Thiên Phú

Chương 51: Giải vây

Cát Hề

30/11/2016

Lấy Mộc Thừa Thiên là ví dụ thì có thể nhìn ra chất riêng của các nghệ sĩ thuộc Năm Ánh Sáng. Giấu diếm bản thân nhưng rất có chí khí. Nói trắng ra là kiểu người bình thường sẽ không gây sự, nhưng có việc ảnh hưởng đến bản thân thì cũng không sợ hãi trốn tránh.

Tính cách của một người như thế nào cũng liên quan đến gia thế và sự từng trải. Mộc Thừa Thiên là có gia cảnh tốt, còn Diệp Noãn là tôi luyện trong mười năm, gặp nhiều việc mới được như vậy.

Mặc dù tên tuổi của Mộc Thừa Thiên nhờ Diệp Noãn mà nổi tiếng, nhưng vẫn không kiêu ngạo hay siểm nịnh, vẫn đối đãi với Diệp Noãn như bình thường. Hai người bọn họ quan hệ cũng không tệ lắm, hơn nữa nếu Diệp Noãn chướng mắt với một người, đó đều là do nhân phẩm của đối phương chứ không phải là địa vị, cho nên cô nên cư xử như thế nào với Mộc Thừa Thiên thì cứ làm như thế.

“Kế tiếp cậu có nhận kịch bản mới sao?” Diệp Noãn hỏi hắn.

“Nhận.” Mộc Thừa Thiên trả lời, “Cũng là dòng phim đô thị, đề tài khá giống “80 ước hẹn.””

Hướng phát triển của hắn và Diệp Noãn cũng không giống nhau, Diệp Noãn bởi vì vấn đề diện mạo, sợ mọi người đóng khuôn, cho nên nhận nhân vật đều có tính cách khác nhau. Mà Mộc Thừa Thiên và cô hoàn toàn tương phản, không muốn xé bộ dạng năm 80 mà còn muốn củng cố thêm một chút.

Hắn không thích hợp để diễn phim cổ trang, con đường diễn xuất có chút hẹp. Cái vị trí kia là điểm chính xác nhất cho nên quyết không buông năm 80.

Diệp Noãn thấy Lý Giai đưa ra chính sách này cho hắn cũng không tệ lắm. Những người sinh sau năm 80 đang dần trở thành quân chủ lực trong xã hội. Diện mạo phổ thông của Mộc Thừa Thiên sẽ là một ưu thế.

Diện mạo phổ thông, gia thế bình thường không phải là bộ mặt của những người sinh sau năm 80 sao? Hắn làm người phát ngôn cũng không sai, sau này dù là phim truyền hình hay điện ảnh, những người sinh sau năm 80 đều nguyện ý duy trì mặt mũi cho hắn.

Hai ngày nghỉ kết thúc, Diệp Noãn quay xong quảng cáo, trở lại đoàn phim, lại phát hiện không khí trong đoàn phim không tốt lắm. Gương mặt của đạo diễn Thích Mĩ Trân càng đen hơn so với trước khi cô đi.

Hiện tại Đàm Phượng rất nhạy bén, không chờ Diệp Noãn mở miệng hỏi đã vỗ bả vai cô: “Cậu đi hóa trang trước, tớ đi hỏi thăm chút.”

Vì thế Diệp Noãn an tâm đi hóa trang. Chẳng bao lâu thì có người gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

“A Cẩn!” Diệp Noãn nhìn thấy cô ấy trong gương, cười tươi một cái, “Cậu đến rồi?”

“Ừ.” Chu Cẩn đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Tớ đến hôm qua. Người đại diện nói cho tớ tới trải nghiệm trong đoàn phim trước, chứ để đến lúc bất ngờ quay phim, lại đọc không ra lời thoại.”

Diệp Noãn nói: “Trần Dung cũng hài hước quá.”

Chu Cẩn nhún vai: “Cô ấy cũng không phải nói đùa, hôm qua tớ đến đoàn phim, thực sự là bị không khí này dọa sợ.”

“Cái này…” Diệp Noãn nói, “Đúng là không khí mấy ngày nay có chút đặc biệt, trước khi không có như vậy.” Nói đến đây, cô dứt khoát hỏi thợ tạo hình, “Chị Trần, chị có biết chuyện gì không?”

“Chuyện này à,” Chị Trần vừa chải tóc cho cô vừa nói, “A Giản nói quen bạn trong đoàn phim làm đạo diễn mất hứng.”

“A Giản? Tô Giản nói quen bạn?” Diệp Noãn mở to mắt nhìn bản thân trong gương, cô không có nghe lầm đấy chứ?

“Đúng thế, là Vân Oanh.” Chị Trần lắc lắc đầu, “Quen trong đoàn phim còn nói lớn như vậy, khó trách Thích đạo mất hứng.”

Vân Oanh là diễn viên đóng vai Tiêu Thục phi, cũng mới vào đoàn không bao lâu.

Tuy rằng sự thật chính là như vậy, nhưng trong lòng Diệp Noãn vẫn không dám tin Tô Giản nói chuyện yêu đương? Thật sự?

Chẳng lâu sau Đàm Phượng trở về, xác nhận đáp án một lần nữa.

Diệp Noãn làm tóc xong thì nam nữ chính trong truyền thuyết cũng xuất hiện, Tô Giản ôm bả vai Vân Oanh giới thiệu với Diệp Noãn: “A Noãn, đây là bạn gái anh, giới thiệu cho em biết.”



Vân Oanh là điển hình của con gái phương Bắc, khung xương lớn hơn Diệp Noãn một vòng, nhưng cũng là người đẹp. Cô ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp, chỉ là nét đẹp khác biệt so với Diệp Noãn. Diệp Noãn xinh đẹp kiểu tinh xảo, còn Vân Oanh là xinh đẹp kiểu chí khí lớn.

Đều ở trong một đoàn phim, làm sao có thể không biết được, chỉ là Tô Giản coi Diệp Noãn là bạn, lúc này đem bạn gái giới thiệu với bạn, coi như là chính thức.

Hắn như vậy làm không làm cho Diệp Noãn mất kiên nhẫn, ngược lại cảm thấy buông lỏng. Tô Giản nghiêm túc nói yêu đương, Tô Giản buông cô xuống, có thể không thoải mái sao? Cho nên Diệp Noãn thật lòng nói chúc phúc với hắn.

Lý Trì và Võ Mị Nương không đến với nhau, ngược lại cùng Tiêu Thục phi nói yêu đương, khó trách Thích Mĩ Trân không cao hứng.

Toàn bộ đoàn phim, người nhập tâm sâu nhất chính là đạo diễn. Nam nữ diễn viên chính nói yêu đương bà vui như mở cờ, nhưng vai nam chính yêu nữ phụ là việc thế nào, làm như vậy thì làm sao còn đáp diễn với nữ chính được nữa?

Thích Mĩ Trân khó chịu hai ngày, cảm thấy Diệp Noãn thật là không cố gắng như Võ Tắc Thiên, ngay cả một người đàn ông cũng không tranh được. Có điều sau khi xem Diệp Noàn và Tô Giản đáp diễn thì toàn bộ khó chịu đều tiêu tan.

Diệp Noãn nghỉ ngơi hai ngày giống như tràn đầy năng lượng, sau đó quay phim, trạng thái nổi giận trước đó của Thích Mĩ Trân đều không thấy, mà Tô Giản cũng rất chuyên nghiệp, bạn gái cứ ở một bên đứng nhìn, cùng Diệp Noãn đối diễn hết sức nhập tâm.

“Rất tốt!” Rốt cuộc tâm tình của đạo diễn cũng đã chuyển biến.

Có điều Vân Oanh đứng bên cạnh bà thì vẻ mặt đen thui, nhìn qua thấy tâm tình rõ ràng là không tốt lắm.

Thấy cô ta như vậy, tâm tình đạo diễn lại thấp xuống. Thông đồng với nam chính, còn muốn bày sắc mặt thối này ra ảnh hưởng công tác của nam chính, cô ta như vậy làm Thích Mĩ Trân không có cách nào chào đón.

Hôm nay trạng thái của Diệp Noãn và Tô Giản cực kỳ tốt, cho nên đạo diễn lại thương lượng cho bọn họ thêm một cảnh diễn nữa.

Hơn nữa đây là cảnh vô cùng quan trọng của bộ phim, đoạn Lý Trì lệnh Thượng Quan soạn chiếu thư phế bỏ Võ Mị Nương, đúng lúc bị Võ Mị Nương phát hiện.

Diệp Noãn và Tô Giản thay đổi trang phục và trang sức. Lần nữa đi ra thì đã trở thành Đế - Hậu.

Lúc này Võ Mị Nương không còn là tú nữ mới vào cung, nàng từng được Thái Tông sủng ái, rồi lại bị Thái Tông từ bỏ, đến Cảm Nghiệp Tự xuống tóc làm ni cô, rồi lại bởi vì sự trân trọng của Lý Trì mà quay trở về hoàng cung, hiện tại nàng chính là Hoàng Hậu Đại Đường.

Cái này đã từng là mục tiêu cao nhất của nàng, nhưng bây giờ, giống như vẫn chưa đủ.

Mong muốn của nàng là gì? Chính nàng cũng không rõ lắm. Thật ra cũng không phải không rõ ràng, chỉ là không suy nghĩ đến cùng. Nhưng chuyện ngày hôm nay là một cơ hội, lệnh cưỡng chế sẽ đem nàng thay đổi sạch sẽ.

Màn ảnh hiện cảnh Diệp Noãn đi lại vội vàng, trên mặt không giống bị kinh hãi mà có vài phần thương cảm.

Lý Trì đối với nàng rất tốt. Nhưng đã không còn là tiểu cô nương chỉ cần được Hoàng Đế sủng ái là thỏa mãn, gặp quá nhiều chuyện, nàng không thể chỉ dựa vào nam nhân, nàng có năng lực, phải vì chính mình tạo ra một con đường.

Thật ra nàng và Lý Trì là cùng một dạng, không phải không yêu đối phương, chỉ là ngoại trừ yêu đối phương thì càng yêu quyền lực hơn. Vốn dĩ cái quyền lợi này, một khi đã chạm tay vào thì không có khả năng từ bỏ.

Lúc bệnh tình Lý Trì tái phát, hoa mắt chóng mặt, để cho nàng xử lý chính sự, lúc này mới xuất hiện vết rách giữa hai người. Cũng trong khoảng thời gian này, nàng đã nuôi dưỡng một ít triều thần trung thành với mình, tăng lực ảnh hưởng chính trị của bản thân.

Cho nên, phế hậu, tuyệt đối không có khả năng. Nàng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Màn ảnh quay cận cảnh, biểu tình trên mặt Diệp Noãn đã kiên định lên.

Trong Đại Điện đèn đuốc sáng trưng, không gian lớn như vậy chỉ có mình Tô Giản nằm trước bàn. Nhận thấy có người tiến vào, hắn hơi hơi nâng đầu, nhìn thấy là Diệp Noãn, lại nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Diệp Noãn đi vào Đại Điện, chậm rãi cước bộ. Xê dịch đến bên cạnh Tô Giản, nàng nhìn thoáng qua chiếu thư phế hậu trên án thượng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Giản. Nàng khom lưng xuống, ngồi xuống đệm quỳ mềm ở bên cạnh hắn.

Vẻ thương cảm hoàn toàn không có, trên mặt nàng chỉ có sự lo lắng: “Bệ Hạ, người lại đau đầu sao?”



Tô Giản không đáp.

Nàng giơ tay lên, tìm kiếm khuôn mặt hắn.

Hắn giơ tay ngăn lại.

Diệp Noãn cũng không buồn bực, chỉ là cười nhẹ, có chút cô đơn: “Thần thiếp làm Bệ Hạ lo lắng, là thần thiếp sai.”

Tô Giản giơ tay đem chiếu thư ném tới trước mặt nàng: “Ngươi không phải vì cái này mới đến sao? Chiếu thư ở trong này, hiện tại ngươi định làm gì?”

Diệp Noãn cũng không thèm liếc mắt nhìn chiếu thư kia một cái, nàng thẳng tắp nhìn Tô Giản chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy ưu thương và không thể tin được, từ từ nổi lên một tầng sương mù: “Người thật sự muốn phế ta sao?”

Cho dù là đi Cảm Nghiệp Tự cũng chưa từng thấy nàng thương tâm như vậy. Người bình thường mạnh mẽ một khi yếu mềm, thì lực sát thương gấp bội lần.

Đối với Tô Giản mà nói cũng là giống nhau, quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng Diệp Noãn thương tâm như vậy, muốn khóc mà không khóc càng làm cho người ta đau lòng.

Hắn chỉ suy nghĩ ôm nàng vào trong ngực dỗ dành thật tốt, nhưng mà trên kịch bản không giống như vậy, trên kịch bản viết như thế nào đây? Nhất thời Tô Giản nghĩ không ra.

“Lỗi!” Thích Mĩ Trân cau mày kêu dừng. Vốn dĩ cảnh này đang rất thuận lợi, không hiểu sao Tô Giản lại ngẩn người.

“Xin lỗi!” Tô Giản ngượng ngùng cười nói, “Tôi quên lời thoại.”

“Đem kịch bản cho hắn.” Thích Mĩ Trân chỉ huy trợ lý của Tô Giản, cảnh này là bất ngờ quay thêm, bởi vậy bà cũng không trách cứ Tô Giản.

Diệp Noãn ngẩng đầu, đem nước mắt ghìm lại.

Tô Giản lật kịch bản ôn tập, thợ trang điểm tiến lên chỉnh trang lại cho Diệp Noãn. Chờ hai người chuẩn bị tốt, cảnh diễn bắt đầu lại.

“Ngươi thật sự muốn phế ta sao?” Diệp Noãn đọc lời thoại.

“Mị Nương,” Tô Giản khắc chế đau trong lòng, âm thanh có chút bất đắc dĩ, “Có thể cho ngươi ta đều đã cho, ngươi hiện tại đã là dưới một người trên vạn người, đến cùng ngươi còn muốn cái gì?”

Diệp Noãn mang theo nước mắt, âm thanh quật cường: “Bệ Hạ cho, giống như hôm nay vậy, muốn thu trở lại, không phải liền thu sao?”

“…” Tô Giản cạn lời, đúng vậy, hắn nên biết khuyết điểm của nàng là thiếu cảm giác an toàn.

Hai người trầm mặc nhìn nhau, chỉ có ở trước mặt hắn nàng mới có bộ dạng yếu ớt như vậy, nước mắt Diệp Noãn chảy xuống, nàng quay đầu đi.

Tô Giản giữ chặt tay nàng, nhẹ nhàng kéo lại, đem nàng kéo vào lòng.

Động tác này không có trên kịch bản, là Tô Giản thêm vào, nhưng mà đạo diễn không hô ngừng, cho nên Diệp Noãn cũng tiếp tục diễn theo hắn.

Màn ảnh hiện cảnh hai người đều mặt đồ màu trắng, nhìn qua vô cùng đơn điệu, tuy rằng trang điểm thành thục, vẫn khó che được ngũ quan xuất sắc của hai người. Bọn họ ôm nhau, tạo thành một hình ảnh đẹp.

Thích Mĩ Trân âm thầm gật đầu, cảm thấy lựa chọn Lý Trì và Võ Mị Nương vô cùng xứng đôi. Hơn nữa Võ Thị chịu ủy khuất và Lý Trì thâm tình, chân thành đều được hai người suy diễn vô cùng đúng chỗ.

Chỉ là thâm tình này, rơi vào trong mắt Vân Oanh chẳng phải là cảnh đẹp ý hay gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook