Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng
Chương 24:
Na Thời Yên Hoa
21/06/2024
Chỉ là, những phiền toái này cũng chẳng duy trì được bao lâu, rất nhanh đã có một cơ hội dâng đến trước mặt Thẩm Tích Chu.
Thời điểm ăn sáng, Thẩm Duyên bất chợt mở miệng nói với Thẩm Văn Sơn:
"Ngày mai ông đi cùng Tích Chu một chuyến tới nhà họ Tiết."
Hiện tại, mấy chữ "nhà họ Tiết" này đối với Thẩm Tích Chu cũng giống như địa lôi vậy, chỉ cần nhắc tới mấy chữ này, hai tai cô lập tức dựng thẳng. Chẳng qua, cô vẫn cảm thấy khá kì quái, nhìn về phía Thẩm Duyên hỏi: "Ông nội, ông muốn con đi nhà họ Tiết làm chuyện gì sao?"
Thẩm Duyên một tay cầm báo đọc, một tay nâng tách trà uống, căn bản không để vấn đề này trong lòng, một lúc sau mới chậm rì rì đáp: "Con gái lớn Tiết Phạn của chủ tịch Tiết thị Tiết Liêu, con biết không?"
Thẩm Tích Chu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay của ai đó bóp chặt, một loại đau nhói đánh úp về phía cô. Mặc dù cô đã nỗ lực khắc chế nhưng ngón tay vẫn không thể khống chế khẽ run nhè nhẹ.
Thẩm Tích Chu cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, vội vàng buông đôi đũa trong tay xuống, cầm khăn ăn lên lau nhẹ khóe miệng, sau đó giấu tay xuống dưới bàn, che đi sự run rẩy của nó.
Nỗ lực bình ổn trái tim đang dậy sóng của mình, Thẩm Tích Chu chớp mắt mỉm cười: "Có phải là vị hôn thê của người đàn ông ngày đó chúng ta gặp trên đường hay không?"
Thẩm Duyên liếc nhìn Thẩm Tích Chu một cái không vui, trong lòng khẽ thở dài. Quả nhiên vẫn là thanh niên trẻ tuổi, vừa nói thứ đầu tiên nghĩ đến chính là những chuyện bát quái xấu hổ này.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Thẩm Duyên vẫn hừ mũi, xem như thừa nhận điều Thẩm Tích Chu hỏi.
"Không phải hôm đó chú Văn Sơn nói cô ấy gặp tai nạn, xe lao xuống chân núi sao? Có chuyện gì vậy? Tìm được thi thể rồi sao?" Thẩm Tích Chu nhướng mày, thanh âm bình tĩnh nhẹ nhàng nói.
Thật ra chính Thẩm Tích Chu cũng không dám tin bản thân mình có thể làm như mình là người đứng ngoài cuộc, giọng điệu bình đạm chẳng khác nào quần chúng qua đường, bàn luận về chính cái chết của mình. Thậm chí cô lại không thể tin được chính mình có thể bình tĩnh như vậy, lãnh khốc như vậy...
Nghĩ tới Tiết Phạn, ánh mắt của Thẩm Duyên hơi dừng một chút. Ông đã từng gặp qua cô gái trẻ tuổi đó, cô là người thừa kế mà đại gia trưởng Tiết Công của nhà họ Tiết tỉ mỉ đào tạo, là một thanh niên tuyệt vời biết chừng nào, chỉ cần đứng đó cũng có thể khiến người khác cảm nhận được sự tồn tại như vương giả của bản thân.
Cô có đầy đủ tất cả điều kiện để đạt đến đỉnh cao, đáng tiếc...
Thẩm Duyên âm thầm tiếc hận trong lòng, nhàn nhạt nói: "Ngày mai là tang lễ của Tiết Phạn, con đại diện nhà họ Thẩm tới tham dự một chút."
Trái tim Thẩm Tích Chu như ngừng đập.
Cô ngồi ở chỗ kia, đầu óc một mảnh trống rỗng, gần như không biết phải dùng biểu cảm nào để đối mặt với Thẩm Duyên, cứ ngơ ngác như vậy. Thẩm Tích Chu biết biểu hiện của cô rất đáng ngờ, nhưng thân thể của cô lúc này như bị sét đánh trúng, chỉ trong nháy mắt, mọi tế bào đều ngừng hoạt động, cơ thể như biến thành một con rối gỗ không thể nói chuyện.
Thẩm Duyên cũng phát hiện Thẩm Tích Chu có điểm khác lạ, chỉ thấy sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch khiến ông hơi kinh ngạc: "Cháu sao vậy?"
Cô sao vậy? Cô sao vậy!
Cô phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho Thẩm Duyên biết, Tiết Phạn đang ở đây, Tiết Phạn chưa có chết, cô không muốn tham gia tang lễ của Tiết Phạn, không muốn dự tang lễ của chính mình sao?
Sao có thể chứ!! Có một vài lời, vô luận sau này có ra sao thì cả đời cũng không thể nói ra.
Nhưng phải trả lời Thẩm Duyên như thế nào đây? Thẩm Tích Chu rất muốn kéo kéo khóe miệng, cười một cái, nhưng cô không làm nổi, cô không thể. Trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng, hai cánh môi không ức chế được, khẽ run rẩy. Bất chợt, không biết vì sao, cô nói: "Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ."
Lời này vừa nói ra, không khí nháy mắt trở nên ngưng trọng, một cỗ khí áp thấp bất chợt nổi lên, đè ép hô hấp của từng người đến mức không thở nổi.
Thẩm Văn Sơn đứng một bên nhìn mẹ Đức bên cạnh, phát hiện sắc mặt của mẹ Đức cũng vì những lời này mà khó coi không ít. Ông ấy nhịn không được thở dài một hơi.
Đúng vậy, là tai nạn xe cộ.
Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ, mà mẹ và anh trai của quý tiểu thư cũng là chết vì tai nạn xe cộ.
Ánh mắt Thẩm Duyên dừng lại trên mặt báo đã lâu, ông khẽ thở dài lặng yên không một tiếng động, sau đó mới nói: "Đúng vậy, Tiết Phạn cũng chết vì tai nạn xe cộ."
Mặc dù bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Tích Chu run rẩy đến lợi hại, hai chân cũng bủn rủn vô lực nhưng bộ não của cô chưa chết máy hoàn toàn, ít nhất là trong lúc này, cô vẫn nhạy bén nghe được chữ "cũng" trong lời nói của Thẩm Duyên.
Thời điểm ăn sáng, Thẩm Duyên bất chợt mở miệng nói với Thẩm Văn Sơn:
"Ngày mai ông đi cùng Tích Chu một chuyến tới nhà họ Tiết."
Hiện tại, mấy chữ "nhà họ Tiết" này đối với Thẩm Tích Chu cũng giống như địa lôi vậy, chỉ cần nhắc tới mấy chữ này, hai tai cô lập tức dựng thẳng. Chẳng qua, cô vẫn cảm thấy khá kì quái, nhìn về phía Thẩm Duyên hỏi: "Ông nội, ông muốn con đi nhà họ Tiết làm chuyện gì sao?"
Thẩm Duyên một tay cầm báo đọc, một tay nâng tách trà uống, căn bản không để vấn đề này trong lòng, một lúc sau mới chậm rì rì đáp: "Con gái lớn Tiết Phạn của chủ tịch Tiết thị Tiết Liêu, con biết không?"
Thẩm Tích Chu chỉ cảm thấy trái tim mình như bị bàn tay của ai đó bóp chặt, một loại đau nhói đánh úp về phía cô. Mặc dù cô đã nỗ lực khắc chế nhưng ngón tay vẫn không thể khống chế khẽ run nhè nhẹ.
Thẩm Tích Chu cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, vội vàng buông đôi đũa trong tay xuống, cầm khăn ăn lên lau nhẹ khóe miệng, sau đó giấu tay xuống dưới bàn, che đi sự run rẩy của nó.
Nỗ lực bình ổn trái tim đang dậy sóng của mình, Thẩm Tích Chu chớp mắt mỉm cười: "Có phải là vị hôn thê của người đàn ông ngày đó chúng ta gặp trên đường hay không?"
Thẩm Duyên liếc nhìn Thẩm Tích Chu một cái không vui, trong lòng khẽ thở dài. Quả nhiên vẫn là thanh niên trẻ tuổi, vừa nói thứ đầu tiên nghĩ đến chính là những chuyện bát quái xấu hổ này.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Thẩm Duyên vẫn hừ mũi, xem như thừa nhận điều Thẩm Tích Chu hỏi.
"Không phải hôm đó chú Văn Sơn nói cô ấy gặp tai nạn, xe lao xuống chân núi sao? Có chuyện gì vậy? Tìm được thi thể rồi sao?" Thẩm Tích Chu nhướng mày, thanh âm bình tĩnh nhẹ nhàng nói.
Thật ra chính Thẩm Tích Chu cũng không dám tin bản thân mình có thể làm như mình là người đứng ngoài cuộc, giọng điệu bình đạm chẳng khác nào quần chúng qua đường, bàn luận về chính cái chết của mình. Thậm chí cô lại không thể tin được chính mình có thể bình tĩnh như vậy, lãnh khốc như vậy...
Nghĩ tới Tiết Phạn, ánh mắt của Thẩm Duyên hơi dừng một chút. Ông đã từng gặp qua cô gái trẻ tuổi đó, cô là người thừa kế mà đại gia trưởng Tiết Công của nhà họ Tiết tỉ mỉ đào tạo, là một thanh niên tuyệt vời biết chừng nào, chỉ cần đứng đó cũng có thể khiến người khác cảm nhận được sự tồn tại như vương giả của bản thân.
Cô có đầy đủ tất cả điều kiện để đạt đến đỉnh cao, đáng tiếc...
Thẩm Duyên âm thầm tiếc hận trong lòng, nhàn nhạt nói: "Ngày mai là tang lễ của Tiết Phạn, con đại diện nhà họ Thẩm tới tham dự một chút."
Trái tim Thẩm Tích Chu như ngừng đập.
Cô ngồi ở chỗ kia, đầu óc một mảnh trống rỗng, gần như không biết phải dùng biểu cảm nào để đối mặt với Thẩm Duyên, cứ ngơ ngác như vậy. Thẩm Tích Chu biết biểu hiện của cô rất đáng ngờ, nhưng thân thể của cô lúc này như bị sét đánh trúng, chỉ trong nháy mắt, mọi tế bào đều ngừng hoạt động, cơ thể như biến thành một con rối gỗ không thể nói chuyện.
Thẩm Duyên cũng phát hiện Thẩm Tích Chu có điểm khác lạ, chỉ thấy sắc mặt cô nháy mắt trắng bệch khiến ông hơi kinh ngạc: "Cháu sao vậy?"
Cô sao vậy? Cô sao vậy!
Cô phải trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho Thẩm Duyên biết, Tiết Phạn đang ở đây, Tiết Phạn chưa có chết, cô không muốn tham gia tang lễ của Tiết Phạn, không muốn dự tang lễ của chính mình sao?
Sao có thể chứ!! Có một vài lời, vô luận sau này có ra sao thì cả đời cũng không thể nói ra.
Nhưng phải trả lời Thẩm Duyên như thế nào đây? Thẩm Tích Chu rất muốn kéo kéo khóe miệng, cười một cái, nhưng cô không làm nổi, cô không thể. Trong đầu vẫn là một mảnh trống rỗng, hai cánh môi không ức chế được, khẽ run rẩy. Bất chợt, không biết vì sao, cô nói: "Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ."
Lời này vừa nói ra, không khí nháy mắt trở nên ngưng trọng, một cỗ khí áp thấp bất chợt nổi lên, đè ép hô hấp của từng người đến mức không thở nổi.
Thẩm Văn Sơn đứng một bên nhìn mẹ Đức bên cạnh, phát hiện sắc mặt của mẹ Đức cũng vì những lời này mà khó coi không ít. Ông ấy nhịn không được thở dài một hơi.
Đúng vậy, là tai nạn xe cộ.
Tiết Phạn chết vì tai nạn xe cộ, mà mẹ và anh trai của quý tiểu thư cũng là chết vì tai nạn xe cộ.
Ánh mắt Thẩm Duyên dừng lại trên mặt báo đã lâu, ông khẽ thở dài lặng yên không một tiếng động, sau đó mới nói: "Đúng vậy, Tiết Phạn cũng chết vì tai nạn xe cộ."
Mặc dù bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Tích Chu run rẩy đến lợi hại, hai chân cũng bủn rủn vô lực nhưng bộ não của cô chưa chết máy hoàn toàn, ít nhất là trong lúc này, cô vẫn nhạy bén nghe được chữ "cũng" trong lời nói của Thẩm Duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.