Chương 42: Nghi ngờ
Lean
17/04/2022
Mã Thu ân cần đút từng thìa cháo cho Hình Thiên,chưa kịp nuốt đã có thìa khác trước miệng,cậu có chút vui vẻ vì được người yêu cưng chiều như vậy.Ăn xong phần cháo của mình,cậu có chút nhạt miệng muốn ăn phần bánh kem đặc biệt của tiệm bánh nổi tiếng cậu thích.Mã Thu cười tươi vuốt ve chiếc đầu nhỏ hôn lên chóp mũi ung dung đứng lên di mua để lại cô em gái cùng người thương trong phòng nói chuyện với nhau.
-Lúc anh vào phòng phẫu thuật,anh trai ở ngoài lúc nào cũng lo lắng đến thở cũng quên mất,cứ sợ anh gặp chuyện,em chưa từng thấy anh trai như vậy bao giờ.
Hình Thiên vân vê chăn một chút hiện lên ý mãn nguyện trong đáy mắt,trái tim hắn bây giờ đã nằm trong tay cậu rồi.Nhìn ra ngoài khung cửa sổ,ánh nắng buổi trưa thật gắt khiến Hình Thiên có chút khó chịu,nhớ đến chuyện gì đó quay qua hỏi Tiệp Ngọc khiến cô có chút ngạc nhiên.
-Mã Thu hình như có một biệt viện phía đông có đúng không?
-Biệt viện phía đông,làm gì có chứ,anh ấy chỉ có hai biệt viện nằm cạnh biển và nằm ở phía tây không hề có biệt viện phía đông?
-Làm sao có thể,lúc ở chung cư có người giúp việc phía đông đến tìm mà.
-Chuyện này...để em tìm hiểu xem thử,có lẽ anh ấy mua để tạo bất ngờ cho anh.
Hình Thiên gật đầu,có lẽ là vậy nhưng sao trong lòng cậu bất an thế,như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.Cùng lúc y tá vào phòng kiểm tra người nhà phải rời khỏi,Tiệp Ngọc bước ra ngoài gọi cho Chiêu Thịnh đang ở nhà nhã uống cafe cùng Phiên Nhật.
-Có bận không,giúp em điều tra một việc.
-Không bận,chỉ cần em muốn anh liền làm cho em,nói xem là chuyện gì nào?
-Điều tra nhất cử nhất động anh trai em,xem xem anh ấy giấu người nào ở biệt viện phía đông không.
Chiêu Thịnh có chút chột dạ gắt ngứ từng chữ một như nói lắp,chuyện này thực khiến hắn khó xử,một bên là omega hắn yêu còn một bên lại là anh em cùng sinh ra tử với mình,chuyện này không khác gì muốn dồn Chiêu Thịnh vào chỗ chết.
-Đừng nói lắp nữa,mau nói có giúp hay không?
-Tất nhiên là giúp,giúp,giúp mà.
Tắt điện thoại Chiêu Thịnh nằm dài trên bàn,khuôn mặt méo mó không thôi,Phiên Nhật nhìn lại chẳng ưa mắt nổi hỏi .
-Tiệp Ngọc nghi ngờ lão đại giấu diếm người sau lưng chị dâu muốn tôi theo dõi xem nhưng tôi không làm được,cậu nói xem phải làm sao mới được.
Phiên Nhật không nói nhiều ấn gọi cho Mã Thu,đầu dây bên kia vừa bắt máy Phiên Nhật đã nghe thấy tiếng ồn ào bên kia,nhăn mày hỏi thăm.
-Lão đại,anh đang ở đâu mà ồn vậy,tôi có chuyện muốn thông báo đây.
Vừa nghe thấy hai tiếng lão đại Chiêu Thịnh từ trên bàn ngồi thẳng lên muốn cướp điện thoại đi nhưng lại không thể nhanh hơn Phiên Nhật,hai tay bị trói chặt trên bàn.
-Có chuyện gì nói nhanh,chỗ tôi có người sinh sự đang rất khó chịu.
-Tiệp Ngọc nghi ngờ anh có người khác đang điều tra anh đấy,mau giấu người đi nếu không chị dâu biết lúc đó chúng tôi cũng không cứu nỗi anh đâu lão đại.
Mã Thu nhăn mày,nếu như em gái hắn biết chuyện thì chắc chắn Hình Thiên sẽ biết,hải chặt đứt khi mới sinh sôi mới được.Cúp máy khó chịu nhìn người đối diện đang không ngừng ăn vạ với mình,ném một chiếc thẻ xuống đất,số tiền còn gấp đôi thứ bọn họ đòi,âm hàn nhìn vệ sĩ phất tay ra lệnh.
-Tôi trả gấp đôi số tiền,một nữa trả anh một nữa trả tiền viện phí,đánh một trận rồi giải quyết gọn gàng đừng để lại hậu quả gì.
Vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh,hắn nhận bánh từ nhân viên bước lên chiếc xe sang trọng màu trắng,gọi điện cho quản gia đưa Thanh Ý rời đi chỗ khác một thời gian.
Tiệp Ngọc có chút không tin tưởng Chiêu Thịnh liền thuê thám tử theo dõi nhất cử nhất động của anh trai mình,khi y tá kiểm tra xong cô bước vào nhìn Hình Thiên vẫn đang mệt nhọc nằm trên giường sau cuộc kiểm tra dài.
-Em đã sai người đi coi chừng rồi anh đừng lo lắng,nếu có chuyện gì em sẽ nói cho anh biết,Hình Thiên không nói ngồi trên giường chờ đợi hắn trở về.
Mã Thu từ cửa bước vào bên trong nhìn bầu không khí vẫn bình thường,chỉ là ánh mắt em gái có chút không đúng nhưng hắn cũng không quá để tâm vì Mã Thu đã giải quyết hết.
-Bánh ngọt của em,xin lỗi vì đã về muộn,có việc trên đường nên...
-Không sao đâu mà anh mua về là em vui rồi,chúng ta ăn cùng nhau nhé,một mình em ăn không hết được.
Hình Thiên dùng đôi mắt cún con nhìn lấy thân hình cao ráo che đi cả người mình,dễ thương như vậy Mã Thu sao có thể chịu được đành đồng ý trong khi hắn không hề thích ăn đồ ngọt,sự cưng sủng này đúng là yêu chết được.Tiệp Ngọc ngồi cạnh bên nhìn hai người như chim chuột mắt trợn ngược,miệng cười méo xệ không muốn nhìn thêm một giây bước ra ngoài.
Ăn xong bánh kem Mã Thu dỗ dành người thương ngủ,thấy cậu đã chìm vào giấc ngủ ngon mới chịu rời đi,phía ngoài đã thấy Tiệp Ngọc khoanh tay nghiêm mặt nhìn hắn.
-Có chuyện gì nói nhanh anh không có thời gian nhìn em như vậy đâu.
-Em không cần biết anh ở bên ngoài lêu lổng như thế nào nhưng bây giờ anh đã có anh dâu rồi vẫn nên an phận thủ thường,đừng có suốt ngày hồng hạnh vượt tường đến khi anh dâu biết người em này cũng không giúp nổi anh,đây không phải khuyên ngăn đây là cảnh cáo anh hiểu chứ?
-Đừng nhiều lời anh làm gì đều có tính toán,em chỉ cần im lặng và không nhúng tay vào là được thôi.
Tiệp Ngọc vùng vằng rời đi không thèm nói chuyện với người anh trai này nữa,Mã Thu lấy điện thoại trong túi quần gọi cho quản gia phía đông.
-Các người đã chuyển viện cũng như chuyển đến nơi tôi nói rồi đúng không,ở đó một thời gian khi nào có lệnh hẵng trở về nơi cũ.
-Vâng thiếu gia nhưng cô Thanh Ý không chịu ăn cơm,chúng tôi nên làm sao ạ?
-Không ăn thì cứ cạy miệng ra rồi đút vào là được,tôi không cần biết dùng bạo lực hay gì nếu không nghe lời thì cứ nhìn đói tới chết,tôi không quan tâm.
-Lúc anh vào phòng phẫu thuật,anh trai ở ngoài lúc nào cũng lo lắng đến thở cũng quên mất,cứ sợ anh gặp chuyện,em chưa từng thấy anh trai như vậy bao giờ.
Hình Thiên vân vê chăn một chút hiện lên ý mãn nguyện trong đáy mắt,trái tim hắn bây giờ đã nằm trong tay cậu rồi.Nhìn ra ngoài khung cửa sổ,ánh nắng buổi trưa thật gắt khiến Hình Thiên có chút khó chịu,nhớ đến chuyện gì đó quay qua hỏi Tiệp Ngọc khiến cô có chút ngạc nhiên.
-Mã Thu hình như có một biệt viện phía đông có đúng không?
-Biệt viện phía đông,làm gì có chứ,anh ấy chỉ có hai biệt viện nằm cạnh biển và nằm ở phía tây không hề có biệt viện phía đông?
-Làm sao có thể,lúc ở chung cư có người giúp việc phía đông đến tìm mà.
-Chuyện này...để em tìm hiểu xem thử,có lẽ anh ấy mua để tạo bất ngờ cho anh.
Hình Thiên gật đầu,có lẽ là vậy nhưng sao trong lòng cậu bất an thế,như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.Cùng lúc y tá vào phòng kiểm tra người nhà phải rời khỏi,Tiệp Ngọc bước ra ngoài gọi cho Chiêu Thịnh đang ở nhà nhã uống cafe cùng Phiên Nhật.
-Có bận không,giúp em điều tra một việc.
-Không bận,chỉ cần em muốn anh liền làm cho em,nói xem là chuyện gì nào?
-Điều tra nhất cử nhất động anh trai em,xem xem anh ấy giấu người nào ở biệt viện phía đông không.
Chiêu Thịnh có chút chột dạ gắt ngứ từng chữ một như nói lắp,chuyện này thực khiến hắn khó xử,một bên là omega hắn yêu còn một bên lại là anh em cùng sinh ra tử với mình,chuyện này không khác gì muốn dồn Chiêu Thịnh vào chỗ chết.
-Đừng nói lắp nữa,mau nói có giúp hay không?
-Tất nhiên là giúp,giúp,giúp mà.
Tắt điện thoại Chiêu Thịnh nằm dài trên bàn,khuôn mặt méo mó không thôi,Phiên Nhật nhìn lại chẳng ưa mắt nổi hỏi .
-Tiệp Ngọc nghi ngờ lão đại giấu diếm người sau lưng chị dâu muốn tôi theo dõi xem nhưng tôi không làm được,cậu nói xem phải làm sao mới được.
Phiên Nhật không nói nhiều ấn gọi cho Mã Thu,đầu dây bên kia vừa bắt máy Phiên Nhật đã nghe thấy tiếng ồn ào bên kia,nhăn mày hỏi thăm.
-Lão đại,anh đang ở đâu mà ồn vậy,tôi có chuyện muốn thông báo đây.
Vừa nghe thấy hai tiếng lão đại Chiêu Thịnh từ trên bàn ngồi thẳng lên muốn cướp điện thoại đi nhưng lại không thể nhanh hơn Phiên Nhật,hai tay bị trói chặt trên bàn.
-Có chuyện gì nói nhanh,chỗ tôi có người sinh sự đang rất khó chịu.
-Tiệp Ngọc nghi ngờ anh có người khác đang điều tra anh đấy,mau giấu người đi nếu không chị dâu biết lúc đó chúng tôi cũng không cứu nỗi anh đâu lão đại.
Mã Thu nhăn mày,nếu như em gái hắn biết chuyện thì chắc chắn Hình Thiên sẽ biết,hải chặt đứt khi mới sinh sôi mới được.Cúp máy khó chịu nhìn người đối diện đang không ngừng ăn vạ với mình,ném một chiếc thẻ xuống đất,số tiền còn gấp đôi thứ bọn họ đòi,âm hàn nhìn vệ sĩ phất tay ra lệnh.
-Tôi trả gấp đôi số tiền,một nữa trả anh một nữa trả tiền viện phí,đánh một trận rồi giải quyết gọn gàng đừng để lại hậu quả gì.
Vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh,hắn nhận bánh từ nhân viên bước lên chiếc xe sang trọng màu trắng,gọi điện cho quản gia đưa Thanh Ý rời đi chỗ khác một thời gian.
Tiệp Ngọc có chút không tin tưởng Chiêu Thịnh liền thuê thám tử theo dõi nhất cử nhất động của anh trai mình,khi y tá kiểm tra xong cô bước vào nhìn Hình Thiên vẫn đang mệt nhọc nằm trên giường sau cuộc kiểm tra dài.
-Em đã sai người đi coi chừng rồi anh đừng lo lắng,nếu có chuyện gì em sẽ nói cho anh biết,Hình Thiên không nói ngồi trên giường chờ đợi hắn trở về.
Mã Thu từ cửa bước vào bên trong nhìn bầu không khí vẫn bình thường,chỉ là ánh mắt em gái có chút không đúng nhưng hắn cũng không quá để tâm vì Mã Thu đã giải quyết hết.
-Bánh ngọt của em,xin lỗi vì đã về muộn,có việc trên đường nên...
-Không sao đâu mà anh mua về là em vui rồi,chúng ta ăn cùng nhau nhé,một mình em ăn không hết được.
Hình Thiên dùng đôi mắt cún con nhìn lấy thân hình cao ráo che đi cả người mình,dễ thương như vậy Mã Thu sao có thể chịu được đành đồng ý trong khi hắn không hề thích ăn đồ ngọt,sự cưng sủng này đúng là yêu chết được.Tiệp Ngọc ngồi cạnh bên nhìn hai người như chim chuột mắt trợn ngược,miệng cười méo xệ không muốn nhìn thêm một giây bước ra ngoài.
Ăn xong bánh kem Mã Thu dỗ dành người thương ngủ,thấy cậu đã chìm vào giấc ngủ ngon mới chịu rời đi,phía ngoài đã thấy Tiệp Ngọc khoanh tay nghiêm mặt nhìn hắn.
-Có chuyện gì nói nhanh anh không có thời gian nhìn em như vậy đâu.
-Em không cần biết anh ở bên ngoài lêu lổng như thế nào nhưng bây giờ anh đã có anh dâu rồi vẫn nên an phận thủ thường,đừng có suốt ngày hồng hạnh vượt tường đến khi anh dâu biết người em này cũng không giúp nổi anh,đây không phải khuyên ngăn đây là cảnh cáo anh hiểu chứ?
-Đừng nhiều lời anh làm gì đều có tính toán,em chỉ cần im lặng và không nhúng tay vào là được thôi.
Tiệp Ngọc vùng vằng rời đi không thèm nói chuyện với người anh trai này nữa,Mã Thu lấy điện thoại trong túi quần gọi cho quản gia phía đông.
-Các người đã chuyển viện cũng như chuyển đến nơi tôi nói rồi đúng không,ở đó một thời gian khi nào có lệnh hẵng trở về nơi cũ.
-Vâng thiếu gia nhưng cô Thanh Ý không chịu ăn cơm,chúng tôi nên làm sao ạ?
-Không ăn thì cứ cạy miệng ra rồi đút vào là được,tôi không cần biết dùng bạo lực hay gì nếu không nghe lời thì cứ nhìn đói tới chết,tôi không quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.