Thiên Ma Kiếm

Chương 112: Sóng Gió Sắp Nổi

Vô Hận Bất Hối

19/03/2013



Một long kỵ sĩ của bên thương đội phải đối đầu những hai long kỵ sĩ của bên bọn cướp,hai đánh một thế trận mất cân bằng thế nào ai cũng hiểu. Vị long kỵ sĩ của thương đội kia vẫn tỏ ra mình nhỉnh hơn, mặc dù một chọi hai nhưng khả năng điều khiển rồng cùng các kĩ năng chiến đấu rất mạnh mẽ.

Ở xung quanh cảnh chiến đấu diễn ra không ngừng, lính đánh thuê mạnh mẽ chiến ý ngút trời ra đòn không thương tiếc nhiều tên trong số bọn thổ phỉ kia chết không kịp nhắm mắt.

a....

Tiếng la hét thất thanh không ngừng từ đám gia quyến của những người thương nhân, có lẽ đây là lần đầu tiên họ thây cảnh đẫm máu đến như vậy.

“ tấn công đám kia, bắt lấy phụ nữ”

Hai tên thổ phỉ khuôn mặt xấu xí, càm kiếm phóng đến đám người dịch Thiên.

“ đừng có mơ”

Một tiếng rống giận vang lên như tiếng sấm rền bên tai, Phan Hổ từ đâu cầm đại đao chém mạnh một phát 2 cái đầu ngay tức khắc đầu lìa khỏi cổ, máu phun xì xì.

Phan Hổ thể hiện sự dũng mãnh của bản thân, cầm đao một chọi năm vẫn chiếm ưu thế, đám thổ phỉ tên nào tên nấy cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Về phía tên thủ lĩnh, thấy tình thế bên mình đang yếu dần, hắn ta phóng khỏi ngựa, miệng lẩm nhẫm ma pháp hàng loạy lôi điện xuất hiện nhắm vào các lính đánh thuê mà đánh cho họi cháy khét.

Phó đoàn trưởng thân cũng là một vị pháp sư lập tức phiêu phù trên không miệng niệm chú ngữ, hàng loạt đất đó xung quanh bắt đầu rung động sau đó bắn như mưa vào tên thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh tức giận hét lớn: “ lão già chán sống, để ta tiễn ngươi một đoạn về bên kia.”

Nói rồi từ trong lòng bàn tay của tên thủ lĩnh hai quả cầu điện lập tức xuất hiện, cầu điện một lúc một ta dần.

Ầm một tiếng, hai quả cầu đó lao đến tấn công Phó đoàn trưởng.

Không chịu thua kém, phó đoàn trưởng lập tức niệm chú ngữ, năm cây chông to lớn được hình thành từ đá, lập tức xuất hiện, quay xung quanh. Vù một tiếng cả năm cột chông đá kia bắn vào hai quả cầu điện.

Ầm một tiếng.

Phó đoàn trưởng như diều đứt dây ngả nặng nề trên mặt đất, miệng phun ra một búng máu. Đoàn trưởng thấy thế vô cùng lo lắng lập tức chạy đến đỡ lấy phó đoàn trưởng. “ không sao chứ?”

“tên đó thật lợi hại, thực lực của ta không hơn được gã.”

Rống.

Tiếng rống của địa long vang lên, Vị Long kị sĩ của bên thương đoàn mặc dù rất lợi hại nhưng cũng không thể một chọi hai, vị long kị sĩ ấy bị hai tên long kị sĩ kia đánh hất tung ngã lăn trên mặt đất, con địa long bị cắn chết.

Phan hổ cùng đoàn trưởng, phó đoàn trưởng và những lính đánh thuê khác còn sống lập tức lui lại tập trung cạnh đám người Dịch Thiên. Xung quanh nhanh chóng bị bao vây.

Tên thủ lĩnh cười độc ác nói: “ thật lòng ta cảm thấy thương thay cho sự ngu ngốc của các ngươi, nếu như ban đầu chấp nhận yêu cầu của bọn ta không phải các ngươi còn sống sao. Bây giờ thì một mạng cũng không tha, giết hết tất cả bọn chúng trừ đàn bà.”

Phan hổ mình đầy vết máu gầm lên nói: “ đừng có mà mơ, có ta ở đây ngươi đừng hòng động vào họ.”

Phan hổ cầm đao xông đến, khí thế mạnh mẽ, một đao chém xuống đầu tên thủ lĩnh.

Keng.

Hai tên lính bên cạnh ngay tức khắc đưa kiếm ra đỡ, tên thủ lĩnh cười hắc hắc mấy tiếng, một quả cầu điện nện thẳng vào bụng của Phan Hổ khiến hắn bay lui lại ngã nặng nề trên mặt đất.



“Phan Hổ, ngươi không sao chứ?”- Đoàn trưởng lo lắng đỡ hắn ta dậy, miệng Phan Hổ còn đầy máu, chứng tỏ nội thương không nhẹ.

Phan Hổ cố sức nói: “ Thiên huynh đệ!”

Dịch Thiên bước đế, Phan Hổ chua chát nói: “ thiên huynh đệ, ta thật sự thất hưa với ngươi rồi, không thể đảm bảo an toàn cho hai phu thê ngươi được.”

Dịch Thiên không nói hắn mỉm cười nhẹ nhàng.

Tên thủ lĩnh làm ra bộ dáng đau xót trêu tức: “ ta thất hứa rồi, ta thất hứa rồi....ha.....ha..... thật cảm động khiến ta rơi nước mắt luôn a, như thế đủ rồi, giết toàn bộ bọn chúng.”

“ không lẽ mạng chúng ta lại bỏ tại đây sao?”- Tiếng la hét, đau khóc của những thương nhân và người thân của họ vang lên.

Một tên thổ phỉ cầm đao xông vào trước tiên định chém vị phó đoàn trưởng đang trọng thương.

Bụp.

Ngay tức khắc như vẫn chưa hiểu vấn đề gì cả người tên thổ phỉ đó đã bị hất văng một đoạn khá xa, chết ngay tức khắc.

“ là ai? Tên nào dám?”- Tên thủ lĩnh lập tức phẫn nộ.

“ là ta!”- Dịch Thiên đứng dậy bước đến trước mặt gã.

“Thiên huynh đệ, đừng làm càn, bọn chúng mạnh lắm, hộc...”- Phan Hổ ra sức khuyên ngăn, hắn không ngừng hộc máu.

Dịch Thiên xoay đầu nói: “ đoàn trưởng phiền người lo cho hắn ta, còn bọn thổ phỉ này ta xử lý.”

Đoàn trưởng còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ bên trái, hai tên thổ phỉ như điên cầm đao xông đến.

Véo...

Một tiếng xé gió vang lên, Dịch Thiên lấy tay thay kiếm, một chém lập tức tiễn hai tên thổ phỉ xuống đất mà nằm.

“ Hảo công phu, kiếm khí thật sự lợi hại”- hai tên long kỵ sĩ đứng ngoài thấy thế liền thầm khen sau đó bọn chúng đồng loạt xông đến tấn công Dịch Thiên.

Dịch Thiên chỉ nhếp môi cười.

Véo..... véo.....

Lại hai tiếng xé gió vang lên cả cơ thể to lớn của hai con địa long bị chẻ ra làm đôi, cả thân thể của hai tên Long Kỵ Sĩ cũng không phải ngoại lệ.

“ngươi? Thật sự ngươi là ai?”- tên thủ lĩnh thấy đám thuộc hạ của mình bỏ mạng chỉ trong thoáng chốc lập tức kinh sợ, hắn ta liên tục run lên, sợ hãi đòi biết danh tính Dịch Thiên.

Dịch Thiên vẫn giữ bộ mặt thản nhiên nói: “ muốn biết danh tính của ta à, xuống gặp lão diêm vương mà hỏi.”

Bùm.

Dịch Thiên phách chưởng cả cơ thể tên thủ lĩnh nổ tung.

Một màng thể hiện huy hiếp chúng nhân, cả đám tôm tép thổ phỉ còn lại hoảng sợ bỏ chạy tứ phía, Dịch Thiên cũng không muốn giết bọn đó làm gì liền tha. Hắn quay đầu lại nói: “ chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này không nên ở lâu.”

“ phải, phải, bọn ta nghe theo chỉ thị của đại anh hùng.”- Đoàn trưởng cũng bị một màng thể hiện của Dịch Thiên mà choáng váng, không ngừng nói hắn là đại anh hùng.

Tuyết Linh chạy đến bên cạnh hắn bĩu môi nói: “ nếu như ta không bị ngươi phong bế võ công chắc chắn ta cho bọn kia bài học còn hơn ngươi nhiều.”

Dịch Thiên cười nói; “ chứ không phải cô muốn bọn kia tấn công chúng ta sao? Sao bây giờ lại muốn cho bọn chúng bài học.”



Tuyết Linh cười cười đáp: “ đấy là chuyện của ta.”

Đêm đến, tiếng thú rừng đi săn đêm keo lên không ngừng. Đoàn người Dịch Thiên quyết định cắm trại tại một con sông.

“ chào Thiên anh hùng.”

“ cảm tạ ơn cứu mạng của anh hùng.”

.......

Sau khi Dịch Thiên ra tay cứu bọn họ, ai nấy đều gọi hắn là anh hùng, cái này khiến hắn nở lỗ mũi còn Tuyết Linh thì không ưa chút nào, kẻ thù của mình được tung hô, ai àm muốn chứ.

Dịch Thiên ngồi một mình bên đống lửa, tay đang nướng hai con gà rừng. Tuyết Linh ngồi cạnh đó, cổ họng cứ lên xuống, hiển nhiên là nàng ta rất đói.

Dịch Thiên cười bảo: “ sao đói rồi à, cái này là ta nướng cho mình ta ăn thôi.”

Tuyết Linh tỏ ra mưu mô nói: “ sao ngươi ích kỉ thế, hai con gà to béo thế mà một mình ngươi ăn à, ta nói thật nhé, ngươi cái gì cũng xấu trừ việc nướng mấy món này thì rất ngon, hì hì.”

Dịch Thiên cười ha hả đáp: “ có phải cô không vậy, không nghĩ đến hôm nay lại đi khen ta đấy, hay muốn tán tỉnh ta đây?”

“phì”- Tuyết Linh làm bộ bất mãn nói: “ ngươi nghĩ ta là ai? Ngươi không tán tỉnh ta thì thôi, đời nào ta làm chuyện đó, đồ ích kỷ, không cho thì thôi, ta tự đi bắt rồi nướng.”

Dịch Thiên đáp: “ cái này cô nói nhé, ta sẽ tán tỉnh cô đấy, đây, cầm lấy mà ăn.”

Dịch Thiên đưa cho tuyết Linh một con gà, sau đó hai người cùng ăn. Phan Hổ từ xa đi đến, Dịch Thiên cười nói: “ vết thương của ngươi thế nào đỡ rồi chứ hả.”

Phan hổ cười xấu hổ nói: “ lúc mới bắt đầu cuộc hành trình ta cứ một mực nói sẽ bảo vệ hai người, thế nhưng cuối cùng lại để ngươi bảo vệ ta, hài ta thật xấu hổ, đây, đây là toàn bộ tiền ngươi đưa ta, ta xin trả lại.”

Phan Hổ móc từ trong túi áo ra một trăm kim tiền đưa cho Dịch Thiên. Hành động này khiến hắn khá bất ngờ, hắn thầm nghĩ, nhìn bề ngoài Phan Hổ có vẻ khá hung tợn nhưng không nghĩ hắn ta lại là con người trọng nghĩa khí đến vậy. Dịch Thiên từ chối nhận lại, đáp: “ ngươi cứ cầm lấy đi, coi như đây là chút tiền ta tặng ngươi để đăng kí vào học viện học tập.”

Phan Hổ cảm động đến muốn khóc, hắn ta lập tức quỳ gối nói: “ nếu được xin cho phép ta gọi ngươi bằng lão đại.”

“ lão đại?”

Tuyết Linh cười hì hì nói nhỏ với Dịch Thiên: “ người ta đã muốn nhận ngươi làm lão đại, ngươi không nên từ chối a.”

Dịch Thiên thấy nàng ta vừa nói chuyện với hắn, vừa gặm cái đùi gà, bộ dáng thật đáng yêu, hắn cười đáp: “ lo ăn đi, nếu không nuốt phải xương ta không cứu đâu.”

Dịch Thiên xoay người nói với Phan Hổ: “ tùy ngươi, muốn gọi sao cũng được, ngươi về nghĩ ngơi đi.”

Phan hổ lập tức vui mừng liền cảm tạ mấy cái rồi xoay người rời đi.

Cách đó khá xa, tại một hẻm núi sâu thẳm, năm thân ảnh không rõ mặt mũi đang ngồi trên năm chiếc ghế chạm khắc cầu kì.

Một giọng nam tử vang lên: “Đại hội đến chính là cơ hội tốt nhất để tìm ra tung tích của bảo vật trong lời sấm truyền, bằng mọi giá phải tìm ra nó trước khi để người của Ngũ Hành có được.”

Một giọng nữ, thánh thót, yêu kiều vang lên: “ Cuồng Vương, ngươi khỏi phải lo chuyện đó, chẳng phải năm người chúng ta đã phái đi những đệ tử chân truyền giỏi nhất rồi sao?”

Một giọng nam khác lại vang lên: “Việc truy lùng tung tích tạm thời có chút kết quả, chủ nhân của thứ đó quả nhiên không phải hạng thường, ẩn dấu tung tích thật không tệ, tuy nhiên, ta khẳng định một điều, đại hội sắp đến chính là cơ hội tốt để tìm ra tung tích bảo vật”

Một giọng già nua vang lên: “ Đây là sự việc hệ trọng đến tương lai của người trong Ma đạo chúng ta, tuyệt đối không được phạm bất cứ sai sót nào, chắc hẳn đám người bên Ngũ Hành cũng đã hành động rồi.”

Một giọng trầm vang lên: “ Bên phía Ngũ Hành chắc hẳn cũng phái các tinh anh đệ tử bậc nhất của họ tham gia, lần này có lẽ sẽ có nhiều chuyện vui đây, hắc hắc”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook