Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 52: Ngoài ý muốn

Tử Sắc Mộc Ốc

16/03/2016

Ăn vài miếng cháo, Mạc Tà và Kim ra khỏi phòng, tiểu đạo sĩ bên ngoài nhìn bọn họ cười nói: "Hai vị còn chuyện gì không? Sư phụ phân phó, nếu không còn chuyện gì, bần đạo đưa hai vị xuống núi."

Mạc Tà hướng tiểu đạo sĩ biểu đạt cảm tạ: "Lúc đạo trưởng thấy chúng tôi, có thấy bằng hữu của chúng tôi không?"

Nếu đưa hai vị tổ tông đến đâu đó, đúng là chuyện lớn.

Tiểu đạo sĩ sửng sốt một chút, sau đó nói: "Xin lỗi, tiểu đạo do sư phụ phân phó tới chăm sóc hai vị, về phần bằng hữu của hai vị, tiểu đạo cũng không rõ, nhưng có lẽ không thấy, nếu thấy thì đã ở cùng hai vị, tiểu đạo không nghe tin tức gì."

"Như vậy..." Mạc Tà và Kim nhìn nhau, hai người biết, là không gian của Mạc Tà có lỗi.

Hai người đang chuẩn bị hỏi thêm thì đột nhiên nghe được tiếng chuông vang dội, sắc mặt tiểu đạo sĩ cũng khẩn trương lên.

"Sao vậy?" Mạc Tà cảm thấy khác thường liền hỏi.

"Có người xông vào Cực quang chi điện, thỉnh hai vị ở đây chờ chốc lát, tiểu đạo đi trước."

"Đạo trưởng, thỉnh." Mạc Tà sảng khoái nói, đợi tiểu đạo sĩ rời khỏi, hai người lập tức đuổi theo, bởi vì bọn họ có dự cảm xấu.

Mà bên này, Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần đi tới rừng trúc, kết quả, sau khi đi vào mới phát hiện rừng trúc tự hoạt động.

"Phụ hoàng, đây là ngũ hành bát quái trận trong lời đồn phải không?" Thiên Nguyệt Triệt hái một lá trúc, ngậm vào miệng, bộ dáng có chút ngả ngớn.

"Triệt nhi nói phải, đó chính phải." Thiên Nguyệt Thần nói không ý nghĩa.

"Phụ hoàng, con người có suy nghĩ, có ý kiến riêng của mình." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn lẩm bẩm, "Phụ hoàng phải nói, đúng, đây là ngũ hành trận trong lời đồn, như vậy lúc Triệt nhi phá trận mới có cảm giác thành tựu."

Miệng nhỏ nói không ngừng, nhưng không thấy lá trúc rơi xuống.

"Đúng, Triệt nhi nói rất đúng, tiếp theo phải nhờ cậy Triệt nhi." Vẻ mặt Thiên Nguyệt Thần đầy sủng nịch.

Vậy cũng như không, Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu lên, thả toàn bộ người trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn thả ra quá nhiều, mấy người chồng chéo lên nhau, lần này Tiểu Bạch thông minh, ngồi ở trên cùng.

Phanh...

Liệt La Đặc một cước đá văng Địch Trạch đang nằm trên người hắn, sắc mặt xanh mét giận giữ.

Địch Trạch lưu luyến sờ soạng thêm vài cái, đậu hủ này không ăn mới dại.

"Chủ tử, đây là đâu?" Đàn Thành tỉnh táo nhất, cũng không phải do hắn hoàn toàn tỉnh táo, mà là vì không ai phiền hắn.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Lão thất phu Mạc Tà đem bổn điện tới, bổn điện thấy ở đây cũng tốt, kêu mọi người ra cùng tụ tập, lúc này bụng đã đói, trong rừng nhiều trúc như vậy, chi bằng, chúng ta liên hoan đi."

Lời nói bình thường của Thiên Nguyệt Triệt chính là lệnh, nhìn trúc đung đưa chung quanh mình, mọi người đều có chút khó chịu.

Thủ Điện Đồng duỗi cánh tay xương khô sắc bén, cây trúc liền ngã.

Đầu ngón tay Thiên Nguyệt Triệt điểm lên ngọn lửa xanh biếc, trúc bén lửa, tản ra khói.

Tay Tiểu Bạch bộc phát thủy linh tử, thủy linh tử bay vọt tạo thành đường cong tuyệt đẹp, rơi vào nồi, Liệt La Đặc đã sớm chuẩn bị xong gia vị, Địch Trạch ngồi bên cạnh nhìn bóng dáng bận rộn của hắn, trong mắt dần dần hiện nhu tình.

Mùi thơm từ rừng trúc truyền ra, người chờ đợi bên ngoài liên tục không thấy động tĩnh của người bên trong, cho đến lúc này mới cảm thấy khả nghi.

"Đại sư huynh, đây là?" Đạo sĩ nào đó nhìn nét mặt nghiêm túc của Thụy Miện, hỏi.



Thụy Miện lắc đầu, tình huống như thế hắn cũng không rõ, nhưng xem ra, hình như người ở bên trong đang nấu ăn.

"Miện Nhi, xảy ra chuyện gì?" Điện trưởng của Cực quang chi điện nhìn nét mặt buồn cười của chúng đạo sĩ, hướng phía Thụy Miện hỏi.

"Sư phụ."

"Điện trưởng."

Mọi người hành lễ.

"Sư phụ, thỉnh sư phụ ngửi xem, có thể ngửi được hương vị gì đó?" Thụy Miện cẩn thận chứng thực.

"Hồ nháo." Điện trưởng lớn tiếng quát, ngày thường đại đồ đệ luôn hiểu quy củ, hôm nay xảy ra chuyện gì chứ, sao cũng hồ nháo theo, "Trận pháp trong rừng trúc đột nhiên khởi động, chuyện lớn như vậy còn không đi điều tra, bọn ngươi ở đây ngửi cái gì?"

Nói tới đây, điện trưởng liền ngửi thấy một cỗ hương vị rất nồng: "Đây là... Đây là..."

Lão đạo sĩ đỏ mặt, không biết mở miệng thế nào.

Thụy Miện không muốn điện trưởng khó xử, tiếp lời: "Sư phụ, đó là hương vị từ trong rừng trúc truyền tới, đồ nhi cảm thấy người bên trong đang… Đốt… Đốt đồ." Nhưng thật ra hắn muốn nói, người bên trong đang nấu ăn, bất đắc dĩ hai chữ này vẫn không thể ra khỏi miệng.

Mùi thơm bên trong tiếp tục truyền ra, người bên ngoài không dám hành động.

Mạc Tà và Kim núp trong bóng tối, len lén nhìn tình hình bên này.

"Có phải Thần chủ không?" Kim nhíu mày hỏi, căn cứ mấy ngày sống chung, hắn cảm thấy loại chuyện này có thể do tiểu tổ tông kia bày ra.

Mạc Tà gật đầu: "Nhất định là tiểu tổ tông kia." Thiên Nguyệt Triệt có Thiên Nguyệt Thần hậu thuẫn, chuyện gì cũng làm được, Mạc Tà dám cam đoan, đợi lát nữa không chừng họ sẽ hỏa thiêu rừng trúc.

"Chúng ta…" Kim tiến lên, không ngờ bị Mạc Tà kéo lại, "Ngươi làm gì?" Kim quay đầu nhìn, khó hiểu hỏi.

"Là ta hỏi ngươi định làm gì mới đúng?" Mạc Tà khẽ cười, "Đi cứu Thần chủ của ngươi sao?" Mạc Tà khiêu mi, khẩu khí hơi xem thường.

Kim gật đầu, đột nhiên hiểu ý tứ của Mạc Tà, rõ ràng mình đã quá lo lắng: "Ta chỉ có chút bất an." Lần đầu tiên đụng phải chuyện này, lo lắng là khó tránh khỏi, chưa kể mình vất vả lắm mới tìm được Thần chủ.

Nếu Thần Chủ vẫn là Thần Chủ trước kia, Kim vẫn là ngũ thần tướng không có tình cảm, như vậy những lo lắng này không cần thiết. Nhưng hiện tại hắn không phải, Thần Chủ bây giờ cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, dù hắn có ma pháp, nhưng căn bản không thể bằng Thần Chủ trước kia, mà mình, sống tại nhân tộc, tình cảm cũng phong phú thêm rất nhiều.

Cho nên phản ứng như vậy cũng là hợp tình lý.

"Kim nhi, ngươi quên sao, ngươi bây giờ chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, so với tiểu điện hạ bốc đồng đó, ngươi không lớn hơn bao nhiêu, nhớ kỹ, hiện tại hắn là trách nhiệm của hoàng đế kia, bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành trách nhiệm của nhau, cho nên, gánh nặng của ngươi có thể tháo xuống rồi, đừng khiến mình sống mệt mỏi như vậy nữa.

Mà tiểu điện hạ mười ba tuổi đó, đừng nói so với thiếu niên cùng lứa tuổi, dù so với nam tử trưởng thành, tâm tư và sự sáng suốt của hắn cũng không hề thua kém, Kim nhi không được chứng kiến ma pháp của hắn, chẳng lẽ Kim nhi không tin cảm giác của ta sao? Dù hắn không khôi phục sức mạnh của thần tử, với công lực của hắn bây giờ cũng rất mạnh, dõi mắt thiên hạ rất khó tìm ra đối thủ." Mạc Tà tỉ mỉ giải thích, vuốt lên nếp nhăn nơi áo.

Kim quay đầu nhìn Mạc Tà, ánh mắt sạch sẽ không chút nào tạp chất, giống như do dự thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Trước khi Thần Chủ khôi phục trí nhớ và sức mạnh, ta tạm thời rất khó buông xuống, sau khi mọi việc chấm dứt, ta sẽ cho mình thời gian làm rõ quan hệ của chúng ta, được không? Ngươi... Ngươi có thể chờ ta không?"

Kim nhìn Mạc Tà, nét mặt có chút lo lắng.

Mạc Tà khẽ cười: "Quả nhiên ta vẫn quản ngươi quá chặt, ừm, ta chờ ngươi, nên đừng lo lắng."

"Cháy... Cháy..."

Rất nhiều đạo sĩ đột nhiên quát tháo, long trời lở đất.

Mạc Tà và Kim sửng sốt, quả nhiên cháy.



"Dập tắt lửa, nhanh dập tắt lửa." Thụy Miện ở bên ngoài chỉ huy, gần đây hai mí mắt của hắn liên tục nhảy, rốt cuộc là bận rộn hay là điềm xấu? Nhưng chuyện tốt chưa thấy, chuyện xấu đã tới.

Rốt cuộc là ai dám hỏa thiêu trận pháp, nhưng không thể không thừa nhận đây thật là phương pháp nhanh nhất, trúc bị đốt rụi, còn trận pháp gì nữa.

Thụy Miện có chút ai oán nghĩ, những người trước kia xông tới, có ai nghĩ tới việc đốt trận pháp đâu?

Toàn bộ cực quang chi điện bắt đầu sôi trào, xối nước xối nước, chỉ huy chỉ huy, đặc biệt là lão đạo sĩ trừng mắt nhìn lên hỏa diễm, cũng may rừng trúc cách chính điện khá xa, nếu không, đốt tới chính điện thì hỏng.

"Sư phụ, tiếp tục như vậy không phải là cách, trận pháp đã khởi động, muốn dập tắt lửa có chút khó khăn, hay là đóng trận pháp?" Thụy Miện đề nghị.

"Đại sư huynh nói có lý, nhưng đóng trận pháp, tặc nhân bên trong sẽ xông tới?" Một đạo sĩ nói.

"Nếu trận pháp không đóng, lửa khó có thể dập tắt, hơn nữa, người bên trong sống hay chết không rõ, vạn nhất là người vô tội..." Thụy Miện có chút cố kỵ, "Huống chi chúng ta đường đường là cực quang chi điện, còn sợ tặc nhân ư?"

"Ta không có ý này." Đạo sĩ giải thích.

"Tốt lắm." Lão đạo sĩ suy tư chốc lát, "Dựa theo ý Miện Nhi, đóng trận." Lão đạo sĩ hiển nhiên trung khí mười phần, nhưng vừa nhìn liền biết đang giận dữ, nếu trận bị đốt rụi, tâm huyết của tiền nhân sẽ uổng phí.

...

"Phụ hoàng, trận ngừng." Thiên Nguyệt Triệt cắn hạt dưa, đầu gối trên đùi Thiên Nguyệt Thần, chân gác trên bụng Tiểu Bạch, mềm nhũn thật là thoải mái, "Không biết bên ngoài là nơi nào?"

Đôi mắt lập lòe sáng, còn tưởng rằng phải ở đây thật lâu, không ngờ kiên nhẫn của đối phương cũng chỉ đến thế.

"Đi thôi, đừng khiến người ta sốt ruột chờ, đi xem một chút." Thiên Nguyệt Thần đỡ Thiên Nguyệt Triệt dậy, thủy linh tử nhanh chóng ngưng tụ trên tay trái, nhằm phía rừng trúc cháy rực, thủy linh tử tách ngọn lửa ra, dọn một con đường.

Thụy Miện ngây người, lần nữa hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không, nếu không, sao thiếu niên xinh đẹp này lại xuất hiện trước mắt mình.

Nhưng giờ phút này, hắn tình nguyện là mình nhìn nhầm.

Thiên Nguyệt Triệt cũng sững sờ, đạo sĩ đứng trước mặt lại là người quen, hơn nữa nhìn những đạo sĩ khác bên cạnh, nói vậy, nơi này chính là đạo quan.

"Quen biết sao?" Nhìn nét mặt Thụy Miện, Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Uh, lúc trước có nhắc với phụ hoàng, Thụy Miện, đạo sĩ Cực quang chi điện."

Chờ toàn bộ nhóm người Thiên Nguyệt Triệt đi ra, tất cả đạo sĩ đồng loạt xông lên, vây quanh bọn họ. Thiên Nguyệt Thần cười nhạt, vung tay, lửa sau lưng nhanh chóng dập tắt, thấy một màn như vậy, tất cả đạo sĩ không khỏi kinh hoảng, lập tức rõ ràng đối phương rấ lợi hại.

"Dừng tay, tất cả đều lui ra." Thụy Miện chạy tới, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt, chắp tay, "Mới ngắn ngủn mấy tháng không gặp, Thiên Nguyệt công tử lại làm tại hạ vô cùng bất ngờ, tựa hồ mỗi lần công tử xuất hiện đều khiến người ta khắc sâu ấn tượng."

"Ha ha, nói hay, bổn điện và ngươi cùng đạo này thật có duyên, nếu ngày nào đó bổn điện muốn xuất gia, đạo này cũng là chỗ tốt." Thiên Nguyệt Triệt cười khúc khích.

"Đó là công tử chỉ mới thấy nơi này, miếu nhỏ dung không được đại phật." Thụy Miện vừa cười nói vừa đưa mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần, nam nhân này chỉ nhìn một lần liền không thể bỏ qua, cũng không cách nào quên được.

"Phụ hoàng ta." Thiên Nguyệt Triệt chú ý đến ánh mắt của hắn, giới thiệu.

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ." Thụy Miện lễ phép nói, nghe tên hoàng đế Mạn La đế quốc Thiên Nguyệt Thần đích thật như sấm bên tai.

"Triệt nhi nhiều lần phiền hà đạo trưởng." Thiên Nguyệt Thần cũng chắp tay hoàn lễ.

Đột nhiên tiếng đánh nhau vang lên, chỉ thấy mấy đạo sĩ thâm niên đang vây bắt A Nô.

"Dừng tay, các ngươi làm gì?" Thụy Miện hô to.

"Đại sư huynh, người này có yêu khí, ta trông coi Tỏa Yêu tháp, thấy quần ma trong Tỏa Yêu tháp bạo động, theo yêu khí chạy tới đây, mới phát hiện người này." Một đệ tử vội vàng giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Nguyệt Chi Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook