Chương 35: Tâm Trận
Hồng Phong
24/07/2022
Hắn cần thận mò theo dấu tích đối phương mấy ngày, ngoài trừ mấy chục bộ thi thể thì một bóng người cũng không có.
- Phá.
Thực cốt pháp tiễn phá không bay đi, mấy chục bộ bạch cốt trước mặt lập tức biến thành tro tàn.
- Kỳ lạ, sao không có lấy một viên yêu đơn nhỉ ?
- Tiểu tử ngươi tưởng yêu đơn dễ tìm như thế sao ?
Mấy ngày nay Lâm Phong đã tìm được vài chục bộ huyền cấp thú cốt, thực cốt pháp tiễn thuận lợi đột phá huyền cấp trung phẩm pháp binh nhưng một viên yêu đơn cũng không tìm được, hắn nghi ngờ đã có người hốt trước.
- Lão đầu hình như đám pháp sư này cũng biết rõ trận pháp ở Quỷ Lâm.
- Có thể bọn chúng có một vị trận sư.
- Vừa có pháp sư vừa có trận sư, đội hình này không phải dạng vừa đâu.
Lâm Phong nhìn tiểu truyền tống trận trên tay, đột nhiên hắn muốn thử xem thứ này có hoạt động hiệu quả không, lỡ như lúc đánh nhau lại không sử dụng được thì xác định.
- Tiểu tử có người đến.
Lâm Phong lập tức kích hoạt ẩn hình pháp chỉ trốn vào trận nhãn, lúc hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy một đám hắc y nhân vụt qua.
- Là bọn chúng.
Đám hắc y nhân này chính là đám người Lâm Phong đã gặp ở Thương Vân thành.
- Nhiều tạp nham tụ tập như vậy chắc chắn có trò hay, tiểu tử mau đi thôi.
- Ta nói nè lão đầu, một đám đực rựa thì có trò gì hay, để ta đưa lão tới Hồng Tụ lâu cho lão mở mang tầm mắt được không ?
- Tiểu tử ngươi không muốn đi sao ?
- Đợi ta suy nghĩ cái đã.
Lâm Phong tìm một góc cây ngồi nghĩ, một tên pháp sư ngũ cấp, một tên trận sư có thể đạt đến địa cấp cùng một đám hắc y nhân mang theo sát khí kinh khủng tụ tập đánh nhau thì một tên nhị cấp linh giả có ăn hôi được hay không ?
Lão đầu tức đến méo mặt, mấy đời chủ nhân lúc trước của lão chỉ cần nói tên cũng làm cho thiên hạ chấn động, đời này thì chưa kịp hỏi tên đã bị người ta dọa cho không dám đuổi theo.
- Tiểu tử có muốn lấy linh thạch không ?
- Bao nhiêu ?
- 10 vạn.
- Lão muốn ta hái địa cấp linh dược mang bán đúng không ?
Lâm Phong ném cho lão ánh mắt kinh bỉ, hắn không phải loại người thấy linh thạch là mờ mắt.
- Không cần hái linh dược, bây giờ cho ngươi 10 vạn linh thạch luôn, có lấy không ?
- Ở đây luôn hả ?
- Ừ, nhưng lão phu có một điều kiện, chỉ cần tiểu tử ngươi dẫn lão phu theo sao mấy tên lúc nãy là được, không cần làm ngư ông đắt lợi.
- Đám người kia đâu phải loại ngao cò, ta cũng không thích làm ngư ông.
Sao khi suy nghĩ một lúc Lâm Phong quyết định đồng ý, hắn nghe lời lão đầu đi tới chỗ trận nhãn điều chỉnh vài thứ, sao đó thì bị trận pháp tấn công sắp mặt.
- Lão tử bị lão đầu chơi rồi.
- Đừng hót nữa, mau lấy mãnh hộ thần giáp ra.
Công kích của trận pháp đánh vào hộ thần giáp thì tan biến, toàn bộ linh lực đều bị hấp thu, pháp văn sáng lên vài phần.
- Làm thêm hai lần nữa thì tiểu tử ngươi có được 10 vạn hạ phẩm linh thạch.
- Sao chuyện dễ thế này ta lại không nghĩ ra nhỉ ?
Lâm Phong kích hoạt trận pháp thêm hai lần làm cho pháp văn hoàn toàn phát sáng như vậy là hắn đã có 10 vạn linh thạch trong tay một cách ngon lành.
- Tiểu tử ngươi đừng đắt ý, thứ này một khi đã chứa đầy linh lực sẽ không thể giúp ngươi ngăn cản công kích của đối thủ.
- Không sao, bây giờ ta rời đi thì đâu có bị ai đánh nữa.
- Tiểu tử trời đánh định nuốt lời sao ?
- Hắc hắc… đùa với lão thôi, làm gì căng.
Càng vào sâu Quỷ Lâm khung cảnh càng âm u, ngày đêm như một, cả đường đi cũng không nhìn thấy, thần thức bị ảnh hưởng, chỉ bất cẩn một chút là rời vào công kích của trận pháp.
Nhưng nguy hiểm càng lớn thì kỳ ngộ càng lớn, đi được vài ngày Lâm Phong đã thu được mấy chục bộ huyền cấp thú cốt, chỉ là không tìm được một viên yêu đơn nào.
- Chắc chắn có tên hốt tay trên của lão tử.
- Tiểu tử phía trước có biến.
- Đánh rồi sao ?
Mấy ngày nay Lâm Phong gặp được không ít cao thủ, theo lời của lão đầu thì có hơn trăm tên tứ cấp, mười mấy tên ngũ cấp nếu không nhờ trận pháp cùng huyễn vụ che đậy thì hắn đã sớm bị luộc mười mấy lần.
Phía trước truyền đến tiếng binh khí va chạm cùng với linh lực dao động, Lâm Phong đứng cách đó vài dặm cảm giác như bị thái sơn áp đỉnh, ngốc đầu cũng không nổi.
- Có tứ cấp tu sĩ đánh nhau, cả ngũ cấp cũng ra tay rồi.
- Lão nhìn thấy được tên nào không ?
- Không thấy, theo lão phu đoán thì khoảng 20 tên tứ cấp trong đó có cả pháp sư.
Lâm Phong nằm sấp trên đất, nhiệm vụ của hắn đến đây là hết, với thực lực của hắn thì không cách nào tiếp cận được vòng chiến chỉ có thể thông qua lão đầu nghe ngóng.
- Lão nhận ra được là đám người nào đánh nhau không ?
- Là đám hắc y nhân lúc trước cùng với đám tu sĩ đuổi theo tiểu tử ngươi hôm qua.
- Đánh đê, đánh chết đê, lão tử chôn cho.
Vừa nhớ tới tình cảnh bị 5 tên không rõ lý lịch đuổi chạy thục mạng đến mức phải chui vào trận nhãn, mém chút kích hoạt tiểu truyền tống trận là thấy nóng máu. Hắn có làm éo gì đâu, chỉ đứng nhìn thôi cũng bị đuổi giết.
Nữa giờ sao, trận chiến kết thúc, Quỷ Lâm lại khôi phục màu đen tĩnh lặng của nó, Lâm Phong đợi thêm một lúc thì tiến lại hiện trường, hắn tìm vài vòng xung quanh ngay cả thi thể cũng không còn.
- Đúng là hủy thi diệt tích, một khối linh thạch cũng không còn.
Lại thêm một lần hôi thất bại, hắn lại tiếp tục lần theo trận nhãn tiến vào bên trong, huyễn vụ nơi này càng thêm dày đặt, tiếng binh khí va chạm ngày một nhiều hơn, mỗi ngày đều đặn vài lần, nghe đến phát chán.
- Thời thế hỗn loạn, đánh nhau là niềm vui, phần tử khủng bố lên ngôi, người thiện lương thì xuống lỗ, lão đầu thấy thơ của ta hay không ?
- Như hạch.
- Thiên tài bị đố kị, ta hiểu mà.
- Bớt nhảm, tâm trận ở phía trước cẩn thận bị phát hiện.
Lâm Phong chuyển qua chế độ nghiêm túc, hắn cẩn thận đi về phía trước, vừa đi vừa ẩn mình vào trận nhãn gần đó, tay nắm tiểu truyền tống trận.
Trước mặt hắn vẫn là một màu đen tĩnh lặng che mờ đi luồn ánh sáng mờ ảo phía xa, từng thanh âm truyền đến nhưng không còn là tiếng binh khí va chạm.
- Các vị, cấm chế bên ngoài đã phá xong, chuyện còn lại phải xem vào bổn sự của mỗi người.
- Tốt.
Sao đó là tiếng bước chân truyền đến, thanh âm nhỏ dần rồi biến mất. Lâm Phong ẩn nấp gần trận nhãn, chỉ dám ló hai con mắt ra nhìn.
- Lão đầu bọn chúng đi hết rồi sao ?
- Không biết.
Lão đầu cũng không nắm chắc vì khoảng cách hai bên quá xa.
- Tiến lên phía trước xem thử.
- Đùa à, cường giả đánh nhau chui vào đó tìm chết hả ?
- Lão phu tự biết tính toán, đi mau.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc quyết định tiến lại gần tâm trận, nguy hiểm càng lớn thì kì ngộ càng lớn, cả đời này chưa chắc gặp lại lần thứ hai.
Vừa rời khỏi trận nhãn lão đầu thả ra uy áp của bản thân ngụy tạo khí tức tu sĩ ngũ cấp đỉnh phong. Lâm phong cảm giác linh khí bên trong mãnh hộ thần giáp không ngừng bị lão hút đi liền nhẹ giọng nhắc nhở.
- Lão đầu hút ít thôi, chừa cho ta nữa.
- Yên tâm, trận pháp nơi này ít nhất cũng hình thành mấy trăm năm, linh khí đủ cho tiểu tử ngươi dùng mấy lần.
Phía trước là tâm trận, xung quanh có mấy chục tên canh giữ, nhìn qua giống như là không cùng một phe. Lâm Phong lù lù tiến tới, áo bào che đi khuôn mặt chỉ để lộ thân ảnh màu đen cùng một khí tức hùng mạnh.
- Phá.
Thực cốt pháp tiễn phá không bay đi, mấy chục bộ bạch cốt trước mặt lập tức biến thành tro tàn.
- Kỳ lạ, sao không có lấy một viên yêu đơn nhỉ ?
- Tiểu tử ngươi tưởng yêu đơn dễ tìm như thế sao ?
Mấy ngày nay Lâm Phong đã tìm được vài chục bộ huyền cấp thú cốt, thực cốt pháp tiễn thuận lợi đột phá huyền cấp trung phẩm pháp binh nhưng một viên yêu đơn cũng không tìm được, hắn nghi ngờ đã có người hốt trước.
- Lão đầu hình như đám pháp sư này cũng biết rõ trận pháp ở Quỷ Lâm.
- Có thể bọn chúng có một vị trận sư.
- Vừa có pháp sư vừa có trận sư, đội hình này không phải dạng vừa đâu.
Lâm Phong nhìn tiểu truyền tống trận trên tay, đột nhiên hắn muốn thử xem thứ này có hoạt động hiệu quả không, lỡ như lúc đánh nhau lại không sử dụng được thì xác định.
- Tiểu tử có người đến.
Lâm Phong lập tức kích hoạt ẩn hình pháp chỉ trốn vào trận nhãn, lúc hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy một đám hắc y nhân vụt qua.
- Là bọn chúng.
Đám hắc y nhân này chính là đám người Lâm Phong đã gặp ở Thương Vân thành.
- Nhiều tạp nham tụ tập như vậy chắc chắn có trò hay, tiểu tử mau đi thôi.
- Ta nói nè lão đầu, một đám đực rựa thì có trò gì hay, để ta đưa lão tới Hồng Tụ lâu cho lão mở mang tầm mắt được không ?
- Tiểu tử ngươi không muốn đi sao ?
- Đợi ta suy nghĩ cái đã.
Lâm Phong tìm một góc cây ngồi nghĩ, một tên pháp sư ngũ cấp, một tên trận sư có thể đạt đến địa cấp cùng một đám hắc y nhân mang theo sát khí kinh khủng tụ tập đánh nhau thì một tên nhị cấp linh giả có ăn hôi được hay không ?
Lão đầu tức đến méo mặt, mấy đời chủ nhân lúc trước của lão chỉ cần nói tên cũng làm cho thiên hạ chấn động, đời này thì chưa kịp hỏi tên đã bị người ta dọa cho không dám đuổi theo.
- Tiểu tử có muốn lấy linh thạch không ?
- Bao nhiêu ?
- 10 vạn.
- Lão muốn ta hái địa cấp linh dược mang bán đúng không ?
Lâm Phong ném cho lão ánh mắt kinh bỉ, hắn không phải loại người thấy linh thạch là mờ mắt.
- Không cần hái linh dược, bây giờ cho ngươi 10 vạn linh thạch luôn, có lấy không ?
- Ở đây luôn hả ?
- Ừ, nhưng lão phu có một điều kiện, chỉ cần tiểu tử ngươi dẫn lão phu theo sao mấy tên lúc nãy là được, không cần làm ngư ông đắt lợi.
- Đám người kia đâu phải loại ngao cò, ta cũng không thích làm ngư ông.
Sao khi suy nghĩ một lúc Lâm Phong quyết định đồng ý, hắn nghe lời lão đầu đi tới chỗ trận nhãn điều chỉnh vài thứ, sao đó thì bị trận pháp tấn công sắp mặt.
- Lão tử bị lão đầu chơi rồi.
- Đừng hót nữa, mau lấy mãnh hộ thần giáp ra.
Công kích của trận pháp đánh vào hộ thần giáp thì tan biến, toàn bộ linh lực đều bị hấp thu, pháp văn sáng lên vài phần.
- Làm thêm hai lần nữa thì tiểu tử ngươi có được 10 vạn hạ phẩm linh thạch.
- Sao chuyện dễ thế này ta lại không nghĩ ra nhỉ ?
Lâm Phong kích hoạt trận pháp thêm hai lần làm cho pháp văn hoàn toàn phát sáng như vậy là hắn đã có 10 vạn linh thạch trong tay một cách ngon lành.
- Tiểu tử ngươi đừng đắt ý, thứ này một khi đã chứa đầy linh lực sẽ không thể giúp ngươi ngăn cản công kích của đối thủ.
- Không sao, bây giờ ta rời đi thì đâu có bị ai đánh nữa.
- Tiểu tử trời đánh định nuốt lời sao ?
- Hắc hắc… đùa với lão thôi, làm gì căng.
Càng vào sâu Quỷ Lâm khung cảnh càng âm u, ngày đêm như một, cả đường đi cũng không nhìn thấy, thần thức bị ảnh hưởng, chỉ bất cẩn một chút là rời vào công kích của trận pháp.
Nhưng nguy hiểm càng lớn thì kỳ ngộ càng lớn, đi được vài ngày Lâm Phong đã thu được mấy chục bộ huyền cấp thú cốt, chỉ là không tìm được một viên yêu đơn nào.
- Chắc chắn có tên hốt tay trên của lão tử.
- Tiểu tử phía trước có biến.
- Đánh rồi sao ?
Mấy ngày nay Lâm Phong gặp được không ít cao thủ, theo lời của lão đầu thì có hơn trăm tên tứ cấp, mười mấy tên ngũ cấp nếu không nhờ trận pháp cùng huyễn vụ che đậy thì hắn đã sớm bị luộc mười mấy lần.
Phía trước truyền đến tiếng binh khí va chạm cùng với linh lực dao động, Lâm Phong đứng cách đó vài dặm cảm giác như bị thái sơn áp đỉnh, ngốc đầu cũng không nổi.
- Có tứ cấp tu sĩ đánh nhau, cả ngũ cấp cũng ra tay rồi.
- Lão nhìn thấy được tên nào không ?
- Không thấy, theo lão phu đoán thì khoảng 20 tên tứ cấp trong đó có cả pháp sư.
Lâm Phong nằm sấp trên đất, nhiệm vụ của hắn đến đây là hết, với thực lực của hắn thì không cách nào tiếp cận được vòng chiến chỉ có thể thông qua lão đầu nghe ngóng.
- Lão nhận ra được là đám người nào đánh nhau không ?
- Là đám hắc y nhân lúc trước cùng với đám tu sĩ đuổi theo tiểu tử ngươi hôm qua.
- Đánh đê, đánh chết đê, lão tử chôn cho.
Vừa nhớ tới tình cảnh bị 5 tên không rõ lý lịch đuổi chạy thục mạng đến mức phải chui vào trận nhãn, mém chút kích hoạt tiểu truyền tống trận là thấy nóng máu. Hắn có làm éo gì đâu, chỉ đứng nhìn thôi cũng bị đuổi giết.
Nữa giờ sao, trận chiến kết thúc, Quỷ Lâm lại khôi phục màu đen tĩnh lặng của nó, Lâm Phong đợi thêm một lúc thì tiến lại hiện trường, hắn tìm vài vòng xung quanh ngay cả thi thể cũng không còn.
- Đúng là hủy thi diệt tích, một khối linh thạch cũng không còn.
Lại thêm một lần hôi thất bại, hắn lại tiếp tục lần theo trận nhãn tiến vào bên trong, huyễn vụ nơi này càng thêm dày đặt, tiếng binh khí va chạm ngày một nhiều hơn, mỗi ngày đều đặn vài lần, nghe đến phát chán.
- Thời thế hỗn loạn, đánh nhau là niềm vui, phần tử khủng bố lên ngôi, người thiện lương thì xuống lỗ, lão đầu thấy thơ của ta hay không ?
- Như hạch.
- Thiên tài bị đố kị, ta hiểu mà.
- Bớt nhảm, tâm trận ở phía trước cẩn thận bị phát hiện.
Lâm Phong chuyển qua chế độ nghiêm túc, hắn cẩn thận đi về phía trước, vừa đi vừa ẩn mình vào trận nhãn gần đó, tay nắm tiểu truyền tống trận.
Trước mặt hắn vẫn là một màu đen tĩnh lặng che mờ đi luồn ánh sáng mờ ảo phía xa, từng thanh âm truyền đến nhưng không còn là tiếng binh khí va chạm.
- Các vị, cấm chế bên ngoài đã phá xong, chuyện còn lại phải xem vào bổn sự của mỗi người.
- Tốt.
Sao đó là tiếng bước chân truyền đến, thanh âm nhỏ dần rồi biến mất. Lâm Phong ẩn nấp gần trận nhãn, chỉ dám ló hai con mắt ra nhìn.
- Lão đầu bọn chúng đi hết rồi sao ?
- Không biết.
Lão đầu cũng không nắm chắc vì khoảng cách hai bên quá xa.
- Tiến lên phía trước xem thử.
- Đùa à, cường giả đánh nhau chui vào đó tìm chết hả ?
- Lão phu tự biết tính toán, đi mau.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc quyết định tiến lại gần tâm trận, nguy hiểm càng lớn thì kì ngộ càng lớn, cả đời này chưa chắc gặp lại lần thứ hai.
Vừa rời khỏi trận nhãn lão đầu thả ra uy áp của bản thân ngụy tạo khí tức tu sĩ ngũ cấp đỉnh phong. Lâm phong cảm giác linh khí bên trong mãnh hộ thần giáp không ngừng bị lão hút đi liền nhẹ giọng nhắc nhở.
- Lão đầu hút ít thôi, chừa cho ta nữa.
- Yên tâm, trận pháp nơi này ít nhất cũng hình thành mấy trăm năm, linh khí đủ cho tiểu tử ngươi dùng mấy lần.
Phía trước là tâm trận, xung quanh có mấy chục tên canh giữ, nhìn qua giống như là không cùng một phe. Lâm Phong lù lù tiến tới, áo bào che đi khuôn mặt chỉ để lộ thân ảnh màu đen cùng một khí tức hùng mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.