Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 23:

Na Thời Yên Hoa

18/05/2024

Không nói đến chuyện Tiết Duyệt có phải là người đã làm ra chuyện này hay không, nhưng vụ tai nạn xảy ra với cô khẳng định có liên quan đến cô ta, không những có liên quan, mà ngay cả người đàn ông kia cũng không thoát khỏi hiềm nghi.

Mặc dù bây giờ cô đã trọng sinh trở thành Thẩm Tích Chu, cũng không tính là khổ sở, nhưng cô đương nhiên vẫn thích là chính bản thân mình hơn. Cô của kiếp trước cứ như vậy chết đi, không rõ nguyên nhân, sao cô có thể không hận?

Trong khi đó, đôi cẩu nam nữ này lại không biết xấu hổ đến mức này, mình vừa "chết" liền trực tiếp quang minh chính đại ở bên nhau. Thật sự cho rằng người chết dễ bắt nạt sao?

Tuy rằng khuôn mặt Thẩm Tích Chu bình tĩnh như nước, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười, nhưng trong đôi mắt đen nhánh là ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt như muốn hủy diệt tất cả.

Thẩm Văn Sơn không biết vì sao Thẩm Tích Chu đột nhiên lại có hứng thú với một cặp tình nhân như vậy, nhưng ông ta vẫn làm theo đúng bổn phận của mình, thoáng nhìn qua hai người trên phố, hơi suy nghĩ liền nhớ ra là ai.

Chỉ là vừa nhớ tới, ông ta lại hơi sửng sốt. Thẩm Duyên phát hiện sắc mặt ông ta hơi kinh ngạc, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thưa ngài, người phụ nữ kia là con gái thứ hai của Tiết Liêu. Mà người đàn ông. kia.." Thẩm Văn Sơn lại nhìn ra ngoài cửa sổ xác nhận một chút, sau đó mới kéo kéo khóe miệng, nói: "Hình như là con trai nhà họ Chu."

"Nhà họ Chu nào?" Họ Chu là một dòng họ rất bình thường, cả nước C có tới tận mấy cái tập đoàn tài chính họ Chu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Duyên cũng không chắc chắn là nhà họ Chu nào mới đúng.

"Chính là nhà họ Chu có hôn ước với con gái lớn nhà họ Tiết." Thẩm Văn Sơn tận lực bày ra biểu tình tự nhiên nhất, nhưng vẻ ghét bỏ vẫn lộ ra trên khuôn mặt ông.

Thẩm Tích Chu trước sau vẫn chưa mở miệng nói chuyện, chẳng qua, vừa nghe đến đây, cô nhếch miệng cười cười, thanh âm khô khốc: "Đây có khác nào giống như diễn phim truyền hình chứ?"

Nhưng sự chú ý của Thẩm Duyên lại không nằm trên phương diện bát quái này, ông nhăn mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi Thẩm Văn Sơn: "Đã tìm thấy thi thể con gái lớn nhà họ Tiết chưa?"

"Vẫn chưa thấy." Thẩm Văn Sơn lắc đầu. "Rơi xuống từ nơi cao như vậy, xe còn cháy, xem ra thi thể cũng thành tro rồi."



Thẩm Duyên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cười cười ra vẻ chuyện không liên quan đến mình: "Nhà họ Tiết, cũng bắt đầu trượt xuống theo sườn núi rồi."

Màn đêm đen đặc phủ xuống.

Thẩm Tích Chu nằm trên giường, không tài nào ngủ được. Hai thân ảnh mơ hồ trên đường phố vào buổi sáng vẫn không ngừng hiện lên trước mắt cô. Chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền nhớ đến chuyện ngày đó khi cô đang lái xe, và máu màu đỏ tươi vào một khắc cuối cùng trước khi cô chết.

Chưa bao giờ hận ý trong lòng cô lại mãnh liệt như lúc này, tựa như dung nham, một khi đã dâng lên thì người sống sờ sờ cũng bị thiêu chết.

Thẩm Tích Chu gắt gao cắn chặt răng, liều mạng nuốt xuống hận ý đang sinh sôi nảy nở như muốn trào ra.

Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Tích Chu, không cần gấp, từ từ rồi sẽ đến lúc, tất cả những tiện nhân đã khinh cô, lừa cô, phản bội cô, từng người từng người một, đều sẽ sống không bằng chết!

Gần đây Trịnh Tuyết Trân vô cùng thành thật, chẳng những không tìm cách trả thù, mà cũng không tới nhà họ Thẩm tìm Thẩm Tích Chu gây phiền phức. Nghe mẹ Đức nói giống như tình tiết xuât sắc trong tiểu thuyết, chân Trịnh Tuyết Trân bị thương tương đối nghiêm trọng, hiện tại đang tĩnh dưỡng ở nhà, muốn đi lại cũng không thuận tiện. Mà Thẩm Phi Lan lại trở về khóc lóc kể lể một hồi, nhưng Thẩm Duyên chỉ nói mấy câu liền bị đuổi đi.

Suy cho cùng, ngày đó Thẩm Duyên đã chọn đứng về phía Thẩm Tích Chu bên này, bây giờ sao có thể tự vả mặt bản thân được. Huồng hồ, chỉ sợ Thẩm Duyên cũng cảm thấy Trịnh Tuyết Trần cần nhận một chút dạy dỗ.

Mà Thẩm Tích Chu càng không lo lắng chuyện Trịnh Tuyết Trân sẽ đem việc cô "hành" cô ta đến mức ngất xỉu nói ra. Cho dù nói hay không nói thì mọi chuyện hiện tại đã trần ai lạc định, không thể thay đổi thêm nữa, trong lòng hai mẹ con Thẩm Phi Lan và Trịnh Tuyết Trân có hận đến chết cũng chẳng có tác dụng gì.

Đương nhiên, Thẩm Tích Chu cô lười quan tâm đến việc hai mẹ con Trịnh Tuyết Trân hận cô đến mức nào, nhưng vẫn phải đề phòng cả hai. Ai biết được bọn họ có đột nhiên lên cơn động kinh cắn cô một nhát hay không, dù sao chẳng ai thích bị chó cắn.

Những ngày tháng an tĩnh nối đuôi nhau trôi đi, dưới gánh nặng học tập chồng chất, Thẩm Tích Chu lặng lẽ thám thính tin tức nhà họ Tiết.

Tin tức trên mạng chẳng qua chỉ là mấy thứ râu ria, tin tức hữu dụng chân chính đều nằm trong phạm vi khống chế của gia tộc, không hề đề lộ ra ngoài. Điều này khiến công việc do thám tình hình của Thẩm Tích Chu gặp không ít khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook