Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng
Chương 21:
Na Thời Yên Hoa
18/05/2024
Hiện tại nếu Thẩm Văn Sơn đã lên tiếng thì dù hai người có không cam lòng cũng chỉ có thể nghe theo cách nói của Thẩm Văn Sơn, để nhân viên cửa hàng tới thuật lại xung đột giữa Thẩm Tích Chu và Trịnh Tuyết Trân lúc đó.
Nhân viên nữ nho nhỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, cô có bao giờ gặp phải loại tình huống như thế này trước đây đâu. Nếu không phải cửa hàng trưởng ở một bên đỡ cô thì sợ rằng cô đã chân mềm nhũn sớm té ngã ngồi dưới đất rồi.
Cửa hàng trưởng khẽ véo cánh tay của nhân viên nữ một chút. Lúc này, nhân viên nữ mới tiến lên một bước, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Duyên, chỉ cúi đầu sát về phía ngực, bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra ngay lúc đó.
"...Trịnh tiểu thư vừa đi tới thì thấy Thẩm tiểu thư đang chọn quần áo, cô ấy bèn đi tới, sau đó cô ấy bắt đầu chào hỏi, nói "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tích Chu à, không phải tôi nghe ông ngoại nói vì cô quyến rũ Minh Triết, làm tiểu tam nên vô cùng tức giận, cho nên cấm túc cô ở nhà sao?"
Nhân viên nhỏ của cửa hàng nói cũng không dám ngừng lại để thở, cứ như vậy nhất nhất nói hết ra, nhưng cho dù như vậy thì mồm miệng cô ấy cũng đủ rõ ràng, lời nói cũng làm người nghe ở xung quanh nghe được rành mạch
Sắc mặt Thẩm Duyên lập tức khó coi, ông ấy híp mắt lại. Mặc dù Thẩm Phi Lan sợ Thẩm Duyên nhưng bà ta cũng hiểu rất rõ người ba của mình, bà ta vừa nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Duyên thì biết rằng ông ấy đang rất tức giận, vì vậy cũng không quan tâm, cuống quít lạnh giọng đánh gãy lời nói của nhân viên cửa hàng.
“Cô ngậm máu phun người, Trân Trân nhà chúng ta rất cao quý điển nhã, nói chuyện, làm việc luôn để ý nhất mặt mũi, sao có thể sẽ nói ra những lời thô tục đáng xấu hổ này…”
Thẩm Duyên đã không thể nghe thêm được nữa, ông nhắm mắt lại, đứa con gái này, suy cho cùng cũng là bởi vì năm đó ông không chú ý mới biến thành như vậy.
"Ăn nói hàm hồ!" Thẩm Duyên bất chợt mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Phi Lan.
Thẩm Phi Lan lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào nữa, yên lặng đứng đó, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đừng nhìn Thẩm Phi Lan ở trước mặt người ngoài ra vẻ phu nhân nhưng đứng trước mặt Thẩm Duyên chỉ dám co quắp, bộ dạng thật khiến người khác chướng mắt. Thẩm Tích Chu đảo mắt nhìn dáng vẻ im re như ve sầu mùa đông của Thẩm Phi Lan, lại nhìn một chút Cao Minh Triết, sau đó rũ mắt, che đi tia trào phúng dưới đáy mắt.
Thẩm Duyên đứng dậy: "Xem ra Tuyết Trân cũng chẳng gặp phải chuyện lớn, vậy các người tiếp tục ở lại đây chờ đợi đi!" Nói xong, Thẩm Duyên quay người định rời đi.
Nhưng Thẩm Phi Lan sao có thể cam tâm nuốt xuống cục tức này, đặc biệt là Cao Minh Triết bên cạnh. Anh ta vừa bị Thẩm Tích Chu trực tiếp ném xuống đất trước mặt bao nhiêu người, bộ dạng chẳng khác nào như chó gặm phân, mối thù này tuyệt đối có thể khắc cốt ghi tâm, hơn nữa Thẩm Tích Chu cư nhiên còn dám không nghe lời anh ta. Tất cả những điều này khiến toàn thân anh ta đều cảm thấy vô lực, vì vậy Cao Minh Triết mở miệng nói: "Ông Thẩm!"
Thẩm Duyên ngừng bước, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Cao Minh Triết một cái. Vốn dĩ ông cảm thấy thanh niên này cũng xem như hiểu chuyện, nhưng bây giờ nhìn lại thật sự là có chút không biết điều.
Nhưng dù trong lòng có chướng mắt Cao Minh Triết thì Thẩm Duyên vẫn dùng giọng điệu trước sau như một để hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Cao Minh Triết nhìn cửa phòng cấp cứu, sau đó lại nhìn bộ dạng ngoan ngoãn theo sau Thẩm Duyên của Thẩm Tích Chu, trong lòng như có lửa cháy hừng hực. Anh ta đè thấp thanh âm, ẩn nhẫn mà cung kính nói: "Ông Thẩm, chuyện này còn chưa làm rõ, sao có thể để hung thủ đi như vậy được?"
"Hung thủ?" Thẩm Duyên nhướng mày, trong giọng nói không nghe ra một tia tình cảm nào. Ông bình tĩnh liếc nhìn Cao Minh Triết một cái, nói: "Vậy cậu gọi người bắt nó đi đi."
Cao Minh Triết lập tức nghẹn nói không ra lời, anh ta nào có cái gan đó, cho dù có một trăm lá gan anh ta cũng không dám làm.
Thẩm Duyên nhìn Thẩm Phi Lan, lại nói: "Phi Lan, trước khi xuất giá, ta nhớ ta đã từng nói với con, một người phụ nữ muốn an ổn qua ngày ở nhà chồng phải xem cái gì?"
Thẩm Phi Lan bất chợt bị Thẩm Duyên điểm danh nói như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán. Bà ta nuốt nước miếng, thanh âm bé như muỗi kêu: "Phải xem nhà mẹ đẻ như thế nào? Thể diện của nhà mẹ đẻ ra sao?"
"Tốt, xem ra con còn chưa quên." Thẩm Duyên gật gật đầu. "Vậy hãy nhớ cho kỹ. Nếu lần sau còn không biết cân nhắc sự tình phát sinh tiếp theo, lại dám đối với nhà họ Thẩm..." Thẩm Duyên không nói hết câu, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Phi Lan, sau đó quay người rời đi.
Nhân viên nữ nho nhỏ sợ tới mức mặt mũi trắng bệnh, cô có bao giờ gặp phải loại tình huống như thế này trước đây đâu. Nếu không phải cửa hàng trưởng ở một bên đỡ cô thì sợ rằng cô đã chân mềm nhũn sớm té ngã ngồi dưới đất rồi.
Cửa hàng trưởng khẽ véo cánh tay của nhân viên nữ một chút. Lúc này, nhân viên nữ mới tiến lên một bước, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Duyên, chỉ cúi đầu sát về phía ngực, bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra ngay lúc đó.
"...Trịnh tiểu thư vừa đi tới thì thấy Thẩm tiểu thư đang chọn quần áo, cô ấy bèn đi tới, sau đó cô ấy bắt đầu chào hỏi, nói "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Tích Chu à, không phải tôi nghe ông ngoại nói vì cô quyến rũ Minh Triết, làm tiểu tam nên vô cùng tức giận, cho nên cấm túc cô ở nhà sao?"
Nhân viên nhỏ của cửa hàng nói cũng không dám ngừng lại để thở, cứ như vậy nhất nhất nói hết ra, nhưng cho dù như vậy thì mồm miệng cô ấy cũng đủ rõ ràng, lời nói cũng làm người nghe ở xung quanh nghe được rành mạch
Sắc mặt Thẩm Duyên lập tức khó coi, ông ấy híp mắt lại. Mặc dù Thẩm Phi Lan sợ Thẩm Duyên nhưng bà ta cũng hiểu rất rõ người ba của mình, bà ta vừa nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Duyên thì biết rằng ông ấy đang rất tức giận, vì vậy cũng không quan tâm, cuống quít lạnh giọng đánh gãy lời nói của nhân viên cửa hàng.
“Cô ngậm máu phun người, Trân Trân nhà chúng ta rất cao quý điển nhã, nói chuyện, làm việc luôn để ý nhất mặt mũi, sao có thể sẽ nói ra những lời thô tục đáng xấu hổ này…”
Thẩm Duyên đã không thể nghe thêm được nữa, ông nhắm mắt lại, đứa con gái này, suy cho cùng cũng là bởi vì năm đó ông không chú ý mới biến thành như vậy.
"Ăn nói hàm hồ!" Thẩm Duyên bất chợt mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Phi Lan.
Thẩm Phi Lan lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào nữa, yên lặng đứng đó, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đừng nhìn Thẩm Phi Lan ở trước mặt người ngoài ra vẻ phu nhân nhưng đứng trước mặt Thẩm Duyên chỉ dám co quắp, bộ dạng thật khiến người khác chướng mắt. Thẩm Tích Chu đảo mắt nhìn dáng vẻ im re như ve sầu mùa đông của Thẩm Phi Lan, lại nhìn một chút Cao Minh Triết, sau đó rũ mắt, che đi tia trào phúng dưới đáy mắt.
Thẩm Duyên đứng dậy: "Xem ra Tuyết Trân cũng chẳng gặp phải chuyện lớn, vậy các người tiếp tục ở lại đây chờ đợi đi!" Nói xong, Thẩm Duyên quay người định rời đi.
Nhưng Thẩm Phi Lan sao có thể cam tâm nuốt xuống cục tức này, đặc biệt là Cao Minh Triết bên cạnh. Anh ta vừa bị Thẩm Tích Chu trực tiếp ném xuống đất trước mặt bao nhiêu người, bộ dạng chẳng khác nào như chó gặm phân, mối thù này tuyệt đối có thể khắc cốt ghi tâm, hơn nữa Thẩm Tích Chu cư nhiên còn dám không nghe lời anh ta. Tất cả những điều này khiến toàn thân anh ta đều cảm thấy vô lực, vì vậy Cao Minh Triết mở miệng nói: "Ông Thẩm!"
Thẩm Duyên ngừng bước, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Cao Minh Triết một cái. Vốn dĩ ông cảm thấy thanh niên này cũng xem như hiểu chuyện, nhưng bây giờ nhìn lại thật sự là có chút không biết điều.
Nhưng dù trong lòng có chướng mắt Cao Minh Triết thì Thẩm Duyên vẫn dùng giọng điệu trước sau như một để hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Cao Minh Triết nhìn cửa phòng cấp cứu, sau đó lại nhìn bộ dạng ngoan ngoãn theo sau Thẩm Duyên của Thẩm Tích Chu, trong lòng như có lửa cháy hừng hực. Anh ta đè thấp thanh âm, ẩn nhẫn mà cung kính nói: "Ông Thẩm, chuyện này còn chưa làm rõ, sao có thể để hung thủ đi như vậy được?"
"Hung thủ?" Thẩm Duyên nhướng mày, trong giọng nói không nghe ra một tia tình cảm nào. Ông bình tĩnh liếc nhìn Cao Minh Triết một cái, nói: "Vậy cậu gọi người bắt nó đi đi."
Cao Minh Triết lập tức nghẹn nói không ra lời, anh ta nào có cái gan đó, cho dù có một trăm lá gan anh ta cũng không dám làm.
Thẩm Duyên nhìn Thẩm Phi Lan, lại nói: "Phi Lan, trước khi xuất giá, ta nhớ ta đã từng nói với con, một người phụ nữ muốn an ổn qua ngày ở nhà chồng phải xem cái gì?"
Thẩm Phi Lan bất chợt bị Thẩm Duyên điểm danh nói như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán. Bà ta nuốt nước miếng, thanh âm bé như muỗi kêu: "Phải xem nhà mẹ đẻ như thế nào? Thể diện của nhà mẹ đẻ ra sao?"
"Tốt, xem ra con còn chưa quên." Thẩm Duyên gật gật đầu. "Vậy hãy nhớ cho kỹ. Nếu lần sau còn không biết cân nhắc sự tình phát sinh tiếp theo, lại dám đối với nhà họ Thẩm..." Thẩm Duyên không nói hết câu, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Phi Lan, sau đó quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.