Chương 732: Con khốn chết tiệt
Hắc Long
27/07/2024
Chương 732: Con khốn chết tiệt
- Đi thôi!!!
Khác hẳn với vẻ ung dung ban nãy, Leila sốt sắng thúc ngựa. Con ngựa trắng dong dỏng cao cất vó phi như bay trên mặt đất, 2 chiếc đuôi phất phơ như đôi cánh. Quang cũng giật mình thúc con ngựa béo lùn của mình đuổi theo.
- Sao vậy? Tôi tưởng nơi đây là nhà của cô? Cô sợ gì chứ?
- Tôi không sợ cho tôi, tôi sợ cho anh thôi.
Nói rồi, Leila cởi chiếc áo choàng sau lưng, để lộ ra đôi cánh bướm màu tím hư ảo xòe rộng. Đôi cánh vỗ 1 lần, rũ ra muôn vàn bụi phấn lập lòe lan tỏa ra xung quanh. Nơi vòng bụi phấn này quét qua, đâu đó lại nháy lên 1 vùng rực sáng.
Những đốm sáng ấy bay lên, ngưng tụ về 1 điểm xa xa phía trước, Leila cũng giục ngựa chạy về phía ấy. Gần tới nơi, điểm sáng ấy lại tản ra, ngưng tụ tại 1 nơi chốn khác, Leila lại phóng về nơi đó.
Quang khó khăn đuổi theo. Con ngựa béo chạy không hề chậm hơn con ngựa cao, nhưng hắn vốn không phải kị binh chuyên nghiệp, chỉ là có qua đào tạo cưỡi ngựa mà thôi, thông thường đều chạy xe máy hoặc lái ô tô, so với 1 Tiên 1 ngựa nhịp nhàng như đang bay lượn thoát tục phía trước, thật cục mịch quê mùa.
- Cái gì vậy? - Hắn hỏi.
- Forest Fairies. Tiên Rừng. Các chị em họ gần của chúng tôi. Họ đang dẫn đường cho chúng ta.
Vừa đuổi kịp Leila, Quang đã phóng Nhãn lực nhìn về phía các đốm sáng. Quả thực, khi nhìn kĩ, họ là những sinh vật nhỏ bé, có cấu trúc cơ thể không khác lắm với con người hoặc Người Bướm, và có đôi cánh vàng rực phía sau lưng.
Forest Fairies, hắn đã từng đọc qua ở đâu nhỉ? Chủ yếu là trong các câu chuyện cổ tích xứ Cận Tây chứ? Họ thật sự tồn tại sao? Cũng là 1 loài có linh trí sao? Theo như hắn biết, chỉ có 8 chủng loài có trí tuệ trên thế giới này. Nếu như lời Leila nói, vậy họ cũng được tính là 1 biến chủng của Người Bướm sao?
- Dẫn đường? Khỏi cái gì? - Gạt đi những thắc mắc trong đầu, Quang quan tâm tới vấn đề khẩn thiết hiện tại. Thái độ của Leila cũng khiến hắn không thể không sốt ruột.
- Khỏi bãi săn. Lũ chết tiệt đó lại mở rộng bãi săn 1 cách bừa bãi rồi.
Graàooooo!!!!! Grừuuuuuu!!!!
Không cần Quang phải hỏi “lũ chết tiệt” đó là ai, hay “bãi săn” là thế nào, tiếng gầm gào cùng với tiếng cây lá xào xạc phía sau đã vang tới. Có gì đó đang đạp lên thân cây, lao tới đây với tốc độ còn nhanh hơn ngựa chạy.
Sát khí hung bạo và hoang dã ùa tới.
Quang chẳng cần ngoảnh đầu lại nhìn, hắn bật người giẫm lên lưng ngựa, nhảy ngược lên không, khẽ lắc vai đưa chiếc hòm Oath của mình ra che chắn cơ thể.
Kíttttttttt!!!!!!!!!
Tiếng vật gì đó cào lên bề mặt kim loại của Oath nghe rợn đến tận xương tủy.
Quang bị đẩy bật về phía sau, hắn xoay người giữa không trung, cắm Oath xuống mặt đất, rồi mới dùng chân đáp lên nó, nửa quỳ nửa ngồi quan sát đối thủ.
Vừa mới nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất là 1 sinh vật to lớn, ít nhất phải cao tới 2 mét rưỡi, dưới lớp lông lá màu vàng xám là cuồn cuộn cơ bắp. Bàn tay phải chìa ra 5 chiếc vuốt sắc nhọn như đao kiếm, bàn tay trái còn đang cầm 1 chiếc đầu người còn rỉ máu.
“Nó” mang gương mặt của 1 con sư tử, hằn những vết sẹo lồi chằng chịt, trên khuôn miệng rõ ràng đang mở rộng 1 nụ cười, chìa ra chiếc răng nanh vẫn còn nhuốm máu.
- Leila, mày mang cả 1 Cường giả loài người vào trong rừng ư?
Đôi mắt “nó” long lên sòng sọc, lắc lư chiếc bờm xù dài tới lưng, mở miệng cất lên giọng nói ồm ồm khàn khàn mang theo âm điệu như tiếng gằn.
“Ngôn Ngữ?”. Quang thầm nghĩ. Loài sinh vật gần với “thứ” này nhất có trí tuệ mà hắn nghĩ tới, chỉ có thể là Người Sói. Hắn chưa từng thấy 1 Người Sói nào mang hình dạng của Sư Tử. Không phải ngẫu nhiên người ta gọi chúng là Người Sói chứ không phải Người Sư Tử.
À, ra vậy. Giờ thì kiến thức Sinh học đã giúp hắn hiểu ra vấn đề. Dị tộc từ lâu đã không chỉ có 7 chủng loài như nhân loại vẫn thường nghĩ. Đây cũng không phải bí mật được che giấu gì quá cẩn mật, chỉ là nhân loại lâu nay đã quá bận rộn với đồng loại của mình, chẳng mấy ai thực sự bỏ thời gian đi tò mò về những loài dị tộc “hạ đẳng” bại trận đang trốn chui trốn nhủi trong rừng sâu nữa. Số lượng sách của nhân loại nghiên cứu về các dị tộc đúng là có được xuất bản, nhưng quá ít ỏi.
Đặc biệt là các dị tộc sinh sống trong Ocellote, 1 vùng đất biệt lập và bài xích nhân loại, hiểu biết của con người về hệ sinh thái nơi đây có vẻ đã ngưng trệ từ lâu.
“Áp lực tiến hóa”, trong khoảnh khắc ngắn ngủn, Quang đã kịp nghĩ tới khái niệm này. Bản chất của sự tiến hóa là sự đột biến của các gene trong DNA. Trong môi trường tiến hóa tự nhiên, trung bình cần tới khoảng 10 nghìn năm để xuất hiện sự biến dị đủ để phân loài, khoảng thời gian này còn dài hơn cả quãng thời gian mà Khuyết Hầu cùng với Ngôn Ngữ xuất hiện, tức là trước cả khi nhân loại có trí tuệ để quan sát các biến dị. Con số này đơn giản chỉ là dựa vào quan sát và tính toán đối với các loài không có trí tuệ, những cư dân của địa cầu đã sinh sống từ trước cả khi loài người có mặt.
Nhưng sau chiến thắng của Nhân loại 3000 năm về trước, các Dị tộc đã bị xua đuổi và phải chui rúc trong các khu vực sống hạn hẹp, tại nơi đây áp lực cạnh tranh và sinh tồn đã tăng lên đến mức khủng khiếp. Áp lực sinh tồn dẫn tới áp lực tiến hóa. Các biến dị được thử thách bởi chọn lọc tự nhiên với cường độ và mật độ cao hơn. Trong 1 quãng thời gian chỉ 3000 năm đấu tranh sinh tồn, các Dị tộc đã sản sinh các chi nhánh biến chủng.
Đối với Người Bướm, hắn đã trông thấy các Forest Fairy. Kẻ đang đứng trước mặt hắn, hẳn cũng là 1 biến chủng của Người Sói.
- Đừng làm loạn, Kar’gan. - Leila quay ngựa, cất tiếng, giọng cô vút cao hơn bình thường, tỏ rõ sự cao ngạo và tôn quý - Hắn là khách của Nữ Hoàng. Đừng có sinh sự, và ta sẽ bỏ qua việc ngươi phớt lờ lệnh của Nữ Hoàng mà mở rộng bãi săn ra khỏi vùng bình nguyên, và thậm chí còn săn thịt nhân loại.
- Săn thịt nhân loại thì đã sao? - Kẻ tên Kar’gan phì mạnh bằng mũi, như đang cười. Hắn đưa chiếc đầu người trong tay lên miệng, xé 1 miếng má, giật phăng da thịt cho vào miệng nhồm nhoàm - Chúng tự ý xâm phạm lãnh thổ của ta trước. Và ta cũng đã chán ngán việc phải chui rúc trong xó xỉnh này từ lâu rồi, phải không anh em?
- Đúng vậyyyyyyyyy!!!!!!!
Tiếng hô đồng thanh cất lên, khiến Quang và Leila giật mình để ý xung quanh. Rất nhiều những kẻ hình người lai linh cẩu và báo xuất hiện, từ khi nào đã vây quanh họ.
- Xó xỉnh? - Leila vẫn không thu hồi sự cao ngạo - Ngươi đã quên nơi ngươi sống là do ai ban cho hay sao? Nếu không có Nữ Hoàng của chúng ta bảo hộ nơi này, các ngươi còn có thể sinh tồn hay sao?
- Sinh tồn? - Kar’gan gầm lên - Chui rúc như những con súc vật, là sinh tồn phải không? Phải săn những con chuột nhắt trong rừng, là sinh tồn phải không? Các ngươi nghĩ tộc Dar’tar chúng ta có thể mặc kệ lòng tự tôn để sinh tồn như vậy sao? Những con bướm ở Tiên Đô thì sung sướng rồi, các ngươi dù sao cũng là đồng loại của Elena, con mụ đó lúc nào chẳng ưu ái các ngươi? Ban phát cho chúng ta 1 mảnh bình nguyên và nghĩ rằng như vậy là ơn huệ to lớn hay sao?
- Buông thêm 1 lời bẩn thỉu nào nữa tới Nữ Hoàng, và ta sẽ cho ngươi…
- Cho ta làm sao? - Kar’gan bật cười - Ta là Kar’gan, Chúa tể của Bình nguyên Dar’tar, 1 trong Ngũ Đại Cường Giả của Ocellote. Tới giờ ta vẫn chưa xé xác lũ bướm xấc xược các ngươi, chỉ vì nể mặt con mụ Elena đó mà thôi. Nhưng giờ…
- Nhưng giờ? - Quang lên tiếng hỏi.
- Thánh Nữ mới là Đấng cứu thế đích thực của chúng ta - Kar’gan hô lớn, và đám đàn em của hắn hú lên hưởng ứng, tiếng hú vang vọng cả 1 vùng rừng. - Con mụ Elena đã nhiều lần phớt lờ lời kêu gọi của Thánh Nữ, mụ đã mất đi sự tín niệm của chúng ta từ lâu rồi.
- Lũ khốn kiếp, lũ vô ơn… - Leila tức giận - Các ngươi không biết trân trọng thánh địa Ocellote mà Mẹ Thiên nhiên đã để lại cho chúng ta sao? Các ngươi thật sự muốn gây chiến với nhân loại và đốt trụi những gì còn sót lại hay sao?
- Ta đã nói rồi, con bướm hầu cận của Elena ạ, các ngươi không hiểu được nỗi nhục nhã của bọn ta. Nơi đây mà là thánh địa ư? Chỉ là 1 bãi rác rỗng tuếch. Bãi săn thiên đường của tộc ta đã bị đốt trụi từ lâu rồi. Và giờ là lúc trả thù, là lúc đốt trụi thiên đường của lũ nhân loại. Theo Thánh Nữ, đốt trụi tất cả, xé xác tất cả, bắt đầu từ tên nhân loại đó. - Kar’gan chỉ ngón tay vào Quang, cười lớn.
“A, con nhỏ này lại gián tiếp đẩy ta vào tuyệt lộ rồi.” Quang ngao ngán nghĩ thầm. Con khốn chết tiệt mang tên Cầm Dạ Nguyệt.
- Đi thôi!!!
Khác hẳn với vẻ ung dung ban nãy, Leila sốt sắng thúc ngựa. Con ngựa trắng dong dỏng cao cất vó phi như bay trên mặt đất, 2 chiếc đuôi phất phơ như đôi cánh. Quang cũng giật mình thúc con ngựa béo lùn của mình đuổi theo.
- Sao vậy? Tôi tưởng nơi đây là nhà của cô? Cô sợ gì chứ?
- Tôi không sợ cho tôi, tôi sợ cho anh thôi.
Nói rồi, Leila cởi chiếc áo choàng sau lưng, để lộ ra đôi cánh bướm màu tím hư ảo xòe rộng. Đôi cánh vỗ 1 lần, rũ ra muôn vàn bụi phấn lập lòe lan tỏa ra xung quanh. Nơi vòng bụi phấn này quét qua, đâu đó lại nháy lên 1 vùng rực sáng.
Những đốm sáng ấy bay lên, ngưng tụ về 1 điểm xa xa phía trước, Leila cũng giục ngựa chạy về phía ấy. Gần tới nơi, điểm sáng ấy lại tản ra, ngưng tụ tại 1 nơi chốn khác, Leila lại phóng về nơi đó.
Quang khó khăn đuổi theo. Con ngựa béo chạy không hề chậm hơn con ngựa cao, nhưng hắn vốn không phải kị binh chuyên nghiệp, chỉ là có qua đào tạo cưỡi ngựa mà thôi, thông thường đều chạy xe máy hoặc lái ô tô, so với 1 Tiên 1 ngựa nhịp nhàng như đang bay lượn thoát tục phía trước, thật cục mịch quê mùa.
- Cái gì vậy? - Hắn hỏi.
- Forest Fairies. Tiên Rừng. Các chị em họ gần của chúng tôi. Họ đang dẫn đường cho chúng ta.
Vừa đuổi kịp Leila, Quang đã phóng Nhãn lực nhìn về phía các đốm sáng. Quả thực, khi nhìn kĩ, họ là những sinh vật nhỏ bé, có cấu trúc cơ thể không khác lắm với con người hoặc Người Bướm, và có đôi cánh vàng rực phía sau lưng.
Forest Fairies, hắn đã từng đọc qua ở đâu nhỉ? Chủ yếu là trong các câu chuyện cổ tích xứ Cận Tây chứ? Họ thật sự tồn tại sao? Cũng là 1 loài có linh trí sao? Theo như hắn biết, chỉ có 8 chủng loài có trí tuệ trên thế giới này. Nếu như lời Leila nói, vậy họ cũng được tính là 1 biến chủng của Người Bướm sao?
- Dẫn đường? Khỏi cái gì? - Gạt đi những thắc mắc trong đầu, Quang quan tâm tới vấn đề khẩn thiết hiện tại. Thái độ của Leila cũng khiến hắn không thể không sốt ruột.
- Khỏi bãi săn. Lũ chết tiệt đó lại mở rộng bãi săn 1 cách bừa bãi rồi.
Graàooooo!!!!! Grừuuuuuu!!!!
Không cần Quang phải hỏi “lũ chết tiệt” đó là ai, hay “bãi săn” là thế nào, tiếng gầm gào cùng với tiếng cây lá xào xạc phía sau đã vang tới. Có gì đó đang đạp lên thân cây, lao tới đây với tốc độ còn nhanh hơn ngựa chạy.
Sát khí hung bạo và hoang dã ùa tới.
Quang chẳng cần ngoảnh đầu lại nhìn, hắn bật người giẫm lên lưng ngựa, nhảy ngược lên không, khẽ lắc vai đưa chiếc hòm Oath của mình ra che chắn cơ thể.
Kíttttttttt!!!!!!!!!
Tiếng vật gì đó cào lên bề mặt kim loại của Oath nghe rợn đến tận xương tủy.
Quang bị đẩy bật về phía sau, hắn xoay người giữa không trung, cắm Oath xuống mặt đất, rồi mới dùng chân đáp lên nó, nửa quỳ nửa ngồi quan sát đối thủ.
Vừa mới nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất là 1 sinh vật to lớn, ít nhất phải cao tới 2 mét rưỡi, dưới lớp lông lá màu vàng xám là cuồn cuộn cơ bắp. Bàn tay phải chìa ra 5 chiếc vuốt sắc nhọn như đao kiếm, bàn tay trái còn đang cầm 1 chiếc đầu người còn rỉ máu.
“Nó” mang gương mặt của 1 con sư tử, hằn những vết sẹo lồi chằng chịt, trên khuôn miệng rõ ràng đang mở rộng 1 nụ cười, chìa ra chiếc răng nanh vẫn còn nhuốm máu.
- Leila, mày mang cả 1 Cường giả loài người vào trong rừng ư?
Đôi mắt “nó” long lên sòng sọc, lắc lư chiếc bờm xù dài tới lưng, mở miệng cất lên giọng nói ồm ồm khàn khàn mang theo âm điệu như tiếng gằn.
“Ngôn Ngữ?”. Quang thầm nghĩ. Loài sinh vật gần với “thứ” này nhất có trí tuệ mà hắn nghĩ tới, chỉ có thể là Người Sói. Hắn chưa từng thấy 1 Người Sói nào mang hình dạng của Sư Tử. Không phải ngẫu nhiên người ta gọi chúng là Người Sói chứ không phải Người Sư Tử.
À, ra vậy. Giờ thì kiến thức Sinh học đã giúp hắn hiểu ra vấn đề. Dị tộc từ lâu đã không chỉ có 7 chủng loài như nhân loại vẫn thường nghĩ. Đây cũng không phải bí mật được che giấu gì quá cẩn mật, chỉ là nhân loại lâu nay đã quá bận rộn với đồng loại của mình, chẳng mấy ai thực sự bỏ thời gian đi tò mò về những loài dị tộc “hạ đẳng” bại trận đang trốn chui trốn nhủi trong rừng sâu nữa. Số lượng sách của nhân loại nghiên cứu về các dị tộc đúng là có được xuất bản, nhưng quá ít ỏi.
Đặc biệt là các dị tộc sinh sống trong Ocellote, 1 vùng đất biệt lập và bài xích nhân loại, hiểu biết của con người về hệ sinh thái nơi đây có vẻ đã ngưng trệ từ lâu.
“Áp lực tiến hóa”, trong khoảnh khắc ngắn ngủn, Quang đã kịp nghĩ tới khái niệm này. Bản chất của sự tiến hóa là sự đột biến của các gene trong DNA. Trong môi trường tiến hóa tự nhiên, trung bình cần tới khoảng 10 nghìn năm để xuất hiện sự biến dị đủ để phân loài, khoảng thời gian này còn dài hơn cả quãng thời gian mà Khuyết Hầu cùng với Ngôn Ngữ xuất hiện, tức là trước cả khi nhân loại có trí tuệ để quan sát các biến dị. Con số này đơn giản chỉ là dựa vào quan sát và tính toán đối với các loài không có trí tuệ, những cư dân của địa cầu đã sinh sống từ trước cả khi loài người có mặt.
Nhưng sau chiến thắng của Nhân loại 3000 năm về trước, các Dị tộc đã bị xua đuổi và phải chui rúc trong các khu vực sống hạn hẹp, tại nơi đây áp lực cạnh tranh và sinh tồn đã tăng lên đến mức khủng khiếp. Áp lực sinh tồn dẫn tới áp lực tiến hóa. Các biến dị được thử thách bởi chọn lọc tự nhiên với cường độ và mật độ cao hơn. Trong 1 quãng thời gian chỉ 3000 năm đấu tranh sinh tồn, các Dị tộc đã sản sinh các chi nhánh biến chủng.
Đối với Người Bướm, hắn đã trông thấy các Forest Fairy. Kẻ đang đứng trước mặt hắn, hẳn cũng là 1 biến chủng của Người Sói.
- Đừng làm loạn, Kar’gan. - Leila quay ngựa, cất tiếng, giọng cô vút cao hơn bình thường, tỏ rõ sự cao ngạo và tôn quý - Hắn là khách của Nữ Hoàng. Đừng có sinh sự, và ta sẽ bỏ qua việc ngươi phớt lờ lệnh của Nữ Hoàng mà mở rộng bãi săn ra khỏi vùng bình nguyên, và thậm chí còn săn thịt nhân loại.
- Săn thịt nhân loại thì đã sao? - Kẻ tên Kar’gan phì mạnh bằng mũi, như đang cười. Hắn đưa chiếc đầu người trong tay lên miệng, xé 1 miếng má, giật phăng da thịt cho vào miệng nhồm nhoàm - Chúng tự ý xâm phạm lãnh thổ của ta trước. Và ta cũng đã chán ngán việc phải chui rúc trong xó xỉnh này từ lâu rồi, phải không anh em?
- Đúng vậyyyyyyyyy!!!!!!!
Tiếng hô đồng thanh cất lên, khiến Quang và Leila giật mình để ý xung quanh. Rất nhiều những kẻ hình người lai linh cẩu và báo xuất hiện, từ khi nào đã vây quanh họ.
- Xó xỉnh? - Leila vẫn không thu hồi sự cao ngạo - Ngươi đã quên nơi ngươi sống là do ai ban cho hay sao? Nếu không có Nữ Hoàng của chúng ta bảo hộ nơi này, các ngươi còn có thể sinh tồn hay sao?
- Sinh tồn? - Kar’gan gầm lên - Chui rúc như những con súc vật, là sinh tồn phải không? Phải săn những con chuột nhắt trong rừng, là sinh tồn phải không? Các ngươi nghĩ tộc Dar’tar chúng ta có thể mặc kệ lòng tự tôn để sinh tồn như vậy sao? Những con bướm ở Tiên Đô thì sung sướng rồi, các ngươi dù sao cũng là đồng loại của Elena, con mụ đó lúc nào chẳng ưu ái các ngươi? Ban phát cho chúng ta 1 mảnh bình nguyên và nghĩ rằng như vậy là ơn huệ to lớn hay sao?
- Buông thêm 1 lời bẩn thỉu nào nữa tới Nữ Hoàng, và ta sẽ cho ngươi…
- Cho ta làm sao? - Kar’gan bật cười - Ta là Kar’gan, Chúa tể của Bình nguyên Dar’tar, 1 trong Ngũ Đại Cường Giả của Ocellote. Tới giờ ta vẫn chưa xé xác lũ bướm xấc xược các ngươi, chỉ vì nể mặt con mụ Elena đó mà thôi. Nhưng giờ…
- Nhưng giờ? - Quang lên tiếng hỏi.
- Thánh Nữ mới là Đấng cứu thế đích thực của chúng ta - Kar’gan hô lớn, và đám đàn em của hắn hú lên hưởng ứng, tiếng hú vang vọng cả 1 vùng rừng. - Con mụ Elena đã nhiều lần phớt lờ lời kêu gọi của Thánh Nữ, mụ đã mất đi sự tín niệm của chúng ta từ lâu rồi.
- Lũ khốn kiếp, lũ vô ơn… - Leila tức giận - Các ngươi không biết trân trọng thánh địa Ocellote mà Mẹ Thiên nhiên đã để lại cho chúng ta sao? Các ngươi thật sự muốn gây chiến với nhân loại và đốt trụi những gì còn sót lại hay sao?
- Ta đã nói rồi, con bướm hầu cận của Elena ạ, các ngươi không hiểu được nỗi nhục nhã của bọn ta. Nơi đây mà là thánh địa ư? Chỉ là 1 bãi rác rỗng tuếch. Bãi săn thiên đường của tộc ta đã bị đốt trụi từ lâu rồi. Và giờ là lúc trả thù, là lúc đốt trụi thiên đường của lũ nhân loại. Theo Thánh Nữ, đốt trụi tất cả, xé xác tất cả, bắt đầu từ tên nhân loại đó. - Kar’gan chỉ ngón tay vào Quang, cười lớn.
“A, con nhỏ này lại gián tiếp đẩy ta vào tuyệt lộ rồi.” Quang ngao ngán nghĩ thầm. Con khốn chết tiệt mang tên Cầm Dạ Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.