Chương 723: Điều Khí
Hắc Long
27/07/2024
Chương 723: Điều Khí
Càng về trưa, Thịnh Hỏa Lâm càng tỏa ra sức nóng hầm hập. Văn khắp người mồ hôi nhễ nhại, đầu óc cũng nặng nề như bị làn hơi bao phủ, nhưng bù lại cơ thể hắn lại nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều so với tình hình ban sáng. Sau viên đá đầu tiên vô cùng vất vả, hắn dần dần tốn ít thời gian hơn với viên thứ 2, thứ 3… cho tới khi gần hết buổi sáng, trong gùi của hắn đã có chừng chục viên Thịnh Hỏa Thạch.
Chỉ là không biết chừng nào mới đủ 300 cân đá.
Văn không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Mẹ hắn dạy rằng phải nỗ lực mới có được thành công. Dù rằng hắn có thể không biết việc nhặt đắt này có giúp ích gì cho sự “thành công” của hắn. Trên thực tế, hắn cũng chẳng rõ ràng lắm thứ “thành công” mình muốn tìm kiếm là gì. Nhưng cũng giống như việc phải cố gắng tiếp thu từng kiến thức Văn học khó nuốt vậy, hắn luôn tập trung toàn bộ sức lực vào việc mình làm.
Tuy vậy, cũng tới lúc cần nghỉ ngơi. Trái ngược với thông thường, Văn lựa chọn 1 trảng đất trống để ngồi nghỉ thay vì dưới những gốc cây, vì đó là nơi tỏa nhiệt nhiều nhất. Hắn ngồi xuống khoanh chân, điều tức lại nhịp thở, và theo thói quen đã 3 năm nay, bắt đầu điều chuyển Khí chạy quanh cơ thể. Qua 3 vòng tuần hoàn Khí, đầu óc hắn dần trở nên tỉnh táo hơn, nhưng cũng đồng thời hắn cảm nhận thấy có sự khác lạ rất vi tế diễn ra trong cơ thể.
Khí hít vào là Dương, đẩy ra là Âm. 2 dòng Âm Dương ấy chính là 2 chiều vận hành của dòng Khí, tiếp nối nhau thành 1 vòng tuần hoàn. 2 chiều hướng vận hành ấy vốn được phân chia rất rạch ròi, cũng giống như động mạch và tĩnh mạch trong cơ thể. Tuy vậy, hiện tại trong cơ thể hắn đã hình thành 1 sự tổn thương, từ nơi chốn mà hắn đã mơ hồ cảm nhận được trong lúc nhặt đá, nơi Âm và Dương bị phân tách. Cũng tương tự như lỗ hổng trong van tim, khiến máu từ tâm thất và tâm nhĩ hòa vào nhau, nơi phân tách này tạo thành 1 khoảng không hút lấy Khí trong cơ thể hắn, cả Âm lẫn Dương. Lượng Khí hắn phóng thích ra ngoài lại ít hơn lượng Khí hắn hấp thụ đôi chút, và chút chênh lệch này rõ ràng đã bị giữ lại trong “nơi chốn” ấy.
Đây là những gì Văn tự cảm nhận được, và thật khó để diễn tả cho người khác hiểu được cảm giác này. Giống như những lí thuyết trong bộ môn Khí công từng nói, Khí lưu trong nội thể là thứ khái niệm chỉ có bản thân mình mới có thể cảm nhận. Có lẽ người ngoài sẽ nói, ồ chỉ là Khí bị tích tụ trong cơ thể mà thôi, tìm cách đẩy nó ra ngoài là được. Nhưng Văn hiểu rõ hơn ai hết, lượng Khí này không thể miễn cưỡng tống xuất ra ngoài, điều ấy chỉ làm cơ thể vốn đang chịu nhiều thương tổn của hắn trở nên thê thảm hơn mà thôi. Hắn đã thử vận hành lượng Khí ít ỏi này theo cách vận hành Khí công truyền thống, như cái cách hắn đã “giúp đỡ” Phạm Viết Tuệ tới mức khiến thằng này hộc cả máu mồm, nhưng không thể. Hắn không cách nào xác định vị trí vật lí rõ ràng của hố đen này, nó không nằm cụ thể ở bất cứ huyệt đạo hay cơ quan nào trong cơ thể. Nhưng nó cũng không phải chỉ là sản phẩm do não bộ hắn tưởng tượng nên. Nó không nằm bên trong nội thể, nhưng cũng không nằm bên ngoài ngoại giới.
Thứ khái niệm này khiến hắn khó chịu, như 1 người bị cụt tay, cảm thấy cánh tay ấy ngứa ngáy mà không biết là ngứa ở đâu. Hay như 1 tác phẩm nghệ thuật khiến bao nhiêu người cảm động khóc lóc, mà hắn dù có vắt óc ra suy nghĩ cũng chẳng thể lí giải nổi cái hay nằm ở đâu. Đã không ít lần Văn cảm nhận được sự khuyết thiếu ấy của bản thân mình, hoặc giả rằng tất cả mọi người xung quanh đang hùa nhau trêu đùa hắn, hoặc thực sự có những thứ người khác có thể cảm nhận được, còn hắn thì không.
Với trí tuệ của mình, không khó để Văn suy luận ra rằng nơi chốn đang khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu kia chính là thứ mà các Tiên Nhân gọi là Khởi Nguyên điểm, là nơi mà từ đó Khí sẽ tích tụ thành Đan. Tụ Đan viên mãn, quá độ Thiên Kiếp, đột phá Thiên Nhân. Vấn đề là, hắn không có cơ duyên với thứ khái niệm đó. Nó nằm ngoài thế giới vật lí nơi tồn tại những quy luật khoa học mà hắn nắm vững vô cùng, hoặc có thể sử dụng trí tuệ để suy luận và lí giải. Điểm Khởi Nguyên trong nội thể con người, căn cốt của việc tu hành đắc Đạo, lại cần tới ít nhiều trí tưởng tượng và tư duy trừu tượng, biết tiếp nhận những khái niệm siêu việt nhận thức lí trí, biết mở tâm trí mình để kết nối với thế giới tâm linh trong tiềm thức bản thân, và cần cả… niềm tin.
Tín ngưỡng, tín niệm. Niềm tin tưởng vào điều mà bản thân chưa thể chứng kiến hay lí giải.
Đây là điều mà Vương Thành Văn, cũng như tất cả những kẻ mang dòng máu của Rồng đều không thể chấp nhận. Vũ trụ trong mắt nhìn của họ, là 1 đối tượng khả kiến, có thể quan sát, thử nghiệm, phân tích, lí giải, rồi dựa vào lí giải mà đưa ra phán đoán, rồi lại dựa trên quan sát để kiểm nghiệm lại những phán đoán. Đó là bản năng lí tính mãnh liệt mà không cần 1 trường lớp hay giáo viên nào dạy dỗ, là lăng kính mặc định mà họ đã mang từ thuở lọt lòng.
Nói cách khác, thứ Văn hoàn toàn không có, là 1 lòng cầu Đạo. Chính vì thế, thứ mà tất cả Tu Tiên Giả chỉ cần tư chất không quá thấp kém đều có thể cảm nhận được, hắn lại chẳng mảy may nhận thấy, thứ ấy gọi là Đạo Tâm. Mang Đạo Tâm trong mình, mới có thể bắt đầu bước vào con đường tầm Đạo, ấy mới là Khởi Nguyên.
Vì trên lí thuyết, việc Vương Thành Văn có thể cảm nhận được điểm Khởi Nguyên trong Nội thể mà ngưng Khí thành Đan là hoàn toàn bất khả thi, nên Đường Thái Nguyên mới căn răng cắn lợi đầu tư cho hắn 1 viên Bạch Long Tinh Hạch. Dùng viên tinh hạch này làm chất xúc tác, bằng 1 phản ứng mạnh mẽ làm rối loạn dòng chảy Khí trong người hắn. Trong cơ thể Vương Thành Văn vốn luôn tồn tại dấu vết của Long Khí, chỉ là nó bị đè nén bởi sự phủ nhận trong vô thức của chính hắn, nên chẳng cách nào hiển lộ. Long Khí vốn là loại Khí ngang tàng, nhưng tùy thời cũng vô cùng ẩn nhẫn, chỉ chờ 1 cơ hội để thoát ra ngoài. Chính lượng Long Khí này đã đào thoát khỏi luồng Khí lưu thông trong cơ thể, rồi bị thu hút vào điểm Khởi Nguyên kia, cũng chính là 1 tín hiệu nhỏ nhoi để Văn có thể cảm nhận.
Vì những dấu hiệu vẫn quá nhỏ bé và mơ hồ, Văn chẳng cách nào nắm bắt. Hắn ngay lập tức chuyển hướng tiếp cận. Lượng Khí rò rỉ ra ngoài từ 2 mạch Âm Dương, hắn không để chúng bị cuốn ngay lập tức vào hố đen kia, mà dùng phương pháp vận Khí nhập môn của Trúc Sơn Phái mà vận hành quanh cơ thể, rồi mới quy tụ về nơi ấy. Trong người hắn giờ đây tồn tại đồng thời 2 vòng tuần hoàn Khí, 1 vòng lớn theo phương pháp vận Khí công của Đại Nam, 1 vòng nhỏ chỉ gồm chút tán Khí mơ hồ, vận hành theo Trúc Sơn nhập môn tâm pháp.
Cơ thể hắn dường như trở nên mát dịu theo thời gian. Hơi nóng từ Thịnh Hỏa Lâm đã không còn gay gắt như trước. Những tổn thương từ đêm qua cũng đã bớt nhức nhối đi nhiều.
Mải mê ngồi vận Khí trong trảng rừng thưa, Văn không nhận thấy 1 con rắn lớn màu đỏ như máu đang trườn trên nền lá đỏ, lá dưới thân mình nó không phát ra tiếng kêu, cũng không hề bốc hơi, mà như trở thành 1 phần của thân thể nó, đẩy nó uốn lượn tiến về phía hắn.
Càng về trưa, Thịnh Hỏa Lâm càng tỏa ra sức nóng hầm hập. Văn khắp người mồ hôi nhễ nhại, đầu óc cũng nặng nề như bị làn hơi bao phủ, nhưng bù lại cơ thể hắn lại nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều so với tình hình ban sáng. Sau viên đá đầu tiên vô cùng vất vả, hắn dần dần tốn ít thời gian hơn với viên thứ 2, thứ 3… cho tới khi gần hết buổi sáng, trong gùi của hắn đã có chừng chục viên Thịnh Hỏa Thạch.
Chỉ là không biết chừng nào mới đủ 300 cân đá.
Văn không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Mẹ hắn dạy rằng phải nỗ lực mới có được thành công. Dù rằng hắn có thể không biết việc nhặt đắt này có giúp ích gì cho sự “thành công” của hắn. Trên thực tế, hắn cũng chẳng rõ ràng lắm thứ “thành công” mình muốn tìm kiếm là gì. Nhưng cũng giống như việc phải cố gắng tiếp thu từng kiến thức Văn học khó nuốt vậy, hắn luôn tập trung toàn bộ sức lực vào việc mình làm.
Tuy vậy, cũng tới lúc cần nghỉ ngơi. Trái ngược với thông thường, Văn lựa chọn 1 trảng đất trống để ngồi nghỉ thay vì dưới những gốc cây, vì đó là nơi tỏa nhiệt nhiều nhất. Hắn ngồi xuống khoanh chân, điều tức lại nhịp thở, và theo thói quen đã 3 năm nay, bắt đầu điều chuyển Khí chạy quanh cơ thể. Qua 3 vòng tuần hoàn Khí, đầu óc hắn dần trở nên tỉnh táo hơn, nhưng cũng đồng thời hắn cảm nhận thấy có sự khác lạ rất vi tế diễn ra trong cơ thể.
Khí hít vào là Dương, đẩy ra là Âm. 2 dòng Âm Dương ấy chính là 2 chiều vận hành của dòng Khí, tiếp nối nhau thành 1 vòng tuần hoàn. 2 chiều hướng vận hành ấy vốn được phân chia rất rạch ròi, cũng giống như động mạch và tĩnh mạch trong cơ thể. Tuy vậy, hiện tại trong cơ thể hắn đã hình thành 1 sự tổn thương, từ nơi chốn mà hắn đã mơ hồ cảm nhận được trong lúc nhặt đá, nơi Âm và Dương bị phân tách. Cũng tương tự như lỗ hổng trong van tim, khiến máu từ tâm thất và tâm nhĩ hòa vào nhau, nơi phân tách này tạo thành 1 khoảng không hút lấy Khí trong cơ thể hắn, cả Âm lẫn Dương. Lượng Khí hắn phóng thích ra ngoài lại ít hơn lượng Khí hắn hấp thụ đôi chút, và chút chênh lệch này rõ ràng đã bị giữ lại trong “nơi chốn” ấy.
Đây là những gì Văn tự cảm nhận được, và thật khó để diễn tả cho người khác hiểu được cảm giác này. Giống như những lí thuyết trong bộ môn Khí công từng nói, Khí lưu trong nội thể là thứ khái niệm chỉ có bản thân mình mới có thể cảm nhận. Có lẽ người ngoài sẽ nói, ồ chỉ là Khí bị tích tụ trong cơ thể mà thôi, tìm cách đẩy nó ra ngoài là được. Nhưng Văn hiểu rõ hơn ai hết, lượng Khí này không thể miễn cưỡng tống xuất ra ngoài, điều ấy chỉ làm cơ thể vốn đang chịu nhiều thương tổn của hắn trở nên thê thảm hơn mà thôi. Hắn đã thử vận hành lượng Khí ít ỏi này theo cách vận hành Khí công truyền thống, như cái cách hắn đã “giúp đỡ” Phạm Viết Tuệ tới mức khiến thằng này hộc cả máu mồm, nhưng không thể. Hắn không cách nào xác định vị trí vật lí rõ ràng của hố đen này, nó không nằm cụ thể ở bất cứ huyệt đạo hay cơ quan nào trong cơ thể. Nhưng nó cũng không phải chỉ là sản phẩm do não bộ hắn tưởng tượng nên. Nó không nằm bên trong nội thể, nhưng cũng không nằm bên ngoài ngoại giới.
Thứ khái niệm này khiến hắn khó chịu, như 1 người bị cụt tay, cảm thấy cánh tay ấy ngứa ngáy mà không biết là ngứa ở đâu. Hay như 1 tác phẩm nghệ thuật khiến bao nhiêu người cảm động khóc lóc, mà hắn dù có vắt óc ra suy nghĩ cũng chẳng thể lí giải nổi cái hay nằm ở đâu. Đã không ít lần Văn cảm nhận được sự khuyết thiếu ấy của bản thân mình, hoặc giả rằng tất cả mọi người xung quanh đang hùa nhau trêu đùa hắn, hoặc thực sự có những thứ người khác có thể cảm nhận được, còn hắn thì không.
Với trí tuệ của mình, không khó để Văn suy luận ra rằng nơi chốn đang khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu kia chính là thứ mà các Tiên Nhân gọi là Khởi Nguyên điểm, là nơi mà từ đó Khí sẽ tích tụ thành Đan. Tụ Đan viên mãn, quá độ Thiên Kiếp, đột phá Thiên Nhân. Vấn đề là, hắn không có cơ duyên với thứ khái niệm đó. Nó nằm ngoài thế giới vật lí nơi tồn tại những quy luật khoa học mà hắn nắm vững vô cùng, hoặc có thể sử dụng trí tuệ để suy luận và lí giải. Điểm Khởi Nguyên trong nội thể con người, căn cốt của việc tu hành đắc Đạo, lại cần tới ít nhiều trí tưởng tượng và tư duy trừu tượng, biết tiếp nhận những khái niệm siêu việt nhận thức lí trí, biết mở tâm trí mình để kết nối với thế giới tâm linh trong tiềm thức bản thân, và cần cả… niềm tin.
Tín ngưỡng, tín niệm. Niềm tin tưởng vào điều mà bản thân chưa thể chứng kiến hay lí giải.
Đây là điều mà Vương Thành Văn, cũng như tất cả những kẻ mang dòng máu của Rồng đều không thể chấp nhận. Vũ trụ trong mắt nhìn của họ, là 1 đối tượng khả kiến, có thể quan sát, thử nghiệm, phân tích, lí giải, rồi dựa vào lí giải mà đưa ra phán đoán, rồi lại dựa trên quan sát để kiểm nghiệm lại những phán đoán. Đó là bản năng lí tính mãnh liệt mà không cần 1 trường lớp hay giáo viên nào dạy dỗ, là lăng kính mặc định mà họ đã mang từ thuở lọt lòng.
Nói cách khác, thứ Văn hoàn toàn không có, là 1 lòng cầu Đạo. Chính vì thế, thứ mà tất cả Tu Tiên Giả chỉ cần tư chất không quá thấp kém đều có thể cảm nhận được, hắn lại chẳng mảy may nhận thấy, thứ ấy gọi là Đạo Tâm. Mang Đạo Tâm trong mình, mới có thể bắt đầu bước vào con đường tầm Đạo, ấy mới là Khởi Nguyên.
Vì trên lí thuyết, việc Vương Thành Văn có thể cảm nhận được điểm Khởi Nguyên trong Nội thể mà ngưng Khí thành Đan là hoàn toàn bất khả thi, nên Đường Thái Nguyên mới căn răng cắn lợi đầu tư cho hắn 1 viên Bạch Long Tinh Hạch. Dùng viên tinh hạch này làm chất xúc tác, bằng 1 phản ứng mạnh mẽ làm rối loạn dòng chảy Khí trong người hắn. Trong cơ thể Vương Thành Văn vốn luôn tồn tại dấu vết của Long Khí, chỉ là nó bị đè nén bởi sự phủ nhận trong vô thức của chính hắn, nên chẳng cách nào hiển lộ. Long Khí vốn là loại Khí ngang tàng, nhưng tùy thời cũng vô cùng ẩn nhẫn, chỉ chờ 1 cơ hội để thoát ra ngoài. Chính lượng Long Khí này đã đào thoát khỏi luồng Khí lưu thông trong cơ thể, rồi bị thu hút vào điểm Khởi Nguyên kia, cũng chính là 1 tín hiệu nhỏ nhoi để Văn có thể cảm nhận.
Vì những dấu hiệu vẫn quá nhỏ bé và mơ hồ, Văn chẳng cách nào nắm bắt. Hắn ngay lập tức chuyển hướng tiếp cận. Lượng Khí rò rỉ ra ngoài từ 2 mạch Âm Dương, hắn không để chúng bị cuốn ngay lập tức vào hố đen kia, mà dùng phương pháp vận Khí nhập môn của Trúc Sơn Phái mà vận hành quanh cơ thể, rồi mới quy tụ về nơi ấy. Trong người hắn giờ đây tồn tại đồng thời 2 vòng tuần hoàn Khí, 1 vòng lớn theo phương pháp vận Khí công của Đại Nam, 1 vòng nhỏ chỉ gồm chút tán Khí mơ hồ, vận hành theo Trúc Sơn nhập môn tâm pháp.
Cơ thể hắn dường như trở nên mát dịu theo thời gian. Hơi nóng từ Thịnh Hỏa Lâm đã không còn gay gắt như trước. Những tổn thương từ đêm qua cũng đã bớt nhức nhối đi nhiều.
Mải mê ngồi vận Khí trong trảng rừng thưa, Văn không nhận thấy 1 con rắn lớn màu đỏ như máu đang trườn trên nền lá đỏ, lá dưới thân mình nó không phát ra tiếng kêu, cũng không hề bốc hơi, mà như trở thành 1 phần của thân thể nó, đẩy nó uốn lượn tiến về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.