Chương 34: Giúp Đỡ ?
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
“ Cốc…Cốc…Dịch đại ca huynh có ở trong đó không?”- Tiếng Như ý từ bên ngoài vang lên.
Dịch Thiên trong này tuy ngủ những các giác quan vẫn luôn hoạt động nghe được tiếng gọi cửa của Như ý Dịch Thiên cũng mau chóng dậy khỏi giường,chỉnh sửa lại chút quần áo rồi ra mở cửa.
Dịch Thiên cười đáp:
- Như Ý đấy à! có chuyện gì mà muội đến tìm ta vậy?
Như ý dịu dàng đáp:
- tối nay huynh có rãnh không muội muốn mời huynh đi ăn tối để cảm tạ huynh.
Làm sao có thể từ chối được ý tốt của người khác Dịch Thiên xoay người đóng cửa cùng Như ý rời khỏi Công Tôn gia tộc.
Tâm Ý Lâu là một trong 2 quán ăn lớn nhất Đà thành,Tâm ý lâu được Công Tôn gia tộc xây dựng nên,với sinh ý vô cùng lớn mỗi năm là 1 trong những nguồn tiền lớn của Công Tôn gia tộc.Nếu so với các quán ăn khác trong thành thì chỉ có Lý Cát lâu cảu bên Lý Gia gia tộc là đủ sức để cạnh tranh.
Tâm Ý lâu tổng cộng có 4 lầu,càng lên cao số tiền sử dụng cho từng món ăn sẽ càng đắt hơn,tât nhiên chất lượng thức ăn cũng theo đó mà tăng lên.Nếu lầu 1 có sức chứa hơn 100 người thì lầu 2 lại chỉ gần 80 người cứ như vậy số lượng uswcs chứa giảm dần đến lầu 4 chỉ chứa khoảng chưa đến 30 người.
Lúc này Dịch Thiên cũng đã đến trước cửa Tâm Ý lâu.Toàn lâu rộng lớn và rất sạch sẽ,xung quanh được thắp đèn sáng trưng,từng đợt từng đợt người cứ nối tiếp ra vào.
“a….Dạ chào tiểu thư, không biết bọn tiểu nhân có thể giúp gì được cho người?”- Ngay khi Dịch Thiên cùng Như Ý bước vào bên trong tên chủ tiệm vừa thấy Như ý đến liền chạy ra nghênh đón.Điều này cũng rất dễ hiểu bởi đa số việc buôn bán trong gia tộc đều do Như ý phụ trách cho nên khi mới vừa thấy Như ý đến là lão liền nhận ra ngay.
Công Tôn Như ý đáp:
- Ta muốn tiếp đãi Dịch đại ca một bữa ăn thật ngon và thịnh soạn, ngươi mau bảo nhà bếp chuẩn bị đi phải nhanh lên đấy.!
“vâng”- Lão chủ tiệm dạ dạ vâng vâng sau đó xoay người chạy thẳng vào nhà bếp.
Không để ý đến tên chủ tiệm Như ý chỉ tay muốn dẫn Dịch Thiên,sau đó đi trước dẫn đường đến bên cầu thang.
Lầu 4 Tâm Ý lâu.
Dịch thiên bước cùng Như ý lên đến lầu 4,hắn nhìn xung quanh àm kinh ngạc không thôi,đúng là tiền nào của nấy mà,giá càng cao chỗ ngồi càng sang trọng.
Như ý thấy Dịch Thiên đang sửng sờ nhìn xung quanh nàng che miệng cười nói:
- Dịch đại ca những nơi sang trọng như thế này chắc huynh chưa từng đến nhỉ?
Tìm một bạn có chỗ đẹp cạnh cửa sổ ngồi xuống Như ý bắt đầu kể về Tâm Ý lâu này cùng những chuyện trên trời dưới đất…..Nói đến khi 2 tên tiểu nhị bưng theo 2 khay thức ăn đựng rất nhiều món ngon cùng bắt mắt.
Như ý liền chỉ tay về món ăn mời:
- Dịch đại ca huynh mau ăn đi cho nóng đây đều là những món ăn nổi tiếng cảu Tâm ý lâu đấy.
Gật đầu lia lịa Dịch Thiên bắt đầu nếm từng món,quả thực món nào cũng ngon món nào cũng lạ,những món ăn mà ở thế giới trước hắn chưa từng ăn qua.
…………………………..
“ Dịch đại ca sao muội không nghe huynh hỏi về chuyện muội bị gặp nạn lần trước? Cả về món hang mà muội xém chút nữa đã bỏ mạng vì nó nữa?”- Đang ăn bỗng nhiên như ý hỏi Dịch Thiên..
Dịch Thiên cảm thấy khó hiểu,chuyện đó thì liên quan gì đến hắn đâu chứ,mọi ý niệm lần lượt lướt qua có vẻ như Dịch Thiên hiểu được Như Ý nói như vậy chắc có ẩn ý gì đó.Hắn làm bộ đãng trí vỗ vào đầu rồi cười nói:
- à thật sự là ta quên mất,không biết muội phải vận chuyển hàng hóa gì mà phải suýt nữa mất mạng vậy?
Như ý cười hì hì đáp:
- Dịch đại ca cuối cùng cũng hỏi vậy muội sẽ nói cho huynh biết món hàng mà muội xuýt tú nữa mất mạng chính là một món quà để tặng cho một người…..
“ Quà tặng sao? Tặng ai mà khiến muội suyết chút nữa phải đổi cả mạng sống vậy?”- Dịch Thiên ngờ vực hỏi ngay lại.
Như ý đáp;
- 7 ngày sau chính là sinh nhật tròn 20 tuổi của Như nguyệt công chúa.Trong tất cả người con của hoàng đế thì chỉ có Như Nguyệt công chú là tài sắc vẹn toàn.Hoàng đế rất sủng ái người cho nên tương lai người có thể trở thành Nữ hoàng của Vương lan đế quốc này.
Nói đến đây sắc mặt như ý và Dịch Thiên mỗi người 1 kiểu.Khuôn mặt Dịch Thiên thì như hiểu được lý do vì sao Như ý lại gần như đánh đổi mạng sống của mình,chỉ vì một món quà tặng cho Vị công chú mà tương lai sẽ là nữ hoàng của cả một đại đế quốc.
Sắc mặt như ý mang chút gì đó buồn buồn nói tiếp:
- Vì tương lai của gia tộc muội rất muốn Nhu Nguyện công chúa để ý đến gia tộc mính như vậy tương lai Gia tộc sẽ bớt áp lực từ nhiều đại gia tộc khác.Thế nhưng……..
Nói đến đó bỗng nhiên sắc mặt nàng tối sầm lại,đôi ngươi đen láy kia đã bị một làng sương dày đặc bao phủ.
Dịch Thiên thấy Như Ý như vậy cũng cảm thấy có chút khó chịu,hắn vội giục nàng:
- Như Ý chó chuyện gì muội cứ nói nếu giúp được ta sẽ giúp!
Cố gắng kiềm chế tâm trạng Như ý ngẩng đầu lên nói:
- Thứ muội định tặng công chú trong ngày tròn 20 tuổi chính là 1 chậu ngọc thạch phát ra ánh sáng 7 màu.Nó được làm nên từ một lại đá vo cùng hiếm có có thể nói là “ Phượng mao lân giác” vậy,loại đá này được tìm thấy dưới đáy biển sâu của đông hải.Theo truyền thuyết nói,nếu như mỗi buổi sáng rửa mặt hoặc uống nược được để trong chậu ngọc này phụ nữ sẽ giữ được nhan sắc,thậm chí còn có thể xinh đẹp hơn.Nam nhân thì có thể giúp thân hình tráng kiện sức khỏe theo đó tăng lên.Nếu trồng bất cứ loại cây nào trong đó thì cây mà được trồng đó sẽ phát ra 1 ánh sáng 7 sắc vô cùng đẹp……….
Như ý nói nguyên một mạch tác dụng của thứ mình kiếm được.Dịch Thiên ngồi đói diện nàng đang trợn mắt hà mồm vì ngạc nhiên hắn làm sao biết được ở cái thế giới này có thứ kì diệu đến thế.Dịch Thiên cười đáp:
- Nếu vậy muội phải vui vì mình kiếm được 1 thứ quý hiếm! chứ sao trông muội có vẻ buồn quá vậy?
2 hàng lệ trong con người của Như Ý chảy dài nàng nói:
- Trong lúc bọn muội gặp thổ phỉ 2 bên giao tranh đã gây ra 1 số chấn động,khiến chiếc bình ngọc thất sắc kia bị vỡ mất một miếng,do khi về đến gia tộc mới phát hiện ra mà muốn vá lại mãnh vỡ nọ vô cùng khó khăn cho nên……..oa…..
Như ý bỗng nhiên òa lên khóc như 1 tiểu hài tử.Những người ngồi xung quanh thấy tình cảnh này cũng không dám lại gần coi như làm ngơ,ai mà lo nhiều chuyện bao đồng vậy chứ?
Nhìn Như Ý khó trong lòng Dịch Thiên không hiểu sao cảm thấy cực độ đau xót nhưng hắn lại không biết cách nào đẻ giúp đỡ nàng.
Xoẹt……………
Một luồng ánh sáng kì dị chạy qua con ngươi của Dịch Thiên,mỉm môi cười Dịch Thiên chuyển người đến ngồi cạnh Như Ý,lấy trong người 1 chiếc khắn sau đó nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên 2 má trắng hồng mũm mỉm kia.Dịch Thiên cười nói:
- Nha đầu ngốc đừng khóc nữa. Muội có biết con gái khóc sẽ để lại nếp nhăn không…..Ta sẽ giúp muội nhưng không phải vì gia tộc muội mà là vì muội….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.