Chương 763: Ông già họ Phạm
Hắc Long
27/07/2024
Chương 763: Ông già họ Phạm
(Tham gia group official của Thiên Mệnh Khả Biến để giao lưu tác giả, thảo luận và nhận thông báo tiến độ ra chương: https://www.facebook.com/groups/496238322842038, hoặc lên facebook search Thiên Mệnh Khả Biến)
Ban đầu chỉ là đôi chút khác biệt về tư tưởng mà thôi. Hắn và nàng đã thực sự xa cách từ khi nào chẳng biết.
- Biểu ca!!!
Hà Chí Thương giật mình quay lại, chỉ 1 khoảnh khắc ngỡ như hình bóng người xưa trở về. Tim hắn quặn thắt lại chỉ trong 1 tích tắc.
- Bích Như à? Đã lâu không gặp, muội đã thành thiếu nữ chững chạc trưởng thành thế này.
Người tới là Hoàng Bích Như. Kim Tinh Hội sắp sửa diễn ra, các Đại Gia tộc cũng sẽ tìm tới Kim Hành Kinh. Tuy vậy, để được tiếp kiến Bắc Hoàng Điện hạ thì chí ít cũng phải tầm cỡ như Ngũ Đại Gia Tộc.
Thực ra lần cuối cùng hắn nhìn thấy Hoàng Bích Như, là trong Đại hội giao lưu năm đó tại Hải Thành, nhưng lần đó hắn lấy thân phận 1 chủ khảo bình thường, con bé vốn không hay biết.
- Sao nào? Không ở nhà kén rể, lại trốn ra ngoài chơi phải không? Hai bác vẫn khỏe chứ?
- Anh yên tâm, ông bà già vẫn khỏe - Bích Như lè lưỡi. Con bé chẳng biết từ khi nào đã học cái ngôn ngữ nổi loạn kiểu này, càng khiến hắn nhớ tới Hoàng Bích Thanh ương bướng năm nào - 2 vị ấy cử em tới gửi anh ít quà, chứ thực lòng em cũng chẳng muốn xa rời Thủy Hành Kinh yêu quý đâu. Anh xem, cả cái thành phố không 1 bóng cây ngọn cỏ, nhìn như cái lồng sắt vậy, phát nản!
Hà Chí Thương nghe cô em họ khoa tay múa chân, chỉ mỉm cười hiền từ. Khí độ của kẻ lấy nhân nghĩa cai trị bách tính, cũng không phải chỉ là sản phẩm tuyên truyền. Hắn (đa phần) rất hiền.
- Ôi trời, xa xôi như vậy, muội lại còn mang quà cho ta, ta rất biết ơn. Vậy chẳng đành, nhờ muội khi nào quay về cũng mang giúp ta quà biếu 2 bác, ta đã chuẩn bị sẵn 2 thuyền quà cho nhị vị rồi.
- Thế còn muội?
- Ha ha, Bích Như biểu muội, ta chẳng lẽ tiếc gì cho muội hay sao? Ở Kim Hành Kinh, thấy cái gì vừa mắt, muội cứ đem về, miễn chở được về tởi Thủy Hành Kinh là được. Còn kỳ trân dị bảo nếu muội tìm không ra, cứ tới hỏi xin ta, tối đa 10 món, kể cả là Cực Phẩm Bảo vật, chỉ cần muội muốn là được.
- Biểu ca của muội đúng là number one mà! - Bích Như giơ ngón tay cái lên. Cô nàng giờ còn đá thêm tiếng Cận Tây vào câu từ nữa, chẳng biết những năm qua đã tiếp xúc những loại hình văn hóa nào.
- Thế chuyện kén rể ra sao rồi? Chẳng lẽ nhân tài Thủy Hành Kinh chẳng ai đủ sức qua nổi khảo hạch của em họ ta hay sao?
- U30 chả có 1 ai - Bích Như bĩu môi - Còn đám trung niên nam tử mà già quá, muội đương nhiên không chịu. Anh hùng hào kiệt người ta đều 5 thê 7 thiếp cả rồi, huynh nghĩ muội cam tâm làm lẽ hay sao? Hơn nữa tuổi trẻ tài cao, thì tiền đồ mới vô hạn quang mang, mới là đấng phu quân xứng đáng với muội chứ? Cái trò gảy đàn tuyển chồng đó, tổ chức được vài tháng là hết ứng cử viên phù hợp, giờ dẹp đi lại mang tiếng tiểu thư họ Hoàng ế chồng, mà giữ thì cũng dở. Ông bà già cũng cau mày nhăn trán chưa nghĩ ra cách gì hay ho.
Hà Chí Thương cười:
- Thế chẳng lẽ biểu muội ta định ở giá như vậy mãi hay sao? Tuổi trẻ tài cao, đất Bắc Hà ta nào có hiếm? Cùng Thủy Hành Kinh, chẳng phải có Văn Viện Thủy Liên đào tạo ra biết bao nhân tài hay sao? Giờ làm việc dưới trướng của ta cũng có 1 thanh niên tiềm năng không tệ, gọi là Triệu Thiên Trúc…
- Xìiii!!!! - Bích Như phì 1 tiếng - Cái tên lầm lầm lì lì ấy hả? Thà muội kiếm khúc gỗ về nói chuyện khéo còn vui hơn.
- Khó tính như muội, bảo sao 2 bác khó xử đến vậy. Hay là… - Hắn nháy mắt - Trong lòng muội có ai rồi?
- Huynh chỉ được cái nói luyên thuyên! - Bích Như trợn mắt phồng má, 2 tay chống nạnh ra vẻ giận dỗi.
- Bẩm…
Đúng lúc này, 1 hầu cận của hắn bước vào.
- Tiểu Luận, cứ nói đi.
- Thuyền của Phạm gia đã cập bến rồi ạ.
===
Trong Ngũ Đại Gia tộc, Phạm gia vẫn luôn là 1 bí ẩn trong mắt Bích Như. Cùng cư ngụ tại Thủy Hành Kinh, nhưng 2 gia tộc lớn lại hầu như chẳng bao giờ qua lại.
Bước vào trong phòng là 3 người. 1 người đàn ông trung niên vạm vỡ đẩy 1 chiếc xe lăn, đi phía sau là 1 người phụ nữ áng chừng 30, 40 tuổi. Ngồi trên xe lăn là 1 ông cụ hom hem nhỏ thó, chẳng rõ đã sống tới bao nhiêu tuổi. Thân thể như chỉ còn lại da bọc xương ấy ngồi rúm ró 1 cách mệt nhọc và khắc khổ, nhưng 2 đôi mắt vẫn sáng quắc nhìn về phía trước.
Hà Chí Thương nhìn thấy đoàn người, vội vàng đứng dậy, đích thân đi tới đón, thái độ vô cùng đon đả. Chỉ thấy người trung niên kia quỳ mọp xuống thi lễ, còn người phụ nữ thì nhún người cúi đầu. Miệng cô ta phát ra tiếng nói:
- “Tiện dân khấu kiến Điện hạ. Để Điện hạ phải dời gót ngọc tới đón kẻ hèn này, tiện dân vạn lần hổ thẹn. Xin cho tấm thân hèn già yếu gần đất xa trời này được tạ tội vì không thể cúi mình trước ngọc diện của Điện hạ. Tiện dân cũng không còn có thể cất lên tiếng nói, chỉ có thể mạo muội to gan thông qua tiểu nữ mà tâu bẩm với Điện hạ.”
Bích Như để ý thấy từng luồng sóng âm dao động rất nhỏ phát ra từ phía ông cụ ngồi xe lăn, truyền tới người phụ nữ. Xem ra cô ta đúng là đang phát biểu thay cho ông ta.
Hà Chí Thương vội vàng bước tới, quỳ 1 chân xuống, đưa 2 bàn tay nắm lấy bả vai ông cụ, giọng điệu tha thiết:
- Phạm công, Phạm công cớ gì xa cách với ta như vậy? Từ ngày bé Hà mỗ vẫn được Phậm công chỉ bảo, được dạy nhiều lời vàng ý ngọc, Hà mỗ đã sớm coi Phạm công như ân công của mình. Phạm gia và Hà tộc cũng thân thiết như máu thịt. Giang sơn gấm vóc này nếu không có Ngũ Đại Gia tộc chung tay gìn giữ, liệu còn được hoàng kim như ngày nay? Phạm công sức khỏe sa sút, Hà mỗ lo lắng cho sức khỏe của người đã lâu, chỉ vì bận rộn lo toan cho bá tính mà hận chưa thể tới thăm người, lại để người vạn dặm xa xôi tới thăm ta, kẻ hổ thẹn phải là ta mới đúng.
Chỉ là vài lời xã giao, nhưng qua cách biểu đạt của Hà Chí Thương lại khiến người ta rung động đến lạ lùng, cứ như thể hắn đang dốc hết tâm can ra mà thổ lộ. Ông cụ họ Phạm cũng long lanh đôi tròng mắt, rướn cổ về phía trước để hằn lên từng đường gân, môi mím lại rung rung như muốn cất lời.
- “Điện hạ quả xứng đáng là bậc Quân vương đứng trên trăm họ. Khí độ của Ngài quả thực bao la hơn biển, cao quý hơn trời. Mộng Bá Nghiệp của tiền nhân… mộng Bá Nghiệp của tiền nhân… có thể để kẻ hèn này được chứng kiến chăng?”
Người phụ nữ lên tiếng.
- Ha ha ha - Chí Thương cười lớn - Phạm công chỉ vừa mới tới, chúng ta còn thật nhiều thời gian để chuyện trò. Đường sá xa xôi khó nhọc, thật tội cho Phạm công quá. Người hãy yên tâm nghỉ ngơi, qua sáng mai, đích thân Hà mỗ sẽ tới thăm Phạm công. Tiểu Luận, cậu chuẩn bị nơi ăn chốn nghỉ tiện nghi nhất có thể cho Phạm gia, đặc biệt chăm sóc Phạm công cẩn thận nhé.
Người cận thần tên là Tiểu Luận bước tới, ra hiệu dẫn đường cho đoàn người lui đi. Đúng lúc ấy, Phạm công túm chặt cánh tay người phụ nữ bên cạnh. Cô ta rùng mình sợ hãi, rồi run rẩy ghé sát tai Hà Chí Thương mà thì thào.
Âm thanh lần hình ảnh đã ngay lập tức bị Hà Chí Thương phong bế xung quanh, nhưng Bích Như đã kịp nhìn thấy khẩu hình đầu tiên mà người phụ nữ ấy tạo ra. Chỉ 1 khoảnh khắc nhỏ như vậy thôi, nhưng qua thiên phú hơn người của Bích Như đối với âm thanh, cô đã có thể đoán ra cả 1 cụm từ mà người phụ nữ ấy chuẩn bị cất lên.
Địa Ngục Môn.
(Tham gia group official của Thiên Mệnh Khả Biến để giao lưu tác giả, thảo luận và nhận thông báo tiến độ ra chương: https://www.facebook.com/groups/496238322842038, hoặc lên facebook search Thiên Mệnh Khả Biến)
Ban đầu chỉ là đôi chút khác biệt về tư tưởng mà thôi. Hắn và nàng đã thực sự xa cách từ khi nào chẳng biết.
- Biểu ca!!!
Hà Chí Thương giật mình quay lại, chỉ 1 khoảnh khắc ngỡ như hình bóng người xưa trở về. Tim hắn quặn thắt lại chỉ trong 1 tích tắc.
- Bích Như à? Đã lâu không gặp, muội đã thành thiếu nữ chững chạc trưởng thành thế này.
Người tới là Hoàng Bích Như. Kim Tinh Hội sắp sửa diễn ra, các Đại Gia tộc cũng sẽ tìm tới Kim Hành Kinh. Tuy vậy, để được tiếp kiến Bắc Hoàng Điện hạ thì chí ít cũng phải tầm cỡ như Ngũ Đại Gia Tộc.
Thực ra lần cuối cùng hắn nhìn thấy Hoàng Bích Như, là trong Đại hội giao lưu năm đó tại Hải Thành, nhưng lần đó hắn lấy thân phận 1 chủ khảo bình thường, con bé vốn không hay biết.
- Sao nào? Không ở nhà kén rể, lại trốn ra ngoài chơi phải không? Hai bác vẫn khỏe chứ?
- Anh yên tâm, ông bà già vẫn khỏe - Bích Như lè lưỡi. Con bé chẳng biết từ khi nào đã học cái ngôn ngữ nổi loạn kiểu này, càng khiến hắn nhớ tới Hoàng Bích Thanh ương bướng năm nào - 2 vị ấy cử em tới gửi anh ít quà, chứ thực lòng em cũng chẳng muốn xa rời Thủy Hành Kinh yêu quý đâu. Anh xem, cả cái thành phố không 1 bóng cây ngọn cỏ, nhìn như cái lồng sắt vậy, phát nản!
Hà Chí Thương nghe cô em họ khoa tay múa chân, chỉ mỉm cười hiền từ. Khí độ của kẻ lấy nhân nghĩa cai trị bách tính, cũng không phải chỉ là sản phẩm tuyên truyền. Hắn (đa phần) rất hiền.
- Ôi trời, xa xôi như vậy, muội lại còn mang quà cho ta, ta rất biết ơn. Vậy chẳng đành, nhờ muội khi nào quay về cũng mang giúp ta quà biếu 2 bác, ta đã chuẩn bị sẵn 2 thuyền quà cho nhị vị rồi.
- Thế còn muội?
- Ha ha, Bích Như biểu muội, ta chẳng lẽ tiếc gì cho muội hay sao? Ở Kim Hành Kinh, thấy cái gì vừa mắt, muội cứ đem về, miễn chở được về tởi Thủy Hành Kinh là được. Còn kỳ trân dị bảo nếu muội tìm không ra, cứ tới hỏi xin ta, tối đa 10 món, kể cả là Cực Phẩm Bảo vật, chỉ cần muội muốn là được.
- Biểu ca của muội đúng là number one mà! - Bích Như giơ ngón tay cái lên. Cô nàng giờ còn đá thêm tiếng Cận Tây vào câu từ nữa, chẳng biết những năm qua đã tiếp xúc những loại hình văn hóa nào.
- Thế chuyện kén rể ra sao rồi? Chẳng lẽ nhân tài Thủy Hành Kinh chẳng ai đủ sức qua nổi khảo hạch của em họ ta hay sao?
- U30 chả có 1 ai - Bích Như bĩu môi - Còn đám trung niên nam tử mà già quá, muội đương nhiên không chịu. Anh hùng hào kiệt người ta đều 5 thê 7 thiếp cả rồi, huynh nghĩ muội cam tâm làm lẽ hay sao? Hơn nữa tuổi trẻ tài cao, thì tiền đồ mới vô hạn quang mang, mới là đấng phu quân xứng đáng với muội chứ? Cái trò gảy đàn tuyển chồng đó, tổ chức được vài tháng là hết ứng cử viên phù hợp, giờ dẹp đi lại mang tiếng tiểu thư họ Hoàng ế chồng, mà giữ thì cũng dở. Ông bà già cũng cau mày nhăn trán chưa nghĩ ra cách gì hay ho.
Hà Chí Thương cười:
- Thế chẳng lẽ biểu muội ta định ở giá như vậy mãi hay sao? Tuổi trẻ tài cao, đất Bắc Hà ta nào có hiếm? Cùng Thủy Hành Kinh, chẳng phải có Văn Viện Thủy Liên đào tạo ra biết bao nhân tài hay sao? Giờ làm việc dưới trướng của ta cũng có 1 thanh niên tiềm năng không tệ, gọi là Triệu Thiên Trúc…
- Xìiii!!!! - Bích Như phì 1 tiếng - Cái tên lầm lầm lì lì ấy hả? Thà muội kiếm khúc gỗ về nói chuyện khéo còn vui hơn.
- Khó tính như muội, bảo sao 2 bác khó xử đến vậy. Hay là… - Hắn nháy mắt - Trong lòng muội có ai rồi?
- Huynh chỉ được cái nói luyên thuyên! - Bích Như trợn mắt phồng má, 2 tay chống nạnh ra vẻ giận dỗi.
- Bẩm…
Đúng lúc này, 1 hầu cận của hắn bước vào.
- Tiểu Luận, cứ nói đi.
- Thuyền của Phạm gia đã cập bến rồi ạ.
===
Trong Ngũ Đại Gia tộc, Phạm gia vẫn luôn là 1 bí ẩn trong mắt Bích Như. Cùng cư ngụ tại Thủy Hành Kinh, nhưng 2 gia tộc lớn lại hầu như chẳng bao giờ qua lại.
Bước vào trong phòng là 3 người. 1 người đàn ông trung niên vạm vỡ đẩy 1 chiếc xe lăn, đi phía sau là 1 người phụ nữ áng chừng 30, 40 tuổi. Ngồi trên xe lăn là 1 ông cụ hom hem nhỏ thó, chẳng rõ đã sống tới bao nhiêu tuổi. Thân thể như chỉ còn lại da bọc xương ấy ngồi rúm ró 1 cách mệt nhọc và khắc khổ, nhưng 2 đôi mắt vẫn sáng quắc nhìn về phía trước.
Hà Chí Thương nhìn thấy đoàn người, vội vàng đứng dậy, đích thân đi tới đón, thái độ vô cùng đon đả. Chỉ thấy người trung niên kia quỳ mọp xuống thi lễ, còn người phụ nữ thì nhún người cúi đầu. Miệng cô ta phát ra tiếng nói:
- “Tiện dân khấu kiến Điện hạ. Để Điện hạ phải dời gót ngọc tới đón kẻ hèn này, tiện dân vạn lần hổ thẹn. Xin cho tấm thân hèn già yếu gần đất xa trời này được tạ tội vì không thể cúi mình trước ngọc diện của Điện hạ. Tiện dân cũng không còn có thể cất lên tiếng nói, chỉ có thể mạo muội to gan thông qua tiểu nữ mà tâu bẩm với Điện hạ.”
Bích Như để ý thấy từng luồng sóng âm dao động rất nhỏ phát ra từ phía ông cụ ngồi xe lăn, truyền tới người phụ nữ. Xem ra cô ta đúng là đang phát biểu thay cho ông ta.
Hà Chí Thương vội vàng bước tới, quỳ 1 chân xuống, đưa 2 bàn tay nắm lấy bả vai ông cụ, giọng điệu tha thiết:
- Phạm công, Phạm công cớ gì xa cách với ta như vậy? Từ ngày bé Hà mỗ vẫn được Phậm công chỉ bảo, được dạy nhiều lời vàng ý ngọc, Hà mỗ đã sớm coi Phạm công như ân công của mình. Phạm gia và Hà tộc cũng thân thiết như máu thịt. Giang sơn gấm vóc này nếu không có Ngũ Đại Gia tộc chung tay gìn giữ, liệu còn được hoàng kim như ngày nay? Phạm công sức khỏe sa sút, Hà mỗ lo lắng cho sức khỏe của người đã lâu, chỉ vì bận rộn lo toan cho bá tính mà hận chưa thể tới thăm người, lại để người vạn dặm xa xôi tới thăm ta, kẻ hổ thẹn phải là ta mới đúng.
Chỉ là vài lời xã giao, nhưng qua cách biểu đạt của Hà Chí Thương lại khiến người ta rung động đến lạ lùng, cứ như thể hắn đang dốc hết tâm can ra mà thổ lộ. Ông cụ họ Phạm cũng long lanh đôi tròng mắt, rướn cổ về phía trước để hằn lên từng đường gân, môi mím lại rung rung như muốn cất lời.
- “Điện hạ quả xứng đáng là bậc Quân vương đứng trên trăm họ. Khí độ của Ngài quả thực bao la hơn biển, cao quý hơn trời. Mộng Bá Nghiệp của tiền nhân… mộng Bá Nghiệp của tiền nhân… có thể để kẻ hèn này được chứng kiến chăng?”
Người phụ nữ lên tiếng.
- Ha ha ha - Chí Thương cười lớn - Phạm công chỉ vừa mới tới, chúng ta còn thật nhiều thời gian để chuyện trò. Đường sá xa xôi khó nhọc, thật tội cho Phạm công quá. Người hãy yên tâm nghỉ ngơi, qua sáng mai, đích thân Hà mỗ sẽ tới thăm Phạm công. Tiểu Luận, cậu chuẩn bị nơi ăn chốn nghỉ tiện nghi nhất có thể cho Phạm gia, đặc biệt chăm sóc Phạm công cẩn thận nhé.
Người cận thần tên là Tiểu Luận bước tới, ra hiệu dẫn đường cho đoàn người lui đi. Đúng lúc ấy, Phạm công túm chặt cánh tay người phụ nữ bên cạnh. Cô ta rùng mình sợ hãi, rồi run rẩy ghé sát tai Hà Chí Thương mà thì thào.
Âm thanh lần hình ảnh đã ngay lập tức bị Hà Chí Thương phong bế xung quanh, nhưng Bích Như đã kịp nhìn thấy khẩu hình đầu tiên mà người phụ nữ ấy tạo ra. Chỉ 1 khoảnh khắc nhỏ như vậy thôi, nhưng qua thiên phú hơn người của Bích Như đối với âm thanh, cô đã có thể đoán ra cả 1 cụm từ mà người phụ nữ ấy chuẩn bị cất lên.
Địa Ngục Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.