Thiên Ma Kiếm

Chương 110: Dong Binh Đoàn

Vô Hận Bất Hối

19/03/2013



Tuyết Linh xoay đầu đi chỗ khác nhưng miệng thì không dừng nói xấu: “ xú tặc, ta nguyền rủa ngươi, khi chết sẽ xuống mười chín tầng địa ngục.,,,,”

Dịch Thiên châm chọc nàng ta: “ tầng thứ mười chín chắc do cô mở ra hảm khi nào có thời gian ta sẽ đến thăm, muốn ta đem tặng quà gì? đầu lâu, xương cốt hay tro cốt?”

“ hỗn đản”

Dịch Thiên kéo lấy Tuyết Linh, tay trái vòng qua eo nàng ta,tay phải để lên cằm nàng ta mà nói: “ bây giờ cô đang ở trong tay ta nếu không nghe lời thì đừng trách ta không khách khí.”

Đấu cương không được thì dùng nhu, Tuyết Linh giả bộ khuôn mặt chùn xuống, nước mắt chảy ra tùm lum, khóc oa lên: “ ngươi ỷ làm nam nhân ăn hiếp phụ nữ yếu đuối như ta…..ngươi là đồ vũ phu….oa…..oa……”

Gì chứ đối mặt với tiếng khóc của phụ nữ thật sự Dịch Thiên không có kinh nghiệm giải quyết hắn bỏ lơ nàng ta thì nàng ta lại khóc to hơn, cuối cùng hết cách đành dỗ nàng ta.

“ ta thật sự chịu thua cô luôn.”

Tuyết Linh giọng nói run run nói: “ ngươi là đồ vũ phu thấy ta phụ nữ mà đi ăn hiếp….oa….oa….”

Dịch Thiên biết nàng đang gạt hắn nhưng hắn lại không biết cách nào dừng cái trò lừa gạt kia lại liền ngay tức khắc dọa: “ nếu cô mà còn khóc nữa tối nay ta ngủ với cô.”

Ngay lập tức Tuyết Linh hoảng sợ, màng lừa gạt ấy cũng nhanh chóng bị vỡ thành “nhiều mảnh.”

“thật mất nhiều thời gian với cô quá, chúng ta lên đường thôi.”

“ngươi định đưa ta đến đâu?”

“Thiên Vũ Thành, sao không muốn đến đó hả, vậy ta kiếm khu rừng nào vắng vắng thả cô ở đó nhé.”

Đôi mắt Tuyết Linh đảo vòng vài lượt, miệng nhếp lên tiếu ý, thái độ nàng ta đột nhiên thay đổi nhanh chóng: “ Thiên Vũ thành nghe nói có nhiều thứ thú vị lắm a, còn có đại hội gì gì sẽ tổ chức ở đó nữa, thật náo nhiệt, ta rất muốn đến đó,hì hì.”

Dịch Thiên hình như có bất ngờ với thái độ của nàng ta tuy nhiên lại không hề nhận ra một chút gì đó lạ từ khuôn mặt nàng.

“ít ra thì phải như vậy, nữ tử mà không nghe lời thì thật không ra thể thống gì.”

Có Tuyết Linh bên cạnh làm bạn đồng hành bất đắc dĩ không khí chuyến đi trở nên rất vui, cả ngày hai người không cãi nhau vài chục lần thì coi như không chịu nỗi. Dịch Thiên không còn mang cô bên sườn nữa, mà để tự thân cô đi bộ, cô gấp gáp chạy theo bên cạnh hắn. Khi trời tối, Tuyết Linh liên miên than mệt, Dịch Thiên đành kiếm một tiểu trấn nhỏ mà trú lại. Sau buổi ăn tối hắn chỉ mướn một chiếc phòng trọ, khi tiến vào trong phòng sắc mặt Tuyết Linh trở nên thảm đạm, mặt mày kinh hoảng.

Dịch Thiên từ đằng sau đưa chiếc mũi lên ngửi ngửi mái tóc của nàng ta, đây là cơ hội để hí lộng nàng.

Tuyết Linh kinh sợ nói: “ ngươi không được loạn động, bằng không ta hận ngươi, ta nguyền rủa ngươi….”

Dịch Thiên thì chẳng có ý nghĩ đen tối gì hắn cười ha hả đáp: “ vậy cô mau đi trải giường cho ta ngủ mau đi.”

“ ngươi…..ta muốn giết ngươi”- khuôn mặt Tuyết Linh trắng xanh.

“ Nếu không muốn ta hí lộng cô thì mau nghe lời đi thị nữ……”- Hai chứ Thị Nữ kia Dịch Thiên cố ý nhấn mạnh như chọc ghẹo nàng ta vậy.

Tuyết Linh bước từng bước không tình nguyện, đến bên cạnh giường, cẩu thả trải giường. Nàng ta bực bội nói: “ đó, trải rồi đó, bây giờ ngươi vừa lòng chưa.?”- nói xong cô phẫn nộ ngồi xuống một bên.

“ ngắm nhìn dung nhan khuynh thành của Tuyết Linh, ngọc thủ mảnh khảnh, chắc hẳn trước đây chưa từng làm mấy chuyện này, nay lại hạ mình làm….thật là…”

Đột nhiên Dịch Thiên sắc mặt đại biến hắn lao đến bên cạnh Tuyết Linh tay di động điểm vào các huyệt đạo quan trọng khiến nàng ta bất động. Dịch Thiên nói lớn: “ nếu đã đến sao còn nấp, hãy ra mặt đi.”



“ha….ha… tiểu tư ngươi thật lợi hại, có thể phát hiện ra ta a.”- tiếng nói có phần già nua vang lên, tuy nhiên chỉ có âm thanh mà thôi.

Dịch Thiên hoàn toàn chỉ mông lung cảm nhận được hơi thở của người bí ẩn kia, chứ không tài nào xác định được vị trí của người đó thậm chí thực lực thế nào. Hắn cảm giác như gặp phải một đại cao thủ, liền đáp: “ tiền bối ở đâu xin ra mặt, không biết tìm vãn bối có việc gì?”

Âm thanh già nua kia lại vang lên: “ Tiểu tử ngươi, đừng lo lắng, ta không làm hại ngươi đâu, ta chỉ ghé ngang qua xem tiểu nha đầu kia có khỏe không thôi, à tiện đây ta nhắc ngươi luôn, nếu ngươi làm hại nó thì mệt cho thân ngươi đấy.”

Lời nói nửa đe dọa nửa không kia vang lên, Dịch Thiên bây giờ mới thật sự biết sau lưng Tuyết Linh có một đại cao thủ lớn đến vậy, vô thanh vô tức xuất hiện rồi bỏ đi, thậm chí hắn còn không thể xác định được người đó đang ở đâu nữa.

Mọi thứ trở lại như cũ, Dịch Thiên giải huyệt đạo cho Tuyết Linh, ngay lập tức một tràng abc xyz từ miệng nàng ta phóng ra.

“ Chắc sau này ta gọi cô là tiểu ma phiền quá, đừng ồn ào nữa từ nay về sau cô là thị nữ của ta, thị nữ của ta suốt đời đấy,tối nay cô ngủ trên giường, ngày mai chúng ta lên đường sớm.”- Dịch Thiên xoay người đến bên cạnh chiếc bàn trong phòng.

Tuyết Linh như chưa vừa ý liền lớn giọng nói: “ không được! làm sao ta lại ở chung phòng với một nam nhân được kia chứ, ngươi phải dành riêng phòng này cho ta.”

Dịch Thiên làm mặt giận dữ trêu chọc nói: “ tiểu ma phiền cô đừng được nước lấn tới nhé, nếu cô không muốn ngủ một mình đêm nay ta sẽ “hầu tiêp”

Khuôn mặt của Tuyết Linh lập tức trắng bệch. Nàng ta nằm thẳng xuống giường trùm chăn cả người.

Sáng hôm sau, ăn xong bữa điểm tâm, hai người tiếp tục lên đường.

Con đường này chính là đại lộ nối liền giữa Bắc nam của Thần Ma đại lục, là một trong những con đường thông thương cực kì trọng yếu, lưu lượng khách đi qua con đường này vô cùng lớn, đủ mọi tầng lớp. Trên đường đi ăn gió nằm sương cuối cùng họ cũng đến được một tòa thành- Trang Nha Thành, tòa thành to lớn này vô cùng kiên cố, là vị trí hiểm yếu nằm trên con đường thông thương.

Trang Nha thành vốn có một lịch sử lâu đời, căn cứ vào truyền thuyết tòa thành này đưuọc xây dựng lên trong thời gian đại chiến giữa các đế quốc, trải qua gần cả vạn năm, thành trì này cũng trải qua nhiều lần biến động, kiến trúc của Trang Nha thành còn giữ vẻ cổ xưa, đến nay dù trải qua nhiều biến động của lịch sử nhưng cũng không có gì thay đổi. Tòa thành nằm ở vị trí trọng yếu vậy nên lúc nào nơi đây cũng tập trung một lượng lớn quân lực phòng vệ.

Hiện tại đang là thời bình, quân đội trong thành chỉ chủ yếu là kiểm tra các đoàn thương buôn hoặc người muốn vào thành mà thôi.

Dịch Thiên trước khi tiến vào Trang Nha Thành đã thực hiện một cuộc “ đại giáo dục” đối với Tuyết Linh, uy hiếp nàng phải phối hợp với hắn nếu mấy tên lính canh cổng kia có hỏi.

Tuyết Linh ban đầu mở miệng châm chọc, quyết không đóng kịch, tuy nhiên sau một hồi hù dọa đủ kiểu cuối cùng nàng ta cũng phải nghe theo,mặc dù trong lòng tức hắn không thôi.

Tuy nhiên vì dung mạo của Tuyết Linh thực sự quá xinh đẹp, chắc hẳn sẽ bị nhiều kẻ để ý đến, như vậy thật rắc rối, Dịch Thiên tìm cho nàng một bộ đồ khá quê mùa, cùng với đó là một ít cải trang, biến nàng từ một nàng tiên thành một người phụ nữ không có gì đặc biệt.

Qua được đợt kiểm tra một cách hoàn hảo, Tuyết Linh lúc này mới xả cơn giận của mình nàng lấy cấu lấy tay hắn, rồi chửi: “ xú tặc, ta hận ngươi, ngươi lại đối xử với ta thế này, dung mạo xinh đẹp của ta bây giờ có khác gì một người con gài bình thường đâu kia chứ, gừm gừm.”

Công lực của nàng ta hoàn toàn bị Dịch Thiên phong bế, nàng ta có liên hoàn đấm liên hoàn đá thì cũng chả gãi ngứa cho hắn, Dịch Thiên cười đáp: “ ta làm thế là có lợi cho rồi đó, cô nghĩ xem nếu như cái bọn quan binh kia mà thấy dung mạo xinh đẹp của cô, chúng không nổi máu dê lên mới là chuyện lạ đó, ha….ha…”

“xàm ngôn”

Trang Nha thành mặc dù là một tòa thành trọng yếu tuy nhiên bên trong thành cũng không kém phần phồn hoa, trong thành có một nghề nghiệp rất hưng thịnh đó là Dong binh ( lính đánh thuê).

Bên ngoài Trang Nha Thành là một dãi quần sơn mù mịt, trên đường đi không chỉ gặp các loại ma thú hung tợn mà có khi gặp cả cường đạo. Vì vậy phần lớn những người đi trên con đường này đều cấu kết với nhau thành một đội lớn, thậm chí đa số các thương đoàn kia đều bỏ tiền ra để thuê lính đánh thuê làm bảo vệ để cho an toàn hơn.

Dịch Thiên cũng biết, cái gì an toàn, tiện lợi thì nên chọn, mặc dù thực lực hắn cao tuy nhiên hắn lại không thích phí sức vào mấy chuyện nếu như không may gặp ma thú hung tợn hoặc cường đạo.

Dịch Thiên dẫn theo Tuyết Linh đến trụ sở của Dong binh đoàn,ở trong này ồn ào náo loạn, tiếng la hét hô giá, tiếng múa đao, múa thương để thể hiện bản lãnh cho các thương đội v…v…

Dong binh đoàn không chỉ có mỗi nhiệm vụ là giúp bảo vệ các thương đội hoặc người muốn ra khỏi thành, ở đây còn rất nhiều việc như, trên các tờ cáo thị, có ghi các nhiệm vụ bắt thần thú kì lân, sư tử ba đầu….. các nhiệm vụ đều có mức thưởng khá cao. Số người tiếp nhận nhiệm vụ này tuy nhiều nhưng đến nay không có một dong binh nào hay tổ chức dong binh nào hoàn thành được.

Những người ở đây sau khi rời khỏi đây chủ yếu là đến Thiên Vũ thành, đơn giản vì con đường ngoài kia là con đường ngắn nhất dẫn đến đó. Đấy là chưa nói sắp đến tại Thiên Vũ Thành tổ chức đại hội tu chân, cho nên số lượng người kéo đến đó ngày một đông.



Một gã đại hán lôi thôi lếch thếch, trên gương mặt bộ râu quai nón tay cầm một thanh đại đao đi về phía Dịch Thiên nói: “ Huynh đệ, muốn tìm lính đánh thuê sao? Chọn ta tuyệt đối là sự lựa chọn sáng suốt đấy, nhân xưng “ Dong Binh Bá Vương” chính là ta, đảm bào ngươi trên đường sẽ bình an.”

Một dong binh bên cạnh nghe được vội chen ngang: “ cắt….ngươi mà dong binh Bá Vương chắc bọn ta là Dong binh đại của đại vương đây.”

Đại hán kia quay sang sắc mặt lầm lừ nói: “ ồn ào, để cho ta làm ăn.”

Dịch Thiên cũng đã xem qua, đại hán này xác thật đúng là một cường giả, toàn thân tu vi đạt đến nhất giai.

“ Huynh đệ thấy thế nào? Mặc dù ta cũng mới vừa nhập dong binh đoàn nơi này chưa lâu nhưng tuyệt đối là một kì công trong đám dong binh tép riu kia, trên đường đi nhất định đảm bảo bình yên vô sự cho ngươi cùng vị tiểu nương tử kia.”

“ ai là tiểu nương tử của hắn chứ hả, tên to con, lôi thôi nhếch nhác kia!”- Tuyết Linh nghe vị đại hán kia gọi nàng ta la nương tử của Dịch Thiên liền không thể chịu đựng được liền nổi cáu.

Vị đại hán kia có vẻ không để ý liền bắt đầu quảng cáo bản thân tiếp: “ mặc dù cô nương kia bị bôi bẩn mặt, nhưng với đôi mắt tinh tường của ta có thể nhận ra đó là một vị cô nương cực kì xinh đẹp, tiểu huynh đệ à ngươi thật có phúc a, yên tâm, chỉ cầm thuê ta, đảm bảo không ai có thể động đến hai người các ngươi.”

Dịch Thiên cười hắc hắc nói: “ trước mắt mới chỉ là thị nữ của ta mà thôi.”

Đại hán kia tiếu ý đáp: “ ô! thế ngươi chưa đắc thủ à, hay ta chỉ cho ngươi một cái khách điếm nhé!”

Nộ hỏa trùng thiên, Tuyết Linh tức giận quát: “ cái đồ xàm ngôn, miệng thối kia, ngươi nói cái gì vậy hả, có tin ta chặt đầu ngươi không?”

Dịch Thiên lập tức kéo tay Tuyết Linh, ngăn nàng ta có thái độ quá mức, vị đại hán kia tiếp tục nói: “ hai người các ngươi đi trên đường thực sự quá nguy hiểm, hãy thuê ta đi, đảm bảo an toàn.”

Dịch Thiên đáp: “ chúng ta muốn đến Thiên Vũ Thành, nghe nói trên đường sẽ gặp rất nhiều ma thú hung dữ và cường đạo, một mình ngươi có thể đảm bảo an toàn cho hai người chúng ta sao?”

Đại hán nói: “ đối phó với đám đông ô hợp ấy, ta chỉ cần một tay là đủ, huống chi bọn ta lại không khởi hành một mình đâu, một toán thương nhân đã thuê một đoàn dong binh theo bảo vệ, trong đó có ta, ta và đoàn trưởng đó quen nhau có thể cho hai người đi chung mà.”

Dịch Thiên nghe nói vậy cũng hài lòng, mặc dù với hắn mấy đám ma thú cường đạo gì đó chỉ búng tay là xong.

“ được vậy sáng sớm mai ta sẽ quay lại đây tìm ngươi.”- Dịch Thiên nói xong liền dắt lấy Tuyết Linh đang nổ hỏa đùng đùng rời khỏi.

Đại hán sau lưng hét lớn: “ mọi chuyện coi như đã giải quyết, sáng mai ta sẽ đợi hai người.”

Thuê một căn phòng tại một cái khách điếm, vào trong phòng Tuyết Linh khuôn mặt không mấy vui vẻ ngồi bịch lên giường nói: “ xú tặc, hỗn đản, ngươi vui chưa? để người khác chọc ta vậy, còn nói ta là…ta là…..”

“ là nương tử của ta.”- Dịch Thiên bình thản vừa uống trà vừa nói thêm vào, giọng điệu có vẻ đang chọc nàng.

“ Hừ, ngươi mà xứng làm nam nhân ta sao? mơ đi.”

Dịch Thiên không nói gì kêu vài món ăn tối lên, sau bữa ăn, Dịch Thiên lập tức điểm vào hôn huyệt của Tuyết Linh khiến nàng bất động. Tuyết Linh cũng rất hoản sợ, nàng sợ sẽ bị hắn làm chuyện bậy bạ tuy nhiên, thực tế không phải vậy hắn nói: “ cô ngủ trên giường đi, đêm nay ta lại ngủ trên bàn.”

Dịch Thiên điểm vào hôn huyệt của nàng ta, cũng bởi vì tính cách nàng ta quá hoạt bát, đặc biệt là khá “lưu manh”, không khéo, lúc hắn mất cảnh giác nàng ta lại trốn mất.

Sáng hôm sau, gã đại hán vừa thấy mặt hai người ngay lập tức vẫy tay lia lịa rồi đi lại gần, Tuyết Linh ném cho hắn một cái nhìn cực kì tức hận.

Đại hán tỉnh bơ, mặt không thèm để ý cười hắc hắc nói: “ vị huynh đệ đây thật là một người đúng hẹn.”

Dịch Thiên lập tức đi vào vấn đề : “ cần bao nhiêu kim tệ?”

Đại hán kia cười đáp: “ không nhiều, mỗi người năm mươi, hai người một trăm.”

Tiền bạc đối với Dịch Thiên chỉ là chuyện nhỏ, hắn lấy ngay ra một trăm kim tệ đưa cho gã đại hán. Gã ta nhận tiền, cất cực nhanh vào túi, sau đó dẫn Dịch Thiên đến thương đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook