Chương 87: Phong thư
Vô Hận Bất Hối
19/03/2013
Trời tối, mặt trăng chiếu sáng cả bầu trời. Bên trong căn phòng nhỏ Mộc Uyển vận khí trị thương. Ngồi cách đó không xa là Lục Thanh, khi Mộc Uyển mở mắt,Lục Thanh tươi cười nói: “ Sư tỷ người khỏe rồi chứ?”
Mộc Uyển vốn là người ít nói,nàng chỉ gật đầu. Lục Thanh nói tiếp: “ Lúc nãy đệ định đi tìm Tô sư huynh hỏi chuyện khi sáng,nhưng quản gia bảo huynh ta đã đi ra ngoài chưa về,vậy nên đệ đến đây báo cho sư tỷ biết.”
Mộc Uyển gật đâu sau đó như nhờ đến thứ gì nói: “ Lục sư đệ ngươi còn nhớ lúc xuống núi sư thúc đã gửi cho chúng ta 2 lá thư chứ?”
“a”- Lục Thanh như chợt nhớ ra hắn cười nói: “ đúng vậy,sư thúc có dặn nếu Tô sư huynh vao đến trận chung kết hãy đưa cho huynh ta lá thư màu xanh,đồng thời cũng kêu chúng ta mở lá thư màu đỏ ra đọc,suýt chút nữa đệ quên mất.”
Mộc Uyển gật đầu,từ trong giới chỉ lấy ra 2 lá thư một xanh một đỏ. Mộc Uyển đưa lá thư màu xanh cho Lục Thanh bảo hắn nếu có gặp Tô Định thì hãy đưa cho hắn. Còn mình mở lá thư màu đỏ ra đọc. Ánh mắt Mộc Uyển đảo qua đảo lại,cuối cùng nàng thở dài. Thấy Mộc Uyển có vẻ lạ Lục Thanh lên tiếng : “ sư tỷ người sao vậy? Trong thư viết gì sao?”
Mộc Uyển không nói đưa lá thư cho Lục Thanh đọc,giống như sư tỷ mình Lục Thanh cũng thở dài hắn nói: “ Thì ra chuyện Tô sư huynh lén học Mộc Cự Nhân đã được các sư thúc sư bá biết trước,trong thu họ còn bảo,chuyện này vốn định sẽ xử phạt huynh ta tuy nhiên do nhiệm vụ chúng ta đang thực hiện,nên không truy cứu.”
Mộc Uyển nói tiếp : “ Đệ biết tại sao các sư thúc sư bá không truy cứu chuyện này không? Theo ta nghĩ họ chắc có tính toán riêng,có thể sẽ lợi dụng sức mạnh của chiêu thức này mà làm lộ diện chân tướng người chúng ta cần tìm.”
Lục Thanh gật gật đầu,hắn cũng có suy nghĩ như thế. Mặc dù biết đây là nhiệm vụ cực kì quan trọng và bí mật tuy nhiên hắn vẫn rất mù mịt chuyện người mà cả Ngũ Hành đổ xô đi tìm là ai,có thực lực đến đâu?
Lục Thanh nói: “ sư tỷ người hãy nghĩ ngơi,đệ ra bên ngoài xem Tô huynh đã trở về hay chưa.”
Mộc Uyển gật đầu nhắc nhở: “ tuyệt đối không được để ai biết nhiệm vụ chúng ta đang làm,kể cả Tô sư huynh.”
Khi Lục Thanh rời khỏi phòng chừng 5 phút, Mộc Uyển cũng không thích trong phòng ngột ngạt, nàng rời khỏi phòng tiến đến phòng thuốc. Mộc Uyển muốn bào chế thêm một ít thuốc giúp thương thế Huyền Nhã nhanh chóng hồi phục.
“ Cốc....Cốc...”-tiếng gõ cửa vang lên.
Mộc Uyển nhìn ra thì thấy Tô Định đang đứng trước cửa hơi thở nồng nặc mùi rượu. Mộc Uyển nhìn Tô Định thực sự không chút thiện cảm,đặc biệt trận đấu khi sáng càng khiến nàng không thích hắn. Tô Định đến bên Mộc Uyển thấy nàng lo sắc thuốc không để ý đến mình hắn cười cười nói: “ Uyển muội,giờ này sao chưa đi nghỉ?”
Mộc Uyện thờ ơ đáp: “ muội đang bận chế thuốc, sư huynh xay rồi xin về nghỉ.”
Tô Định quơ quơ tay,hắn cười cười,đột nhiên nắm lấy tay Mộc Uyển nói : “ Uyển muội,muội có biết là ta yêu muội lắm không,ta yêu muội từ cái nhìn đấu tiên vậy mà tại sao? Tai sao muội cứ lạnh lùng với ta như vậy? Muội cứ suốt ngày cắm đầu vào đống thảo dược này,thế là sao?”
Mộc Uyển bị Tô Định nắm lấy tay nàng giật mình muốn rút tay nhưng không được: “ Tô sư huynh xin giữ ý tứ,tình cảm của huynh ta biết nhưng thực sự ta không thích huynh”
“ Tại sao?, ta yêu nàng đến vậy mà?”- Nói rồi hắn đột nhiên ôm lấy Mộc Uyển,bất chấp mộc uyển dùng sức thế nào vẫn không thoát ra được.
“Tô sư huynh, tô sư huynh”- Tiếng gọi Lục Thanh từ bên ngoài vào,Tô Định nhường như vẫn còn một chút lí trí hắn lập tức buông Mộc Uyển,khi Lục Thanh bước vào thấy Mộc Uyển và Tô Định cùng ở đây thì hơi chút bất ngờ,hắn thấy Mộc Uyển xoay đầu vào trong tường,hành động giống như đang chế thuốc thì không còn suy nghĩ gì thêm.
Tô Định tâm trạng có vẻ bực mình nói: “ Lục sư đệ ngươi đến tìm ta có việc gì?”
Lục Thanh là người tinh mắt hắn có thể nhận ra Tô Định đang say hắn không dài dòng liền nói : “ lúc bọn đệ xuống núi,sư thúc có gửi cho đệ một lá thư bảo nếu huynh vào được trận chung kết sẽ gửi nó cho huynh.”
“ Của sư phụ sao?”- Tô Định cũng khó hiểu hắn cầm lấy lá thư màu xanh đọc sơ qua,đột nhiên hắn ha hả cười to như điên sau đó bước ra khỏi phòng.
Lục Thanh quay sang Mộc Uyển hỏi: “ sư tỷ không có việc gì chứ, Tô sư huynh làm gì tỷ sao?”
Mộc Uyển vẫn xoay lưng về phía Lục Thanh nàng đáp: “ không có gì,nếu không còn việc gì đệ ra ngoài đi,ta còn phải chế thuốc.”
Lục Thanh hiểu ý sư tỷ mình,với nàng chế thuốc,cứu người là niềm vui.
Lục thanh rời đi,Mộc Uyển đột nhiên khóc òa lên nàng úp mặt trên bàn mà khóc. Có lẻ vì tủi nhục này. Có lẽ vì những lúc như thế này nàng cần ai đó luôn bên cạnh che chở bảo vệ.......
............................
Huyền gia-trang viên huyền gia phủ.
Đã một ngày trôi qua,kể từ lúc Mộc Uyển chửa thương cho Huyền Nhã. Thương tích của Huyền Nhã ngày một giảm. Dịch Thiên thấy sắc mặt nàng ngày tốt hơn trong lòng hắn cực kì vui sướng.
“ Nào ăn đi,muội phải ăn thật nhiều mới có sức khỏe”
Trên chiếc ghế đá trong trang viên, khuôn mặt Huyền Nhã cũng đã hồng hào trở lại,Dịch Thiên ngồi bên cạnh tay cầm chén cháo ân cần đút từng muỗng cho nàng. Hành động này khiến trái tim Huyền Nhã cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng nói: “ Thiên à,chàng đừng làm vậy,để người ngoài thấy,thiếp ngượng chết. Cứ để Đào nhi nó làm việc này được rồi.”
“ài,việc này sao để người khác làm được, phu nhân tương lai của Dịch Thiên ta phải để chính phu quân nàng chăm sóc chứ,nào ngoan ăn đi”- Dịch Thiên mở miệng nói như có sẵn mật ong vậy,cực kì dẻo,cực kì ngọt.
Huyền Nhã không biết nói sao chỉ biết gật đầu làm theo. Rất nhanh chóng chén cháo đã được Huyền Nhã ăn hết,Dịch Thiên mỉm cười vui vẻ,Huyền Nhã thì rất hạnh phúc,lựa chọn của nàng về người nam nhân này là vô cùng chính xác. Huyền Nhã nói: “ Mộc Uyển cô nương không biết sao rồi, thực sự thiếp rất muốn cảm tạ cô nương ấy đã cứu mạng.”
Dịch Thiên cũng gật đầu đáp: “ phải nếu có gặp lại ta sẽ thay nàng cảm tạ cô nương ấy,ta nợ cô nương ấy một ân tình thật lớn,nếu không có y thuật cao siêu kia chắc giờ này ta đã mất nàng rồi.”
Huyền Nhã gật gật đầu cười.Dịch Thiên đột nhiên từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc nhẫn cẩm thạch trên đó được điêu khắc hoa văn tinh xảo. Huyền Nhã thấy hắn cầm chiếc nhẫn nàng thắc mắc định hỏi nhưng Dịch Thiên đã nói trước: “ Chiếc nhẫn này là vật cực kì đặc biệt, chỉ duy nhất Dịch Thiên ta có,nàng có biết nó có ý nghĩa gì không?”
“ không”- Huyền Nhã lắc đầu.
Dịch Thiên giải thích, đây là chiếc nhẫn đặc biệt thể hiện tình yêu của ta đối với nữ nhân, nữ nhân nào mang chiếc nhẫn này sẽ mãi mãi thuộc về Dịch Thiên ta.
“ nói vậy”- Huyền Nhã ngơ ngác nhìn hắn.
Dịch Thiên cười đeo chiếc nhẫn vào tay Huyền Nhã rồi nói: “ Nghĩa là từ bây giờ nàng là nữ nhân của ta,nàng đồng ý chứ?”
Huyền nhã như bật khóc lao vào lồng ngực Dịch Thiên nói liên tục “ đồng ý”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.