Quyển 4 - Chương 51: Quang điện
Tử Sắc Mộc Ốc
16/03/2016
Trong hành trình, đa số nhân mã vẫn giữ nguyên vị trí, đương nhiên Thiên Nguyệt Thần để Minh Nhất đi trước báo lại cho minh vệ chờ ở lối vào Ma vụ sâm lâm, đồng thời để hắn chỉ huy Long quân ở đế đô, bảo họ âm thâm tới biên giới Sắc Vi đế quốc, chuẩn bị khi cần đến.
Về phần Nặc Kiệt, Đàn Thành, Liệt La Đặc, Địch Trạch, A Nô thì bị thu vào nhẫn Tạp Cơ Tư, tạm thời quên nét mặt kinh ngạc của Kim khi nhìn thấy A Nô.
Cho nên hiện tại chỉ còn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà và Kim.
"Ngươi có làm được không? Nếu đem bổn điện đến nơi chim không đẻ trứng, trở về bổn điện sẽ chặt ngươi thành tám phần." Thiên Nguyệt Triệt làm động tác cắt cổ, hung hăng mở miệng.
Thiên Nguyệt Thần vươn tay kéo tiểu tử đang náo loạn đến bên cạnh mình, nhìn thiếu niên làm động tác tức cười khiến Thiên Nguyệt Thần thấy thật mất thể diện, đúng là tiểu tử càng sống càng nhỏ.
Thiên Nguyệt Thần hoài nghi chính sách giáo dục nhi tử của mình đã thất bại ư?
"Nhưng thật ra, đem bọn ta đến nơi chim không đẻ trứng cũng không phải không tốt." Thiên Nguyệt Triệt vặn vẹo bên người Thiên Nguyệt Thần, ngẩng đầu nhìn y đầy thâm tình, "Phụ hoàng, chỉ cần chúng ta không xa rời nhau là được rồi, nếu tách ra, Triệt nhi sẽ nhớ ngươi, vô cùng vô cùng nhớ ngươi."
"Thật sao?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhìn ánh mắt lập lòe sáng của tiểu tử, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, chắc chắn lúc này tiểu tử không hy vọng ở cùng mình cỡ nào, như vậy sẽ không ai quản giáo hắn.
"Phụ hoàng, ngươi lại hoài nghi ta." Thiên Nguyệt Triệt ủy khuất, đôi mắt trong suốt ướt át, ý đồ khiến nam nhân hối hận, nhưng nam nhân đã lường trước, nhéo lỗ tai của hắn.
"Đau quá." Thiên Nguyệt Triệt kêu to, bắt lấy tay Thiên Nguyệt Thần, há miệng cắn xuống.
Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần khẽ động, nhưng không phát ra tiếng.
Kim lẳng lặng nhìn Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, mấy ngày qua ở cùng nhau hắn cũng biết đại khái về Thiên Nguyệt Triệt, hắn biết Thần Chủ chỉ biểu hiện tính tình trẻ con xứng với độ tuổi 13 trước mặt nam nhân này.
Nhưng lúc ở chung với người khác, hắn vẫn là chủ tử cao cao tại thượng, chê cười thế nhân ngu xuẩn.
Nam nhân này, thật sự không đơn giản.
Đời trước, Thần Chủ vì y không tiếc hủy diệt linh hồn của mình. Đời này, sợ là cũng như thế.
"Tình cảm cùng giao ra, cũng cùng có được." Mạc Tà ôm eo Kim, thì thầm bên tai hắn, "Bây giờ chủ tử nhà người rất hạnh phúc, ngươi thấy trong mắt hắn đều là ý cười, đây chính là hạnh phúc."
"Hạnh phúc?" Kim nhìn Mạc Tà, "Ta cũng hạnh phúc."
Ực?
Mạc Tà kinh ngạc, rất khó tin rằng Kim luôn lạnh như băng sẽ nói ra lời như thế, Kim có chút đỏ mặt: "Liệt La Đặc và Thần Chủ nói, nếu có cảm giác với một người sẽ muốn người kia, ta không hiểu lắm, nhưng ta biết, ở cùng ngươi, trái tim của ta sẽ động, cảm giác này khiến ta cảm thấy rất an tâm."
Mạc Tà vui vẻ, trên mặt tràn đầy sung sướng: "Thật sao? Ngươi không sợ ta nữa, sợ ta đã từng đối với ngươi như vậy?"
Kim lắc đầu: "Cũng đã qua, ngươi đã dùng hành động của mình nói cho ta biết mà? Ta biết, với tính cách của ngươi sẽ không bao giờ nhúng ta vào chuyện người khác, nhưng lần này vì ta... Khởi động ma thủy tinh phải dùng rất nhiều sức mạnh, ta cũng biết, chẳng qua là, không ai dạy ta biểu đạt tâm tư của mình thế nào, trước kia chức trách của Vô Thần Tướng chỉ có bảo vệ Thần Chủ, cho nên ta chưa bao giờ hiểu, nhưng giờ ta đã hiểu."
Mạc Tà kích động ôm Kim vào lòng, tay chạm lên ngực hắn: "Cũng may trái tim này còn đập." Y đã từng đem thanh kiếm kia đâm xuyên ngực thiếu niên, thiếu chút nữa ngay cả trái tim của y cũng ngừng đập.
Cũng may, kiếm không đâm qua tim, cũng may...
Ma pháp trận của Mạc Tà bắt đầu khởi động, cảnh vật xung trở nên mơ hồ, đợi lúc bọn hắn mở mắt lần nữa, đã sớm cảnh còn người mất.
"Phụ hoàng, đây là đâu?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn cảnh vật xa lạ, bốn phía đều là núi, cây cối rậm rạp, nhìn rêu xanh trên đất có thể xác định nơi này ít người qua lại.
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, lắc đầu: "Ta cũng không rõ, chúng ta đi xem xung quanh một chút." Bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt, động tác vô cùng tự nhiên.
"Phụ hoàng, sớm biết thế này, không nên tin tưởng lời của tên kia." Thiên Nguyệt Triệt ồn ào, đưa tay muốn chuyển đám người trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra, lại bị Thiên Nguyệt Thần ngăn cản.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt, ngẩng đầu.
Thiên Nguyệt Thần cười ôn nhu, hai tay ôm eo Thiên Nguyệt Triệt, để hắn đối diện với mình: "Ta không muốn nhìn thấy những thứ chướng mắt."
Mấy ngày qua, mặc dù Thiên Nguyệt Thần không nói rõ nhưng trong lòng luôn để ý, đặc biệt là Triệt nhi sợ buồn chán luôn theo theo chân bọn họ chơi đùa, phụ tử hai người không có chút thời gian.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng lẩm bẩm, liếc y một cái.
"Hử?" Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần tràn ngập lửa nóng, Thiên Nguyệt Triệt có thể cảm nhận được hơi thở y lướt qua mặt mình, khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng noãn đã trở nên đỏ bừng, khiến Thiên Nguyệt Thần tâm động.
Cúi đầu, hướng gương mặt đỏ như trái táo cắn một cái, tuy là cắn nhưng thật ra cũng chỉ nhẹ nhàng mút lấy.
"Phụ hoàng." Tiểu tử không vui, kiễng mũi chân, hai tay ôm cổ Thiên Nguyệt Thần, hé miệng cắn mũi y, cho đến khi trên đó lưu lại dấu răng nhàn nhạt mới chịu bỏ qua.
"Ngươi a." Thiên Nguyệt Thần nhéo mũi hắn, "Tinh nghịch."
"Cái gì chứ, phụ hoàng không biết, đó là tư tưởng." Thiên Nguyệt Triệt dương dương đắc ý, kéo Thiên Nguyệt Thần chạy vào rừng cây.
Cây xanh gió mát, đặc biệt thích thú.
"Phụ hoàng, ngươi nhìn, là thác nước." Thiên Nguyệt Triệt chỉ phía bên kia vách núi, kinh ngạc kêu lên, không ngờ ở đây cũng có thác nước, đẹp quá.
Tay nhỏ bé lập tức chuyển động, y phục trên người nhanh chóng bị cởi hết.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần muốn ngăn cản nhưng tiểu tử đã nhảy xuống thác nước.
Đúng là hài tử hiếu động, Thiên Nguyệt Thần cười khẽ.
Từ đỉnh thác nước xuống hồ, tối thiểu phải cao 10 thước, tiểu tử ỷ mình có ma pháp, càng ngày càng làm càn.
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, nhưng cũng phụng bồi tiểu tử chơi đùa, bóng dáng thon dài đứng trên đỉnh thác, ánh sáng rực rỡ bao phủ càng khiến y đặc biệt cao quý, Thiên Nguyệt Triệt từ trong hồ vươn đầu ra, nhìn nam nhân, hai mắt híp lại.
Ánh mắt thâm tình, đáy lòng là thật sâu yêu thương.
"Phụ hoàng, ta thích ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên hô to, "Thiên Nguyệt Thần, ta thích ngươi, rất thích rất thích ngươi."
Nụ cười sáng lạn lan tràn trên mặt Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần nhìn xuống hài tử ham chơi, khóe môi cũng dần dần hiện lên tiếu ý: Triệt nhi, so với ngươi, tình của ta càng sâu.
Phanh...
Hồ tóe lên bọt nước, Thiên Nguyệt Thần nhảy xuống.
Hai người trần truồng trong nước lẳng lặng nhìn nhau, không biết là ai bắt đầu trước, tiếng cười hạnh phúc vang vọng khắp rừng cây.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt tới gần Thiên Nguyệt Thần, tay ôm vai y, "Giờ khắc này thật tốt."
"Uh, thật tốt." Vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của hắn, Thiên Nguyệt Thần cảm thán.
"Phụ hoàng, sau này, mỗi năm chúng ta đều là ngoài du ngoạn, để toàn bộ thiên hạ lưu lại dấu ấn của chúng ta."
"Được."
"Phụ hoàng, ta phát hiện, ta đột nhiên trở nên tham lam."
"Hửm?"
"Ta muốn cùng phụ hoàng vĩnh viễn bên nhau, không chỉ cả đời này, là vĩnh viễn."
"Vậy thì vĩnh viễn."
Hai đôi môi nhẹ nhàng chạm, mút lấy hơi thở thuộc về nhau, tay trên người điểm lên vô số lửa nóng, bóng đổ dài trên mặt hồ trong suốt, mặt trời xấu hổ nhìn hai người.
...
Kim mơ mơ màng màng mở mắt, gian phòng xa lạ khiến người ta có chút bận tâm, xa lạ?
Mơ hồ biến mất trong tích tắc, Kim nhổm người dậy, chỉ thấy gian phòng vô cùng sạch sẽ, Mạc Tà đang nằm bên cạnh mình, hắn vội vàng lay tỉnh y.
"Sao vậy?" Mạc Tà còn có chút mông lung.
"Đây là đâu?" Kim cau mày, đồng thời bước xuống giường.
Mạc Tà rốt cuộc là Mạc Tà, rất nhanh tỉnh táo lại: "Không giống nơi của ác nhân." Mạc Tà kết luận, bởi vì bốn phía phảng phất hòa khí, nhưng tựa hồ lại có yêu khí, kim quang yêu khí cách nơi này khá xa, nhưng với tu vi của Mạc Tà vẫn có thể cảm ứng được.
Phanh...
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, bước vào là một đạo sĩ vô cùng trẻ tuổi.
Đạo sĩ?
Kim và Mạc Tà nhìn nhau, Kim có lẽ không hiểu, nhưng Mạc Tà biết, chỉ Sắc Vi đế quốc mới có đạo sĩ, hơn nữa...
"Các ngươi đã tỉnh, các ngươi trúng mê hồn thảo, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Tiểu đạo sĩ bưng một số nhẹ thức ăn tới, cảm giác được nghi ngờ của bọn hắn, thân thiết nói, "Nơi này là Cực quang chi điện, các ngươi không cần lo lắng."
Cực quang chi điện? Quả nhiên, Mạc Tà biết nghi ngờ của mình không sai.
Đợi tiểu đạo sĩ rời đi, Kim liền kéo ống tay áo Mạc Tà: "Cực quang chi điện, đây không phải là đàn tràng của Thần Chủ ở nhân tộc sao?"
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng có đồn đãi, Cực quang chi điện thờ phụng Quang Minh thần tử, mà ở đó giam giữ rất nhiều yêu vật đã từng làm hại con người, khó trách lúc trước ta cảm nhận được hơi thở của yêu ma, nếu là cực quang chi điện, có thể giải thích được."
Về phần Nặc Kiệt, Đàn Thành, Liệt La Đặc, Địch Trạch, A Nô thì bị thu vào nhẫn Tạp Cơ Tư, tạm thời quên nét mặt kinh ngạc của Kim khi nhìn thấy A Nô.
Cho nên hiện tại chỉ còn Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Mạc Tà và Kim.
"Ngươi có làm được không? Nếu đem bổn điện đến nơi chim không đẻ trứng, trở về bổn điện sẽ chặt ngươi thành tám phần." Thiên Nguyệt Triệt làm động tác cắt cổ, hung hăng mở miệng.
Thiên Nguyệt Thần vươn tay kéo tiểu tử đang náo loạn đến bên cạnh mình, nhìn thiếu niên làm động tác tức cười khiến Thiên Nguyệt Thần thấy thật mất thể diện, đúng là tiểu tử càng sống càng nhỏ.
Thiên Nguyệt Thần hoài nghi chính sách giáo dục nhi tử của mình đã thất bại ư?
"Nhưng thật ra, đem bọn ta đến nơi chim không đẻ trứng cũng không phải không tốt." Thiên Nguyệt Triệt vặn vẹo bên người Thiên Nguyệt Thần, ngẩng đầu nhìn y đầy thâm tình, "Phụ hoàng, chỉ cần chúng ta không xa rời nhau là được rồi, nếu tách ra, Triệt nhi sẽ nhớ ngươi, vô cùng vô cùng nhớ ngươi."
"Thật sao?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhìn ánh mắt lập lòe sáng của tiểu tử, Thiên Nguyệt Thần nghĩ thầm, chắc chắn lúc này tiểu tử không hy vọng ở cùng mình cỡ nào, như vậy sẽ không ai quản giáo hắn.
"Phụ hoàng, ngươi lại hoài nghi ta." Thiên Nguyệt Triệt ủy khuất, đôi mắt trong suốt ướt át, ý đồ khiến nam nhân hối hận, nhưng nam nhân đã lường trước, nhéo lỗ tai của hắn.
"Đau quá." Thiên Nguyệt Triệt kêu to, bắt lấy tay Thiên Nguyệt Thần, há miệng cắn xuống.
Khóe miệng Thiên Nguyệt Thần khẽ động, nhưng không phát ra tiếng.
Kim lẳng lặng nhìn Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt, mấy ngày qua ở cùng nhau hắn cũng biết đại khái về Thiên Nguyệt Triệt, hắn biết Thần Chủ chỉ biểu hiện tính tình trẻ con xứng với độ tuổi 13 trước mặt nam nhân này.
Nhưng lúc ở chung với người khác, hắn vẫn là chủ tử cao cao tại thượng, chê cười thế nhân ngu xuẩn.
Nam nhân này, thật sự không đơn giản.
Đời trước, Thần Chủ vì y không tiếc hủy diệt linh hồn của mình. Đời này, sợ là cũng như thế.
"Tình cảm cùng giao ra, cũng cùng có được." Mạc Tà ôm eo Kim, thì thầm bên tai hắn, "Bây giờ chủ tử nhà người rất hạnh phúc, ngươi thấy trong mắt hắn đều là ý cười, đây chính là hạnh phúc."
"Hạnh phúc?" Kim nhìn Mạc Tà, "Ta cũng hạnh phúc."
Ực?
Mạc Tà kinh ngạc, rất khó tin rằng Kim luôn lạnh như băng sẽ nói ra lời như thế, Kim có chút đỏ mặt: "Liệt La Đặc và Thần Chủ nói, nếu có cảm giác với một người sẽ muốn người kia, ta không hiểu lắm, nhưng ta biết, ở cùng ngươi, trái tim của ta sẽ động, cảm giác này khiến ta cảm thấy rất an tâm."
Mạc Tà vui vẻ, trên mặt tràn đầy sung sướng: "Thật sao? Ngươi không sợ ta nữa, sợ ta đã từng đối với ngươi như vậy?"
Kim lắc đầu: "Cũng đã qua, ngươi đã dùng hành động của mình nói cho ta biết mà? Ta biết, với tính cách của ngươi sẽ không bao giờ nhúng ta vào chuyện người khác, nhưng lần này vì ta... Khởi động ma thủy tinh phải dùng rất nhiều sức mạnh, ta cũng biết, chẳng qua là, không ai dạy ta biểu đạt tâm tư của mình thế nào, trước kia chức trách của Vô Thần Tướng chỉ có bảo vệ Thần Chủ, cho nên ta chưa bao giờ hiểu, nhưng giờ ta đã hiểu."
Mạc Tà kích động ôm Kim vào lòng, tay chạm lên ngực hắn: "Cũng may trái tim này còn đập." Y đã từng đem thanh kiếm kia đâm xuyên ngực thiếu niên, thiếu chút nữa ngay cả trái tim của y cũng ngừng đập.
Cũng may, kiếm không đâm qua tim, cũng may...
Ma pháp trận của Mạc Tà bắt đầu khởi động, cảnh vật xung trở nên mơ hồ, đợi lúc bọn hắn mở mắt lần nữa, đã sớm cảnh còn người mất.
"Phụ hoàng, đây là đâu?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn cảnh vật xa lạ, bốn phía đều là núi, cây cối rậm rạp, nhìn rêu xanh trên đất có thể xác định nơi này ít người qua lại.
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, lắc đầu: "Ta cũng không rõ, chúng ta đi xem xung quanh một chút." Bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt, động tác vô cùng tự nhiên.
"Phụ hoàng, sớm biết thế này, không nên tin tưởng lời của tên kia." Thiên Nguyệt Triệt ồn ào, đưa tay muốn chuyển đám người trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra, lại bị Thiên Nguyệt Thần ngăn cản.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt mở to mắt, ngẩng đầu.
Thiên Nguyệt Thần cười ôn nhu, hai tay ôm eo Thiên Nguyệt Triệt, để hắn đối diện với mình: "Ta không muốn nhìn thấy những thứ chướng mắt."
Mấy ngày qua, mặc dù Thiên Nguyệt Thần không nói rõ nhưng trong lòng luôn để ý, đặc biệt là Triệt nhi sợ buồn chán luôn theo theo chân bọn họ chơi đùa, phụ tử hai người không có chút thời gian.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt thấp giọng lẩm bẩm, liếc y một cái.
"Hử?" Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần tràn ngập lửa nóng, Thiên Nguyệt Triệt có thể cảm nhận được hơi thở y lướt qua mặt mình, khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng noãn đã trở nên đỏ bừng, khiến Thiên Nguyệt Thần tâm động.
Cúi đầu, hướng gương mặt đỏ như trái táo cắn một cái, tuy là cắn nhưng thật ra cũng chỉ nhẹ nhàng mút lấy.
"Phụ hoàng." Tiểu tử không vui, kiễng mũi chân, hai tay ôm cổ Thiên Nguyệt Thần, hé miệng cắn mũi y, cho đến khi trên đó lưu lại dấu răng nhàn nhạt mới chịu bỏ qua.
"Ngươi a." Thiên Nguyệt Thần nhéo mũi hắn, "Tinh nghịch."
"Cái gì chứ, phụ hoàng không biết, đó là tư tưởng." Thiên Nguyệt Triệt dương dương đắc ý, kéo Thiên Nguyệt Thần chạy vào rừng cây.
Cây xanh gió mát, đặc biệt thích thú.
"Phụ hoàng, ngươi nhìn, là thác nước." Thiên Nguyệt Triệt chỉ phía bên kia vách núi, kinh ngạc kêu lên, không ngờ ở đây cũng có thác nước, đẹp quá.
Tay nhỏ bé lập tức chuyển động, y phục trên người nhanh chóng bị cởi hết.
"Triệt nhi." Thiên Nguyệt Thần muốn ngăn cản nhưng tiểu tử đã nhảy xuống thác nước.
Đúng là hài tử hiếu động, Thiên Nguyệt Thần cười khẽ.
Từ đỉnh thác nước xuống hồ, tối thiểu phải cao 10 thước, tiểu tử ỷ mình có ma pháp, càng ngày càng làm càn.
Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, nhưng cũng phụng bồi tiểu tử chơi đùa, bóng dáng thon dài đứng trên đỉnh thác, ánh sáng rực rỡ bao phủ càng khiến y đặc biệt cao quý, Thiên Nguyệt Triệt từ trong hồ vươn đầu ra, nhìn nam nhân, hai mắt híp lại.
Ánh mắt thâm tình, đáy lòng là thật sâu yêu thương.
"Phụ hoàng, ta thích ngươi." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên hô to, "Thiên Nguyệt Thần, ta thích ngươi, rất thích rất thích ngươi."
Nụ cười sáng lạn lan tràn trên mặt Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần nhìn xuống hài tử ham chơi, khóe môi cũng dần dần hiện lên tiếu ý: Triệt nhi, so với ngươi, tình của ta càng sâu.
Phanh...
Hồ tóe lên bọt nước, Thiên Nguyệt Thần nhảy xuống.
Hai người trần truồng trong nước lẳng lặng nhìn nhau, không biết là ai bắt đầu trước, tiếng cười hạnh phúc vang vọng khắp rừng cây.
"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt tới gần Thiên Nguyệt Thần, tay ôm vai y, "Giờ khắc này thật tốt."
"Uh, thật tốt." Vòng quanh thắt lưng mảnh khảnh của hắn, Thiên Nguyệt Thần cảm thán.
"Phụ hoàng, sau này, mỗi năm chúng ta đều là ngoài du ngoạn, để toàn bộ thiên hạ lưu lại dấu ấn của chúng ta."
"Được."
"Phụ hoàng, ta phát hiện, ta đột nhiên trở nên tham lam."
"Hửm?"
"Ta muốn cùng phụ hoàng vĩnh viễn bên nhau, không chỉ cả đời này, là vĩnh viễn."
"Vậy thì vĩnh viễn."
Hai đôi môi nhẹ nhàng chạm, mút lấy hơi thở thuộc về nhau, tay trên người điểm lên vô số lửa nóng, bóng đổ dài trên mặt hồ trong suốt, mặt trời xấu hổ nhìn hai người.
...
Kim mơ mơ màng màng mở mắt, gian phòng xa lạ khiến người ta có chút bận tâm, xa lạ?
Mơ hồ biến mất trong tích tắc, Kim nhổm người dậy, chỉ thấy gian phòng vô cùng sạch sẽ, Mạc Tà đang nằm bên cạnh mình, hắn vội vàng lay tỉnh y.
"Sao vậy?" Mạc Tà còn có chút mông lung.
"Đây là đâu?" Kim cau mày, đồng thời bước xuống giường.
Mạc Tà rốt cuộc là Mạc Tà, rất nhanh tỉnh táo lại: "Không giống nơi của ác nhân." Mạc Tà kết luận, bởi vì bốn phía phảng phất hòa khí, nhưng tựa hồ lại có yêu khí, kim quang yêu khí cách nơi này khá xa, nhưng với tu vi của Mạc Tà vẫn có thể cảm ứng được.
Phanh...
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, bước vào là một đạo sĩ vô cùng trẻ tuổi.
Đạo sĩ?
Kim và Mạc Tà nhìn nhau, Kim có lẽ không hiểu, nhưng Mạc Tà biết, chỉ Sắc Vi đế quốc mới có đạo sĩ, hơn nữa...
"Các ngươi đã tỉnh, các ngươi trúng mê hồn thảo, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Tiểu đạo sĩ bưng một số nhẹ thức ăn tới, cảm giác được nghi ngờ của bọn hắn, thân thiết nói, "Nơi này là Cực quang chi điện, các ngươi không cần lo lắng."
Cực quang chi điện? Quả nhiên, Mạc Tà biết nghi ngờ của mình không sai.
Đợi tiểu đạo sĩ rời đi, Kim liền kéo ống tay áo Mạc Tà: "Cực quang chi điện, đây không phải là đàn tràng của Thần Chủ ở nhân tộc sao?"
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng có đồn đãi, Cực quang chi điện thờ phụng Quang Minh thần tử, mà ở đó giam giữ rất nhiều yêu vật đã từng làm hại con người, khó trách lúc trước ta cảm nhận được hơi thở của yêu ma, nếu là cực quang chi điện, có thể giải thích được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.