Thiên Ma Kiếm

Chương 60: Thiên Vương Thủ

Vô Hận Bất Hối

19/03/2013



Trên bầu trời hoàng cung một con hỏa lang to bằng cả một tòa nhà đang điên cuồng gào rống nó cứ như một con quái thú khát máu đôi mắt đỏ ngầu da nó không tụ chủ được bốc lên từng đợt hỏa diễm kinh người.

“ Hỏa Lang Quán Nhật”

Phía bên dưới không ít lão gia hỏa trong hoàn cung cũng nhận ra chiêu thức này của Huỳnh Viên mà la thất thanh.

“ Không nghĩ tới cái lão già nại lại sử dụng nó để đánh với một tiểu từ trẻ tuổi như vậy”- Mạc vĩnh một bên cũng ca thán nếu để ý trên trán ahwns đã toát đầy mồ hôi,mồ hôi này là do lo Dịch Thiên a,mặc dù mới quen Dịch Thiên nhưng trong tâm Mạc Vĩnh đã xem Dịch Thiên như một người huynh đệ lâu năm.

“Dịch đại ca.....” – Đôi môi không tự chủ mà rung tung lên,từ trong cuốn họng cảu Như ý phát ra những thanh âm vô cùng nhỏ,hiện giờ nàng đang rất là lo lắng cho Dịch Thiên.

Bên này Dịch Thiên nhìn vào con hỏa lang kia đôi mắt híp lại con ngươi trở nên mông lung hắn đang chiềm đắm trong suy nghĩ.....

Bên trong một khu rừng đầy cây xanh gió mát,hoa đoa nở,tiếng chim kêu cùng với tiếng muôn thú đua nhau ca không ngừng.Dịch Thiên môt tay cầm kiếm ngồi trên một gốc cây,một giọng nói từ trong người hắn phát ra:

- Thiên nhi à,bây giờ thì người đã thực sự đã trờ thành đệ tử của ta,những tuyệt kĩ,cũng như những những tinh hoa cả đời của hai vị Thiên Vương và Ma vương tích góp đều đã thuộc về ngươi, sau này ngươi nên tự liệu àm dùng lấy sao cho hợp lý,đặc biệt là các kĩ năng của Thiên Vương nếu không đủ thực lực đừng nên miễn cưỡng mà dùng.

Dịch Thiên mỉm cười đáp: Vâng!- Sau đó hắn lại hỏi:

- Cô cô ta có điều này vô cùng thắc mắc,tại sao dù ta có thuộc lòng hét các yếu quyết tuyệt kĩ Ma Vương hoặc một số tuyệt kĩ đã được dung hợp trong Thiên Ma thế nhưng lại không thể thi triển được?

Long Vũ thở dài một hơi nói:

- Thiên nhi à,chuyện này nếu muốn nói rõ ra thì thực sự rất dài,sau này nếu như....ài thôi ngươi cứ sử dụng những tuyệt kĩ đã được dung hợp trong thiên Ma như Thiên Ma biến cùng các kĩ năng cảu Thiên Vương là được rồi.

Rống!...

Tiếng rống của hỏa lang như kéo Dịch Thiên về thực tại hắn bây giờ trong đôi mắt bỗng như có một tia kim quang lóe sáng.Hắn lẩm bẩm: “ Thực lực bây giờ đã đủ chắc có thể sử dụng chiêu đó được rồi.”

Huỳnh Viên cười nói: Tiểu tử để lão phu cho ngươi biết thế nào là cái giá của ngông cuồng!

“ Hỏa Lang Quán Nhật”

Theo động tác vung gậy hỏa lang đang gầm rống vang trời kia đạp không lao thẳng về Dịch Thiên,mối bước chạy cảu hỏa lang trên không đều để lại một đóa hoa lửa.

Bước từng bước đến phía trước,mỗi bước đi của Dịch Thiên vững vàng như núi thái sơn,theo mỗi bước đi của Dịch Thiên đôi con ngươi màu đen láy bỗng chốc chuyển thành màu hoàng kim chói lòa.Bên ngoài cơ thể Dịch dần xuất hiện một tầng hào quang hoàng kim rực rỡ.

Trông Dịch Thiên lúc này cứ như một vị la hán thần tiên giáng thế vậy!

Bọn người Như ý,Vương Dũng,Như Nguyệt,Mạc Vĩnh.....lúc này đây đều ngơ ngác bọn đây là lần đầu tiên thấy Dịch Thiên sử dụng chiêu thức này,toàn trường bỗng trờ nên im lặng.Chỉ còn tiếng gào rống của hỏa lang đang điên cuồng lao đến.

Ầm....

Va chạm xảy ra,mọi chuyện diễn ra quá nhanh không ai hay biết cái gì,khói mù dày đặc.Huỳnh Viên cười to lão mặc dù không thấy chuyện gì xảy ra nhưng lão vẫn có thể cảm giác được Hỏa Lang của mình còn tồn tại nếu vậy chắc Dịch Thiên đã bị đánh bại.....

Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào làng khói kia!

Khi làng khói tan đi ánh mắt mọi người như muốn lòi ra,kể cả tên Huỳnh Viên kia cũng vậy.

Hiện trường chính là một đôi bàng tay to màu hoàng kim không biết xuất hiện từ lúc nào đã bắt chặt lấy hỏa lang khiến nó không thể nhúc nhích.

Đôi hoàng kim cự thủ này vô cung to lớn ngang ngửa với hỏa lang,thế nhưng nhìn đôi cự thủ này không ai dám xem thường uy lực của nó.

“Thiên Vương Thủ xuất,quỷ thần run sợ”



Đôi tay Dịch Thiên sáng chói lòa màu hoàng kim,có một điều lạ là mặc dù Dịch Thiên không cầm gì trong tay nhưng những hoạt động nhỏ nhất của ngón tay hắn thì đôi cự thủ kia cũng làm y như vậy.

Ầm.

Dịch Thiên mạnh mẽ ném hỏa lang sang một bên.Nó lăng trên mặt đất vài vòng sau đó dứng dậy gào rống đầy tức giận từ miệng nó phun ra từng đoàn hỏa diễm về phía Dịch Thiên.

Hai bàn tay che trước người,xong thủ hoàng kim cũng theo đó che trước người Dịch Thiên chặn lại toàn bộ hỏa diễm.

Trên không Huỳnh Viên vẫn ngơ ngác miệng lão ta không ngừng phát ra những âm thanh: Không thể nào! Không thể nào!

Bên dưới đám người Vương Dũng cũng bàn tán không ngớt.

“ đấy là chiêu thức gì tại sao lại lợi hại đến vậy?”

“ Thật giống một vị thần lắm a!”

“ Nhìn nó hơi giống giống chiêu gì đó nhỉ?”

“Thiên Phật thủ của La Hán Tông” – Một vị lão giả trong đám người cạnh Hoàng đế Vương Dũng buộc miệng nói ra làm toàn bộ sửng sốt thế nhưng một người khác lại phản bác lại nói :

- Trông không giống lắm,mặc dù về hình dáng cũng khá giống thể nhưng màu hoàng kim kia cùng tầng năng lượng hoàng kim trên cơ thể của tên thanh niên kia trông....không giống với những gì mô tả của Thiên Phật thủ của La Hán Tông.

Rốt cuộc đó là chiêu gì?

Dịch Thiên nhếp mép cười buôn ra một câu: Kết thúc!

Song thủ hoàng kim theo hành động của Dịch Thiên lao nhanh đến con hỏa lang liên tiếp tung ra những cú đập trời giáng.

Rống!....

Đau đớn mà kêu! Bây giờ con hỏa lang kia không khác gì một con chó gẻ bị người ta đánh.Hỏa diễm trên người nó ngày một nhạt đi.

Sắc mặt Huỳnh Viên trên kia ngày một tái nhợt,gã liên túc thôi thúc hỏa diễm bắn về phía Dịch Thiên nhằm giải nguy cho Hỏa lang,thế nhưng tốc dộ Dịch Thiên quả thực quá nhanh,hắn vừa tránh né vừa ra chiêu với hỏa lang ,hầu hết hỏa diễm không thể nào động đến mép áo của hắn!

“ Chết đi”

Dịch Thiên hô to một tiếng song thủ hoàng kim phát ra quang mang mạnh mẽ đập mạnh con Hỏa lang vào đất.

“Ầm...”- Một tiếng nổ lớn vang lên, hỏa lang đã hoàng toàn bị tiêu diệt.Để lại trên trường đấu là một hố sâu chừng 3 mét.

Phụt! Phụt!

Vì hỏa lang cung người tạo ra nó có tương thông cho nên khi hỏa lang bị diệt Huỳnh Viên cũng theo đó phun ra hai bụng máu,ánh mắt mang theo vẻ không tin tưởng nhìn về vết tích Hỏa lang bị diệt.Suốt cuộc đời tu luyện láo ta chính là nhờ chiêu này mà thành danh thế nhưng chỉ trong một đêm cái thanh danh ấy đã mất đi dưới tay của một thanh niên tuổi đời còn rất trẻ.

Bùng!

Không biết từ lúc nào trên đầu của huỳnh Viên xuất hiện một cự thủ hoàng kim,cự thủ đó đánh mạnh vào người lão khiến lão vô lực rơi xuống đất.

Phụt!

Lão lại một lần nữa phun ra một bụng máu lớn,tối nay thực sự nhục nhã,một lão bối lại đi thua một tên thanh niên còn rất trẻ.

Dịch Thiên bước từng bước đến bên cạnh, nói: Ngươi thua rồi!

Ánh mắt toàn bộ mọi người bên ngoài đều sửng sốt cho tràng cảnh vừa rồi,thực lực Dịch Thiên thực sự quá mức đáng sợ,mỗi cú đánh đều kém theo sự bá đạo hiếm thấy,chiêu thức như thiên Vương hàng lâm uy mảnh cái thế.



Dịch Thiên xoay người sang nhìn Vương Dũng, hắn hô lớn:

- Hoàng thượng không biêt như thế có được xem là ta đã thắng chưa?

Vương Dũng thở dài một hơi gật đầu sau đó phân phó người đem Huỳnh Viên vào trong trị thương.

Vương Dũng dứng khỏi ghế nói lớn: “ được rồi mọi người mau vào trong dự tiệc tiếp đi!”

Dịch Thiên bước đến gần Vương Dũng chắp tay nói:

- Xin hoàng thượng cho ta không dự tiệc lần này!

Vương Dũng liếc nhìn Dịch Thiên trong đôi mắt hiện liên chút gì đó khó hiểu.

Dịch Thiên nói tiếp:

- Xin hoàng thượng đừng hiểu lầm.Chẳng là mới vừa rồi đánh một trận trong cơ thể cảm thấy chút không khỏe nên muốn xin được cáo lui trước.

Vương Dũng cũng không làm khó hắn,dù sao đối với một cường giả thì cũng không nên quá ép buộc họ,hắn khoác tay ý bảo cứ làm theo ý ngươi.

Xoay người bước đi để đám người Công tôn gia tộc và Dịch Thiên ở lại.Như Nguyệt nhìn Dịch Thiên thật kĩ như muôn khắc sâu hình ảnh của vị thiếu niên trẻ tuổi này trong tâm trí rồi cùng với Vương Dũng quay trở lại yến tiệc.

Mọi chuyện lại trở nên bình thường như trước!

Dịch Thiên đến bên cạnh Như ý cùng Công Tôn Long nói:

- Thực sự xin lỗi lần này đã liên lụy đến gia tộc rồi.

Như Y tức giận đến bên cạnh Dịch Thiên ngón tay nhanh như điện đã để trên eo Dịch Thiên....nhéo một cái thật mạnh.

Á...Dịch Thiên la lên một tiếng hắn cũng không nghĩ được một võ giả như hắn có cơ thể cững rắn như thép lại bị một chiêu trông có vẻ bình thường này của Như Ý làm cho đau đớn.

Công Tôn Long ở một bên cười nói:

- Dịch Thiên tiểu huynh đệ à,thực ra lúc dầu đúng là ta có trách ngươi thật ,thế nhưng sau khi thấy ngươi thể hiện uy lực đánh bại tên pháp sư kia thì ta lại cảm thấy quen ngươi thật may mắn.

Trong câu nói của Công Tôn Long chứa đầy sương mù,ngay cả Dịch Thiên cũng không hiểu.Hắn thực sự không biết một chuyện sau khi Dịch Thiên đánh bại vị pháp sư kia thì trong ánh mắt của Vương Dũng đã có sự thay đổi nhỏ,mà sự thay đỏi này chắc cũng chỉ có những kẻ chuyên kinh doanh lâu năm như Công Tôn Long mới nhận ra được.Hoàng Thượng đã bắt đầu để ý đến Dịch Thiên điều này tất có lợi cho Công Tôn gia tộc sau này.

Dịch Thiên xoay người sang cười nhìn Mạc Vĩnh:

- Mạc Vĩnh đại ca,lần này thực sự phiền đến huynh rồi.

Mạc Vĩnh quơ tay nói:

- Ta có làm gì được cho ngươi đâu chứ,toàn dựa vào thực lực của ngươi mà thôi,sau này nếu có cơ hội cùng ta quyết chiến một trận nữa nhé!

Dịch Thiên nói:

- Các vị mau đi dự tiệc đi ta sẽ về trước.

Dịch thiên cười gật đầu sau đó cùng một vị thái giám đi trước dẫn đường ra khỏi cung.

Tại trên một mái nhà cao tầng nào đó trong Hoàng cung một bóng đen đáng khoang tay nhìn bóng dáng Dịch Thiên đang rời hoàng cung miệng lẩm bẩm: “ Võ giả khà...khà....Còn rất trẻ.....”

“ Vù..Vù...”Một ngọn gió đêm thanh mát bất ngờ thổi qua thổi bay phấp phới y phục của bóng đen kia,sau đó bóng đen kia cứ như không khí dần tan vào trong hư vô.......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ma Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook