Chương 115
Vô Hận Bất Hối
06/09/2013
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 115 : Thần Cốt Nhập Thể
Dịch Thiên vẫn cố gắng đi len lỏi qua các con hẻm trở về quán trọ thì ngay lúc này đột nhiên từ đằng sau lưng hắn vang lên tiếng động, “ dâm tặc chạy đi đâu?”
Dịch Thiên cố gắng quay đầu lại nhìn thấy trước mặt hắn là một vị cô nương tướng mạo thanh tú, bên cạnh nàng có một tên nam sinh, eo đeo trường kiếm.
Cô nương kia thấy Dịch Thiên tức giận nói: “ là ngươi? không ngò ông trời cũng có mắt giúp ta gặp lại ngươi đồ dâm tặc.”
Dịch Thiên hoàn toàn không hiểu ý tứ của nàng liền chối: “ cô nương à, cô nhầm rồi, ta làm gì là dâm tặc hơn nữa chúng ta trước đây có từng gặp nhau đâu.”
“ngươi còn chối? chính ngươi đã…….nhìn…”- vị cô nương kia nói đến đây vội dừng lại nhìn tên nam nhân bên cạnh nàng ta nói lại: “ ngươi đã bắt đi học muội của ta ngươi không nhớ ư? nàng ta hiện nay ở đâu?”
“học muội? cô nương à, cô nương đừng có nói bậy, tại hạ không hiểu gì cả.”- Dịch Thiên có vẻ còn mù tịt.
“ còn chối, học muội của ta là vị cô nương áo vàng bữa đó ngươi bắt nàng đi, nói mau hiện tại nàng ấy đang ở đâu?”- sắc mặt vị cô nương kia hoàn toàn băng lãnh.
Dịch Thiên như chợt hiểu ra, hắn cảm giác như muốn đập đầu vào gối mà tự tử đi vậy, hóa ra Tuyết Linh là học viên của Phiêu Vũ học viện, thế mà mình trước giờ không hề hay biết đã vậy còn đưa nàng ta về lại chính nhà của mình nữa, hắn thật sự rất hối hận. Hóa ra lúc hắn nói là sẽ dẫn nàng ta đến Thiên Vũ Thành, nàng ta liền cười lên sung sướng mà không chút phản kháng, lúc ấy đã thầm mưu tính mọi chuyện rồi.
Dịch Thiên cười đáp: “ cô nương nhầm người rồi, tại hạ không biết gì về chuyện đó cả, hiện tại có chút việc xin cáo từ.”
Tên nam nhân đứng bên cạnh vội nói: “ tiểu thư, hãy để hắn cho ta, ta sẽ bắt hắn về tra xét.”
Nói chưa hết đã lập tức phóng đến tấn công Dịch Thiên, lúc này Dịch Thiên không còn chút tâm trạng mà giao chiến hắn nhẹ nhàng lắc mình vài cái liền hòa vào bóng đêm, trước sự bất lực của hai người họ.
Vị thiếu nữ kia tức giận nói: “ đúng là đồ vô dụng.”- rồi xoay người bỏ đi.
Dịch Thiên trở về quán trọ, đầu đầy ưu phiền, mở cửa phòng vào hắn gặp khuôn mặt đang tươi cười của Tuyết Linh, chưa kịp nói gì thì nàng ta đã mở miệng nói trước: “ ngươi về rồi đấy à, đi đâu đấy? có phải đến học viện chơi không, ngươi ác thật đấy, không dẫn ta theo.”
Dịch Thiên thật sự như muốn bay đánh nàng mấy cú như trước đây, ngón trỏ chỉ chỉ nói không ra lời.
Tuyết Linh che miệng cười nói: “ nhìn khuôn mặt của ngươi chắc là biết được thân phận của ta rồi à. hì hì.”
Dịch Thiên đầu như muốn bốc hỏa hắn nói: “ cô giỏi thật, trước đây chưa ai có thể lừa Dịch Thiên ta lâu như vậy, cô là người đầu tiên đấy.”
“ hì hì, thật ra ta còn qua mặt ngươi nhiều lắm kìa, ví dụ như lúc ngươi đến bên con sông thực chất là uống nước chứ không phải có ý nhìn trộm bọn ta tắm,lúc dưới nước ta đã thấy hết, còn nữa nha, lúc ngươi bắt ta đi, là ta cố tình không phản kháng đấy, thật ra mấy công phu điểm huyệt đạo ấy của ngươi ta có thể phá giải một cách dễ dàng.”- Tuyết Linh mắt đầu kể ra tất cả, vừa nói nàng ta vừa cười, không để ý khuôn mặt Dịch Thiên lúc này méo như thế nào.
Dịch Thiên hắn thực sự ức đến ói máu mà, hắn muốn đập đầu vào đậu hủ mà tự tử quá đi, hóa ra ngay từ đầu đã bị nàng ta lợi dụng, tay thì cứ chỉ chỉ Tuyết Linh mà miệng thì không thốt ra được từ nào.
tuyết Linh cười đáp: “ này, ngươi sao vậy, ngươi đừng giận ta nhá, thực ra ta phải cảm ơn ngươi đã đưa ta rời khỏi bọn họ đấy, đi với ngươi thật vui hì hì.”
“ cô thật sự là cao thủ a, lừa ta một cách dễ đến thế.”
“úi”- Dịch Thiên như chợt nhớ đến cái gì đó vội đăm chiêu suy nghĩ: “ đúng là từ lúc bắt nàng ta theo, mình không hề để ý đến thực lực của nàng ta, bây giờ nghe nàng ta nói có thể phá giải các huyệt đạo bị phong bế một cách dễ dàng mới để ý, ta hoàn toàn không hề cảm nhận được thực lực nàng ta, không lẽ thực lực của nàng ta cao hơn cả ta nữa sao? nàng ta trông còn rất trẻ, thật chí trẻ hơn cả mình mà có được thực lực mạnh vậy à.?”
Nghĩ đến đây trong lòng Dịch Thiên nổi lên một cơn sợ hãi, trước đây hắn cứ nghĩ mình do luyện được kì công độc nhất thiên hạ Thiên Ma Thần Công nên có được thực lực cao hơn với người bình thường là cao thủ mạnh nhất trong lớp trẻ nhưng bây giờ gặp mới biết có người còn mạnh hơn cả mình.
Tuyết Linh đến bên cạnh Dịch Thiên tay đưa qua đưua lại trước mắt hắn nói: “ này ngươi đang nghĩ gì thế.?”
Dịch Thiên tỉnh lại, hắn vội nhảy ra xa Tuyết Linh, tay đưa ra phía trước nói : “ cô đừng lại gần ta nha, ai biết được cô còn có âm mưu gì khác, a đúng rồi, ở đây là nhà cô không lẽ cô đã báo với bọn người Phiêu Vũ Học Viện đến đây?”
Khuôn mặt của Tuyết Linh lập tức phồng lên, nàng ta có vẻ khá khó chịu với cách suy nghĩ của Dịch Thiên: “ này… ngươi nghĩ ta là ai hả? Tuyết Linh ta tuyệt đối không chơi mấy trò ấy, ngươi yên tâm ta sẽ không nói với ai ngươi ở đây mà còn ngược lại sẽ quay về học viện giải thích rõ ngươi không phải dâm tặc.”
Dịch Thiên hai mắt tròn xoe, hắn nốc một ly trà rồi nói: “ ta không nghe nhầm chứ? cô sao lại tốt vậy?”
Tuyết Linh cười cười mờ ám nói: “ thôi, khuya rồi ngươi đi nghĩ đi, ta phải về học viện đây, hi vọng sau này ta còn gặp lại cái bản mặt xấu xí của người hì hì.”
Nói rồi Tuyết Linh đạp cửa sổ phóng ra ngoài, bộ dáng nhẹ nhàng tựa cơn gió.
Dịch Thiên nhìn thân pháp của nàng hai mắt vội mở to, giống như hắn đã từng thấy ai đã thi triển cái thứ khinh công kia rồi, cảm giác rất quen thuộc. Suy nghĩ một lúc cũng không ra Dịch Thiên lên giường nằm ngủ, trong đầu hắn thực sự có quá nhiều thứ xảy ra, đột nhiên từ trong giới chỉ phát ra luồng sáng bạc lấp lánh. Dịch Thiên cảm thấy kì lạ lập tức đưa tay vào bên trong đột nhiên một ảo cảnh hiện ra.
Ảo cảnh trước mặt hắn là một màng thảm chiến, thần ma, yêu nhân tất cả đều đang thảm chiến, một cảnh tượng máu me thực sự vượt ngoài suy nghĩ của một con người.
“ rống”
“ Iếu….Iếu….”
“ gào…”
“gầm”
Bốn tiếng thú vang động thiên địa vang lên Dịch Thiên hoảng sợ tột độ đấy là bốn thần thú Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền vũ ,Thanh long đang bay trên trời khí thế oai phong lẫm liệt đột nhiên ảo cảnh trưởng mặt rung chuyển, một luồng ánh sáng chói mắt phát ra, khiến Dịch Thiên không thể nhìn thấy, khi hắn mở được mắt thì cả bốn vị Thần thú dần rơi rụng trên bầu trời, rốt cuộc chuyện gì xảy ra không ai biết.
Bùm
Ảo cảnh một lần nữa bị thay đổi, trước mặt Dịch Thiên chính là thân ảnh của thần thú Bạch Hổ, thần thú nhìn vào Dịch Thiên nói: “ chàng trai trẻ, ngươi thật may mắn khi tìm được thần cốt của ta, xem ra ý trời ngươi là truyền nhân của dòng tộc Bạch Hổ, hãy nhận lấy thần cốt của ta như một sự chứng thực thân phận của mình.”
Dịch Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, thần cốt bạch hổ không lẽ lại là bộ xương hắn để bên trong giới chỉ. Ngay tức khắc suy đoán được chứng minh. Bộ bạch cốt phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh nhanh chóng lượn xung quanh cơ thể Dịch Thiên tiếp theo đó toàn bộ thần cốt bạch hổ nhập vào cơ thể hắn những tiếng lách cách của xương vang lên.
Rắc rắc….
Chưa lúc nào Dịch Thiên cảm thấy đau đớn như thế này, hắn cảm giác như xương cốt của mình đang bị chấn gãy vụn, đau đến tột đỉnh.
Á….
Dịch Thiên đang chìm trong ảo cảnh và sự thay đổi xương cốt hắn không hề nhận ra cả căn phòng lúc này đã được bao phủ bởi một tầng năng lượng dày đặc.
Á….tay ta
Á….chân ta
Từng cơn đau kinh khủng truyền đến khiến Dịch Thiên thực sự muốn lập tức chết ngay thần cốt tiếp tục nhập vào cơ thể hắn thay thế toàn bộ xương cốt trên bản thân.
1 giờ, 2 giờ, 3 giờ trôi qua.
Cơ thể Dịch Thiên vẫn chưa thể nào hoàn tất quá trình thay đổi xương cốt này, cũng đúng thôi, dù gì hắn cũng là con người bình thương làm sao có thể thích nghi được với xương của thần được chứ.
Ngay lúc Dịch Thiên không chịu đựng nổi nhất thì giữa ngực Thiên Ma Kiếm lập tức tỏa ra hào quang tử kim bao bọc lấy cơ thể Dịch Thiên, những cơn đau nhanh chóng bị giảm.
Đến trưa hôm sau mọi thứ mới thực sự hoàn thành, Dịch Thiên nằm thẳng trên sàn nhà mồ hôi nhễ nhại, hắn thở dốc trên mặt vừa mang nét kinh sợ vừa mang nét vui mừng. Kinh sợ ở chỗ nếu không có Thiên Ma Kiếm hỗ trợ không biết hắn có thực sự chịu đựng nổi sự thay đổi này không, vui là vì bây giờ hắn cảm thấy bên trong cơ thể đang dân trào một luồng sinh khí cực đại, cơ thể bây giờ cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết.
Dịch Thiên nhắm mặt lại hắn lúc này định ngủ một giấc để lấy lại sức thì lúc này ầm một tiếng Dịch Thiên bất giác mở mắt, trước mặt hắn không ai xa lạ chính là Tuyết Linh, nàng ta chạy vào phòng nhìn thấy bộ dáng của Dịch Thiên, kì lạ ngồi bên cạnh nói: “ này con heo ngủ ngươi đã sáng rồi đấy, mau dậy đi, đi với ta đến đây có thứ này vui lắm.”
Dịch Thiên không nhanh không chậm nói: “ cô đi đâu thì mặc cô, để cho ta ngủ được không.”
Tuyết Linh che miệng chọc hắn: “ này đừng nói với ta là đêm qua ngươi ngủ đến nỗi lăn xuống đây luôn nha, ngươi đúng là một con heo mà.”
Dịch Thiên đưa 2 tay tỏ ý cầu xin nói: “ ta xin cô đấy, đi chỗ khác chơi đi, để ta ngủ.”
Tuyết Linh khuôn mặt có chút không vui kéo tay hắn nói: “ không được, ngươi phải đi với ta, dậy đi, ngươi đúng là con heo mà, nặng quá.”
Dịch Thiên thực sự chịu hết nổi nàng hắn ra hạ sách nói: “ cô muốn ta đi theo cô chứ gì được, gọi ta phu quân rồi hôn ta đi, ta đi ngay.”
“ đồ…đồ….. ngươi đừng có lợi dụng ta nhé, không đời nào ta gọi ngươi là phu quân đâu, bên ngoài kia có biết bao nhiêu đại anh hùng tướng mạo bất phàm xếp hàng để được ta yêu đấy, không đến lượt ngươi đâu.”- Tuyết Linh tức giận dậm chân.
Dịch Thiên cười hả hả nói: “ vậy cô không làm theo thì chịu đi, ta không thể nghe theo rồi.”
“ ngươi….híc….ngươi không đi thì thôi…. nghe nói ngũ đại tông phái trên ngũ hành môn cũng vì đại hội lần này mà xuống núi, họ đang trên đường đến Thiên Vũ Thành này đó a.”- Tuyết Linh làm bộ dáng nói khích Dịch Thiên.
Thấy bộ dáng hắn không chút quan tâm nàng ta lập tức nói tiếp: “ nghe đâu trong thủy sơn- Yên Vân Tông có một vị cô nương tướng mạo xuất chúng có thể sánh với tiên nữ trên trời, à không phải nói là xinh đẹp nhất thế gian này luôn đấy a.”
Dịch Thiên mở mắt cười nói: “ này cô có nổ quá không vậy.?”
“không hề, ta biết khi nhắc đến mĩ nhân là lập tức hai con mắt ngươi nó sáng bừng lên mà.”- Tuyết Linh cười cười trêu chọc.
Dịch Thiên biết nàng ta đang khích tướng mình, thân thì muốn đi lắm, nhưng vẫn cố gắng lôi cho được chút “chiến lợi phẩm”, hắn tỏ ra không thèm quan tâm nói: “ ta nói rồi, cô không làm theo lời ta thì ta nhất quyết không đi.”
“được được…. coi như ta chịu thua ngươi, nếu không phải trong Thiên Vũ thành này ta chỉ có mình ngươi có thể chơi được thì cũng không rũ ngươi đâu phải không phu quân.”- Khuôn mặt Tuyết Linh thật sự đỏ đến cực điểm.
Dịch Thiên cười hì hì nói: “ hình như còn thiếu cái gì đó a.”
Tuyết Linh líu ríu nói: “ ngươi đừng có ép ta quá được không.?”
“không”- Dịch Thiên thẳng thắng nói.
Tuyết Linh lấy tay để lên miệng sau đó lại để tay lên trán hắn, nàng ta xấu hổ bỏ chạy ra bên ngoài. Dịch Thiên vốn định giỡn với nàng ta ai ngờ nàng ta làm thật hắn cười cười sờ lên tráng nói: “ kể cũng tính nhỉ.”
Cùng đi với Dịch Thiên, khuôn mặt Tuyết Linh vẫn chưa hết đỏ rực, thậm chí nàng ta còn không dám nhìn vào mặt Dịch Thiên nữa.
Dịch Thiên nói: “ này khi nào đám người của Ngũ Hành tông đến đây vậy?”
“ cái đó sao ta biết được, ta chỉ nghe nói vậy thôi.”
“ này cô không chắc chắn vậy đã chạy đến rũ ta đi coi, rảnh quá ha.”
“ thực chất là hôm nay chính là ngày Phiêu Vũ học viện tổ chức đợt tuyển sinh ta rũ người đến xem thôi.”
“ ra thế, nếu lúc đầu cô bảo ta đi coi Phiêu Vũ học viện tuyển sinh có lẽ vì Phan Hổ ta sẽ đi theo cùng cô mà không cần phải làm mấy thứ điều kiện kia rồi.”
“ Nhắc điều kiện kia Tuyết Linh không giấu được sự xấu hổ nàng nói: “ làm sao ta biết được, ngươi như con heo, làm thế nào cũng không dậy.”
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 115 : Thần Cốt Nhập Thể
Dịch Thiên vẫn cố gắng đi len lỏi qua các con hẻm trở về quán trọ thì ngay lúc này đột nhiên từ đằng sau lưng hắn vang lên tiếng động, “ dâm tặc chạy đi đâu?”
Dịch Thiên cố gắng quay đầu lại nhìn thấy trước mặt hắn là một vị cô nương tướng mạo thanh tú, bên cạnh nàng có một tên nam sinh, eo đeo trường kiếm.
Cô nương kia thấy Dịch Thiên tức giận nói: “ là ngươi? không ngò ông trời cũng có mắt giúp ta gặp lại ngươi đồ dâm tặc.”
Dịch Thiên hoàn toàn không hiểu ý tứ của nàng liền chối: “ cô nương à, cô nhầm rồi, ta làm gì là dâm tặc hơn nữa chúng ta trước đây có từng gặp nhau đâu.”
“ngươi còn chối? chính ngươi đã…….nhìn…”- vị cô nương kia nói đến đây vội dừng lại nhìn tên nam nhân bên cạnh nàng ta nói lại: “ ngươi đã bắt đi học muội của ta ngươi không nhớ ư? nàng ta hiện nay ở đâu?”
“học muội? cô nương à, cô nương đừng có nói bậy, tại hạ không hiểu gì cả.”- Dịch Thiên có vẻ còn mù tịt.
“ còn chối, học muội của ta là vị cô nương áo vàng bữa đó ngươi bắt nàng đi, nói mau hiện tại nàng ấy đang ở đâu?”- sắc mặt vị cô nương kia hoàn toàn băng lãnh.
Dịch Thiên như chợt hiểu ra, hắn cảm giác như muốn đập đầu vào gối mà tự tử đi vậy, hóa ra Tuyết Linh là học viên của Phiêu Vũ học viện, thế mà mình trước giờ không hề hay biết đã vậy còn đưa nàng ta về lại chính nhà của mình nữa, hắn thật sự rất hối hận. Hóa ra lúc hắn nói là sẽ dẫn nàng ta đến Thiên Vũ Thành, nàng ta liền cười lên sung sướng mà không chút phản kháng, lúc ấy đã thầm mưu tính mọi chuyện rồi.
Dịch Thiên cười đáp: “ cô nương nhầm người rồi, tại hạ không biết gì về chuyện đó cả, hiện tại có chút việc xin cáo từ.”
Tên nam nhân đứng bên cạnh vội nói: “ tiểu thư, hãy để hắn cho ta, ta sẽ bắt hắn về tra xét.”
Nói chưa hết đã lập tức phóng đến tấn công Dịch Thiên, lúc này Dịch Thiên không còn chút tâm trạng mà giao chiến hắn nhẹ nhàng lắc mình vài cái liền hòa vào bóng đêm, trước sự bất lực của hai người họ.
Vị thiếu nữ kia tức giận nói: “ đúng là đồ vô dụng.”- rồi xoay người bỏ đi.
Dịch Thiên trở về quán trọ, đầu đầy ưu phiền, mở cửa phòng vào hắn gặp khuôn mặt đang tươi cười của Tuyết Linh, chưa kịp nói gì thì nàng ta đã mở miệng nói trước: “ ngươi về rồi đấy à, đi đâu đấy? có phải đến học viện chơi không, ngươi ác thật đấy, không dẫn ta theo.”
Dịch Thiên thật sự như muốn bay đánh nàng mấy cú như trước đây, ngón trỏ chỉ chỉ nói không ra lời.
Tuyết Linh che miệng cười nói: “ nhìn khuôn mặt của ngươi chắc là biết được thân phận của ta rồi à. hì hì.”
Dịch Thiên đầu như muốn bốc hỏa hắn nói: “ cô giỏi thật, trước đây chưa ai có thể lừa Dịch Thiên ta lâu như vậy, cô là người đầu tiên đấy.”
“ hì hì, thật ra ta còn qua mặt ngươi nhiều lắm kìa, ví dụ như lúc ngươi đến bên con sông thực chất là uống nước chứ không phải có ý nhìn trộm bọn ta tắm,lúc dưới nước ta đã thấy hết, còn nữa nha, lúc ngươi bắt ta đi, là ta cố tình không phản kháng đấy, thật ra mấy công phu điểm huyệt đạo ấy của ngươi ta có thể phá giải một cách dễ dàng.”- Tuyết Linh mắt đầu kể ra tất cả, vừa nói nàng ta vừa cười, không để ý khuôn mặt Dịch Thiên lúc này méo như thế nào.
Dịch Thiên hắn thực sự ức đến ói máu mà, hắn muốn đập đầu vào đậu hủ mà tự tử quá đi, hóa ra ngay từ đầu đã bị nàng ta lợi dụng, tay thì cứ chỉ chỉ Tuyết Linh mà miệng thì không thốt ra được từ nào.
tuyết Linh cười đáp: “ này, ngươi sao vậy, ngươi đừng giận ta nhá, thực ra ta phải cảm ơn ngươi đã đưa ta rời khỏi bọn họ đấy, đi với ngươi thật vui hì hì.”
“ cô thật sự là cao thủ a, lừa ta một cách dễ đến thế.”
“úi”- Dịch Thiên như chợt nhớ đến cái gì đó vội đăm chiêu suy nghĩ: “ đúng là từ lúc bắt nàng ta theo, mình không hề để ý đến thực lực của nàng ta, bây giờ nghe nàng ta nói có thể phá giải các huyệt đạo bị phong bế một cách dễ dàng mới để ý, ta hoàn toàn không hề cảm nhận được thực lực nàng ta, không lẽ thực lực của nàng ta cao hơn cả ta nữa sao? nàng ta trông còn rất trẻ, thật chí trẻ hơn cả mình mà có được thực lực mạnh vậy à.?”
Nghĩ đến đây trong lòng Dịch Thiên nổi lên một cơn sợ hãi, trước đây hắn cứ nghĩ mình do luyện được kì công độc nhất thiên hạ Thiên Ma Thần Công nên có được thực lực cao hơn với người bình thường là cao thủ mạnh nhất trong lớp trẻ nhưng bây giờ gặp mới biết có người còn mạnh hơn cả mình.
Tuyết Linh đến bên cạnh Dịch Thiên tay đưa qua đưua lại trước mắt hắn nói: “ này ngươi đang nghĩ gì thế.?”
Dịch Thiên tỉnh lại, hắn vội nhảy ra xa Tuyết Linh, tay đưa ra phía trước nói : “ cô đừng lại gần ta nha, ai biết được cô còn có âm mưu gì khác, a đúng rồi, ở đây là nhà cô không lẽ cô đã báo với bọn người Phiêu Vũ Học Viện đến đây?”
Khuôn mặt của Tuyết Linh lập tức phồng lên, nàng ta có vẻ khá khó chịu với cách suy nghĩ của Dịch Thiên: “ này… ngươi nghĩ ta là ai hả? Tuyết Linh ta tuyệt đối không chơi mấy trò ấy, ngươi yên tâm ta sẽ không nói với ai ngươi ở đây mà còn ngược lại sẽ quay về học viện giải thích rõ ngươi không phải dâm tặc.”
Dịch Thiên hai mắt tròn xoe, hắn nốc một ly trà rồi nói: “ ta không nghe nhầm chứ? cô sao lại tốt vậy?”
Tuyết Linh cười cười mờ ám nói: “ thôi, khuya rồi ngươi đi nghĩ đi, ta phải về học viện đây, hi vọng sau này ta còn gặp lại cái bản mặt xấu xí của người hì hì.”
Nói rồi Tuyết Linh đạp cửa sổ phóng ra ngoài, bộ dáng nhẹ nhàng tựa cơn gió.
Dịch Thiên nhìn thân pháp của nàng hai mắt vội mở to, giống như hắn đã từng thấy ai đã thi triển cái thứ khinh công kia rồi, cảm giác rất quen thuộc. Suy nghĩ một lúc cũng không ra Dịch Thiên lên giường nằm ngủ, trong đầu hắn thực sự có quá nhiều thứ xảy ra, đột nhiên từ trong giới chỉ phát ra luồng sáng bạc lấp lánh. Dịch Thiên cảm thấy kì lạ lập tức đưa tay vào bên trong đột nhiên một ảo cảnh hiện ra.
Ảo cảnh trước mặt hắn là một màng thảm chiến, thần ma, yêu nhân tất cả đều đang thảm chiến, một cảnh tượng máu me thực sự vượt ngoài suy nghĩ của một con người.
“ rống”
“ Iếu….Iếu….”
“ gào…”
“gầm”
Bốn tiếng thú vang động thiên địa vang lên Dịch Thiên hoảng sợ tột độ đấy là bốn thần thú Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền vũ ,Thanh long đang bay trên trời khí thế oai phong lẫm liệt đột nhiên ảo cảnh trưởng mặt rung chuyển, một luồng ánh sáng chói mắt phát ra, khiến Dịch Thiên không thể nhìn thấy, khi hắn mở được mắt thì cả bốn vị Thần thú dần rơi rụng trên bầu trời, rốt cuộc chuyện gì xảy ra không ai biết.
Bùm
Ảo cảnh một lần nữa bị thay đổi, trước mặt Dịch Thiên chính là thân ảnh của thần thú Bạch Hổ, thần thú nhìn vào Dịch Thiên nói: “ chàng trai trẻ, ngươi thật may mắn khi tìm được thần cốt của ta, xem ra ý trời ngươi là truyền nhân của dòng tộc Bạch Hổ, hãy nhận lấy thần cốt của ta như một sự chứng thực thân phận của mình.”
Dịch Thiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, thần cốt bạch hổ không lẽ lại là bộ xương hắn để bên trong giới chỉ. Ngay tức khắc suy đoán được chứng minh. Bộ bạch cốt phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh nhanh chóng lượn xung quanh cơ thể Dịch Thiên tiếp theo đó toàn bộ thần cốt bạch hổ nhập vào cơ thể hắn những tiếng lách cách của xương vang lên.
Rắc rắc….
Chưa lúc nào Dịch Thiên cảm thấy đau đớn như thế này, hắn cảm giác như xương cốt của mình đang bị chấn gãy vụn, đau đến tột đỉnh.
Á….
Dịch Thiên đang chìm trong ảo cảnh và sự thay đổi xương cốt hắn không hề nhận ra cả căn phòng lúc này đã được bao phủ bởi một tầng năng lượng dày đặc.
Á….tay ta
Á….chân ta
Từng cơn đau kinh khủng truyền đến khiến Dịch Thiên thực sự muốn lập tức chết ngay thần cốt tiếp tục nhập vào cơ thể hắn thay thế toàn bộ xương cốt trên bản thân.
1 giờ, 2 giờ, 3 giờ trôi qua.
Cơ thể Dịch Thiên vẫn chưa thể nào hoàn tất quá trình thay đổi xương cốt này, cũng đúng thôi, dù gì hắn cũng là con người bình thương làm sao có thể thích nghi được với xương của thần được chứ.
Ngay lúc Dịch Thiên không chịu đựng nổi nhất thì giữa ngực Thiên Ma Kiếm lập tức tỏa ra hào quang tử kim bao bọc lấy cơ thể Dịch Thiên, những cơn đau nhanh chóng bị giảm.
Đến trưa hôm sau mọi thứ mới thực sự hoàn thành, Dịch Thiên nằm thẳng trên sàn nhà mồ hôi nhễ nhại, hắn thở dốc trên mặt vừa mang nét kinh sợ vừa mang nét vui mừng. Kinh sợ ở chỗ nếu không có Thiên Ma Kiếm hỗ trợ không biết hắn có thực sự chịu đựng nổi sự thay đổi này không, vui là vì bây giờ hắn cảm thấy bên trong cơ thể đang dân trào một luồng sinh khí cực đại, cơ thể bây giờ cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết.
Dịch Thiên nhắm mặt lại hắn lúc này định ngủ một giấc để lấy lại sức thì lúc này ầm một tiếng Dịch Thiên bất giác mở mắt, trước mặt hắn không ai xa lạ chính là Tuyết Linh, nàng ta chạy vào phòng nhìn thấy bộ dáng của Dịch Thiên, kì lạ ngồi bên cạnh nói: “ này con heo ngủ ngươi đã sáng rồi đấy, mau dậy đi, đi với ta đến đây có thứ này vui lắm.”
Dịch Thiên không nhanh không chậm nói: “ cô đi đâu thì mặc cô, để cho ta ngủ được không.”
Tuyết Linh che miệng chọc hắn: “ này đừng nói với ta là đêm qua ngươi ngủ đến nỗi lăn xuống đây luôn nha, ngươi đúng là một con heo mà.”
Dịch Thiên đưa 2 tay tỏ ý cầu xin nói: “ ta xin cô đấy, đi chỗ khác chơi đi, để ta ngủ.”
Tuyết Linh khuôn mặt có chút không vui kéo tay hắn nói: “ không được, ngươi phải đi với ta, dậy đi, ngươi đúng là con heo mà, nặng quá.”
Dịch Thiên thực sự chịu hết nổi nàng hắn ra hạ sách nói: “ cô muốn ta đi theo cô chứ gì được, gọi ta phu quân rồi hôn ta đi, ta đi ngay.”
“ đồ…đồ….. ngươi đừng có lợi dụng ta nhé, không đời nào ta gọi ngươi là phu quân đâu, bên ngoài kia có biết bao nhiêu đại anh hùng tướng mạo bất phàm xếp hàng để được ta yêu đấy, không đến lượt ngươi đâu.”- Tuyết Linh tức giận dậm chân.
Dịch Thiên cười hả hả nói: “ vậy cô không làm theo thì chịu đi, ta không thể nghe theo rồi.”
“ ngươi….híc….ngươi không đi thì thôi…. nghe nói ngũ đại tông phái trên ngũ hành môn cũng vì đại hội lần này mà xuống núi, họ đang trên đường đến Thiên Vũ Thành này đó a.”- Tuyết Linh làm bộ dáng nói khích Dịch Thiên.
Thấy bộ dáng hắn không chút quan tâm nàng ta lập tức nói tiếp: “ nghe đâu trong thủy sơn- Yên Vân Tông có một vị cô nương tướng mạo xuất chúng có thể sánh với tiên nữ trên trời, à không phải nói là xinh đẹp nhất thế gian này luôn đấy a.”
Dịch Thiên mở mắt cười nói: “ này cô có nổ quá không vậy.?”
“không hề, ta biết khi nhắc đến mĩ nhân là lập tức hai con mắt ngươi nó sáng bừng lên mà.”- Tuyết Linh cười cười trêu chọc.
Dịch Thiên biết nàng ta đang khích tướng mình, thân thì muốn đi lắm, nhưng vẫn cố gắng lôi cho được chút “chiến lợi phẩm”, hắn tỏ ra không thèm quan tâm nói: “ ta nói rồi, cô không làm theo lời ta thì ta nhất quyết không đi.”
“được được…. coi như ta chịu thua ngươi, nếu không phải trong Thiên Vũ thành này ta chỉ có mình ngươi có thể chơi được thì cũng không rũ ngươi đâu phải không phu quân.”- Khuôn mặt Tuyết Linh thật sự đỏ đến cực điểm.
Dịch Thiên cười hì hì nói: “ hình như còn thiếu cái gì đó a.”
Tuyết Linh líu ríu nói: “ ngươi đừng có ép ta quá được không.?”
“không”- Dịch Thiên thẳng thắng nói.
Tuyết Linh lấy tay để lên miệng sau đó lại để tay lên trán hắn, nàng ta xấu hổ bỏ chạy ra bên ngoài. Dịch Thiên vốn định giỡn với nàng ta ai ngờ nàng ta làm thật hắn cười cười sờ lên tráng nói: “ kể cũng tính nhỉ.”
Cùng đi với Dịch Thiên, khuôn mặt Tuyết Linh vẫn chưa hết đỏ rực, thậm chí nàng ta còn không dám nhìn vào mặt Dịch Thiên nữa.
Dịch Thiên nói: “ này khi nào đám người của Ngũ Hành tông đến đây vậy?”
“ cái đó sao ta biết được, ta chỉ nghe nói vậy thôi.”
“ này cô không chắc chắn vậy đã chạy đến rũ ta đi coi, rảnh quá ha.”
“ thực chất là hôm nay chính là ngày Phiêu Vũ học viện tổ chức đợt tuyển sinh ta rũ người đến xem thôi.”
“ ra thế, nếu lúc đầu cô bảo ta đi coi Phiêu Vũ học viện tuyển sinh có lẽ vì Phan Hổ ta sẽ đi theo cùng cô mà không cần phải làm mấy thứ điều kiện kia rồi.”
“ Nhắc điều kiện kia Tuyết Linh không giấu được sự xấu hổ nàng nói: “ làm sao ta biết được, ngươi như con heo, làm thế nào cũng không dậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.