Thiên Ma Kiếm

Chương 111: Gặp Thổ Phỉ

Vô Hận Bất Hối

19/03/2013



Đoàn lính đánh thuê này tổng cộng gồm có một trăm lẻ tám người tính cả vị phó đoàn trưởng là một ma pháp sư trình độ đạt đến nhất giai trung kỳ. Còn lại tất cả đều là những võ giả thông thường. Trưởng đoàn là một vị trung niên khoảng bốn mươi gần năm mươi tuổi, lộ ra vẻ tinh minh và lão luyện, ngay sát sau lưng ông là một con vật khá to, chính là địa long.

Địa long dài chừng 15 mét cả người phủ bởi một lớp vẩy giáp đen tuyền, bộ dáng trông rất dữ tợn.

Đại hán nói: “ Ma pháp sư nhất giai, long kỵ sĩ nhất giai, và thêm một đoàn lính đánh thuê đông lắm, nhưng chưa đến, họ mà kết hợp lại thì không có bọn thổ phĩ nào dám động. Chuyến đi này sẽ an toàn tuyệt đối.

Vị trưởng đoàn hô lớn: “ lên đường thôi!”

Cả đoàn không một chút chậm trễ lập tức khởi hành. Dịch Thiên điểm vào huyệt nói của Tuyết Linh sau đó xoay đầu sang hỏi vị đại hán kia: “ trong đám khách thương có nữ quyến không?”

“ có”

“ bỏ cô ấy vào ở chung với họ đi.”

Đám khách thương già có, trẻ có, tổng cộng hơn bốn mươi người, công thêm đại đội dong binh đoàn, thật hùng tráng lắm.

Tuyết Linh bị điểm huyệt, cùng với cái đám nữ quyến của mấy tên khách thương khác ở chung, miệng thì không nói được,cơ thể lại chẳng thể cử động chẳng thể xả cơn giận được nàng bèn ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình.

Một vài nữ quyến bên cạnh quan sát Tuyết Linh nói: “ Tiểu nữ này thật xinh đẹp a, mặc dù trên mặt bị bôi bẩn nhưng ta có thể thấy được dung nhan kiều diễm của nàng ta a.”

“ Đúng đó, thật xinh đẹp a, trước giờ ta chưa từng thấy ai xinh đẹp như nàng ta.”

“ nàng ta bôi bẩn mình chắc là để tự bảo vệ mình, thật là thông minh a.”

Một sô vị phu nhân không kiềm chế được bắt đầu vuốt ve khuôn mặt của Tuyết Linh.

“ thật lán mịn a”

“ xinh xắn quá, ta thật muốn có một đứa tiểu nữ thế này....”

Tuyết Linh trong bụng đầy oán khí, oán khí ấy đen hơn cả mây mưa, nó đang “sôi sùng sục” miệng thì không thể nói, biết làm cách nào để xả đây?

“ ái chà, bệnh của tiểu nữ này có vẻ nặng nhỉ?”

“ Không đúng, trông nàng ta có vẻ đang bị bệnh hen suyễn .”

“ làm gì phải! Trông bộ dáng thế này giống như đang căm phẫn ai đó.!”

..........

Đội nhân mã này nhanh chóng đến cổng thành, sau khi được mấy tên khách thương hối lộ cho ít tiền, cả đoàn nhanh chóng qua cổng không cần bọn lính canh phải khám xét.

Ra khỏi thành đi được một đoạn, cả đoàn dừng lại nghỉ ngơi, lúc này đây Dịch Thiên mới đến gặp Tuyết Linh giải khai huyệt đạo, ngay lập tức nàng ta nhảy ra khỏi xe, phóng đến một góc cây cao hét thật to.

“ Ha....ha.....”- Dịch Thiên được một phen ôm bụng, hắn không tài nào nhịn cười được.

Tuyết Linh đưa ánh mắt thù oán nhìn hắn, nàng nghiến răng nói: “ đồ chết tiệt nhà ngươi, chưa bao giờ ta phải chịu cảnh thế này,nếu có cơ hội ta quyết băm nhuyễn ngươi cho heo ăn.”

“ mơ đi cưng”

Đại hán kia đi đến, suốt trên đường đi hắn cũng biết được vị đại hán kia tên Phan Hổ: “ tiểu cô nương kia ơi, xin người đừng có la hét om sòm nữa, nếu không sẽ đánh động lũ ma thú keo đến, như vậy sẽ rắc rối lắm.”



“ngươi.....lắm mồm....ta cứ thích hét đấy làm gì được ta, chẳng phải ngươi bảo ngươi là cái gì bá cải, bá chuối gì ghê lắm mà, không lẽ sợ mấy con thú rừng....”

“ không phải bá cải, bá chuối, mà là bá vương”

Tuyết Linh tiếp tục nói; “ được được, bá vương tên nghe thật kiêu à, vậy ngươi giúp ta giết chết cái tên kia đi, ta trả ngươi một trăm vạn kim tiền, thế nào? Không phải dong binh các ngươi chỉ cần có tiền cao sẽ làm hết ư?”

Tuyết Linh vừa nói vừa chỉ tay vào Dịch Thiên, thấy bộ mặt cười cười của hắn nàng lại càng ghét, Phan Hổ nghe vậy cũng giật mình cười khà khà đáp: “ cô nương à, ngươi không gạt người đấy chứ, nhìn cô đi, một xu dính túi còn không có, với lại mặc dù dong binh chúng ta làm việc vì tiền nhưng vẫn giữ nghĩa khí.”

Bạp bạp......

Dịch Thiên vỗ tay nói: “ Phan Hổ ngươi trả lời hay lắm, được rồi để cho ta xử lý con nha đầu này, ngươi đi chỗ khác đi.”

Phan Hổ rời đi, Dịch Thiên bước đến nụ cười thâm hiểm hiện lên, “ cốp” một cái, Dịch Thiên đã cho nàng ăn cốc, nói: “ dám trước mặt ta mà thuê người giết ta à, cô gan thật đấy, coi ta là không khí chắc.”

Tuyết Linh ôm đầu la đau oán giận nói: “ xú tặc, nhà ngươi xứng đáng bị ngàn đao chém thành ngàn mảnh, sau này ngươi chết đi chắc chắn sẽ xuống địa ngục......”

Dịch Thiên mỉm cười hì hì đưa tay lên bộ dáng như đang niệm phật nói: “ phật đã nói: nếu ta không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục.”

“ Thì hiện tại ngươi đang ở địa ngục rồi đấy thôi.”

“ xin lỗi thí chủ, tại hạ chưa thành phật.”

Đám khách thương cùng bọn lính đánh thuê, lộ vẻ vô cùng nghi ngờ, nhìn chằm chằm hai người.

Trong mấy ngày kế tiếp, nghe hai người đấu võ mồm đã thành thói quen. Một ngày không nghe hai người họ đấu võ mồm với nhau vài lần là coi như thiếu cái gì đó rất quan trọng vậy.

Nối liền Bắc Nam Đại lục là một con đường quanh co khúc khuỷu băng ngang qua núi, đồi, có đoạn xuyên qua sơn động, có đoạn lại lội sông. Cả đoàn dong binh cùng những người khách thương trèo đèo lội suối thật gian nan.

Tuyết Linh vốn thích gây náo động nhưng mấy ngày qua tâm tính có vẻ dịu lại. Núi non kéo dài liên miên bất tuyệt cả năm bốn mùa xanh tươi bạt ngàn, trên núi có đủ loại kì hoa dị thảo, đủ lại ma thú sinh sống.

Trên đường đi, Tuyết Linh không ngừng hái những đóa hoa tươi đẹp và kì lại, hái không ít quả dại ngon miệng, thỉnh thoảng khi gặp vài con thú kì lạ xuất hiện nàng ta cứ nhảy cẩng lên mà reo hò đuổi bắt.

Phong cảnh mỹ lệ, đường đi muôn màu muôn sắc, Tuyết Linh như quên mất việc mình đang bị Dịch Thiên bắt làm “ tù nhân”, nàng ta cứ coi chuyến đi này là một cách hưởng thụ, trên đường đi cả đoàn nếu nói an toàn suôn sẽ thì cũng không hẳn. Họ gặp qua vài toán cướp, tuy nhiên với sức mạnh đại đội dong binh đoàn này thì không có đám cướp nào đắc thủ.

Điều này hoàn toàn trái với tâm tưởng tinh nghịch của Tuyết Linh khiến nàng cảm thấy vô cùng chán nản, liên tục chửi bọn cường đạo vô dụng. Bọn thương nhân cùng với đám dong binh nghe thấy cũng tròn mắt mà nhìn nàng, họ ngoáy ngoáy lỗ tay cứ nghĩ mình nghe nhầm.

Thỉnh thoảng trên đường cũng xuất hiện vài con ma thú có sức mạnh thuộc loại khá tuy nhiên đều bị Phan Hổ một đao kết liễu. Hắn móc lấy ma tinh hạch từ xác các con ma thú kia, Dịch Thiên được lão đoàn trưởng giải thích cũng vì Phan Hổ muốn dành giụm ít tiền để được đăng kí vào Phiêu Vũ Học Viện, học vài cái công pháp cao thâm.

Tuyết Linh nghe thế bĩu môi nói với Phan Hổ: “ Phiêu Vũ học viện chỉ tuyển những nhân vật có tài năng xuất chúng, hoặc có căn cơ cao thâm, họ đều là những anh tài lớp trẻ, ngươi già vậy rồi làm gì được nhận.”

Phan Hổ đỏ mặt hắn đáp: “ ta làm gì già, mới chỉ 29 tuổi rưỡi thôi, theo quy định thì quá 30 mới không được đăng kí.”

Tuyết Linh làm bộ kinh ngạc tiếp tục chọc Phan Hổ: “ 29 tuổi rưỡi á, ngươi có lừa ta không đấy, ta nhìn người phải ngoài bốn mươi rồi kìa.”

Phan hổ thực sự chịu không nổi, hắn ta hầm hầm, tất nhiên bị Tuyết Linh chọc cho “bốc khói”.

“ cốp”

“ui da- đau”- Dịch Thiên cho nàng ăn ngay quả cốc, khiến Tuyết Linh reo lên đau đớn, hắn xoay người qua nói với Phan Hổ: “ người có ý chí học tập như ngươi thật hiếm có, đừng để ý đến mấy lời của tiểu nha đầu này.”

Phan Hổ được Dịch Thiên khen kể ra hắn cũng hết giận liền cười bảo: “ không có gì, ngươi nên dạy dỗ lại nương tử của mình đi, nàng ta thực sự......”

“ thực sự cái gì?”- Phan hổ còn chưa nói xong đã bị Tuyết Linh chặn họng nói, nghe hắn nói nàng ta nương tử Dịch Thiên thì đã không chịu nổi rồi.

Phan Hổ cười cười nói: “ ta đi đây, ngươi nhìn nàng ta vậy đủ hiểu ta định nói gì.”



“ngươi, ngươi”- Tuyết Linh chỉ chỉ tay vào Phan Hổ rời đi, nàng ta xoay người sang Dịch Thiên nói: “ ngươi biết hắn ta định nói gì đúng không? Hắn nói ta thế nào?”

Dịch Thiên cười hì hì đáp: “ trông cô giống sư tử cái.”

Nói xong cũng không nhịn được, Dịch Thiên cũng cười to, khuôn mặt Tuyết Linh đỏ bừng bừng,hai nắm tay thu lại tất nhiên là đang rất căm tức Dịch thiên và cả cái tên Phan Hổ kia nữa.

“ Mọi người cẩn thận!”

Tiếng đoàn trưởng đột nhiên hô lớn, lập tức hơn trăm người nhất tề đứng dậy cảnh giác. Phan Hổ chạy lại nói: “ hai người cẩn thận, đoàn trưởng dùng ma pháp thăm dò phát hiện có một toán người rất đông đang di chuyển lại gần đây, trong đó còn có vài cao thủ nữa.”

Hú hú hú hú

Hô hô ho hô

Tiếng reo hò của bọn thổ phỉ vang vọng khắp khu rừng, rất nhanh chóng cả đoàn bị bọn chúng bao vây. Bọn thổ phỉ này rất đông phải có đến hơn một trăm tên, ngoài ra có thể dễ dàng nhận thấy trong toán thổ phỉ có hai con đại long cực kì hung hãn.

Đoàn trưởng lập tức hô lớn: “ đưa những người không biết võ công, gia quyến của các thương nhân tập trung lại một chỗ, các đội lính đánh thuê tập trung bảo vệ mọi người.

Rất nhanh chóng Dịch Thiên và Tuyết Linh được Phan Hổ kéo đến chung với đám người thương nhân và gia quyến của họ.

Phan Hổ nói: “ các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả.”

Nói rồi Phan Hổ chạy ra đứng cạnh Trưởng đoàn cùng các lính đánh thuê khác, vũ khí đã tút khỏi vỏ sẵn sàng cho trận chiến bất cứ lúc nào.

Tuyết Linh nói nhỏ bên tai Dịch Thiên: “ Này, thực lực của ngươi cũng không tệ, sao không xông lên giúp đỡ bọn họ chứ hả?”

Dịch Thiên đáp: “ không phải cô luôn trông chờ cảnh vui này sao? Cứ để xem họ giải quyết được không rồi hãy nói.”

Tuyết Linh che môi cười nói: “ đi với ta ngươi cũng hiểu tính cách ta ra rồi đấy!”

“cốc”- Dịch Thiên lại cho Tuyết Linh ăn cốc, nàng tu ôm đầu ấm ức nói: “ sao ngươi đánh ta?”

“ vì cô nói cứ như ta bị bắt đi theo cô vậy.”

Hừm.- Tuyết Linh không thèm nói chuyện với hắn mà chú ý theo dõi tình hình phía trước.

Một tên cưỡi trên lưng con ngựa đen tay cầm đại kiếm, ra dáng thủ lĩnh nói lớn: “ thương đội phía trước nghe đây, hiện tại các ngươi đang đi qua khu vực do Ác Ma thổ phỉ đội của bọn ta quản lý, nếu muốn toàn mạng thì làm theo những gì bọn ta nói, để hết phụ nữ cùng tiền bạc, thứ quý giá ở lại, còn lại cút hết.”

Tất nhiên mục đích của bọn thổ phỉ thì chỉ có chừng đó, Đoàn trưởng hừ lạnh nói: “ lũ nhãi ranh các ngươi đừng có ở đó mà ngông cuồng, cứ xông lên sẽ biết kết hậu quả.”

Tên thủ lĩnh cười khà khà kinh dị nói: “ lão già ngươi chắc chán sống nhỉ, chỉ dựa vào vài tên có thực lực nhất giai mà đòi lên mặt với chúng ta sao.?”

Cả đám thổ phỉ cũng ùa nhau cười ha hả.

Xông lên! Cướp lấy đàn bà, tiền bạc cho ta.

Tên thủ lĩnh thúc ngựa lao xuống, hai tên long kỵ sĩ cưỡi địa long cũng nhanh chóng tấn công.

Phía bên dong binh đội cũng không chịu lép vế, để lại một đội bảo vệ các thương nhân, còn lại phó đoàn trưởng, đoàn trưởng cùng các vị cao thủ như long kỵ sĩ kia đều tham chiến.

Dịch Thiên cười nói: “ xem ra cái đám thổ phỉ này không giống với mấy cái bọn chúng ta gặp trên đường a, ước nguyện của cô thành sự thật rồi đấy.”

Tuyết Linh bĩu môi: “ ánh mắt chăm chú theo dõi cứ như đang xem kịch vậy”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook