Chương 731: Những kẻ liều mạng
Hắc Long
27/07/2024
Chương 731: Những kẻ liều mạng
Aph’rael là vùng hoang vu hẻo lánh không có nhiều điều đặc sắc, chỉ nổi tiếng với 2 thứ đặc sản duy nhất: bánh quy nướng đá muối lấy từ chân núi Bri’gg, và ngựa.
Bánh quy không khiến Quang lấy gì làm ấn tượng, hắn là người Viễn Đông, không thật sự am hiểu về bánh quy, đối với hắn bánh quy nào chả là bánh quy, giống như việc người Cận Tây không thể hiểu sự khác biệt giữa các loại gạo vậy. Chỉ có đôi chút ấn tượng khi hắn ngạc nhiên nhận ra bánh quy có vị mặn, vì ở Đại Nam bánh quy chỉ có vị ngọt mà thôi. Còn lại thì, ờm, cũng khá ngon, vậy thôi.
Leila không quá mặn mà với đồ ăn thức uống của nhân loại, nhưng ít ra cô biết thưởng thức món đặc sản này tốt hơn Quang. Cô tấm tắc khen ngợi sự tinh tế của người làm bánh, biết tận dụng tốt thời gian lên men của bột, thời gian nướng, độ giòn vừa phải khi chạm vào lưỡi, và cách cân bằng hương vị của bột mì và muối tự nhiên. Cô thưởng thức chiếc bánh như thưởng thức 1 tác phẩm nghệ thuật.
Bánh quy đối với Quang thì vậy, chứ ngựa ở Aph’rael lại khác. Va’stopol chẳng phải thị trấn sầm uất gì, nhưng trại ngựa ở đây vẫn ngạo nghễ phô bày niềm tự hào của cả Thành Bang. Trại ngựa chỉ có chưa tới 10 con, nhưng đều béo núc ních để chống chọi với thời tiết giá lạnh. Gió lạnh từ phương Bắc dù đã bị che chắn gần hết bởi bức tường thành tự nhiên Bri’gg, vẫn len lỏi tràn xuống từ phía đỉnh núi, thổi vào Va’stopol từng đợt lạnh lẽo. Ngựa béo như vậy, nhưng lại không hề yếu. Bắp chân chúng chắc nịch toàn gân và cơ. Chúng không cao lớn như giống ngựa ở miền Trung lục địa, không phải loài ngựa chạy nhanh nhất, nhưng là loại có thể tải nặng nhất, bền bỉ nhất, và có sức đề kháng tốt nhất.
Quang suýt soa tấm tắc khen ngợi hết lời. Ngựa từ thuở sơ khai của văn minh nhân loại đã là công cụ chiến tranh, là cỗ máy chiến tranh đầu tiên của con người. Đã liên quan tới chiến tranh, bất kể ai cùng huyết mạch với hắn đều cũng sẽ vô cùng hứng thú, đây đã là 1 loại bản năng di truyền khó phủ nhận.
Đặc biệt hơn nữa, trại ngựa nhỏ này lại có tới 2 con Hạ Phẩm Hung Thú, 1 con ngựa nâu có 2 bờm trắng, chia thành 2 đường rẽ đôi như mái ngôi bảnh chọe, chân hơi lùn hơn đám đồng bạn, nhưng lại chắc nịch vững chãi. Con khác lại có màu trắng toát, dong dỏng cao, phần đuôi tách làm 2, lông đuôi xòe rộng như tán quạt, không ngừng vung quẫy đầy ngạo nghễ.
Chủ trại ngựa hét giá trên trời với 2 chú bảo mã, nhưng không ngờ gặp phải thằng liều, Vương Minh Quang chẳng chút xót xa vung tiền mua đứt, thậm chí chẳng thèm mặc cả 1 câu.
Chuyến này đi tới Tiên Đô Arya, cũng chẳng bao giờ trở lại chốn này, đương nhiên họ cũng xác định rõ sẽ mua luôn ngựa từ đầu, chủ trại ngựa nhìn phương hướng họ đi, cũng không ngu dốt tới mức chỉ cho thuê.
===
Cuộc trao đổi diễn ra chóng vánh, khi mặt trời còn chưa lên quá ngọn cây, cả 2 đã thúc ngựa tới bìa rừng.
Bìa rừng Ocelotte nom bình dị hơn hắn từng tưởng tượng, chỉ là 1 khu rừng như bao khu rừng khác, là kiểu rừng hỗn hợp đặc trưng của phía Bắc Cận Tây. Khí hậu lạnh giá của phương Bắc dường như chẳng chút ảnh hưởng tới sức sống dồi dào mãnh liệt của khu rừng.
1 con đường mòn nhỏ dẫn lối vào khu rừng, và rất nhanh sau đó biến mất, chứng tỏ loài người chẳng dám tiến sâu vào nơi đây.
Leila thì lại vô cùng thoải mái cho ngựa tiến bước về phía trước. Mọi sự căng thẳng nơi đất khách đều trút bỏ ngoài cánh rừng, từng hạt phấn nhè nhẹ bay lên xung quanh cô, tỏa ra mùi hương dìu dịu cho kẻ đồng hành 1 cảm giác dễ chịu nhẹ nhõm, như phản ánh chính tâm trạng hiện tại của cô, 1 kẻ lữ thứ trở lại quê hương.
- Khu rừng này có gì đặc biệt kia chứ? Và nếu nó đáng sợ tới vậy, tại sao thị trấn Va’stopol lại tọa lạc ngay gần bìa rừng như thế?
Vừa cưỡi ngựa, Quang vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh. Kì thực hắn chẳng cảm thấy chút điềm báo nguy hiểm nào.
- Vì nơi đây còn xa mới tới “rừng Ocellote thật sự”. - Leila trả lời - Không phải nhân loại cả gan dám sinh sống gần khu rừng, thực tế họ đã bỏ chạy rất xa, nhưng họ càng lùi xa bao nhiêu, rừng lại càng phát triển tới đó. Những thị trấn như Va’stopol đã là điểm lùi cuối cùng mà niềm kiêu hãnh của nhân loại cho phép bản thân. Suy cho cùng, nếu cứ mãi chạy trốn rừng cây, thì toàn bộ Cận Tây này sẽ phủ rợp 1 màu xanh của Mẹ thiên nhiên. Hơn nữa, dù sao người dân Zen’nia cũng luôn yên tâm có 1 Chí Tôn Cường giả đứng sau bảo hộ, niềm kiêng kị của họ đối với rừng rậm Ocellote cũng chỉ có giới hạn mà thôi.
Nắng sớm chiếu xuyên qua những tán lá lưa thưa của cây rừng, chiếu xuống nền đất từng đốm trắng, soi tỏ từng chiếc lá rụng. Tiếng vó ngựa giẫm lên nền lá, tiếng chim hót líu lo đâu đó, hòa với tiếng suối róc rách không xa. Nếu Quang có chút quan tâm tới âm nhạc, hẳn hắn đã có thể mơ hồ nghe thấy giai điệu bản nhạc Mùa xuân của Edward Kaiser, bản nhạc mà hắn đã từng hợp tấu với Vương Vũ Hoành trong Trà Hội 3 năm trước, giống như bản nhạc ấy đã thu về toàn bộ thanh âm của rừng già.
- Hửm?
Đang cho ngựa dạo bước, Quang bất chợt khựng người.
- Anh khá nhanh nhạy đấy chứ? - Leila không dừng ngựa, chỉ hơi thả chậm lại đôi chút.
- Cô đã sớm nhận ra sao?
- Toàn bộ khu rừng này là nhà của tôi. Đương nhiên tôi biết các tinh linh đang thì thầm điều gì. Nhưng anh có thể nhận ra sớm như vậy, kì thực rất đáng nể đấy.
Bọn họ nói chuyện với âm lượng vừa đủ nghe, vẫn bình thản cưỡi ngựa tiếp tục cuộc hành trình. Cả 2 người đều là những kẻ bươn chải lão luyện, họ không hề nao núng trước thứ “nguy cơ” vừa phát hiện.
- Chúng là ai? - Quang hất đầu, ám chỉ tới đám người đang lén lút bám theo sau họ. Dù chúng đã vô cùng cẩn thận, vẫn chẳng qua nổi sự nhạy bén của hắn. - Vultures? Holy Knights?
- Chắc chắn không phải là người của Guild lớn. - Leila đáp - Các guild lớn không hành động 1 cách ngu xuẩn và vô vọng như vậy. Rừng Ocellote và Tiên Đô Arya có thể cũng là mục tiêu họ muốn tìm hiểu, nhưng họ sẽ tổ chức các đội nhóm đủ mạnh để thực hiện các cuộc thám hiểm có mục tiêu rõ ràng. Thường sẽ chỉ là thám thính phương viên vài chục dặm rồi trở về bình an mà thôi.
Đúng như lời Leila nói, Holy Knights hay Vultures đều thường xuyên tổ chức thăm dò rừng Ocellote, nhưng với 1 thái độ cực kì thận trọng và 1 tốc độ rùa bò. Với tiến độ ấy, ước chừng kể cả phía Tiên tộc Ocellote để mặc họ tự do khám phá, cũng cần vài trăm năm nữa may ra họ mới lần mò được tới Tiên Đô Arya.
- Chúng vô vọng tới mức phải theo đuôi chúng ta sao? - Quang hỏi. - Là do tôi sao?
- Đương nhiên! Chúng có lẽ là lũ Runner le ve cùng đường mạt lộ. Những kẻ cùng đường sẽ liều lĩnh. Nhưng không phải do anh, mà là do tôi. Việc Tiên Bướm mua ngựa để đi vào rừng Ocellote đã không phải chuyện hiếm, mấy trang trại ngựa đương nhiên cũng coi đó là kế sinh nhai. Họ cũng sẽ tiện miệng tiết lộ chuyện này ra ngoài để kiếm thêm ít tiền. Thường thường đều sẽ có những kẻ liều mạng theo đuôi các Tiên Bướm hòng tìm ra đường đến được Tiên Đô.
- Trông cô vẫn rất thoải mái nhỉ?
- Chứ sao nữa? Chúng ta chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần sau nửa ngày chúng đều sẽ lạc lối và vùi xác tại nơi đây. Chỉ là thêm chút phân bón cho Mẹ Thiên nhiên mà thôi. Nhưng… có lẽ đó sẽ là kết cục êm đẹp nhất của đám ngu xuẩn ấy. Tôi chỉ e là…
- E là sao?
Đúng lúc ấy, từ phía xa, 1 tiếng gầm rú vọng tới, tiếp theo đó là tiếng la hét thảm thiết.
- Là chuyện không vui vẻ nhất đối với chúng ta đã xảy ra rồi - Leila thất vọng lắc đầu.
Aph’rael là vùng hoang vu hẻo lánh không có nhiều điều đặc sắc, chỉ nổi tiếng với 2 thứ đặc sản duy nhất: bánh quy nướng đá muối lấy từ chân núi Bri’gg, và ngựa.
Bánh quy không khiến Quang lấy gì làm ấn tượng, hắn là người Viễn Đông, không thật sự am hiểu về bánh quy, đối với hắn bánh quy nào chả là bánh quy, giống như việc người Cận Tây không thể hiểu sự khác biệt giữa các loại gạo vậy. Chỉ có đôi chút ấn tượng khi hắn ngạc nhiên nhận ra bánh quy có vị mặn, vì ở Đại Nam bánh quy chỉ có vị ngọt mà thôi. Còn lại thì, ờm, cũng khá ngon, vậy thôi.
Leila không quá mặn mà với đồ ăn thức uống của nhân loại, nhưng ít ra cô biết thưởng thức món đặc sản này tốt hơn Quang. Cô tấm tắc khen ngợi sự tinh tế của người làm bánh, biết tận dụng tốt thời gian lên men của bột, thời gian nướng, độ giòn vừa phải khi chạm vào lưỡi, và cách cân bằng hương vị của bột mì và muối tự nhiên. Cô thưởng thức chiếc bánh như thưởng thức 1 tác phẩm nghệ thuật.
Bánh quy đối với Quang thì vậy, chứ ngựa ở Aph’rael lại khác. Va’stopol chẳng phải thị trấn sầm uất gì, nhưng trại ngựa ở đây vẫn ngạo nghễ phô bày niềm tự hào của cả Thành Bang. Trại ngựa chỉ có chưa tới 10 con, nhưng đều béo núc ních để chống chọi với thời tiết giá lạnh. Gió lạnh từ phương Bắc dù đã bị che chắn gần hết bởi bức tường thành tự nhiên Bri’gg, vẫn len lỏi tràn xuống từ phía đỉnh núi, thổi vào Va’stopol từng đợt lạnh lẽo. Ngựa béo như vậy, nhưng lại không hề yếu. Bắp chân chúng chắc nịch toàn gân và cơ. Chúng không cao lớn như giống ngựa ở miền Trung lục địa, không phải loài ngựa chạy nhanh nhất, nhưng là loại có thể tải nặng nhất, bền bỉ nhất, và có sức đề kháng tốt nhất.
Quang suýt soa tấm tắc khen ngợi hết lời. Ngựa từ thuở sơ khai của văn minh nhân loại đã là công cụ chiến tranh, là cỗ máy chiến tranh đầu tiên của con người. Đã liên quan tới chiến tranh, bất kể ai cùng huyết mạch với hắn đều cũng sẽ vô cùng hứng thú, đây đã là 1 loại bản năng di truyền khó phủ nhận.
Đặc biệt hơn nữa, trại ngựa nhỏ này lại có tới 2 con Hạ Phẩm Hung Thú, 1 con ngựa nâu có 2 bờm trắng, chia thành 2 đường rẽ đôi như mái ngôi bảnh chọe, chân hơi lùn hơn đám đồng bạn, nhưng lại chắc nịch vững chãi. Con khác lại có màu trắng toát, dong dỏng cao, phần đuôi tách làm 2, lông đuôi xòe rộng như tán quạt, không ngừng vung quẫy đầy ngạo nghễ.
Chủ trại ngựa hét giá trên trời với 2 chú bảo mã, nhưng không ngờ gặp phải thằng liều, Vương Minh Quang chẳng chút xót xa vung tiền mua đứt, thậm chí chẳng thèm mặc cả 1 câu.
Chuyến này đi tới Tiên Đô Arya, cũng chẳng bao giờ trở lại chốn này, đương nhiên họ cũng xác định rõ sẽ mua luôn ngựa từ đầu, chủ trại ngựa nhìn phương hướng họ đi, cũng không ngu dốt tới mức chỉ cho thuê.
===
Cuộc trao đổi diễn ra chóng vánh, khi mặt trời còn chưa lên quá ngọn cây, cả 2 đã thúc ngựa tới bìa rừng.
Bìa rừng Ocelotte nom bình dị hơn hắn từng tưởng tượng, chỉ là 1 khu rừng như bao khu rừng khác, là kiểu rừng hỗn hợp đặc trưng của phía Bắc Cận Tây. Khí hậu lạnh giá của phương Bắc dường như chẳng chút ảnh hưởng tới sức sống dồi dào mãnh liệt của khu rừng.
1 con đường mòn nhỏ dẫn lối vào khu rừng, và rất nhanh sau đó biến mất, chứng tỏ loài người chẳng dám tiến sâu vào nơi đây.
Leila thì lại vô cùng thoải mái cho ngựa tiến bước về phía trước. Mọi sự căng thẳng nơi đất khách đều trút bỏ ngoài cánh rừng, từng hạt phấn nhè nhẹ bay lên xung quanh cô, tỏa ra mùi hương dìu dịu cho kẻ đồng hành 1 cảm giác dễ chịu nhẹ nhõm, như phản ánh chính tâm trạng hiện tại của cô, 1 kẻ lữ thứ trở lại quê hương.
- Khu rừng này có gì đặc biệt kia chứ? Và nếu nó đáng sợ tới vậy, tại sao thị trấn Va’stopol lại tọa lạc ngay gần bìa rừng như thế?
Vừa cưỡi ngựa, Quang vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh. Kì thực hắn chẳng cảm thấy chút điềm báo nguy hiểm nào.
- Vì nơi đây còn xa mới tới “rừng Ocellote thật sự”. - Leila trả lời - Không phải nhân loại cả gan dám sinh sống gần khu rừng, thực tế họ đã bỏ chạy rất xa, nhưng họ càng lùi xa bao nhiêu, rừng lại càng phát triển tới đó. Những thị trấn như Va’stopol đã là điểm lùi cuối cùng mà niềm kiêu hãnh của nhân loại cho phép bản thân. Suy cho cùng, nếu cứ mãi chạy trốn rừng cây, thì toàn bộ Cận Tây này sẽ phủ rợp 1 màu xanh của Mẹ thiên nhiên. Hơn nữa, dù sao người dân Zen’nia cũng luôn yên tâm có 1 Chí Tôn Cường giả đứng sau bảo hộ, niềm kiêng kị của họ đối với rừng rậm Ocellote cũng chỉ có giới hạn mà thôi.
Nắng sớm chiếu xuyên qua những tán lá lưa thưa của cây rừng, chiếu xuống nền đất từng đốm trắng, soi tỏ từng chiếc lá rụng. Tiếng vó ngựa giẫm lên nền lá, tiếng chim hót líu lo đâu đó, hòa với tiếng suối róc rách không xa. Nếu Quang có chút quan tâm tới âm nhạc, hẳn hắn đã có thể mơ hồ nghe thấy giai điệu bản nhạc Mùa xuân của Edward Kaiser, bản nhạc mà hắn đã từng hợp tấu với Vương Vũ Hoành trong Trà Hội 3 năm trước, giống như bản nhạc ấy đã thu về toàn bộ thanh âm của rừng già.
- Hửm?
Đang cho ngựa dạo bước, Quang bất chợt khựng người.
- Anh khá nhanh nhạy đấy chứ? - Leila không dừng ngựa, chỉ hơi thả chậm lại đôi chút.
- Cô đã sớm nhận ra sao?
- Toàn bộ khu rừng này là nhà của tôi. Đương nhiên tôi biết các tinh linh đang thì thầm điều gì. Nhưng anh có thể nhận ra sớm như vậy, kì thực rất đáng nể đấy.
Bọn họ nói chuyện với âm lượng vừa đủ nghe, vẫn bình thản cưỡi ngựa tiếp tục cuộc hành trình. Cả 2 người đều là những kẻ bươn chải lão luyện, họ không hề nao núng trước thứ “nguy cơ” vừa phát hiện.
- Chúng là ai? - Quang hất đầu, ám chỉ tới đám người đang lén lút bám theo sau họ. Dù chúng đã vô cùng cẩn thận, vẫn chẳng qua nổi sự nhạy bén của hắn. - Vultures? Holy Knights?
- Chắc chắn không phải là người của Guild lớn. - Leila đáp - Các guild lớn không hành động 1 cách ngu xuẩn và vô vọng như vậy. Rừng Ocellote và Tiên Đô Arya có thể cũng là mục tiêu họ muốn tìm hiểu, nhưng họ sẽ tổ chức các đội nhóm đủ mạnh để thực hiện các cuộc thám hiểm có mục tiêu rõ ràng. Thường sẽ chỉ là thám thính phương viên vài chục dặm rồi trở về bình an mà thôi.
Đúng như lời Leila nói, Holy Knights hay Vultures đều thường xuyên tổ chức thăm dò rừng Ocellote, nhưng với 1 thái độ cực kì thận trọng và 1 tốc độ rùa bò. Với tiến độ ấy, ước chừng kể cả phía Tiên tộc Ocellote để mặc họ tự do khám phá, cũng cần vài trăm năm nữa may ra họ mới lần mò được tới Tiên Đô Arya.
- Chúng vô vọng tới mức phải theo đuôi chúng ta sao? - Quang hỏi. - Là do tôi sao?
- Đương nhiên! Chúng có lẽ là lũ Runner le ve cùng đường mạt lộ. Những kẻ cùng đường sẽ liều lĩnh. Nhưng không phải do anh, mà là do tôi. Việc Tiên Bướm mua ngựa để đi vào rừng Ocellote đã không phải chuyện hiếm, mấy trang trại ngựa đương nhiên cũng coi đó là kế sinh nhai. Họ cũng sẽ tiện miệng tiết lộ chuyện này ra ngoài để kiếm thêm ít tiền. Thường thường đều sẽ có những kẻ liều mạng theo đuôi các Tiên Bướm hòng tìm ra đường đến được Tiên Đô.
- Trông cô vẫn rất thoải mái nhỉ?
- Chứ sao nữa? Chúng ta chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần sau nửa ngày chúng đều sẽ lạc lối và vùi xác tại nơi đây. Chỉ là thêm chút phân bón cho Mẹ Thiên nhiên mà thôi. Nhưng… có lẽ đó sẽ là kết cục êm đẹp nhất của đám ngu xuẩn ấy. Tôi chỉ e là…
- E là sao?
Đúng lúc ấy, từ phía xa, 1 tiếng gầm rú vọng tới, tiếp theo đó là tiếng la hét thảm thiết.
- Là chuyện không vui vẻ nhất đối với chúng ta đã xảy ra rồi - Leila thất vọng lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.