Chương 762: Thiên địa bất nhân
Hắc Long
27/07/2024
Chương 762: Thiên địa bất nhân
(Thông báo về Group chính thức của truyện: https://www.facebook.com/groups/496238322842038 , lên facebook search Thiên Mệnh Khả Biến nhé - Hắc Long)
Bích Thanh tìm thấy Cường ở sân tập chạy. Cũng chẳng khó khăn gì khi mỗi lần thằng này chạy trên sân, tiếng huỳnh huỵch vang vọng như động đất vậy.
Cũng đúng lúc ấy, Cường nhận được cuộc gọi từ Vinh Mũi Chó.
- Cái gì cơ? Hồng Vân Hội á?
- Đúng thế - Đầu dây bên kia, tiếng Vinh Mũi Chó vọng tới, mấy chuyện liên lạc thế này hắn đảm nhiệm suôn sẻ hơn Vũ Hải Hùng - 1 ông “sếp” nào đấy của thằng Minh muốn tài trợ để mở rộng Hồng Vân Hội tại Sa Li Khan, cũng có thể là ở Long Thành nữa. Mày không biết tài phú của người ta khủng bố cỡ nào đâu. Cái đám này cứ mở mồm ra là nghèo đói với vô gia cư, nhưng tiền bạc nhiều đến mức nào mày tưởng tượng được không?
- Số tiền đó là phục vụ cho mục đích cao cả hơn! - Giọng thằng Minh xen vào.
- Rồi rồi, biết các ông liêm khiết rồi, - Vinh Mũi Chó lè nhè - Thực ra thì tiền bạc cũng chỉ là 1 phần thôi. Người giàu trên đời này nhiều như cát sông Than vậy, nhưng làm nên nghiệp lớn thì có mấy ai. Nhưng kèo này thì tao ngửi thấy mùi thơm. Thế mạnh của họ không phải tiền, mà là nhân lực. Nhân lực khổng lồ trải dài khắp Đế Quốc, mày có tin được không?
- Nhưng hiện giờ Hải Thành đang bị lùng sục gắt gao lắm - Phùng Huyết Cường vừa lau mồ hôi vừa nói - Bọn Chân nhỏ chả dám ho he gì. Băng Hải Long cũng phải tạm ngưng làm ăn lại. Hàng hóa cũng tắc nghẽn ngoài cảng, chẳng ai đứng ra xử lý.
- Đúng thế, tình hình không biết sẽ còn kéo dài bao lâu nữa - Vinh Mũi Chó khẳng định chắc nịch như thể đang đọc trước tương lai - Nên tao mới nói, tranh thủ thời gian đó đưa nhân sự tới Sa Li Khan và Long Thành xây dựng nền móng mới trước. “Sếp” của thằng Minh có vài tuyến đường độc quyền dưới cống ngầm, sẽ có người tới mở đường để bọn mày di chuyển.
- Mày cứ oang oang chuyện tuyệt mật đấy qua điện thoại mà không lo bị nghe lén à?
- Ôi dào, người ta bỏ nghe lén mày từ 6 tháng 27 ngày trước rồi con ơi - Vinh Mũi Chó phun ra 1 thông tin cơ mật mà cứ nhẹ hều như không có gì.
- … - Cường cạn lời. Thằng chó này còn không thèm báo cho hắn biết hắn bị nghe lén - À, khoan đã… Có 1 người quen, là mẹ thằng Văn…
===
Vinh Mũi Chó rõ ràng còn giấu Phùng Huyết Cường 1 số chuyện, nhưng hắn cũng không quá để tâm. Kẻ buôn bán thông tin như thằng Vinh thì đời nào chịu phun ra hết những gì hắn biết.
Dưới sự kết nối của Phùng Huyết Cường, Bích Thanh được chấp thuận đưa tới Long Thành theo tuyến đường bí mật. Phùng Huyết Cường cũng sẽ đi theo tới đó, vì chuyện ở Sa Li Khan đã có 3 thằng kia đứng ra lo liệu, hắn tới cũng thừa.
Cũng bởi vì, hắn muốn gặp lại đại tiểu thư Phạm Phương Linh, và nghe nói đại ca Văn cũng sẽ tới đó.
- Cô muốn gặp lại Văn. Bằng mọi giá. Nó ở Long Thành.
Bích Thanh chỉ nói với hắn có chừng ấy. Dù dáng vẻ rất bình tĩnh, nhưng cứ có chút gì không đúng với tính cách cô ta. Chẳng lẽ thằng Văn đi mới có mấy tháng, bà mẹ này đã nhớ con mình tới mức ấy?
===
Tuyến đường bí mật xuyên qua cống ngầm để đi tới Long Thành hóa ra không phải 1 đường hầm chạy xuyên suốt dưới lòng đất. Từ Hải Thành, họ tốn chừng 1 ngày di chuyển dưới cống ngầm, rồi lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đó là 1 vùng thôn quê hẻo lánh đâu đó phía Tây Nam Hải Thành. Từ đó, chuyến hành trình cứ lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên. Họ chủ yếu di chuyển qua các địa bàn làm ăn của những kẻ “đầu đường xó chợ”, với đủ mọi loại hình thức mưu sinh mà cả đời Phùng Huyết Cường chưa bao giờ được chứng kiến.
Có lần, họ nhập hội với 1 đoàn ăn mày, đi bộ tới 20km dọc triền núi. Có khi, họ phải băng qua vùng vận chuyển hàng buôn lậu, đêm dựng lều trại ngủ giữa trời sương gió, đôi ba lần nghe tiếng báo động “có công an” từ đằng xa vọng lại, là ôm hết cả chăn màn đồ đạc mà chạy bán sống bán chết.
Có những lúc phải ngồi chung xe với đám đánh thuê, kẻ nào kẻ nấy đều từng vào tù ra tội, sẹo lồi sẹo lõm chằng chịt khắp người, hình xăm rồng phượng phủ kín da thịt, bặm trợn gấp nhiều lần Phùng Huyết Linh bố nó, hay bất cứ tên đầu gấu nào đất Hải Thành. Trông đáng sợ là vậy, nhưng tối đó, Phùng Huyết Cường lại được trận rượu sảng khoái hả hê chưa từng có trong đời. Những “dân anh chị” này chia nhau người thì bẫy thú, người thì nhóm lửa, kẻ lại ôm đàn ca hát, lại có người khui ra chai rượu quý mời anh em. Họ bá vai bá cổ thằng Cường, kể cho nó nghe về câu chuyện cuộc đời muôn hình vạn trạng, kể về cái cách mà cuộc đời bất công đã dìm họ xuống đáy vực thẳm tăm tối như thế nào, và trong đêm tối ấy chỉ có những lời dạy của Phạm Viết Phương mới là sợi dây duy nhất để họ bám víu để leo lên.
Bích Thanh cũng ngồi trong đám đông, nhưng vẫn như có 1 khoảng cách vô hình không ai dám lại gần. Chị chỉ lặng lẽ nhấp ngụm rượu, mắt nhìn xa xăm, lắng nghe tiếng huyên náo vọng lại. Chị ngắm nhìn những con người đã từng chịu đựng sự bất công của cuộc đời, có những người tự đưa ra lựa chọn sai lầm, nhưng cũng có những kẻ chẳng được quyền lựa chọn. Bản thân họ cũng đang sống 1 cuộc sống chông chênh và đầy hiểm nguy. Sinh mệnh của họ lay lắt như ngọn nến trước gió bão cuộc đời. Nhưng tâm linh của họ lại chẳng mảy may xao động. Tư tưởng của Phạm Viết Phương giống như 1 liều thuốc mạnh mẽ hơn bất kì thứ đan dược nào, thúc đẩy những kẻ cùng đường mạt lộ ấy nhìn về 1 hướng.
===
“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”
Đó là 1 ngày 22 năm về trước, Hà Chí Thương ngắm nhìn mênh mang trời đất Tứ Vân Sơn, ngắm nhìn tràng hạo kiếp thương tâm khiến chúng sinh chìm trong bể khổ, cảm thán thốt nên câu ấy.
- Biểu muội, Thiên Mệnh rốt cuộc bất công, hay kì thực lại công bằng?
Rồi không đợi Bích Thanh trả lời, hắn đã tiếp tục nói. Đúng vậy, Hà Chí Thương đã bao giờ muốn lắng nghe lời người khác nói với mình chứ? Hắn là Mặt Trời, là Thiên Tử, là tấm gương cho chúng sinh noi theo. Những tâm tư của riêng hắn, chỉ để cho chính hắn, là vấn đề của chính bản thân hắn. Hắn biết hắn chưa hoàn hảo, nhưng hắn buộc phải hoàn hảo, hắn tự tạo ra trong mình nhiều nhân cách để bù trừ đi khuyết điểm của chính mình. Một “hắn” đặt ra câu hỏi, lại một “hắn” khác trả lời.
- Thiên Mệnh có thể bất công với từng cá thể, nhưng nhìn rộng ra, lại là công bằng với vạn vật.
Đó là những gì hắn đã nói. Đó là câu trả lời mà hắn tìm được sau Vu Linh Đại Chiến năm đó. 1 người lính ngã xuống, là để đoạt mạng 1 kẻ khác. Những chiến binh ngã xuống, là để người khác có cơ hội sống. Triệu triệu người vô duyên vô cớ bị tước đoạt sinh mạng, là để nền Văn minh có thể tiếp tục tiến lên. Cái chết đối với chính cá nhân ấy là sự vô nghĩa, nhưng với tập thể, cái chết ấy mang lại ý nghĩa lớn lao. Và, bởi vì, hắn là kẻ thực thi Thiên Mệnh, hắn là Mặt Trời, sinh mạng của hắn đáng quý hơn hết thảy.
- Triệu người ngã xuống, để mình ta được sống. Tất thảy đều đáng. Tất thảy đều phải có ý nghĩa của nó.
Hắn đã cười. Đối với Hà Chí Thương, kể từ giây phút ấy, Thiên Mệnh đối với hắn đã là như vậy. Thiên Mệnh giết triệu triệu người để hắn được sống. Hắn không còn đau thương nữa. Sự sống của hắn hẳn phải là ý chí của Thiên Mệnh, nó được giữ lại để làm nên đại nghiệp. Sinh mệnh của hắn phải mang 1 ý nghĩa nào đó.
Bích Thanh không đồng tình với suy nghĩ ấy. Nhưng chị không nói, bởi vì kẻ đối diện không muốn lắng nghe.
(Thông báo về Group chính thức của truyện: https://www.facebook.com/groups/496238322842038 , lên facebook search Thiên Mệnh Khả Biến nhé - Hắc Long)
Bích Thanh tìm thấy Cường ở sân tập chạy. Cũng chẳng khó khăn gì khi mỗi lần thằng này chạy trên sân, tiếng huỳnh huỵch vang vọng như động đất vậy.
Cũng đúng lúc ấy, Cường nhận được cuộc gọi từ Vinh Mũi Chó.
- Cái gì cơ? Hồng Vân Hội á?
- Đúng thế - Đầu dây bên kia, tiếng Vinh Mũi Chó vọng tới, mấy chuyện liên lạc thế này hắn đảm nhiệm suôn sẻ hơn Vũ Hải Hùng - 1 ông “sếp” nào đấy của thằng Minh muốn tài trợ để mở rộng Hồng Vân Hội tại Sa Li Khan, cũng có thể là ở Long Thành nữa. Mày không biết tài phú của người ta khủng bố cỡ nào đâu. Cái đám này cứ mở mồm ra là nghèo đói với vô gia cư, nhưng tiền bạc nhiều đến mức nào mày tưởng tượng được không?
- Số tiền đó là phục vụ cho mục đích cao cả hơn! - Giọng thằng Minh xen vào.
- Rồi rồi, biết các ông liêm khiết rồi, - Vinh Mũi Chó lè nhè - Thực ra thì tiền bạc cũng chỉ là 1 phần thôi. Người giàu trên đời này nhiều như cát sông Than vậy, nhưng làm nên nghiệp lớn thì có mấy ai. Nhưng kèo này thì tao ngửi thấy mùi thơm. Thế mạnh của họ không phải tiền, mà là nhân lực. Nhân lực khổng lồ trải dài khắp Đế Quốc, mày có tin được không?
- Nhưng hiện giờ Hải Thành đang bị lùng sục gắt gao lắm - Phùng Huyết Cường vừa lau mồ hôi vừa nói - Bọn Chân nhỏ chả dám ho he gì. Băng Hải Long cũng phải tạm ngưng làm ăn lại. Hàng hóa cũng tắc nghẽn ngoài cảng, chẳng ai đứng ra xử lý.
- Đúng thế, tình hình không biết sẽ còn kéo dài bao lâu nữa - Vinh Mũi Chó khẳng định chắc nịch như thể đang đọc trước tương lai - Nên tao mới nói, tranh thủ thời gian đó đưa nhân sự tới Sa Li Khan và Long Thành xây dựng nền móng mới trước. “Sếp” của thằng Minh có vài tuyến đường độc quyền dưới cống ngầm, sẽ có người tới mở đường để bọn mày di chuyển.
- Mày cứ oang oang chuyện tuyệt mật đấy qua điện thoại mà không lo bị nghe lén à?
- Ôi dào, người ta bỏ nghe lén mày từ 6 tháng 27 ngày trước rồi con ơi - Vinh Mũi Chó phun ra 1 thông tin cơ mật mà cứ nhẹ hều như không có gì.
- … - Cường cạn lời. Thằng chó này còn không thèm báo cho hắn biết hắn bị nghe lén - À, khoan đã… Có 1 người quen, là mẹ thằng Văn…
===
Vinh Mũi Chó rõ ràng còn giấu Phùng Huyết Cường 1 số chuyện, nhưng hắn cũng không quá để tâm. Kẻ buôn bán thông tin như thằng Vinh thì đời nào chịu phun ra hết những gì hắn biết.
Dưới sự kết nối của Phùng Huyết Cường, Bích Thanh được chấp thuận đưa tới Long Thành theo tuyến đường bí mật. Phùng Huyết Cường cũng sẽ đi theo tới đó, vì chuyện ở Sa Li Khan đã có 3 thằng kia đứng ra lo liệu, hắn tới cũng thừa.
Cũng bởi vì, hắn muốn gặp lại đại tiểu thư Phạm Phương Linh, và nghe nói đại ca Văn cũng sẽ tới đó.
- Cô muốn gặp lại Văn. Bằng mọi giá. Nó ở Long Thành.
Bích Thanh chỉ nói với hắn có chừng ấy. Dù dáng vẻ rất bình tĩnh, nhưng cứ có chút gì không đúng với tính cách cô ta. Chẳng lẽ thằng Văn đi mới có mấy tháng, bà mẹ này đã nhớ con mình tới mức ấy?
===
Tuyến đường bí mật xuyên qua cống ngầm để đi tới Long Thành hóa ra không phải 1 đường hầm chạy xuyên suốt dưới lòng đất. Từ Hải Thành, họ tốn chừng 1 ngày di chuyển dưới cống ngầm, rồi lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đó là 1 vùng thôn quê hẻo lánh đâu đó phía Tây Nam Hải Thành. Từ đó, chuyến hành trình cứ lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên. Họ chủ yếu di chuyển qua các địa bàn làm ăn của những kẻ “đầu đường xó chợ”, với đủ mọi loại hình thức mưu sinh mà cả đời Phùng Huyết Cường chưa bao giờ được chứng kiến.
Có lần, họ nhập hội với 1 đoàn ăn mày, đi bộ tới 20km dọc triền núi. Có khi, họ phải băng qua vùng vận chuyển hàng buôn lậu, đêm dựng lều trại ngủ giữa trời sương gió, đôi ba lần nghe tiếng báo động “có công an” từ đằng xa vọng lại, là ôm hết cả chăn màn đồ đạc mà chạy bán sống bán chết.
Có những lúc phải ngồi chung xe với đám đánh thuê, kẻ nào kẻ nấy đều từng vào tù ra tội, sẹo lồi sẹo lõm chằng chịt khắp người, hình xăm rồng phượng phủ kín da thịt, bặm trợn gấp nhiều lần Phùng Huyết Linh bố nó, hay bất cứ tên đầu gấu nào đất Hải Thành. Trông đáng sợ là vậy, nhưng tối đó, Phùng Huyết Cường lại được trận rượu sảng khoái hả hê chưa từng có trong đời. Những “dân anh chị” này chia nhau người thì bẫy thú, người thì nhóm lửa, kẻ lại ôm đàn ca hát, lại có người khui ra chai rượu quý mời anh em. Họ bá vai bá cổ thằng Cường, kể cho nó nghe về câu chuyện cuộc đời muôn hình vạn trạng, kể về cái cách mà cuộc đời bất công đã dìm họ xuống đáy vực thẳm tăm tối như thế nào, và trong đêm tối ấy chỉ có những lời dạy của Phạm Viết Phương mới là sợi dây duy nhất để họ bám víu để leo lên.
Bích Thanh cũng ngồi trong đám đông, nhưng vẫn như có 1 khoảng cách vô hình không ai dám lại gần. Chị chỉ lặng lẽ nhấp ngụm rượu, mắt nhìn xa xăm, lắng nghe tiếng huyên náo vọng lại. Chị ngắm nhìn những con người đã từng chịu đựng sự bất công của cuộc đời, có những người tự đưa ra lựa chọn sai lầm, nhưng cũng có những kẻ chẳng được quyền lựa chọn. Bản thân họ cũng đang sống 1 cuộc sống chông chênh và đầy hiểm nguy. Sinh mệnh của họ lay lắt như ngọn nến trước gió bão cuộc đời. Nhưng tâm linh của họ lại chẳng mảy may xao động. Tư tưởng của Phạm Viết Phương giống như 1 liều thuốc mạnh mẽ hơn bất kì thứ đan dược nào, thúc đẩy những kẻ cùng đường mạt lộ ấy nhìn về 1 hướng.
===
“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu”
Đó là 1 ngày 22 năm về trước, Hà Chí Thương ngắm nhìn mênh mang trời đất Tứ Vân Sơn, ngắm nhìn tràng hạo kiếp thương tâm khiến chúng sinh chìm trong bể khổ, cảm thán thốt nên câu ấy.
- Biểu muội, Thiên Mệnh rốt cuộc bất công, hay kì thực lại công bằng?
Rồi không đợi Bích Thanh trả lời, hắn đã tiếp tục nói. Đúng vậy, Hà Chí Thương đã bao giờ muốn lắng nghe lời người khác nói với mình chứ? Hắn là Mặt Trời, là Thiên Tử, là tấm gương cho chúng sinh noi theo. Những tâm tư của riêng hắn, chỉ để cho chính hắn, là vấn đề của chính bản thân hắn. Hắn biết hắn chưa hoàn hảo, nhưng hắn buộc phải hoàn hảo, hắn tự tạo ra trong mình nhiều nhân cách để bù trừ đi khuyết điểm của chính mình. Một “hắn” đặt ra câu hỏi, lại một “hắn” khác trả lời.
- Thiên Mệnh có thể bất công với từng cá thể, nhưng nhìn rộng ra, lại là công bằng với vạn vật.
Đó là những gì hắn đã nói. Đó là câu trả lời mà hắn tìm được sau Vu Linh Đại Chiến năm đó. 1 người lính ngã xuống, là để đoạt mạng 1 kẻ khác. Những chiến binh ngã xuống, là để người khác có cơ hội sống. Triệu triệu người vô duyên vô cớ bị tước đoạt sinh mạng, là để nền Văn minh có thể tiếp tục tiến lên. Cái chết đối với chính cá nhân ấy là sự vô nghĩa, nhưng với tập thể, cái chết ấy mang lại ý nghĩa lớn lao. Và, bởi vì, hắn là kẻ thực thi Thiên Mệnh, hắn là Mặt Trời, sinh mạng của hắn đáng quý hơn hết thảy.
- Triệu người ngã xuống, để mình ta được sống. Tất thảy đều đáng. Tất thảy đều phải có ý nghĩa của nó.
Hắn đã cười. Đối với Hà Chí Thương, kể từ giây phút ấy, Thiên Mệnh đối với hắn đã là như vậy. Thiên Mệnh giết triệu triệu người để hắn được sống. Hắn không còn đau thương nữa. Sự sống của hắn hẳn phải là ý chí của Thiên Mệnh, nó được giữ lại để làm nên đại nghiệp. Sinh mệnh của hắn phải mang 1 ý nghĩa nào đó.
Bích Thanh không đồng tình với suy nghĩ ấy. Nhưng chị không nói, bởi vì kẻ đối diện không muốn lắng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.