Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng
Chương 19:
Na Thời Yên Hoa
15/05/2024
Hai là, ở dưới tình huống trong lòng mình đã biết rõ, đứng về phía Thẩm Tích Chu, giúp cô lấy lời khai của nhân chứng, sau đó đồng ý với cách nói của Thẩm Tích Chu, thừa nhận Thẩm Tích Chu là vô tội.
Thoạt nhìn là hai con đường, nhưng thật ra lại chỉ có một đường.
Bởi vì, nếu Thẩm Duyên lựa chọn con đường thứ nhất, vậy chẳng khác nào tự mình thừa nhận sẽ vứt bỏ đứa cháu gái này. Nếu là ở vào tháng trước, ông hoàn toàn có khả năng sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn Thẩm Tích Chu của ngày hôm nay, thấy được tâm tư kín đáo, các loại mưu tính, hơn nữa có thù tất báo, tàn nhẫn độc ác như vậy. Tất cả đều khiến Thẩm Duyên không có cách nào lựa chọn con đường này.
Nhà họ Thẩm cần có một người thừa kế.
Cần một người thừa kế có tâm tư kín đáo, thông minh cơ trí, có thù tất báo hơn nữa tàn nhẫn độc ác. Và hơn hết, người thừa kế phải mang họ Thẩm.
Mặc dù hiện tại không biết Thẩm Tích Chu có phải là người thừa kế thích hợp nhất hay không nhưng từ tất cả những gì cô đã sắp đặt trong một khoảng thời gian ngắn ngày hôm nay, Thẩm Duyên không thể không thừa nhận: cô là mẫu người thừa kế thích hợp mà ông vẫn luôn truy tìm.
Ông không thể vứt bỏ Thẩm Tích Chu, cho dù là đứng ở góc độ suy xét người thừa kế nhà họ Thẩm, hay góc độ suy xét thể diện của nhà họ Thẩm thì ông cũng không thể làm vậy.
Như vậy.
Thẩm Duyên chỉ có một con đường duy nhất có thể đi, đó chính là trợn mắt nói dối, tự mình nhảy vào cái bẫy của Thẩm Tích Chu, dù trong lòng ông rất rõ ràng, cùng cô tính kế con gái và cháu gái ngoại của ông.
Tất cả những điều này đều là Thẩm Tích Chu trùng hợp làm được sao? Hay tất cả đều là kết quả mà Thẩm Tích Chu đã mưu tính lòng người thiết kế ra?
Vô vàn suy nghĩ nảy ra trong lòng Thẩm Duyên, nhưng tất thảy chỉ mới qua giây lát. Ông nhìn dáng vẻ thản nhiên tươi cười, đơn thuần vô tội của Thẩm Tích Chu, trong lòng tràn đầy tư vị khó nói lên lời.
Cả đời ông tính kế vô số người, vô số việc lớn nhỏ, lại chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị chính đứa cháu gái mà ông chưa từng một lần nhìn thẳng "dạy dỗ" một trận.
Thẩm Duyên liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu thật sâu, đáy lòng khẽ thở ra một hơi. Quả nhiên a, sông Trường giang, sóng sau đè sóng trước.
"Tìm người tới nói rõ tình huống lúc đó, đừng có đứng ở đây đoán mò!" Thẩm Duyên cuối cùng cũng lên tiếng, dư quang nơi khóe mắt ông vẫn liếc nhìn Thẩm Tích Chu.
Vẻ mặt Thẩm Tích Chu vẫn như thường, không có chút thay đổi nào, nhưng không ai biết, trong lòng cô đã âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần cá cược này, cô thắng.
Rốt cuộc bước đầu tiên để đứng vững ở nhà họ Thẩm, thành công.
Thẩm Tích Chu giương mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, độ cong nơi khóe miệng càng thêm đạm nhiên. Trịnh Tuyết Trân, cảm ơn đại lễ mà cô đã tặng cho tôi a.
Kỳ thật giới thượng lưu rất ít khi xích mích những chuyện nhỏ lặt vặt, dù sao nào có ai rảnh rỗi như vậy.
Nhưng một khi những người trong xã hội thượng lưu đã tích cực lên thì sẽ không dễ để yên chuyện như thế. Tục ngữ nói không sai chút nào, cửa hàng lớn khinh khách, khách lớn khinh cửa hàng.
Mặc dù Clarence là nhãn hiệu nổi tiếng toàn thế giới, khách hàng chủ yếu là tầng lớp quý tộc trải rộng trên toàn thế giới. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể ra vẻ trước mặt thế gia quý tộc như nhà họ Thẩm.
Chẳng những không thể ra vẻ, mà còn phải kẹp chặt đuôi làm người.
Nhà họ Thẩm không phải là khách hàng mà họ có thể đắc tội được.
Tình huống hiện tại thực quỷ dị, chuyện xảy ra đều có liên quan đến hai người thuộc nhà họ Thẩm. Một người là cháu gái ruột nhà họ Thẩm, một người là cháu gái ngoại nhà họ Thẩm, mà người đang lôi kéo mãi không bỏ qua chuyện này lại là con gái đã xuất giá của ông cụ nhà họ Thẩm.
Ba người này, cho dù là ai cũng đều không phải người mà một cửa hàng trưởng của một chi nhánh Clarence tại thành phố A thuộc Trung Hoa có thể đắc tội nổi.
Chẳng qua, đắc tội không nổi không đồng nghĩa với việc bọn họ cũng giống như chuột thấy méo, sợ hãi run rẩy.
Có thể leo lên chức cửa hàng trưởng, sao có thể là nhân vật đơn giản? Bọn họ giao tiếp nhiều với quý tộc thượng lưu, đương nhiên cũng hiểu rõ phải làm thế nào để sử dụng kĩ năng khiến bản thân trở thành kẻ ngoài cuộc, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người đối phương, còn có thể khiến cho đối phương không tức giận.
Vì thế mới nói, ngôn ngữ chính là một bộ môn nghệ thuật.
Cũng giống như cửa hàng trưởng Clarence lúc này, nói chuyện không nhanh không chậm. Trước hết là xin lỗi, suy cho cùng, dù là trách nhiệm của ai, Trịnh Tuyết Trân cũng ngất xỉu trong cửa hàng của họ. Điều này không thể phủ nhận được.
Xin lỗi về xin lỗi, sau đó, cửa hàng trưởng Clarence liền đem sự tình kể lại một lần, đương nhiên hoàn toàn dựa theo cách nói của nhân viên và Thẩm Tích Chu.
Thoạt nhìn là hai con đường, nhưng thật ra lại chỉ có một đường.
Bởi vì, nếu Thẩm Duyên lựa chọn con đường thứ nhất, vậy chẳng khác nào tự mình thừa nhận sẽ vứt bỏ đứa cháu gái này. Nếu là ở vào tháng trước, ông hoàn toàn có khả năng sẽ làm như vậy. Nhưng nhìn Thẩm Tích Chu của ngày hôm nay, thấy được tâm tư kín đáo, các loại mưu tính, hơn nữa có thù tất báo, tàn nhẫn độc ác như vậy. Tất cả đều khiến Thẩm Duyên không có cách nào lựa chọn con đường này.
Nhà họ Thẩm cần có một người thừa kế.
Cần một người thừa kế có tâm tư kín đáo, thông minh cơ trí, có thù tất báo hơn nữa tàn nhẫn độc ác. Và hơn hết, người thừa kế phải mang họ Thẩm.
Mặc dù hiện tại không biết Thẩm Tích Chu có phải là người thừa kế thích hợp nhất hay không nhưng từ tất cả những gì cô đã sắp đặt trong một khoảng thời gian ngắn ngày hôm nay, Thẩm Duyên không thể không thừa nhận: cô là mẫu người thừa kế thích hợp mà ông vẫn luôn truy tìm.
Ông không thể vứt bỏ Thẩm Tích Chu, cho dù là đứng ở góc độ suy xét người thừa kế nhà họ Thẩm, hay góc độ suy xét thể diện của nhà họ Thẩm thì ông cũng không thể làm vậy.
Như vậy.
Thẩm Duyên chỉ có một con đường duy nhất có thể đi, đó chính là trợn mắt nói dối, tự mình nhảy vào cái bẫy của Thẩm Tích Chu, dù trong lòng ông rất rõ ràng, cùng cô tính kế con gái và cháu gái ngoại của ông.
Tất cả những điều này đều là Thẩm Tích Chu trùng hợp làm được sao? Hay tất cả đều là kết quả mà Thẩm Tích Chu đã mưu tính lòng người thiết kế ra?
Vô vàn suy nghĩ nảy ra trong lòng Thẩm Duyên, nhưng tất thảy chỉ mới qua giây lát. Ông nhìn dáng vẻ thản nhiên tươi cười, đơn thuần vô tội của Thẩm Tích Chu, trong lòng tràn đầy tư vị khó nói lên lời.
Cả đời ông tính kế vô số người, vô số việc lớn nhỏ, lại chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bị chính đứa cháu gái mà ông chưa từng một lần nhìn thẳng "dạy dỗ" một trận.
Thẩm Duyên liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu thật sâu, đáy lòng khẽ thở ra một hơi. Quả nhiên a, sông Trường giang, sóng sau đè sóng trước.
"Tìm người tới nói rõ tình huống lúc đó, đừng có đứng ở đây đoán mò!" Thẩm Duyên cuối cùng cũng lên tiếng, dư quang nơi khóe mắt ông vẫn liếc nhìn Thẩm Tích Chu.
Vẻ mặt Thẩm Tích Chu vẫn như thường, không có chút thay đổi nào, nhưng không ai biết, trong lòng cô đã âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần cá cược này, cô thắng.
Rốt cuộc bước đầu tiên để đứng vững ở nhà họ Thẩm, thành công.
Thẩm Tích Chu giương mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, độ cong nơi khóe miệng càng thêm đạm nhiên. Trịnh Tuyết Trân, cảm ơn đại lễ mà cô đã tặng cho tôi a.
Kỳ thật giới thượng lưu rất ít khi xích mích những chuyện nhỏ lặt vặt, dù sao nào có ai rảnh rỗi như vậy.
Nhưng một khi những người trong xã hội thượng lưu đã tích cực lên thì sẽ không dễ để yên chuyện như thế. Tục ngữ nói không sai chút nào, cửa hàng lớn khinh khách, khách lớn khinh cửa hàng.
Mặc dù Clarence là nhãn hiệu nổi tiếng toàn thế giới, khách hàng chủ yếu là tầng lớp quý tộc trải rộng trên toàn thế giới. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể ra vẻ trước mặt thế gia quý tộc như nhà họ Thẩm.
Chẳng những không thể ra vẻ, mà còn phải kẹp chặt đuôi làm người.
Nhà họ Thẩm không phải là khách hàng mà họ có thể đắc tội được.
Tình huống hiện tại thực quỷ dị, chuyện xảy ra đều có liên quan đến hai người thuộc nhà họ Thẩm. Một người là cháu gái ruột nhà họ Thẩm, một người là cháu gái ngoại nhà họ Thẩm, mà người đang lôi kéo mãi không bỏ qua chuyện này lại là con gái đã xuất giá của ông cụ nhà họ Thẩm.
Ba người này, cho dù là ai cũng đều không phải người mà một cửa hàng trưởng của một chi nhánh Clarence tại thành phố A thuộc Trung Hoa có thể đắc tội nổi.
Chẳng qua, đắc tội không nổi không đồng nghĩa với việc bọn họ cũng giống như chuột thấy méo, sợ hãi run rẩy.
Có thể leo lên chức cửa hàng trưởng, sao có thể là nhân vật đơn giản? Bọn họ giao tiếp nhiều với quý tộc thượng lưu, đương nhiên cũng hiểu rõ phải làm thế nào để sử dụng kĩ năng khiến bản thân trở thành kẻ ngoài cuộc, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người đối phương, còn có thể khiến cho đối phương không tức giận.
Vì thế mới nói, ngôn ngữ chính là một bộ môn nghệ thuật.
Cũng giống như cửa hàng trưởng Clarence lúc này, nói chuyện không nhanh không chậm. Trước hết là xin lỗi, suy cho cùng, dù là trách nhiệm của ai, Trịnh Tuyết Trân cũng ngất xỉu trong cửa hàng của họ. Điều này không thể phủ nhận được.
Xin lỗi về xin lỗi, sau đó, cửa hàng trưởng Clarence liền đem sự tình kể lại một lần, đương nhiên hoàn toàn dựa theo cách nói của nhân viên và Thẩm Tích Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.