Thiên Ma Kiếm

Chương 102: Là Duyên Hay Là Oán

Vô Hận Bất Hối

19/03/2013



Nhìn con tam sắc sư vương kia hắn lại nhớ đến Cửu Vĩ hồ ly. Theo như những gì hắn đọc được trong các cuốn sách cùng với kiến thức Long Vũ truyền cho Ma thú tuy nhiều nhưng căn bản chia ra làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất là những Ma thú “bình thương”. Bình thương ở đây có nghĩa là những ma thú có bền ngoài cùng khả năng không có gì đặc biệt như hổ,báo,gấu v...v.... Những ma thú như thế khi tu luyện sức mạnh có thể được sánh ngang với loài người. Nhóm thứ hai đặc biệt hơn, đó bao gồm những ma thú có bề ngoài không giống với bất cứ đồng loại nào,và thường được gọi với cái tên biến dị ma thú. Ma thú biến dị là những ma thú từ khi sinh ra không có bất cứ đặc điểm nào giống đồng loại,có thể do cha mẹ chúng không cùng loài cũng có thể con ma thú mẹ trong lúc mang thai nó đã ăn hoặc uống một thứ gì đó v....v...

Ma thú biến dị từ khi sinh ra đã có bản năng cùng sức mạnh vô cùng to lớn, ma thú con có thể thừa hưởng khả năng đặc biệt của mẹ nó, cha nó thậm chí cả hai, tuy nhiên vẫn có nhiều con khi sinh ra không thừa hưởng bất kì một khả năng nào của cha mẹ chúng nhưng theo thời gian nó tự tạo riêng cho mình một khả năng đặc biệt,đấy là những loại ma thú biến thái nhất.

Về sức mạnh của chúng một con ma thú mới sinh thực lực của nó được sánh ngang với một nhị giai cao thủ,nếu nó có khả năng đặc biệt thậm chí sánh ngang với một tam,tứ giai cao thủ loài người. Ví dụ như loài Cửu Vĩ Hồ Ly mà Dịch Thiên gặp trước đây, nó có hai khả năng cực kì đặc biệt, một là có thể sử dụng dị năng để mê hoặc các loài thú khác không cùng giới tính, dị năng thứ hai của nó chính là có thể hồi sinh lại chín lần. Lúc được Dịch Thiên đọc được những đoạn này hắn cũng trở nên vô cùng xửng sốt, không biết tại sao lúc đó con hồ ly kia không hồi sinh lại được. Ngay lúc đó hắn đã được Long Vũ giải thích, là vì: “ Cửu Vĩ Hồ bị đâm bởi tảng đá có nhiễm uy khí phát ra từ Thiên Ma Kiếm qua hàng ngàn năm vậy nên dù nó có khả năng đặc biệt giúp hồi sinh nhưng lại không thể sử dụng.

Về con đường tu luyện của ma thú bình thường và Ma thú biến dị là vô cùng khác nhau. Nếu với Ma thú bình thường thì phải đến lục giai nó mới biết nói như tiếng người. Thì với Ma thú biến dị khả năng nói như tiếng người và thậm chí là biến thành hình người đã bắt đầu khi con ma thú đó tu luyện đến Ngũ giai, thập chí có nhiều con có tư chất cực tôt khi đạt đến tứ giai đã có thể làm được những chuyện đó.

Nhìn con Tam sắc Sư Vương đầy uy mãnh trước mặt, Dịch Thiên cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ít nhất con ma thú biến dị này cũng đạt ngũ giai, một ma thú biến dị mà đạt ngũ giai thì với thực lực như hiện tại hắn có thể đỡ được một đòn?

Vị thiếu nữ kia sau khi bị chấn bay liền quay trở lại, nàng ta lau đi vết máu trên khóe môi, không nói gì tay đưa kiếm vẽ trên không trung một đồ hình kì lạ,tiếp theo đó một con rồng được hình thành từ nước nhanh chóng xuất hiện nhắm thẳng tam sắc sư vương mà tấn công.

“ Loài người ngu xuẩn!”- Tam sắc sư vương gầm lên giận dữ.

Nó xù lớp bờm trên cổ một tầng không khí chấn động liên tục xuất hiện. Con thủy long kia chưa kịp động vào một cọng lông trên người tam sắc sư vương thì đã bị chấn nát.

Kế tiếp, tam sắc sư vương lao đến nó nói: “ loài người ngu xuẩn, ta đã cho cơ hội rời đi,người không muốn sống vậy để cái mạng lại đây.”

Thiếu nữ kia khuôn mặt tuy có chút nhợt nhạt nhưng không hề tỏ ra run sợ, nàng huy động tòa sen dưới chân di chuyển tránh các móng vuốt của Tam sắc sư vương, tốc độ giao chiến hai bên cực kì nhanh, thế nhưng Ma Thú Biến dị vẫn là loại ma thú không dễ gì động vào. Từ miệng của tam sắc sư vương bắn ra một luồng kình lực tam sắc cực kì bá đạo, luồng kình lực kia bắn thẳng vào người thiếu nữ. Nàng ta không thể nào tránh kịp ngay tức khắc rơi từ trên xuống như một con chim bị thợ săn bắn hạ.



Nàng ngã nặng nề trên bãi cỏ,máu chảy ra không ngừng,đôi mắt nhắm chặt có lẽ đã bất tỉnh. Pháp bảo như có linh tính ngay tức khắc hóa thành một tầng bảo vệ bao bọc lấy người thiếu nữ.

Tam sắc sư vương không dấu được sự giận dữ, chân trái đưa cao đạp mạnh xuống chỗ thiếu nữ đang bất tỉnh.

Rầm

Một tiếng động lớn vang lên, khi sư vương rút chân ra thiếu nữ vẫn nằm đó,nàng đã được tấm pháp bảo hộ thân bảo vệ tuy nhiên nó đã bị nứt,nếu bị dẫm thêm một cú nữa e rằng thiếu nữ kia sẽ nát như tương.

Gầm.

Tam sắc sư vương tức giận nó gầm lên rồi đưa cao chân phải giẫm thật mạnh vào người thiếu nữ. Ngay lúc đó một bóng đen lao nhanh qua ôm chặt lấy thiếu nữ, tốc độ còn hơn cả tia chớp.

Sư Vương đạp hụt không giết được thiếu nữ liền tức giận, chiếc bờm tam sắc trên cổ xù lên,một tiếng gầm rống kinh thiên động địa phát ra khiến cả khu rừng chấn động...

Dịch Thiên đang lao như điên trên các cành cây,trên tay hắn chính là vị thiếu nữ vừa rồi, đứng bên ngoài xem, lương tâm hắn không thể nào muốn cho một thiếu nữ xinh đẹp thế này lại bị đè nát.

Cơn chấn động do Tam sắc sư Vương gây ra khiến Dịch Thiên vô cùng hoảng sợ, dù đã chạy được một đoạn cách xa nơi ở sư vương như dư âm của nó vẫn chưa hề giảm. Chạy được một lúc,cách xa chỗ ấy một đoạn khá an toàn, Dịch Thiên dừng lại bên một con suối nhỏ, đặt thiếu nữ tỏng lòng nằm trên mặt đất.

Khuôn mặt trắng bệch,đôi môi đỏ mọng trước đó đã không còn. Nhìn một thiếu nữ xinh đẹp thành ra thế này ai không sót cho được. Nhìn xuống phía trước ngực và bụng của nàng, những vết thương kinh khủng vẫn đang chảy máu. Dịch Thiên thật sự rất muốn băng bó nhưng có hai điều khiến hắn khó có thể làm được. Thứ nhất chính là cái pháp bảo của nàng ta, vẫn đang bao bọc bảo vệ chủ nhân của nó,Dịch thiên không tài nào đụng lên da thịt nàng ta được, thứ hai chính là quan trọng nhất, trước giờ hắn chưa từng băng bó cho phụ nữ, nhìn hắn có nhiều phụ nữ vậy thôi chứ chưa lần nào đụng chạm đến xác thịt cả.

Cuối cùng Dịch Thiên cũng hạ quyết tâm cứu sống nàng ta, hắn nói: “ pháp bảo à, nếu người có linh tính thì hãy biết rằng ta đang muốn cứu sống chủ nhân của người, xin ngươi hãy giúp ta.”



Quả nhiên, pháp bảo có linh tính nó lập tức thu lại tầng bảo vệ xung quanh thiếu nữ hóa thành tòa sen bên cạnh người nàng,tòa sen đã bị hư hại khá nhiều. Dịch Thiên thấy thành công bước thứ nhất hắn tiến hành bước thứ hai, cũng là bước quan trọng nhất: cởi đồ thiếu nữ.

Trong rừng hoang,cô nam quả nữ,biết tìm đâu ra người trợ giúp, muốn băng bó vết thương đang chảy máu kia cần phải cởi toàn bộ quần ảo bên ngoài của nàng.

Đôi tay run run mở từng thắt nút, Dịch Thiên loay hoay một lúc mới cởi được chiếc áo bên ngoài của nàng. Đang lúc hắn định mở tiếp chiếc áo bên trong thì đột nhiên đôi mắt thiếu nữ mở ra,tay nàng nhanh chóng chụp tay của hắn, nàng ta nói: “ đê tiện, ác thú, ngươi không được chạm đến cơ thể của ta.....nếu không ta sẽ.....”

Nói đến đó nàng ta lại ngất đi,Dịch thiên không quan tâm nếu cứ để mất máu quá nhiều tính mạng của thiếu nữ kia sẽ không còn. Hắn lấy từ trong giới chỉ ra một lọ thuốc, đây là lọ thuốc Mộc uyển cho hắn dùng để trị thương cho Huyền Nhã, sau khi Huyền Nhã khỏe lại thì còn dư ra một ít thế nên hắn mới, cầm theo.

Sau khi cho nàng ta nuốt hai viên, hắn tiếp tục cởi áo và băng bó các vết thương. Hắn cố gắng vận thần công nhằm áp chế các luồng suy nghĩ trong đầu, bây giờ với hắn nhìn gì cũng như không, chỉ chuyên tâm vào băng bó và chữa trị các vết thương.

Đến tối, khi trăng lên,những loài thú đi đêm bắt đầu đi săn. Dịch Thiên sau một hồi băng bó các vết thương và mang lại quần áo cho thiếu nữ liền mệt mỏi lăn ra ngủ.

Hắn không hề biết rằng trong lúc mình đang ngủ say, thiếu nữ kia đã tỉnh lại, nàng mở mắt,ánh mắt lờ mờ nhìn ánh răng trên bầu trời, nàng biết mình vẫn còn sống. Ngồi dậy nhìn vết thương được băng bó sau đó nhìn sang Dịch thiên đang ngủ say, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên một tia sáng, khuôn mặt nàng lập tức thay đổi,nét mặt cực độ giận dữ, thanh kiếm xuất hiện ngay trên tay nàng, chỉa thẳng vào cổ Dịch Thiên. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên hắn không hề cảm nhận được gì.

“A”- Thiếu nữ rên khẽ lên một tiếng, có lẽ vì vết thương mới được băng bó, chưa hoàn toàn hồi phục mà nàng ta đã cử động mạnh nên gây ra đau đớn, nhìn vết thương được băng bó, mặc dù không được gọn gàng lắm, nhưng thiếu nữ cảm thấy vô cùng phân vân.

Người thanh niên trước mặt này đã ra tay cứu mạng nàng, nếu như giết hắn không phải nàng lấy oán báo ân sao? Còn nếu không giết hắn thì danh dự, sự trong sạch của nàng nếu truyền ra ngoài sẽ không còn. Đôi môi mím chặt kiếm trên tay nàng cứ đưa lên rồi hạ xuống, bộ dáng đang rất phân vân.

Cuối cùng nàng ta quyết định buông kiếm, xoay người, huy động pháp bảo bước lên trên đó, miệng nàng lẩm bẩm: “ Lần này ta tha mạng cho ngươi, coi như báo đáp ơn cứu mạng, lần sau nếu gặp lại đừng mong sống được dưới kiếm của ta.”

Vị Thiếu nữ kia lập tức bay đi, khuôn mặt nàng còn quay lại nhìn Dịch Thiên một lần nữa, cái nhìn này ám chỉ gì đây? Nàng ta quay lại lần nữa để nhớ kĩ mặt hắn sau này trả thù hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook