Thiên Ma Kiếm

Chương 88: Trận Chung Kết

Vô Hận Bất Hối

19/03/2013



Hôm nay Liên Minh Huyền Thoại bảo trì, ta tập trung viết một chương cho ae hehe

Huyền Nhã nằm trong lòng ngực Dịch Thiên,cảm thấy cực kì ấm ám,giống như cả đời nàng chỉ cần có mình hắn thôi vây. Huyền Nhã đột nhiên hỏi: “ Thiên có thể cho thiếp biết,đến giờ chàng đã cho bao nhiêu người con gái chiếc nhẫn như vậy rồi?”

Dịch Thiên biết trước sau gì nàng cũng hỏi thế,và hắn cũng chuẩn bị sẵn tâm lý,hắn biết cuộc đời này của mình chắc sẽ không trốn thoát khỏi kiếp đào hoa. Dịch Thiên mỉm cười đáp : “ tại sao nàng lại hỏi vậy?”

Huyền Nhã ấp a ấp úng,khuôn mặt nàng có chút đỏ. Dịch Thiên không muốn làm khó nàng liền nói: “ Nhã nhi nàng biết không,thực ra ta biết trái tim này sẽ khó thuộc về duy nhất một người phụ nữ. Nhưng ta có thể đảm bảo với nàng,những ai ta yêu,sẽ luôn có một vị trí quan trọng trong tim ta.”

Huyền Nhã gật đầu,nàng hỏi: “ thế cô nương tên Như Ý ấy?”

Dịch Thiên vuốt ve mái tóc óng mượt của Huyền Nhã đáp: “ nàng ấy cũng giống nàng,cũng có một chiếc nhẫn.”

Huyền Nhã cười nói: “ phải rồi,chàng là cái đồ háo sắc,thấy nữ nhân nào đẹp là quyết truy đến tay. Như ý cô nương kia nhan sắc như vậy sao không bị chàng làm xiêu lòng kia chứ.”

Dịch Thiên cười ha hả nói : “ nàng đang ghen đấy hả,ta thấy hình như có chút mùi dấm thì phải”

Nói rồi hắn đưa ánh mắt như có thần nhìn Huyền Nhã,khuôn mặt nàng đỏ bừng lên gằn giọng nói : “ thiếp là người độ lượng không có ghen gì đâu,sau này thiếp và Như ý là tỷ muội tốt.”

“ được được,như vậy mới tốt,ha ha”- Dịch Thiên vui vẻ cười đùa cùng Huyền Nhã.

Trong lúc đó tại khoảng sân rộng lớn trong khuôn viên của Tô Gia,Tô Định đứng giữa trung tâm,cả người đứng thẳng. Hắn đột ngột mở mắt,tức thì cả mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ dưới đất, hàng trăm dây leo đầy gai nhọn đâm lên phóng thẳng lên trời. Hàng trăm dây leo kia nhìn từ ngoài thì cứ tưởng nó khá bình thường nhưng thực chất nó đã được quán nhập ma pháp lực vào trong,cực kì chắc chắn và mạnh khỏe, ngay cả những tảng đá to đên 3-4 người ôm mới xuể bị nó quất nhẹ liền nát thành trăm mảnh.

Tô Định thu lại đống dây leo,hắn cười ha hả, lấy lá thư màu xanh từ trong ngực ra đọc đọc, rồi lại cười to.



“ Sư phụ, người thật tốt,thật tốt,con sẽ làm cho tên Dịch Thiên đó sống không được mà chết cũng không xong, mối nhục kia ta sẽ trả,ha....ha....”

Nói rồi từ lòng bàn tay một ngọn lửa nhỏ xuất hiện nhanh chóng thiêu trụi lá thư. Rốt cuộc trong thư viết gì khiến Tô Định vui cực độ như vậy?

Từ giờ đến ngày diễn ra trận chung kết quyết đấu đầy hấp dẫn còn 1 ngày. Ai nấy trong thành đều lo sắp xếp công việc để đi xem trận đấu chỉ có 4 năm một lần này. Người ngoài vùng kéo về Thăng Long thành cũng tấp nập không kém, hầu hết các quán trọ trong thành đều treo bảng hết phòng. Sự phồn hoa và tấp nập tại Thăng Long thành là không phải bàn cãi, tuy nhiên chính điều này lại là cơ hội cho nhiều thế lực xâm nhập vào trong này. Đặc biệt có người của Ma Môn.

Trong một căn nhà,nằm trong cái hẻm nhỏ heo hút người,một đám cỡ 10 người đang đứng xung quanh một thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế gỗ. Tên thanh niên này khuôn mặt khá tuấn tú,tuy nhiên đôi mắt cùng nụ cười của hắn khiến người khác phải lạnh xương sống,nụ cười ấy ánh mắt thực sự quá đáng sợ.

Mười tên thuộc hạ đứng gần đó,mặt cúi sấp,không dám nhìn người thanh niên kia. Âm thanh có phầm trầm trầm tù miệng người thanh niên kia vang lên: “ các ngươi thật vô dụng đã đi dò la tin tức lâu như vậy mà chưa tìm được tung tích vật kia hay sao? Các người có thực sự muốn cái đầu nằm trên cổ nữa hay không?”

Nghe lời nói tuy có vẻ khá bình thường nhưng cả mười tên đều run sợ quỳ xuống xin tha mạng. Tên thanh niên kia đứng dậy nói : “ các ngươi nên nhớ việc tìm kiếm vật kia là hết sức quan trọng. Chỉ cần có nó Ma môn chúng ta sẽ thống trị cả nhân gian này, sư phụ cùng các trưởng lão thực sự rất sốt ruột lắm đấy”

Một tên trong mười tên thuộc hạ,vội lên tiếng: “ xin công tử cho bọn thuộc hạ thêm thời gian,nhất định bọn thuộc hạ sẽ tìm ra.”

Người thanh niên kia cười ha hả, quay lại ghế ngồi,chân gác lên bàn nói: “ sắp đến có trận cung kết đại hội nhỉ. Ta cũng nên đến đó xem xem có gì thú vị hay không, tiện thể kiếm tí huyết cảu vài tên giải khát ha ha ha”

Nói rồi người thanh niên kia hóa thành đám huyết vụ biến mất nhanh chóng, cả đám mười tên thuộc hả lấy tay lau mồ hôi trên trán,một tên trong số đó kêu than: “ Tam công tử thực sự quá đáng sợ, mới gặp tam công tử mà như vậy sau này gặp nhị công tử, đại công tử không biết sẽ thế nào?”

“ Tên lớn tuổi nhất trong đó trách: “ ngươi bé bé cái mồm lại nếu không bay đầu.”

Lời vừa nói xong người thanh niên kia đột ngột xuất hiện bên tên vừa kêu than kia,tên thanh niên đó mỉm cười nhìn hắn sau đó đột nhiên,ngón tay người thanh niên đâm xuyên qua cổ hắn,máu bắn ra đều bị người thanh niên kia hút hết vào trong miệng.

Khuôn mặt tên kia dần dần trắng bệch. Người thanh kia đột ngột dừng hút máu,hắn nói : “ tạm thời tha cho ngươi,nếu không phải sợ chậm trễ công việc ta sẽ cho ngươi thành cái da khô”

Nói rồi hắn lại biến mất. Người thuộc hạ bị hút máu nằm co giật trên sàn,khuôn mặt đầy nỗi sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook