ mình bà ta, tất cả người trong nhà đều rất sợ người cầm quyền như Thẩm Duyên, mỗi lần nhìn thấy ông đều như chuột thấy mèo.

Thẩm Duyên "ừ" một tiếng, không nói thêm câu nào, xem như đã đáp lại lời chào hỏi của Thẩm Phi Lan.

Lúc này, Thẩm Phi Lan mới chậm rãi thở ra một hơi, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu vừa đứng lên một cái. Ngay tức khắc, hỏa khí trong lòng bà ta lại hừng hực cháy lên, nhưng vì kiêng kỵ Thẩm Duyên đang đứng trước mặt nên không dám tiến tới tát cho Thẩm Tích Chu hai cái bạt tai. Tuy nhiên, lửa giận vẫn không ngừng sôi sục, đè ép trái tim bà ta. Thẩm Phi Lan giận dữ, đổ ập xuống liền hỏi:

"Thẩm Tích Chu! Sao mày lại có thể như thế chứ! Mày và Trân Trân là chị em, nào có mâu thuẫn gì mà không thể bỏ qua, vậy mà mày lại khiến con bé phải vào viện, tại sao mày có thể tàn nhẫn như vậy? Quả nhiên là có mẹ sinh ra nhưng không có mẹ dạy! Một chút gia giáo cũng không có!"

Mặc dù từ trước tới nay mẹ đẻ của Thẩm Tích Chu chưa bao giờ được Thẩm Duyên thừa nhận, nhưng đây là chuyện nội bộ của nhà họ Thẩm, không có nghĩa là có thể lấy chuyện này ra để nói.

Thẩm Duyên là người coi trọng thể diện, cũng rất bênh vực người mình, có một số chuyện, cho dù là Thẩm Phi Lan cũng không thể vượt quá giới hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook