Chương 724: Ném đá
Hắc Long
27/07/2024
Chương 724: Ném đá
- Xèeeeeee….
Con rắn có chu vi chiều ngang áng chừng 3 mét, toàn thân vảy đỏ mờ ảo sau làn hơi nóng, như vô vàn đốm than rực cháy chạy dọc cơ thể, nhìn thoáng qua lại không khác gì Thịnh Hỏa Diệp trải đầy dưới mặt đất. Từ trên nhìn xuống, con rắn như hòa làm 1 với khu rừng, cộng với sự xây xẩm quay cuồng bởi sức nóng trong rừng, có lẽ chỉ thấy giống như Thịnh Hỏa Diệp đang chậm rãi dịch chuyển thành dòng.
Nó chậm rãi cuốn 3 vòng quanh tảng đá Văn đang ngồi, sau đó nhỏng cao cái đầu to lớn hình tam giác, với đôi mắt đỏ mở lớn, đồng tử sắc lẹm như thanh kiếm nhìn chòng chọc vào con người này, miệng mở lớn để lộ 4 nanh dài đang nhỏ ra thứ chất lỏng sôi sùng sục.
Vẫn giữ chặt mục tiêu không rời mắt, con rắn lắc lư cần cổ quan sát hắn, điệu bộ dường như có chút thăm dò.
Đúng lúc này, Văn từ từ mở mắt. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào đôi con ngươi đỏ quạch của loài Hung thú, không chút hoảng hốt hay sợ hãi. Hắn dường như đã sớm nhận thức được thứ mình sẽ nhìn thấy. Đổi lại lúc khác, hắn sớm đã giật mình nhảy bật về phía sau. Nhưng Văn vẫn ngồi yên tại chỗ, hơi ngước đầu quan sát thứ sinh vật khổng lồ có vẻ ngoài hung tợn này. 4 mắt nhìn nhau. Văn khẽ nghiêng đầu. Con rắn cũng nghiêng đầu.
Có 1 mối liên hệ vô hình giữa hắn và con rắn, giống như bản năng nguyên thủy của loài vật khi phân biệt đồng loại của mình. Con rắn gợi lên cho hắn 1 cảm giác thân thuộc, khiến hắn nhớ tới con Kiki của Lý Thanh Long năm nào.
- Tôi tên là Văn. Ông tên là gì?
Mở miệng giao tiếp với hung thú, thậm chí là xưng tên hỏi tuổi, nếu đặt trong bối cảnh bình thường, tới Văn cũng sẽ cảm thấy là ý tưởng ngờ nghệch. Chỉ là, hắn có cơ sở để tin tưởng rằng loài vật trước mắt có đầy đủ linh trí để hiểu được hắn, giống như con Kiki vậy.
Con rắn không trả lời, và có lẽ nó cũng không có Ngôn ngữ để trả lời hắn. Nhưng có vẻ nó hiểu điều hắn nói.
- Quáccccc!!!!
Đúng lúc ấy, 1 tiếng chim từ trên trời vọng xuống. Ngay lập tức, con rắn giật lùi lại, đôi đồng tử thu hẹp. Chỉ trong tích tắc, bằng 1 tốc độ nhanh nhẹn khó ngờ so với thân hình khổng lồ, nó cuộn người lao thẳng xuống nền lá đỏ.
Trên bầu trời, 1 cánh chim lớn màu đen sà xuống, che phủ cả 1 phần bầu trời trong tầm mắt Văn, cũng bằng 1 tốc độ nhanh như cắt mà đuổi theo con rắn, hiện chỉ còn là 1 dòng sông ngầm đang cuồn cuộn trong lớp lá.
Con rắn như gặp phải thiên địch, bò trườn qua khu rừng bằng 1 lộ tuyến lắt léo qua những thân cây. Con chim lớn cũng chẳng chút khó khăn, nghiêng mình lách qua khu rừng bằng những đường lượn đẹp mắt. Dù rằng việc đổi hướng bay không được linh hoạt như sự trườn bò của rắn, nhưng với ưu thế rõ rệt về tốc độ, nó vẫn bám sát không rời. Đôi cánh đen to lớn với những sợi lông vũ bàng bạc như xé toạc không trung, đánh bạt đi cả sức nóng của Thịnh Hỏa Lâm.
Sát khí lạnh lẽo từ loài thú săn mồi mới xuất hiện khiến Văn rùng mình. Hắn chẳng chút ngần ngại mà vận luồng Khí lực còn chưa hồi phục của mình, lao theo 2 loài thú ấy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, hắn đã hình thành chút giao cảm với con rắn. Hắn biết rằng nó đang gặp nguy hiểm.
Văn thi triển Bộ Pháp chạy trên nền Thịnh Hỏa Diệp. Chân hắn chạm tới đâu, lá cây bốc khói tới đó, cho tới khi tốc độ hắn tăng cao, những dấu chân của hắn còn khiến nơi đó bốc lửa cháy ngùn ngụt.
2 loài thú kia có tốc độ di chuyển rất nhanh, còn Văn lại chưa thể phát huy tốc độ chạy cao nhất của mình. Tuy vậy, hắn dường như có thể hiểu được cách di chuyển của con rắn. Dựa theo góc chuyển hướng bay của con chim, con rắn luôn lựa chọn những lộ tuyến thuận lợi nhất về mặt hình học để kéo dài khoảng cách. Hiểu được điều đó, Văn nhảy thẳng lên không, sử dụng Đạp Không Bộ đẩy mình về 1 thân cây, dùng sức đạp lên nó mà nhảy về 1 thân cây khác, cứ như vậy di chuyển chặn đầu, qua 6 lần nhảy đã trực diện nhìn thấy con chim lớn đang bay về phía hắn.
Nó là 1 loài chim gần giống đại bàng, nhưng to hơn gấp đôi, gấp ba lần. Ngoài đôi mắt sắc nhọn trên cái đầu trắng bạc, giữa trán nó còn xuất hiện thêm 3 con mắt màu đỏ quạch và con ngươi đen. Nó giương ra đôi chân lớn như bắp đùi con người, lộ ra bàn chân với 8 vuốt sắc nhọn ở mỗi bên, mỗi chiếc vuốt lại đen bóng như ngọc trai.
Thông thường, Hung thú chỉ đột biến số lượng 1 loại bộ phận, và dựa vào số lượng đột biến đó mà phân cấp. Tuy nhiên, con đại bàng này lại có tới 2 bộ phận đột biến, là loài Song Dị Chủng siêu hiếm.
- Dừng lại!
Văn quát lớn, dù nó không biết con vật có hiểu hay không. Thời gian đối diện trên không trung quá ít ỏi, trong khi vận tốc của con đại bàng quá cao, chẳng mấy chốc nó đã lách người lướt qua hắn. Văn xoay người, vươn bàn tay nắm lấy chùm lông trên lưng nó. Nhưng do con chim xé gió bay qua, đẩy về phía sau 1 luồng khí nóng của Thịnh Hỏa Lâm, trở thành 1 lớp bảo vệ tự nhiên xung quanh lông vũ nó, đẩy bật tay của Văn đi. Chụp hút 1 cú, Văn còn bị luồng khí này tác động, khiến hắn quay tròn giữa không trung.
Lộn người rơi xuống nền lá, chẳng còn quan tâm tới sức nóng của Thịnh Hỏa Diệp khiến da hắn rát bỏng, Văn lại bật người lao về phía trước. Cuộc đuổi bắt đã vào sâu trong khu rừng. Con đại bàng khổng lồ đã bắt kịp con rắn. Nó chìa 16 chiếc vuốt sắc nhọn, sà người lao xuống. 1 cú quắp từ trên trời giáng xuống, quắp thẳng vào gáy con rắn lớn, kéo nó lên không. Móng vuốt con đại bằng cắm sâu vào 1 bên hốc mắt con rắn, máu đỏ chảy xuống bốc lên những luồng hơi nóng. Con rắn đau đớn giãy giụa thét lên tiếng rít não nề, càng khiến lòng Văn quặn thắt lại.
Việc thú vật săn mồi, hay con mồi gắng sức sinh tồn, có lẽ cũng chỉ là quy luật của tự nhiên. Kể cả có sự xuất hiện của hắn hay không cũng không thay đổi được quy luật ấy, vì nó sẽ tiếp tục tái diễn, đó là cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ kéo dài qua vô tận năm tháng, đó là cuộc chiến của sự sinh tồn. Hơn ai hết, Văn là kẻ hiểu rất rõ lí lẽ ấy. Hắn là kẻ hành động bằng lí trí, và đối với lí trí, không có thành trì nào bền vững hơn những quy luật. Những kẻ lí trí là những kẻ nắm vững quy luật để vận dụng chúng, chứ không phải khờ khạo đòi phá vỡ những gì bất khả biến.
Hắn buông tay. Vì đây là quy luật. Vì chính bản thân hắn cũng đã không đủ sức lực để tác động vào kết quả này.Dù hắn có chút buồn mơ hồ mà lí trí của hắn cũng chưa thể lí giải cặn kẽ, nhưng hắn đủ tỉnh táo để chấp nhận sự thật.
Ấy là nếu hắn là Vương Thành Văn của 2 ngày trước.
Từ khoảnh khắc bước vào trong ảo ảnh của Bạch Long Tinh Hạch, đã có thứ gì đó nhen nhóm trỗi dậy trong sâu thẳm con người hắn. 1 giọng nói đã ngủ yên nhiều năm, 1 giọng thì thầm vẫn tỉ tê những lời xúi bẩy trong những giấc mơ sâu thẳm nhất, 1 sự điên cuồng vẫn luôn bị lí trí mãnh liệt kìm hãm.
“Ngươi hài lòng với những quy luật sao? Không! Việc của ngươi là phá hủy chúng”
Vòng tuần hoàn nhỏ bên trong Nội thể hắn bỗng cuồn cuộn chảy. Luồng Khí mà nó điều phối có lẽ quá ít ỏi, nhưng lượng ít ỏi ấy lại đang vận hành với tốc độ chóng mặt, theo quy trình trong Trúc Sơn Tâm Pháp, cuối cùng ngưng tụ lại nơi lòng bàn tay.
Văn nhặt lấy 1 viên Thịnh Hỏa Thạch. Hắn chẳng còn cảm nhận chút sức nóng nào, ngược lại, còn thấy nó lạnh ngắt như 1 viên đá cuội. Hắn căng người lấy đà, khiến toàn bộ cơ thể như chia thành 2 nửa, 1 nửa hướng thẳng về phía trước nhắm tới đích đến, nửa còn lại là cánh tay kéo hòn đá về phía sau. Hòn đá khi này bị 2 phương hướng ấy giằng kéo, như mũi tên đã căng dây. Hắn vặn người, như thả xích cho cánh tay mình, ném thẳng hòn đá về phía trước. 1 luồng Khí hung bạo từ nơi giao thoa của 2 nửa Âm Dương ấy được giải phóng ra ngoài, như vòi rồng lốc xoáy, kéo theo hòn đá giờ bốc cháy như 1 viên thiên thạch. Viên đá ấy vun vút lao qua không khí, xuyên phá lớp khí phòng ngự của con đại bàng, chẳng hề giảm tốc mà xuyên qua lớp lông dày.
1 tiếng hót kinh hoàng vang ra khắp 4 phương 8 hướng. Sau đó, bộ lông vũ khổng lồ ấy rừng rực bốc cháy, chầm chậm rơi xuống.
- Xèeeeeee….
Con rắn có chu vi chiều ngang áng chừng 3 mét, toàn thân vảy đỏ mờ ảo sau làn hơi nóng, như vô vàn đốm than rực cháy chạy dọc cơ thể, nhìn thoáng qua lại không khác gì Thịnh Hỏa Diệp trải đầy dưới mặt đất. Từ trên nhìn xuống, con rắn như hòa làm 1 với khu rừng, cộng với sự xây xẩm quay cuồng bởi sức nóng trong rừng, có lẽ chỉ thấy giống như Thịnh Hỏa Diệp đang chậm rãi dịch chuyển thành dòng.
Nó chậm rãi cuốn 3 vòng quanh tảng đá Văn đang ngồi, sau đó nhỏng cao cái đầu to lớn hình tam giác, với đôi mắt đỏ mở lớn, đồng tử sắc lẹm như thanh kiếm nhìn chòng chọc vào con người này, miệng mở lớn để lộ 4 nanh dài đang nhỏ ra thứ chất lỏng sôi sùng sục.
Vẫn giữ chặt mục tiêu không rời mắt, con rắn lắc lư cần cổ quan sát hắn, điệu bộ dường như có chút thăm dò.
Đúng lúc này, Văn từ từ mở mắt. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào đôi con ngươi đỏ quạch của loài Hung thú, không chút hoảng hốt hay sợ hãi. Hắn dường như đã sớm nhận thức được thứ mình sẽ nhìn thấy. Đổi lại lúc khác, hắn sớm đã giật mình nhảy bật về phía sau. Nhưng Văn vẫn ngồi yên tại chỗ, hơi ngước đầu quan sát thứ sinh vật khổng lồ có vẻ ngoài hung tợn này. 4 mắt nhìn nhau. Văn khẽ nghiêng đầu. Con rắn cũng nghiêng đầu.
Có 1 mối liên hệ vô hình giữa hắn và con rắn, giống như bản năng nguyên thủy của loài vật khi phân biệt đồng loại của mình. Con rắn gợi lên cho hắn 1 cảm giác thân thuộc, khiến hắn nhớ tới con Kiki của Lý Thanh Long năm nào.
- Tôi tên là Văn. Ông tên là gì?
Mở miệng giao tiếp với hung thú, thậm chí là xưng tên hỏi tuổi, nếu đặt trong bối cảnh bình thường, tới Văn cũng sẽ cảm thấy là ý tưởng ngờ nghệch. Chỉ là, hắn có cơ sở để tin tưởng rằng loài vật trước mắt có đầy đủ linh trí để hiểu được hắn, giống như con Kiki vậy.
Con rắn không trả lời, và có lẽ nó cũng không có Ngôn ngữ để trả lời hắn. Nhưng có vẻ nó hiểu điều hắn nói.
- Quáccccc!!!!
Đúng lúc ấy, 1 tiếng chim từ trên trời vọng xuống. Ngay lập tức, con rắn giật lùi lại, đôi đồng tử thu hẹp. Chỉ trong tích tắc, bằng 1 tốc độ nhanh nhẹn khó ngờ so với thân hình khổng lồ, nó cuộn người lao thẳng xuống nền lá đỏ.
Trên bầu trời, 1 cánh chim lớn màu đen sà xuống, che phủ cả 1 phần bầu trời trong tầm mắt Văn, cũng bằng 1 tốc độ nhanh như cắt mà đuổi theo con rắn, hiện chỉ còn là 1 dòng sông ngầm đang cuồn cuộn trong lớp lá.
Con rắn như gặp phải thiên địch, bò trườn qua khu rừng bằng 1 lộ tuyến lắt léo qua những thân cây. Con chim lớn cũng chẳng chút khó khăn, nghiêng mình lách qua khu rừng bằng những đường lượn đẹp mắt. Dù rằng việc đổi hướng bay không được linh hoạt như sự trườn bò của rắn, nhưng với ưu thế rõ rệt về tốc độ, nó vẫn bám sát không rời. Đôi cánh đen to lớn với những sợi lông vũ bàng bạc như xé toạc không trung, đánh bạt đi cả sức nóng của Thịnh Hỏa Lâm.
Sát khí lạnh lẽo từ loài thú săn mồi mới xuất hiện khiến Văn rùng mình. Hắn chẳng chút ngần ngại mà vận luồng Khí lực còn chưa hồi phục của mình, lao theo 2 loài thú ấy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi kia, hắn đã hình thành chút giao cảm với con rắn. Hắn biết rằng nó đang gặp nguy hiểm.
Văn thi triển Bộ Pháp chạy trên nền Thịnh Hỏa Diệp. Chân hắn chạm tới đâu, lá cây bốc khói tới đó, cho tới khi tốc độ hắn tăng cao, những dấu chân của hắn còn khiến nơi đó bốc lửa cháy ngùn ngụt.
2 loài thú kia có tốc độ di chuyển rất nhanh, còn Văn lại chưa thể phát huy tốc độ chạy cao nhất của mình. Tuy vậy, hắn dường như có thể hiểu được cách di chuyển của con rắn. Dựa theo góc chuyển hướng bay của con chim, con rắn luôn lựa chọn những lộ tuyến thuận lợi nhất về mặt hình học để kéo dài khoảng cách. Hiểu được điều đó, Văn nhảy thẳng lên không, sử dụng Đạp Không Bộ đẩy mình về 1 thân cây, dùng sức đạp lên nó mà nhảy về 1 thân cây khác, cứ như vậy di chuyển chặn đầu, qua 6 lần nhảy đã trực diện nhìn thấy con chim lớn đang bay về phía hắn.
Nó là 1 loài chim gần giống đại bàng, nhưng to hơn gấp đôi, gấp ba lần. Ngoài đôi mắt sắc nhọn trên cái đầu trắng bạc, giữa trán nó còn xuất hiện thêm 3 con mắt màu đỏ quạch và con ngươi đen. Nó giương ra đôi chân lớn như bắp đùi con người, lộ ra bàn chân với 8 vuốt sắc nhọn ở mỗi bên, mỗi chiếc vuốt lại đen bóng như ngọc trai.
Thông thường, Hung thú chỉ đột biến số lượng 1 loại bộ phận, và dựa vào số lượng đột biến đó mà phân cấp. Tuy nhiên, con đại bàng này lại có tới 2 bộ phận đột biến, là loài Song Dị Chủng siêu hiếm.
- Dừng lại!
Văn quát lớn, dù nó không biết con vật có hiểu hay không. Thời gian đối diện trên không trung quá ít ỏi, trong khi vận tốc của con đại bàng quá cao, chẳng mấy chốc nó đã lách người lướt qua hắn. Văn xoay người, vươn bàn tay nắm lấy chùm lông trên lưng nó. Nhưng do con chim xé gió bay qua, đẩy về phía sau 1 luồng khí nóng của Thịnh Hỏa Lâm, trở thành 1 lớp bảo vệ tự nhiên xung quanh lông vũ nó, đẩy bật tay của Văn đi. Chụp hút 1 cú, Văn còn bị luồng khí này tác động, khiến hắn quay tròn giữa không trung.
Lộn người rơi xuống nền lá, chẳng còn quan tâm tới sức nóng của Thịnh Hỏa Diệp khiến da hắn rát bỏng, Văn lại bật người lao về phía trước. Cuộc đuổi bắt đã vào sâu trong khu rừng. Con đại bàng khổng lồ đã bắt kịp con rắn. Nó chìa 16 chiếc vuốt sắc nhọn, sà người lao xuống. 1 cú quắp từ trên trời giáng xuống, quắp thẳng vào gáy con rắn lớn, kéo nó lên không. Móng vuốt con đại bằng cắm sâu vào 1 bên hốc mắt con rắn, máu đỏ chảy xuống bốc lên những luồng hơi nóng. Con rắn đau đớn giãy giụa thét lên tiếng rít não nề, càng khiến lòng Văn quặn thắt lại.
Việc thú vật săn mồi, hay con mồi gắng sức sinh tồn, có lẽ cũng chỉ là quy luật của tự nhiên. Kể cả có sự xuất hiện của hắn hay không cũng không thay đổi được quy luật ấy, vì nó sẽ tiếp tục tái diễn, đó là cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ kéo dài qua vô tận năm tháng, đó là cuộc chiến của sự sinh tồn. Hơn ai hết, Văn là kẻ hiểu rất rõ lí lẽ ấy. Hắn là kẻ hành động bằng lí trí, và đối với lí trí, không có thành trì nào bền vững hơn những quy luật. Những kẻ lí trí là những kẻ nắm vững quy luật để vận dụng chúng, chứ không phải khờ khạo đòi phá vỡ những gì bất khả biến.
Hắn buông tay. Vì đây là quy luật. Vì chính bản thân hắn cũng đã không đủ sức lực để tác động vào kết quả này.Dù hắn có chút buồn mơ hồ mà lí trí của hắn cũng chưa thể lí giải cặn kẽ, nhưng hắn đủ tỉnh táo để chấp nhận sự thật.
Ấy là nếu hắn là Vương Thành Văn của 2 ngày trước.
Từ khoảnh khắc bước vào trong ảo ảnh của Bạch Long Tinh Hạch, đã có thứ gì đó nhen nhóm trỗi dậy trong sâu thẳm con người hắn. 1 giọng nói đã ngủ yên nhiều năm, 1 giọng thì thầm vẫn tỉ tê những lời xúi bẩy trong những giấc mơ sâu thẳm nhất, 1 sự điên cuồng vẫn luôn bị lí trí mãnh liệt kìm hãm.
“Ngươi hài lòng với những quy luật sao? Không! Việc của ngươi là phá hủy chúng”
Vòng tuần hoàn nhỏ bên trong Nội thể hắn bỗng cuồn cuộn chảy. Luồng Khí mà nó điều phối có lẽ quá ít ỏi, nhưng lượng ít ỏi ấy lại đang vận hành với tốc độ chóng mặt, theo quy trình trong Trúc Sơn Tâm Pháp, cuối cùng ngưng tụ lại nơi lòng bàn tay.
Văn nhặt lấy 1 viên Thịnh Hỏa Thạch. Hắn chẳng còn cảm nhận chút sức nóng nào, ngược lại, còn thấy nó lạnh ngắt như 1 viên đá cuội. Hắn căng người lấy đà, khiến toàn bộ cơ thể như chia thành 2 nửa, 1 nửa hướng thẳng về phía trước nhắm tới đích đến, nửa còn lại là cánh tay kéo hòn đá về phía sau. Hòn đá khi này bị 2 phương hướng ấy giằng kéo, như mũi tên đã căng dây. Hắn vặn người, như thả xích cho cánh tay mình, ném thẳng hòn đá về phía trước. 1 luồng Khí hung bạo từ nơi giao thoa của 2 nửa Âm Dương ấy được giải phóng ra ngoài, như vòi rồng lốc xoáy, kéo theo hòn đá giờ bốc cháy như 1 viên thiên thạch. Viên đá ấy vun vút lao qua không khí, xuyên phá lớp khí phòng ngự của con đại bàng, chẳng hề giảm tốc mà xuyên qua lớp lông dày.
1 tiếng hót kinh hoàng vang ra khắp 4 phương 8 hướng. Sau đó, bộ lông vũ khổng lồ ấy rừng rực bốc cháy, chầm chậm rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.