Chương 114
Vô Hận Bất Hối
06/09/2013
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 114: Di Tích- Bảo Vật Của Thần
Dịch Thiên xay khước nằm dài trên bàn mà không biết trời trăng gì, trong cơn say hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và cười nói của vài đôi nam nữ đang bước lên lầu, tiến đến cạnh hắn.
“khốn thật! chỗ đẹp thế này lại bị một kẻ bợm rượu cướp mất, ông chủ có thể lôi tên này đi chỗ khác được không, bọn ta muốn ngồi ở đây.”- Giọng nói này là của một tên thanh niên, giọng điều khẩu khí giống kẻ ra lệnh.
“ hay là chúng ta qua bên kia đi, ở đó cũng còn bàn, mặc dù chỗ không đẹp lắm nhưng cũng không sao, đừng gây rắc rối.”
Vài đôi nam nữ khác gật đầu tán thành, họ nhanh chóng di chuyển về hướng cái bàn trống kia.
Mấy tên thanh niên nam nữ ấy nhanh chóng gọi đồ ăn và rượu, họ vừa uống rượu vừa bàn luận sôi nổi.
“ sắp đến ngày đại hội bắt đầu rồi, kì này xem ra hấp dẫn hơn vạn lần so với các đại hội trước kia.”
“đại hội đến thì hấp dẫn thật đấy, nhưng trước đó không phải là thời gian Phiêu Vũ học viện mở cửa tuyển sinh sao, một năm chỉ tuyển đúng một lần, không biết năm nay có tên nào hay ho nhập học hay vị cô nương nào như tiên nữ không nữa, ha…ha….”
“ các ngươi cứ mơ mộng đi, đừng quên bài thi của cuối kì của chúng ta vẫn chưa làm xong đâu đấy.”
“ nhắc đến bài thi ấy ta thật tức muốn chết mà, mấy lão già trong học viện hình như đang cố làm khó chúng ta hay sao ấy, trời sui đất khiến thế nào lại đào được một tấm da cổ, trên đó có ghi lại truyền thuyết về bảo vật bị đánh rơi của thần cơ chứ.”
“ phải a, mấy lão cổ hủ ấy còn bảo, cái bảo vật của thần ấy chỉ nằm quanh quanh Thiên Vũ Thành mà thôi, quanh nơi này chỉ toàn có núi với rừng, biết nơi nào mà tìm chứ, thật tức chết đi mà.”
“ thì bởi thế mới nói mấy lão đầu ấy đúng là mù mà còn điếc nữa mà, có thèm nghe những gì chúng ta nói đâu, đã là bảo vật của thần thì dễ gì tìm được, đấy là chưa nói tấm da ấy có viết đúng không nữa kìa,”
“ thế nhưng không kiếm ra bảo vật ấy, học kì này chúng ta sẽ không đạt đủ điểm, lúc đó học lại thật sự rất mất mặt lắm a.”
“ Thực ra trên tấm da ấy chưa hẳn là viết sai đâu!”
“ý học muội là sao? nói rõ nghe coi.”
“ theo một số truyền thuyết lưu lại tại Thiên Vũ Thành này mà muội đọc được thì khoảng mấy ngàn năm trước có hai vị thần vì có hiềm khích lẫn nhau mà đánh từ Thiên Giới xuống đến Nhân gian này, trong sách còn viết hai vị thần đó đánh nhau ở gần Thiên Vũ Thành chúng ta nữa đấy.”
“ nhảm nhí”
“ muội nên biết, theo như những lão già bất tử trong học viện có nói rằng những ai đã vượt qua Cửu Lôi Thiên Kiếp, xuyên phá hư không, tiến nhập Thiên Giới thì không thể nào về lại nhân gian giới được.”
“ dù thế nào đi nữa thì đây cũng là bài kiểm tra mà mấy lão ấy giao cho chúng ta, phải hoàn thành thôi! À theo mấy người món bảo vật ấy là gì vậy?”
“ Thần mà, chắc có lắm bảo vật ta nghĩ đấy chắc hẳn là món gì đó giúp đột phá liên tục các kỳ giai đoạn cảnh giới, trở thành cao thủ nhanh chóng a.”
“ theo ta là một quyển bí kiếp võ công hay tâm pháp tu luyện cực kì bá đạo.”
“nếu được ta mong đấy là một bảo vật giúp ta thực hiện điều ước lớn nhất trong đời ta là lấy được công chúa Vương Lan Quốc a, nàng ta thật là đẹp.”
“ có hay không chúng ta may mắn kiếm được món bảo vật ấy nhỉ?”
“ ngươi đem cái ấy tối về mơ luôn đi, chuyện Học Viện tìm ra tấm da có ghi lại văn tự về bảo vật của thần không hiểu từ đâu đã lan truyền ra khắp nơi rồi, rất nhiều tu sĩ lợi dụng việc tham dự đại hội đến để tìm tung tích nó đấy.”
“ chúng ta mau ăn thôi, ăn xong còn đi vài vòng kiểm tra nữa, thật mệt cho mấy lão ở học viện mà.”
Mấy đôi nam nữ trẻ tuổi ấy đi xuống dưới lầu, Dịch Thiên ngẩng đầu lên, mặc dù hắn vẫn mê man mơ màng trong cơn say nhưng vẫn có thể nghe được những lời hội thoại khi nãy.
“ ông chủ, tính tiền”
“ tôi đến đây”
“ đây không cần thối lại”
Dịch Thiên tiện tay lấy từ trong giới chỉ ra một đống kim tiền làm cho lão chủ quán cười lên vui sướng.
“ đợi một chút, ta có điều muốn hỏi.”
Lão chủ quán nói: “ xin ngài cứ hỏi”
“vừa nãy có mấy người, họ đều là học viên của Phiêu Vũ Học Viện hết đúng không?”
“vâng đúng vậy, những người bước vào Phiêu Vũ học viện đều không phải hạng tầm thường, không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là người có giai cấp địa vị lớn mạnh, ngọa hổ tàng long cả đấy ạ.”
“ồ”- Dịch Thiên tỏ vẻ kinh ngạc.
lão chủ quán nói tiếp: “ rất nhiều cao thủ trong đại lục, làm mưa làm gió, hầu hết đều xuất thân từ Phiêu Vũ Học viện.”
Xem ra Phiêu Vũ học viện không phải là nơi đơn giản. Dịch Thiên thầm nghĩ vậy rồi đứng dậy nghiêng ngả liêu xiêu đi về phía quán trọ, vào phòng hắn ta nằm thẳng “cẳng” trên giường mà ngủ.
cót két- tiếng mở cửa.
Tuyết Linh từ bên ngoài tiến vào, trên mặt cười để lại nụ cười, trông như nàng ta vừa mới đi đâu chơi rất vui vậy. Nhìn thấy bộ dáng không đẹp của Dịch Thiên đang ngủ, nàng ta bĩu môi, tiến lại gần. Đôi mắt chớp động không thôi, nàng ta cúi người, hay tay nâng chân Dịch Thiên bỏ lên giường nhẹ nhàng tháo đôi giày ra. May mà Dịch Thiên lúc này ngủ say nên không biết, chứ nếu hắn biết chắc đã giật mình không thôi.
Tuyết Linh tiến đến chiếc ghế dài trong phòng nàng ngồi lên đó, hai tay để trước ngực, một luồng chân khí màu vàng bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng xung quanh cơ thể, cả cơ thể Tuyết Linh bỗng lơ lửng trên không. Giữa trán nàng hiện lên một ấn kí kì lạ. Cảnh tượng thật là không có gì để bàn cãi.
Sáng hôm sau, Dịch thiên thức dậy thấy trong phòng không hề có bóng dáng của Tuyết Linh, nàng bây giờ đã tự do hắn làm sao quản được, đứng dậy rửa mặt mũi, sau đó xuống dưới kiếm một ít điểm tâm. Trong lúc đang ăn hắn đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người tay cầm kiếm, người cầm đao đi qua lại trên đường. Tên tiểu nhị đem thức ăn ra nói: “ đại hội sắp diễn ra, cao thủ như mây kéo đến, thật sự là tấp nập mà.
Từ đây đến đại hội chừng 20 ngày nữa, tuy nhiên, trước đo khoảng 3 ngày sau chính là ngày Phiêu Vũ học viện tuyển sinh. Vì vậy số người đến Thiên Vũ Thành lần này đông hơn những lần trước. Dịch Thiên nhanh chóng dùng xong bữa sáng, đi dạo vài vòng xung quanh thành, quả thật dù Thiên Vũ thành nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, quân đội bảo vệ thưa thớt tuy nhiên trật tự ở đây rất tốt.
Đi vài vòng xung quanh vừa ngắm cảnh vừa tìm xem Tuyết Linh đã đi đâu. Bỗng nhiên Dịch Thiên thấy một thương đội đang ở trước một quán trọ, hắn lập tức nghĩ ngay đến Như Ý, nhớ đến lời hẹn của hai người. Tiến đến gặp vị trưởng đoàn hắn nói: “ lão huynh, không biết thương đoàn của huynh từ đâu đến vậy.”
Người được Dịch Thiên dáng người khá cao, khuôn mặt có chút thăng trầm, khoảng ngoài bốn mươi,: “ bọn ta là thương đội từ Quy Nhơn Thành đến, không biết tiểu huynh đệ đây có việc gì.”
Dịch Thiên cười nói: “ cũng không có gì, chẳng là muốn hỏi lão huynh có biết gì về thương đội Của Công Tôn gia tộc hay không?”
Vị trưởng đoàn kia đáp: “ là thương đội của Công Tôn gia tộc sao, cách đây ba ngày ta có gặp họ trên đường, chắc họ cũng sắp đến đây rồi, ngươi có làm ăn gì với họ sao.”
Dịch Thiên cười đáp: “ phải phải, tại hạ có chút làm ăn nhỏ với Thương đoàn đó, nên tiện hỏi thôi mà.”
“ vị trưởng đoàn kia gật đầu nói: “ thật tội nghiệp cho tiểu thư của Công Tôn gia tộc a, phụ thân qua đời phải để lại cả thương đoàn cho nàng ta gánh vác, tuổi nàng ta còn trẻ vậy mà đã làm những việc quá sức thế này rồi.”
Dịch Thiên gật gật đầu, rồi cáo từ, hắn tiếp tục đi thêm vài vòng xung quanh thành.
Ánh sao dày đặc đan khắp bầu trời, màn đêm như làn nước bao phủ hết vạn vật. Dưới ánh trăng kỳ ảo, một thân ảnh nhẹ nhàng như làn khói lao nhanh ra khỏi quán trọ, chỉ một vài cú nhún người liền biến vào màn đêm đen tối.
Người đó chính là Dịch Thiên, ban ngày hắn đã nghe được đại khái vị trí của Phiêu Vũ Học Viện, để khi đêm đến, nhắm thẳng học viện mà đến tìm hiểu.
Đêm khuya tại Thiên Vũ thành hoàn toàn không hề yên tĩnh, nhiều nơi suốt cả buổi đêm đều sáng rực, những nơi như lầu xanh, quán rựu có lẽ là nơi huyên náo nhất.
Phóng xuyên qua một dãy các con phố, Phiêu Vũ học viện lúc này đã xuất hiện ngay trước mắt Dịch Thiên, học viện cực kỳ lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Cửa lớn được làm theo phong cách cổ xưa, bậc thềm làm bằng đá xanh, chắc chắn nhưng cũng không kém phần tráng lệ. Ở đấy như ẩn như hiện một cổ khí tức trang nghiêm, mà cổ xưa. Điều đó chứng tỏ học viện đã trải qua không biết thăng trầm của lịch xử và tồn tại cho đến nay.
Vô số cường giả đại lục đã nổi lên từ chính nơi này, và không sai khi nói rằng nơi đây chính là cái nôi của cường giả Tiên Ma đại lục.
“ là một nơi tập trung thiên địa linh khí, tập hợp khí tức của nhiều đại cường giả tuyệt thế, là thánh địa của tu luyện giả. Phiêu Vũ học viện quả nhiên danh bất hư truyền. Mới đứng có chút xíu mà khiến ta trải qua nhiều loại cảm giác khác nhau đến thế, những ngày đến có gì buồn bã, cứ đến đây chắc hẳn sẽ có nhiều thứ vui lắm đây.
Nếu để những từ này bị mấy lão sư tu vi cao thâm trong học viện nghe thấy, xem nơi này là nơi để giải khuây thì thật sẽ tức điên lên được mà.
Dịch Thiên tung người lên bức tường, tỉ mí quan sát một lúc, khi không phát hiện bóng người náo hắn mới phi thân tiến vào.
Lúc này Phiêu Vũ học viện rất yên tĩnh, ở bên trong học viện, chỉ có vài gian phòng vẫn còn sáng đèn, Dịch Thiên không khác gì một u linh phóng từ đông sang tây từ nam sang bắc khắp nơi của học viện. Khi đến diễn võ trường hắn mới dừng chân, diễn võ trường này thật là lớn có thể coi là ngang ngửa với võ trường tại Thăng Long Thành, xung quanh võ trường, ghế ngồi, cây,…., tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Dịch Thiên thầm nghĩ: “ nơi đây cao thủ như mây, cơ sở lại tốt thế này, sau này muốn gia tăng thực lực chỉ cần đến đây quấy rối vài lần giao chiến với vài vị cao thủ chắc hẳn thực lực sẽ tăng tiến không ít.”
Kể ra cũng lạ từ lúc hắn tập luyện với các vị thú vương thực lực của hắn cũng chỉ dừng lại ở Tứ giai trung kì cảnh giới, chưa hề tăng lên được bậc nào, trong khi đó hắn có thể cảm nhận được, nhục thân, kinh mạch có thể sanh ngang với một vị Tứ giai hậu kì.
Dịch Thiên đi khắp nơi quanh võ trường thì mới phát hiện lúc này vẫn có vài học viên vẫn đang chăm chỉ luyện tập: “ học viên nơi đây thật siêng năng a.”
Vòng đi vòng lại Dịch Thiên đi đến một nơi khá đẹp, xung quanh đều cây và hoa, ở giữa có một chiếc hồ cực kỳ mỹ lệ, mặt hồ phẳng như chiếc gương soi,từ trong hồ như phát ra những tiếng sáo kêu nghe thật êm tai. Dịch Thiên vận dụng hết khả năng của mình để tìm kiếm nguồn gốc tiếng sao tuy nhiên vô lực : “ tu vi người này thật cao thâm.”
Dịch Thiên đi về phía trước thì bắt gặp một nam một nữ đang ngồi trên chiếc ghế đá, tâm sự, bộ dáng rất là thân mật.
“ ồ, một đôi uyên ương sao? ta không nên làm phiền họ.”
Dịch Thiên tiếp tục cuộc thám thính của mình hắn dừng chân trước mọt ngọn núi. Ngọn núi này nằm bên trong học viện và nằm sâu ở phía hậu viên. Dịch Thiên cảm thấy kì lạ, khi hắn dùng thần thức để xem xét thì thật ngạc nhiên bên trong núi có đầy các hang động các loại ma thú sinh sống tại đó, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là sau núi có rất nhiều rồng, từ địa long, phi long, đến Á Long và cả cự long cũng có.
Dịch Thiên men theo con đường cũ quay trở lại, Dịch Thiên đại khái là thám thính một vòng xung quanh học viện hắn thực sự rất muốn đến xem nơi ở của các vị Viện trưởng, viện phó, chủ viện, phó chủ viện ở thế nhưng suy đi nghĩ lại họ đều là những cao thủ rất nhanh sẽ phát hiện ra bản thân mình.
Ở lâu với Tuyết Linh, Dịch Thiên như nhiễm lấy tính cách tinh nghịch của nàng, hắn thầm nghĩ: “ nếu cứ đi xem xét xung quanh thế này thì thật chán, học viên nơi đây đều là cao thủ, vậy sao không đến chỗ bọn nam sinh ở kia, quậy vài đường.”
Nói là làm hắn nhanh chóng phóng người tiến đến ký túc xá dành cho học viên. Ở đây phòng ốc thật sự rất nhiều tuy nhiên có đến hai căn nhà dành cho học viên, Dịch Thiên không biết căn nhà nào là của bọn nam sinh đành nhắm mắt chọn bừa.
Tiến vào kỹ túc xa bên tay phải, không chần chừ hắn lập tức đẩy cửa sổ bước vào một căn phòng, miệng định đưa ra chiến thư……thì…..phát hiện bên trong căn phòng một vị nữ tử khuôn mặt thanh tú đang tắm. phát hiện Dịch Thiên, khuôn mặt nàng lập tức tái xanh. Nàng hét lớn: “ dâm tặc, người đâu, có dâm tặc…..dâm tặc…..”
Tiếng thét vô cùng chói tai đó vang lên giữa màn đêm yên tĩnh khiến tất cả những gian phòng cạnh đó lập tức sáng đèn. Dịch Thiên thầm than vận số đen đủi, k chút suy nghĩ hắn phi người lên mái nhà bỏ chạy.
“ Dâm tặc đứng lại, không được chạy, tất cả tỉ muội mau đuổi theo bắt lấy dâm tặc.”
Một số nữ tử trên người vẫn còn mặc những bộ đồ ngủ, hoặc chỉ mới choàng được chiếc áo khoác đã phóng như bay ra cửa sổ, phi lên mái nhà đuổi theo Dịch Thiên. Cả khu nhanh chóng nhộn nhịp hẳn lên.
Ma pháp hỗ trợ Phi Phong được các ma pháp sư nhanh chóng thi triển gia tăng tốc độ để các học viên khác nhanh chóng đuổi theo Dịch Thiên.
“ ôi số ta đen hơn con mực nữa mà, không ngờ lại gây ra náo động lớn thế này, tuyệt đối không được để mấy lão quái vật trong học viên kia ra mặt nếu không khó lòng mà chạy.”
“ bắt dâm tặc, không được để hắn chạy thoát.”
“ tặc nhân ở đâu?”
“ đang chạy trốn trên mái nhà, mau chóng đuổi theo.”
May mắn là hiện tại bây giờ đã khuya, đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Dịch Thiên chạy thoát khỏi Phiêu Vũ học viện lẩn tránh đi ngang dọc qua các con hẻm bên trong thành để trở về quán trọ. Phiêu Vũ học viện sau lưng Dịch Thiên bây giờ vô cùng náo động, đèn đuốc sáng rực, lại thêm vào tóp nữ sinh nữa chay qua truy tìm, nghe được động tĩnh các nam sinh cũng thay nhau truy tìm Dịch Thiên.
Bên trong một căn phòng của học viện bốn lão già đang ngồi bên trong, hai lão thì đang đánh cờ, một lão đọc sách, một lão thì đang vẽ một bức tranh thủy mạc.
Lão già ngồi đánh cờ bên trái nói: “ tên tiểu tử này có tố chất đấy chứ, lúc nó vừa vào học viện ta đã để ý rồi.”
Lão ngồi đánh cờ bên phải nói: “ tố chất thì tốt nhưng không ngờ lại là một tên dâm tặc, thật uổng.”
lão già đang đọc sách lên tiếng: “ nội lực tên kia khá mạnh, có thể nhiều học viên bên trong trong trường ta không thể sánh kịp, không biết tên đấy là ai a.”
Lão già đang vẻ trang cười nói: “ không ngờ một tên tiểu tử lại để 3 lão già các người để tâm đến thế sao? tên đấy thực sự có tiềm chất nhưng lại là một sắc lang, đôi chân kia nhanh như gió, vô ảnh vô tung thật hiếm thấy.”
………………
“ sắc lang ở đâu?”
“Nhất định phải bắt cho được sắc lang kia,”
“ đúng là tức thật mà, tên đó dám có ý định với nữ sinh của học viện chúng ta tuyệt đối không thể tha được.”
Vô số nam sinh nhanh chóng tập hợp thành một “đạo quân” tự nguyện đi truy lùng tung tích Dịch Thiên.
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 114: Di Tích- Bảo Vật Của Thần
Dịch Thiên xay khước nằm dài trên bàn mà không biết trời trăng gì, trong cơn say hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và cười nói của vài đôi nam nữ đang bước lên lầu, tiến đến cạnh hắn.
“khốn thật! chỗ đẹp thế này lại bị một kẻ bợm rượu cướp mất, ông chủ có thể lôi tên này đi chỗ khác được không, bọn ta muốn ngồi ở đây.”- Giọng nói này là của một tên thanh niên, giọng điều khẩu khí giống kẻ ra lệnh.
“ hay là chúng ta qua bên kia đi, ở đó cũng còn bàn, mặc dù chỗ không đẹp lắm nhưng cũng không sao, đừng gây rắc rối.”
Vài đôi nam nữ khác gật đầu tán thành, họ nhanh chóng di chuyển về hướng cái bàn trống kia.
Mấy tên thanh niên nam nữ ấy nhanh chóng gọi đồ ăn và rượu, họ vừa uống rượu vừa bàn luận sôi nổi.
“ sắp đến ngày đại hội bắt đầu rồi, kì này xem ra hấp dẫn hơn vạn lần so với các đại hội trước kia.”
“đại hội đến thì hấp dẫn thật đấy, nhưng trước đó không phải là thời gian Phiêu Vũ học viện mở cửa tuyển sinh sao, một năm chỉ tuyển đúng một lần, không biết năm nay có tên nào hay ho nhập học hay vị cô nương nào như tiên nữ không nữa, ha…ha….”
“ các ngươi cứ mơ mộng đi, đừng quên bài thi của cuối kì của chúng ta vẫn chưa làm xong đâu đấy.”
“ nhắc đến bài thi ấy ta thật tức muốn chết mà, mấy lão già trong học viện hình như đang cố làm khó chúng ta hay sao ấy, trời sui đất khiến thế nào lại đào được một tấm da cổ, trên đó có ghi lại truyền thuyết về bảo vật bị đánh rơi của thần cơ chứ.”
“ phải a, mấy lão cổ hủ ấy còn bảo, cái bảo vật của thần ấy chỉ nằm quanh quanh Thiên Vũ Thành mà thôi, quanh nơi này chỉ toàn có núi với rừng, biết nơi nào mà tìm chứ, thật tức chết đi mà.”
“ thì bởi thế mới nói mấy lão đầu ấy đúng là mù mà còn điếc nữa mà, có thèm nghe những gì chúng ta nói đâu, đã là bảo vật của thần thì dễ gì tìm được, đấy là chưa nói tấm da ấy có viết đúng không nữa kìa,”
“ thế nhưng không kiếm ra bảo vật ấy, học kì này chúng ta sẽ không đạt đủ điểm, lúc đó học lại thật sự rất mất mặt lắm a.”
“ Thực ra trên tấm da ấy chưa hẳn là viết sai đâu!”
“ý học muội là sao? nói rõ nghe coi.”
“ theo một số truyền thuyết lưu lại tại Thiên Vũ Thành này mà muội đọc được thì khoảng mấy ngàn năm trước có hai vị thần vì có hiềm khích lẫn nhau mà đánh từ Thiên Giới xuống đến Nhân gian này, trong sách còn viết hai vị thần đó đánh nhau ở gần Thiên Vũ Thành chúng ta nữa đấy.”
“ nhảm nhí”
“ muội nên biết, theo như những lão già bất tử trong học viện có nói rằng những ai đã vượt qua Cửu Lôi Thiên Kiếp, xuyên phá hư không, tiến nhập Thiên Giới thì không thể nào về lại nhân gian giới được.”
“ dù thế nào đi nữa thì đây cũng là bài kiểm tra mà mấy lão ấy giao cho chúng ta, phải hoàn thành thôi! À theo mấy người món bảo vật ấy là gì vậy?”
“ Thần mà, chắc có lắm bảo vật ta nghĩ đấy chắc hẳn là món gì đó giúp đột phá liên tục các kỳ giai đoạn cảnh giới, trở thành cao thủ nhanh chóng a.”
“ theo ta là một quyển bí kiếp võ công hay tâm pháp tu luyện cực kì bá đạo.”
“nếu được ta mong đấy là một bảo vật giúp ta thực hiện điều ước lớn nhất trong đời ta là lấy được công chúa Vương Lan Quốc a, nàng ta thật là đẹp.”
“ có hay không chúng ta may mắn kiếm được món bảo vật ấy nhỉ?”
“ ngươi đem cái ấy tối về mơ luôn đi, chuyện Học Viện tìm ra tấm da có ghi lại văn tự về bảo vật của thần không hiểu từ đâu đã lan truyền ra khắp nơi rồi, rất nhiều tu sĩ lợi dụng việc tham dự đại hội đến để tìm tung tích nó đấy.”
“ chúng ta mau ăn thôi, ăn xong còn đi vài vòng kiểm tra nữa, thật mệt cho mấy lão ở học viện mà.”
Mấy đôi nam nữ trẻ tuổi ấy đi xuống dưới lầu, Dịch Thiên ngẩng đầu lên, mặc dù hắn vẫn mê man mơ màng trong cơn say nhưng vẫn có thể nghe được những lời hội thoại khi nãy.
“ ông chủ, tính tiền”
“ tôi đến đây”
“ đây không cần thối lại”
Dịch Thiên tiện tay lấy từ trong giới chỉ ra một đống kim tiền làm cho lão chủ quán cười lên vui sướng.
“ đợi một chút, ta có điều muốn hỏi.”
Lão chủ quán nói: “ xin ngài cứ hỏi”
“vừa nãy có mấy người, họ đều là học viên của Phiêu Vũ Học Viện hết đúng không?”
“vâng đúng vậy, những người bước vào Phiêu Vũ học viện đều không phải hạng tầm thường, không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là người có giai cấp địa vị lớn mạnh, ngọa hổ tàng long cả đấy ạ.”
“ồ”- Dịch Thiên tỏ vẻ kinh ngạc.
lão chủ quán nói tiếp: “ rất nhiều cao thủ trong đại lục, làm mưa làm gió, hầu hết đều xuất thân từ Phiêu Vũ Học viện.”
Xem ra Phiêu Vũ học viện không phải là nơi đơn giản. Dịch Thiên thầm nghĩ vậy rồi đứng dậy nghiêng ngả liêu xiêu đi về phía quán trọ, vào phòng hắn ta nằm thẳng “cẳng” trên giường mà ngủ.
cót két- tiếng mở cửa.
Tuyết Linh từ bên ngoài tiến vào, trên mặt cười để lại nụ cười, trông như nàng ta vừa mới đi đâu chơi rất vui vậy. Nhìn thấy bộ dáng không đẹp của Dịch Thiên đang ngủ, nàng ta bĩu môi, tiến lại gần. Đôi mắt chớp động không thôi, nàng ta cúi người, hay tay nâng chân Dịch Thiên bỏ lên giường nhẹ nhàng tháo đôi giày ra. May mà Dịch Thiên lúc này ngủ say nên không biết, chứ nếu hắn biết chắc đã giật mình không thôi.
Tuyết Linh tiến đến chiếc ghế dài trong phòng nàng ngồi lên đó, hai tay để trước ngực, một luồng chân khí màu vàng bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng xung quanh cơ thể, cả cơ thể Tuyết Linh bỗng lơ lửng trên không. Giữa trán nàng hiện lên một ấn kí kì lạ. Cảnh tượng thật là không có gì để bàn cãi.
Sáng hôm sau, Dịch thiên thức dậy thấy trong phòng không hề có bóng dáng của Tuyết Linh, nàng bây giờ đã tự do hắn làm sao quản được, đứng dậy rửa mặt mũi, sau đó xuống dưới kiếm một ít điểm tâm. Trong lúc đang ăn hắn đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người tay cầm kiếm, người cầm đao đi qua lại trên đường. Tên tiểu nhị đem thức ăn ra nói: “ đại hội sắp diễn ra, cao thủ như mây kéo đến, thật sự là tấp nập mà.
Từ đây đến đại hội chừng 20 ngày nữa, tuy nhiên, trước đo khoảng 3 ngày sau chính là ngày Phiêu Vũ học viện tuyển sinh. Vì vậy số người đến Thiên Vũ Thành lần này đông hơn những lần trước. Dịch Thiên nhanh chóng dùng xong bữa sáng, đi dạo vài vòng xung quanh thành, quả thật dù Thiên Vũ thành nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, quân đội bảo vệ thưa thớt tuy nhiên trật tự ở đây rất tốt.
Đi vài vòng xung quanh vừa ngắm cảnh vừa tìm xem Tuyết Linh đã đi đâu. Bỗng nhiên Dịch Thiên thấy một thương đội đang ở trước một quán trọ, hắn lập tức nghĩ ngay đến Như Ý, nhớ đến lời hẹn của hai người. Tiến đến gặp vị trưởng đoàn hắn nói: “ lão huynh, không biết thương đoàn của huynh từ đâu đến vậy.”
Người được Dịch Thiên dáng người khá cao, khuôn mặt có chút thăng trầm, khoảng ngoài bốn mươi,: “ bọn ta là thương đội từ Quy Nhơn Thành đến, không biết tiểu huynh đệ đây có việc gì.”
Dịch Thiên cười nói: “ cũng không có gì, chẳng là muốn hỏi lão huynh có biết gì về thương đội Của Công Tôn gia tộc hay không?”
Vị trưởng đoàn kia đáp: “ là thương đội của Công Tôn gia tộc sao, cách đây ba ngày ta có gặp họ trên đường, chắc họ cũng sắp đến đây rồi, ngươi có làm ăn gì với họ sao.”
Dịch Thiên cười đáp: “ phải phải, tại hạ có chút làm ăn nhỏ với Thương đoàn đó, nên tiện hỏi thôi mà.”
“ vị trưởng đoàn kia gật đầu nói: “ thật tội nghiệp cho tiểu thư của Công Tôn gia tộc a, phụ thân qua đời phải để lại cả thương đoàn cho nàng ta gánh vác, tuổi nàng ta còn trẻ vậy mà đã làm những việc quá sức thế này rồi.”
Dịch Thiên gật gật đầu, rồi cáo từ, hắn tiếp tục đi thêm vài vòng xung quanh thành.
Ánh sao dày đặc đan khắp bầu trời, màn đêm như làn nước bao phủ hết vạn vật. Dưới ánh trăng kỳ ảo, một thân ảnh nhẹ nhàng như làn khói lao nhanh ra khỏi quán trọ, chỉ một vài cú nhún người liền biến vào màn đêm đen tối.
Người đó chính là Dịch Thiên, ban ngày hắn đã nghe được đại khái vị trí của Phiêu Vũ Học Viện, để khi đêm đến, nhắm thẳng học viện mà đến tìm hiểu.
Đêm khuya tại Thiên Vũ thành hoàn toàn không hề yên tĩnh, nhiều nơi suốt cả buổi đêm đều sáng rực, những nơi như lầu xanh, quán rựu có lẽ là nơi huyên náo nhất.
Phóng xuyên qua một dãy các con phố, Phiêu Vũ học viện lúc này đã xuất hiện ngay trước mắt Dịch Thiên, học viện cực kỳ lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Cửa lớn được làm theo phong cách cổ xưa, bậc thềm làm bằng đá xanh, chắc chắn nhưng cũng không kém phần tráng lệ. Ở đấy như ẩn như hiện một cổ khí tức trang nghiêm, mà cổ xưa. Điều đó chứng tỏ học viện đã trải qua không biết thăng trầm của lịch xử và tồn tại cho đến nay.
Vô số cường giả đại lục đã nổi lên từ chính nơi này, và không sai khi nói rằng nơi đây chính là cái nôi của cường giả Tiên Ma đại lục.
“ là một nơi tập trung thiên địa linh khí, tập hợp khí tức của nhiều đại cường giả tuyệt thế, là thánh địa của tu luyện giả. Phiêu Vũ học viện quả nhiên danh bất hư truyền. Mới đứng có chút xíu mà khiến ta trải qua nhiều loại cảm giác khác nhau đến thế, những ngày đến có gì buồn bã, cứ đến đây chắc hẳn sẽ có nhiều thứ vui lắm đây.
Nếu để những từ này bị mấy lão sư tu vi cao thâm trong học viện nghe thấy, xem nơi này là nơi để giải khuây thì thật sẽ tức điên lên được mà.
Dịch Thiên tung người lên bức tường, tỉ mí quan sát một lúc, khi không phát hiện bóng người náo hắn mới phi thân tiến vào.
Lúc này Phiêu Vũ học viện rất yên tĩnh, ở bên trong học viện, chỉ có vài gian phòng vẫn còn sáng đèn, Dịch Thiên không khác gì một u linh phóng từ đông sang tây từ nam sang bắc khắp nơi của học viện. Khi đến diễn võ trường hắn mới dừng chân, diễn võ trường này thật là lớn có thể coi là ngang ngửa với võ trường tại Thăng Long Thành, xung quanh võ trường, ghế ngồi, cây,…., tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng.
Dịch Thiên thầm nghĩ: “ nơi đây cao thủ như mây, cơ sở lại tốt thế này, sau này muốn gia tăng thực lực chỉ cần đến đây quấy rối vài lần giao chiến với vài vị cao thủ chắc hẳn thực lực sẽ tăng tiến không ít.”
Kể ra cũng lạ từ lúc hắn tập luyện với các vị thú vương thực lực của hắn cũng chỉ dừng lại ở Tứ giai trung kì cảnh giới, chưa hề tăng lên được bậc nào, trong khi đó hắn có thể cảm nhận được, nhục thân, kinh mạch có thể sanh ngang với một vị Tứ giai hậu kì.
Dịch Thiên đi khắp nơi quanh võ trường thì mới phát hiện lúc này vẫn có vài học viên vẫn đang chăm chỉ luyện tập: “ học viên nơi đây thật siêng năng a.”
Vòng đi vòng lại Dịch Thiên đi đến một nơi khá đẹp, xung quanh đều cây và hoa, ở giữa có một chiếc hồ cực kỳ mỹ lệ, mặt hồ phẳng như chiếc gương soi,từ trong hồ như phát ra những tiếng sáo kêu nghe thật êm tai. Dịch Thiên vận dụng hết khả năng của mình để tìm kiếm nguồn gốc tiếng sao tuy nhiên vô lực : “ tu vi người này thật cao thâm.”
Dịch Thiên đi về phía trước thì bắt gặp một nam một nữ đang ngồi trên chiếc ghế đá, tâm sự, bộ dáng rất là thân mật.
“ ồ, một đôi uyên ương sao? ta không nên làm phiền họ.”
Dịch Thiên tiếp tục cuộc thám thính của mình hắn dừng chân trước mọt ngọn núi. Ngọn núi này nằm bên trong học viện và nằm sâu ở phía hậu viên. Dịch Thiên cảm thấy kì lạ, khi hắn dùng thần thức để xem xét thì thật ngạc nhiên bên trong núi có đầy các hang động các loại ma thú sinh sống tại đó, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là sau núi có rất nhiều rồng, từ địa long, phi long, đến Á Long và cả cự long cũng có.
Dịch Thiên men theo con đường cũ quay trở lại, Dịch Thiên đại khái là thám thính một vòng xung quanh học viện hắn thực sự rất muốn đến xem nơi ở của các vị Viện trưởng, viện phó, chủ viện, phó chủ viện ở thế nhưng suy đi nghĩ lại họ đều là những cao thủ rất nhanh sẽ phát hiện ra bản thân mình.
Ở lâu với Tuyết Linh, Dịch Thiên như nhiễm lấy tính cách tinh nghịch của nàng, hắn thầm nghĩ: “ nếu cứ đi xem xét xung quanh thế này thì thật chán, học viên nơi đây đều là cao thủ, vậy sao không đến chỗ bọn nam sinh ở kia, quậy vài đường.”
Nói là làm hắn nhanh chóng phóng người tiến đến ký túc xá dành cho học viên. Ở đây phòng ốc thật sự rất nhiều tuy nhiên có đến hai căn nhà dành cho học viên, Dịch Thiên không biết căn nhà nào là của bọn nam sinh đành nhắm mắt chọn bừa.
Tiến vào kỹ túc xa bên tay phải, không chần chừ hắn lập tức đẩy cửa sổ bước vào một căn phòng, miệng định đưa ra chiến thư……thì…..phát hiện bên trong căn phòng một vị nữ tử khuôn mặt thanh tú đang tắm. phát hiện Dịch Thiên, khuôn mặt nàng lập tức tái xanh. Nàng hét lớn: “ dâm tặc, người đâu, có dâm tặc…..dâm tặc…..”
Tiếng thét vô cùng chói tai đó vang lên giữa màn đêm yên tĩnh khiến tất cả những gian phòng cạnh đó lập tức sáng đèn. Dịch Thiên thầm than vận số đen đủi, k chút suy nghĩ hắn phi người lên mái nhà bỏ chạy.
“ Dâm tặc đứng lại, không được chạy, tất cả tỉ muội mau đuổi theo bắt lấy dâm tặc.”
Một số nữ tử trên người vẫn còn mặc những bộ đồ ngủ, hoặc chỉ mới choàng được chiếc áo khoác đã phóng như bay ra cửa sổ, phi lên mái nhà đuổi theo Dịch Thiên. Cả khu nhanh chóng nhộn nhịp hẳn lên.
Ma pháp hỗ trợ Phi Phong được các ma pháp sư nhanh chóng thi triển gia tăng tốc độ để các học viên khác nhanh chóng đuổi theo Dịch Thiên.
“ ôi số ta đen hơn con mực nữa mà, không ngờ lại gây ra náo động lớn thế này, tuyệt đối không được để mấy lão quái vật trong học viên kia ra mặt nếu không khó lòng mà chạy.”
“ bắt dâm tặc, không được để hắn chạy thoát.”
“ tặc nhân ở đâu?”
“ đang chạy trốn trên mái nhà, mau chóng đuổi theo.”
May mắn là hiện tại bây giờ đã khuya, đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Dịch Thiên chạy thoát khỏi Phiêu Vũ học viện lẩn tránh đi ngang dọc qua các con hẻm bên trong thành để trở về quán trọ. Phiêu Vũ học viện sau lưng Dịch Thiên bây giờ vô cùng náo động, đèn đuốc sáng rực, lại thêm vào tóp nữ sinh nữa chay qua truy tìm, nghe được động tĩnh các nam sinh cũng thay nhau truy tìm Dịch Thiên.
Bên trong một căn phòng của học viện bốn lão già đang ngồi bên trong, hai lão thì đang đánh cờ, một lão đọc sách, một lão thì đang vẽ một bức tranh thủy mạc.
Lão già ngồi đánh cờ bên trái nói: “ tên tiểu tử này có tố chất đấy chứ, lúc nó vừa vào học viện ta đã để ý rồi.”
Lão ngồi đánh cờ bên phải nói: “ tố chất thì tốt nhưng không ngờ lại là một tên dâm tặc, thật uổng.”
lão già đang đọc sách lên tiếng: “ nội lực tên kia khá mạnh, có thể nhiều học viên bên trong trong trường ta không thể sánh kịp, không biết tên đấy là ai a.”
Lão già đang vẻ trang cười nói: “ không ngờ một tên tiểu tử lại để 3 lão già các người để tâm đến thế sao? tên đấy thực sự có tiềm chất nhưng lại là một sắc lang, đôi chân kia nhanh như gió, vô ảnh vô tung thật hiếm thấy.”
………………
“ sắc lang ở đâu?”
“Nhất định phải bắt cho được sắc lang kia,”
“ đúng là tức thật mà, tên đó dám có ý định với nữ sinh của học viện chúng ta tuyệt đối không thể tha được.”
Vô số nam sinh nhanh chóng tập hợp thành một “đạo quân” tự nguyện đi truy lùng tung tích Dịch Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.