Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 25:

Na Thời Yên Hoa

21/06/2024

Sau đó cô lập tức nghĩ tới, rất nhiều năm trước, mẹ và anh trai của nguyên chủ cũng chết vì tai nạn xe cộ. Mà anh trai cô không chỉ là cháu trai duy nhất của Thẩm Duyên mà còn là đứa cháu ông coi trọng nhất.

Thẩm Tích Chu ngay sau đó cúi đầu, nếu lời nói vừa rồi đã che dấu thất thố của bản thân, cô đương nhiên sẽ không làm điều thừa, nói thêm điều gì vô nghĩa. Thẩm Tích Chu nỗ lực bình ổn lại cảm xúc, cố ý khiến thanh âm có vài phần trầm thấp: "Thực xin lỗi, ông nội..."

Thẩm Duyên xua tay, vừa rồi ông cũng nhớ tới rất nhiều chuyện đã xảy ra, tâm trạng vì thế mà xuống thấp. Thẩm Duyên buông tờ báo trong tay xuống, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới nói với Thẩm Tích Chu: "Ngày mai cháu đại diện cho nhà họ Thẩm, nhớ kĩ thân phận của bản thân."

Thẩm Duyên cũng không phải là người nói nhiều, nhưng vẫn đặc biệt nhắc nhở Thẩm Tích Chu một chút, có thể thấy được ông vẫn chưa thực sự yên tâm về cô. Điều này khiến Thẩm Tích Chu thật sự có chút bất đắc dĩ. Chẳng qua, băng dày ba thước không chỉ vì lạnh một ngày, ít nhất từ lúc bắt đầu Thẩm Duyên nhìn cô đã thấy phiền bây giờ đã phát triển thành chủ động để cô tham gia một vài hoạt động xã giao, đây đã là một tiến bộ lớn rất đáng kể rồi.

Cô đương nhiên nhớ kỹ thân phận của mình, tuyệt đối không thể làm mất mặt nhà họ Thẩm, trừ chuyện này ra, cô còn chuyện rất quan trọng cần đến nhà họ Tiết để xác nhận.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu đến chói mắt, Thẩm Tích Chu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lại thở ra.

Hiện tại tay cô chỉ còn hơi chút run nhẹ.

Thẩm Tích Chu dùng bàn tay còn lại của mình nắm lấy bàn tay đang run rẩy, bên môi nhếch lên một nụ cười đạm nhiên.

Không được nóng vội, Thẩm Tích Chu.

Tiết Phạn là một tín đồ Cơ Đốc giáo.



Vì vậy, tang lễ của cô được cử hành tại giáo đường.

Phía dưới thánh đài là quan tài kiểu Âu hoa lệ, nắp quan tài đang mở ra, một cô gái ăn mặc diễm lệ chói mắt nằm lẳng lặng trong quan tài.

Khuôn mặt cô như họa, tóc đen như mây. Cô nằm đó, nhắm mắt giống như chìm trong giấc ngủ, an bình như vậy, yên tĩnh như vậy.

Phía trên thánh đài, linh mục đang thuật lại cuộc đời của Tiết Phạn đang nằm trong quan tài, lại cầu phúc cho cô, để thượng đế đến đưa cô đi. Giọng nói của ông vô cùng ấm áp, mang theo một loại ma lực thần kỳ làm yên lòng người, khiến trái tim kinh hoàng của Thẩm Tích Chu cũng dần dần dịu xuống.

Ngay sau đó, ca xướng viên bắt đầu xướng lên giai điệu Thánh ca duyên dáng.

Trong tiếng ca thần thánh có năng lực chữa lành, hai tay lạnh băng của Thẩm Tích Chu cũng dần dần khôi phục lại độ ấm cơ thể.

Cô đứng ở trong đám người, cũng chẳng phải vị trí phía trước nhưng vẫn có thể quan sát rõ ràng toàn bộ tình huống diễn ra trên thánh đài.

Hôm nay Thẩm Tích Chu mặc một bộ váy đen đơn giản phù hợp, kết hợp với tất đen, giày đen và khuôn mặt mộc không chút phấn son. Mái tóc đen nhánh cũng được búi lên. Trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ dạ nhỏ, phía dưới rũ xuống một tấm mạng che mặt, che đi một nửa gương mặt, không một ai có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt cô.

Thật ra ngay từ khi bắt đầu tiến vào giáo đường, Thẩm Tích Chu vẫn không dám nhìn thẳng về phía thánh đài.

Người nằm ở nơi đó chính là cô, là Tiết Phạn cô!

Thánh ca không ngừng được xướng lên, Thẩm Tích Chu cố gắng lấy hết dũng khí ngẩng đầu hướng mắt nhìn về phía thánh đài, ngay lập tức, ánh mắt của cô gắn chặt tại đó, không thể rời khỏi.



Dường như đã hơn vạn năm rồi cô chưa đi xem cô gái tên là Tiết Phạn này.

Hiện tại cách xa như vậy, cô cũng chỉ có thể nhìn từ xa, tựa như liếc mắt một cái, trái tim ngay lập tức ngừng đập.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Thánh ca đã ngừng. Phía dưới là mọi người bắt đầu tiến lên cáo biệt Tiết Phạn lần cuối cùng, cũng chính là chiêm ngưỡng dung nhan người đã khuất lần cuối.

Thẩm Tích Chu nhìn từng người xung quanh lần lượt đứng lên từ chỗ ngồi, trên tay cầm bông hồng trắng đã chuẩn bị sẵn. Lúc này cô mới hơi sửng sốt nhận ra bản thân nên làm như thế nào, vì vậy cô cũng nhanh chóng cầm lấy bông hoa hồng trắng của mình, sau đó đi theo đoàn người tiến lên thánh đài, đi về phía quan tài, về phía Tiết Phạn.

Gần, càng đến gần hơn nữa.

Theo sau dòng người càng ngày càng gần, Thẩm Tích Chu gần như có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt điềm tĩnh của Tiết Phạn.

Cuối cùng cô cũng bước đến bên cạnh quan tài.

Chỉ nhìn một cái, hốc mắt của Thẩm Tích Chu đã phủ đầy hơi nước. Cô vội vàng nheo mắt, liều mạng nhịn xuống.

Vừa rồi khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ lắm, hiện tại mới thấy rõ ràng.

Làn da trên khuôn mặt Tiết Phạn có hơn phân nửa là giả, quan sát kĩ sẽ nhận ra là lớp da nhân tạo. Phần da thật dư lại được hoá trang thật đậm để che đi vết bỏng do lửa. Ngay cả tóc của Tiết Phạn cũng là giả, thậm chí lớp quần áo phía dưới cũng khô quắt, như vậy, không khó để tưởng tượng ra thân thể bên dưới quần áo đã bị lửa đốt cháy thành cái dạng đáng sợ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Kim Trọng Sinh Thật Phúc Hắc: Cố Thiếu Gia, Xin Hãy Tự Trọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook