Chương 50: Nhắc nhở
Cát Hề
30/11/2016
Cung Ngạn Vũ ở trường quay cùng được vài ngày, cùng với Tô Giản quan hệ cũng tốt, cái MV kia của anh Tô Giản còn đi làm vai khách mời nam chính.
Diệp Noãn cảm thấy hai người bọn họ như vậy rất tốt. Nghệ sĩ cùng thời,
suy ra cho cũng thì cũng không phải là cùng thời, ở trong giới này, kết
giao với mọi người cũng chủ yếu là những người lâu năm, mối quan hệ
tương đối tốt.
Trước khi đi, anh mời Diệp Noãn và Tô Giản ăn cơm.
Diệp Noãn hỏi anh: “Anh viết xong ca khúc chưa?”
Cung Ngạn Vũ nói: “Lời viết được một nửa, còn giai điệu mới chỉ có ý tưởng.”
“Làm xong có thể cho em nghe trước một chút không?” Diệp Noãn mong đợi nhìn anh, “Em đặc biệt thích ca khúc âm hưởng Trung Quốc.” Lại nghĩ đây là nhờ vả anh, liền thêm một câu, “Nhất là của anh viết.”
Những lời này rất hiệu quả, Cung Ngạn Vũ cong cong khóe miệng: “Được, cho vai nữ chính nghe một chút cũng không tính là tiết lộ ra bên ngoài.” Anh dừng một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi bọn họ: “Anh nghe nói hai người quay xong bộ phim này là đến tháng sáu phải không?”
“Đúng không?” Diệp Noãn nghiêng đầu hỏi Tô Giản.
Tô Giản gật đầu: “Cũng không sai lắm.”
“Tháng 6 anh có buổi biểu diễn,” Cung Ngạn Vũ nói, “Không biết lúc đó hai người có thời gian đến xem không?”
Diệp Noãn cười, vươn tay ra: “Có vé mời thì anh cứ đưa trước, có thời gian đến hay không thì lúc khác lại bàn.”
Có Cung Ngạn Vũ làm điều hòa, Tô Giản ở chung với Diệp Noãn cũng tự nhiên hơn, nghe được những lời này của Diệp Noãn, hắn cười một cái, cũng vươn tay ra: “A Noãn nói không sai.”
Cung Ngạn Vũ không làm được động tác mất phong độ là trợn trắng mắt, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lắc đầu: “Quả thật là cướp bóc.”
Nãy giờ ngồi một bên không lên tiếng, Đàm Phượng mở miệng nhắc nhở: “Còn có tôi nữa.”
Cung Ngạn Vũ đi rồi, Diệp Noãn và Tô Giản vẫn còn phải tiếp tục quay phim.
Kịch bản dựa theo chuyện xưa mà phát triển, vai diễn của Mạc Thiếu Hoài giảm bớt, vai diễn của Tô Giản bắt đầu nặng nề, hắn cũng dần dần có chút lực bất tòng tâm.
Vẫn thương mến nữ nhân của phụ thân, vẫn yêu nữ nhân của mình sâu đậm, còn có phản bội huynh đệ. Từng cảm xúc đơn lẻ vẫn nắm chắc được, nhưng nhiều cái hỗn trộn vào nhau thì có chút khó khăn.
Tô Giản nói khó khăn của mình cho Diệp Noãn, Diệp Noãn chỉ cười nói: “Anh cần gì phải đem vài loại cảm xúc xen lẫn vào nhau. Đối với từng người khác nhau thể hiện cảm xúc khác nhau là được rồi.”
Có thể làm được điều này, thì hắn đã coi như là đi vào trong bộ phim.
Tô Giản mím môi, không quá thích đáp án này, bởi vì thời điểm hắn đứng ở một bên nhìn Diệp Noãn diễn thì có cảm giác cô đắp nặn nhân vật vô cùng phong phú, vô cùng có trình tự, đó không phải chỉ một cảm xúc biểu hiện thì có thể hoàn thành.
Người cao 1m80, mà lúc này Diệp Noãn ngả người trên ghế nằm, còn hắn như đứa nhỏ ngồi ở cái ghế nhỏ bên cạnh Diệp Noãn, mím môi nhìn qua có chút vô tội và dễ thương.
Thấy hắn như vậy, Diệp Noãn lại bổ sung vài câu: “Anh muốn đem mấy loại cảm xúc đan xen vào nhau, cái này thuộc về kỹ thuật diễn. Đã diễn trò thì phải diễn sao để không nhìn ra dấu vết mới là cao. Chúng ta lấy một nhân vật ra thử đắp nặn cho hoàn hảo. Anh nghĩ lại xem, thời điểm anh tức giận sẽ biết được vì cái gì mà tức giận như thế nào sao? Không phải lúc nào cũng như vậy, cái này phải tùy vào cảm xúc, cho nên, nếu anh muốn đắp nặn ra nhân vật thật tốt, thì anh phải hóa thân vào đó, đem việc xảy ra trở thành việc của mình. Hiểu rõ Lý Trì, sau đó đem mình nhập vào đó, như vậy thời điểm đối mặt với Lý Thế Dân hay Võ Mị Nương, thì các phản ứng tự nhiên sẽ có.”
Nhập vào nhân vậy, nói thì đơn giản, nhưng làm thì khó khăn. Cái này là dựa vào cảm giác, là kinh nghiệm, không phải chỉ dựa vào mấy cái lý thuyết trên sách vở, hoặc là nghe người khác thuận miệng nhắc nhở vài câu là làm được.
Tô Giản trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi cô: “Em cảm thấy anh với Hạ Xuyên ai diễn xuất tốt hơn?”
Vấn đề này đắc tội người quá… Có điều, hai người này cô cũng chẳng sợ đắc tội.
Diệp Noãn nhìn hắn một cái: “Tính đến lễ trao giải năm vừa rồi, Hạ Xuyên cách xa anh một khoảng, nhưng mà đến cuối năm nay, cũng chưa chắc được.”
Mắt Tô Giản sáng lên: “Em có lòng tin với anh như vậy sao?”
Diệp Noãn trợn trắng mắt nhìn hắn, nếu hôm nay đã nói nhiều như vậy, thì cũng không ngại nói thêm điều nữa: “Nếu anh vẫn đóng phim thần tượng thì vài năm nữa anh cũng đừng nghĩ đến việc đuổi theo Hạ Xuyên, may là người đại diện của anh rất tốt, cho anh nhận phim chính kịch để luyện kỹ thuật diễn, từ lúc quay đến giờ tôi thấy anh tiến bộ rất nhiều. Vốn dĩ năm nay cũng là thời điểm tiến bộ của Hạ Xuyên, nhưng lại có chuyện xấu xảy ra, tất nhiên là sẽ ảnh hưởng đến công việc, năm nay có thể tiến bộ được bao nhiêu thì cũng khó nói.”
Nghe cô nói trắng ra như vậy, Tô Giản cũng không có nghĩ nhiều, sự thật chính là như thế, nói đến việc này, đột nhiên hắn nghĩ đến một tin đồn, liền chia sẻ với Diệp Noãn: “Chuyện của Hạ Xuyên với Lâm Uyển Uyển, anh nghe một ít tin đồn, nghe nói hai người bọn họ trước khi bị chụp hình đã chia tay một khoảng thời gian…”
Diệp Noãn vốn không có ý nghe chuyện của hai người họ, vừa định ngăn cản thì nghe Tô Giản tiếp tục nói: “Có người nói với anh, bị chụp ảnh là do Lâm Uyển Uyển muốn giữ Hạ Xuyên lại nên mới thuê người chụp.”
Đôi mắt Diệp Noãn khẽ nhếch lên, có chút kinh ngạc: “Khả năng này cũng không lớn lắm.”
Trong trí nhớ của cô, Lâm Uyển Uyển cũng không phải là kiểu tự chủ động lôi kéo đàn ông.
Tô Giản nói: “Tin đồn thôi mà, cũng không thể tin hoàn toàn được, có điều tin này anh biết từ nguồn tin cậy, mười phần là sự thật.”
Trong lòng Diệp Noãn có chút trào phúng, cảm thấy hai người này thật là giống nhau, đổi tính cũng cùng nhau.
Tô Giản vốn là muốn kéo Diệp Noãn nói chuyện thả lỏng một chút, nhưng nhìn biểu tình của cô, ngược lại càng thêm nghiêm túc. Hắn nghĩ phải nhanh chóng kéo đề tài lại, liền nói với Diệp Noãn: “Có bạn như em hỗ trợ, trong năm nay kỹ thuật diễn của anh nhất định có thể vượt qua Hạ Xuyên.”
Một lần nữa ánh mắt Diệp Noãn dừng trên mặt hắn, bạn bè, đây là lần thứ hai nghe được hai chữ này từ miệng hắn.
Tô Giản không biết hắn nói sai cái gì, bởi vì hiện tại nét mặt của cô càng thêm lạnh lẽo.
“A Giản,” Diệp Noãn lạnh lùng mở miệng, “Tôi không thích kết giao nhiều bạn, bởi vì ngày trước tôi đã bị một người bạn làm tổn thương quá lớn. Đó là bạn thân nhất của tôi,” cô chậm rãi nói, “Chúng tôi rất hợp nhau, tôi cũng vô cùng tin tưởng hắn, nhưng mà cuối cùng, hắn vì chính bản thân hắn, mà đâm phía sau tôi một nhát.”
Tô Giản không biết vì sao cô lại nói như vậy, trực giác cho hắn biết chuyện này không tốt lắm: “Hắn…”
Diệp Noãn nói tiếp: “Đâm tôi một nhát, hắn vẫn còn cảm thấy hắn làm là vì tốt cho tôi. Mà nếu thật sự vì tốt cho tôi, vì sao có thể không để ý đến cảm nhận của tôi như vậy, tự tiện đẩy tôi vào hố sâu như vậy…”
Đây là cô đang giải thích nguyên nhân không muốn kết giao bạn bè với hắn sao? Tô Giản nhanh chóng cam đoan: “Anh sẽ không.”
“Sẽ không cái gì?”
“Sẽ không trở thành người bạn như vậy.” Hắn nhất định sẽ không nghĩ đến cảm nhận của cô, làm ra sự tình đâm sau lưng như vậy.
“Thật không.” Diệp Noãn giật giật khóe miệng.
“Đương nhiên.” Tô Giản lần nữa gật đầu, nghiêm túc cam đoan.
“Bởi vì coi trọng, nên bị phản bội mới cảm thấy tổn thương.” Diệp Noãn cúi đầu, “A Giản, hiện tại chúng ta đã là bạn bè, cho nên, về sau anh cũng đừng để cho tôi thất vọng.”
Tô Giản không nghe ra ý trong câu nói của cô, chỉ bởi vì cô thừa nhận bọn họ là bạn bè mà vui sướng, hắn hướng cô cười nói: “A Noãn, em tin anh, anh tuyệt đối sẽ không phản bội bạn bè.”
Diệp Noãn cong cong khóe miệng, lời nên nói cũng đã nói, nhưng ở trong lòng cô, cô cũng không tin hắn.
Một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tô Giản muốn làm bạn bè, vậy thì làm bạn bè đi. Dù sao giữa bọn họ là mối quan hệ như thế nào, thì cô vẫn luôn đề phòng.
Đâm dao phía sau, cũng là do trước đó cô cho phía sau lưng thì đối phương mới có cơ hội.
Trên kịch bản của Thích Mĩ Trân thì Võ Mị Nương đối với Lý Trì là tình yêu đích thực.
Nguyên bản là nàng muốn giành được sủng ái của Lý Thái Tông nhưng mà thất bại, ngay lúc nàng chán nản thất vọng nhất lại gặp được Lý Trì. Tuy rằng là có tâm tư lợi dụng, nhưng sau này nàng bị chân tình của Lý Trì cảm động, cũng thật tâm thích hắn.
Cảnh này phải nói là rất khó với Diệp Noãn, cô sợ chình mình biểu hiện quá tốt, đến lúc Tô Giản cũng như Hạ Xuyên, diễn hay không diễn cũng không rõ ràng, lại thêm phiền toái.
Cho nên rất rõ ràng, cùng Tô Giản diễn cảnh nói chuyện yêu đương, cô có ý giấu mình lại.
Điểm này Thích Mĩ Trân không thể nào nhìn không ra được, rõ ràng là phương diện này diễn chung với Mạc Thiếu Hoài không có gì trở ngại, như thế nào diễn với Tô Giản lại không được? Bà giơ loa lên, hướng phía Diệp Noãn la lớn: “A Noãn, xấu hổ cái gì? A Giản đẹp trai như vậy, không nên yêu hắn sao?”
Diệp Noãn: “…”
Không chỉ Diệp Noãn, Tô Giản đứng bên cạnh cũng xấu hổ.
Cho nên đạo diễn nhiều khi cũng vô nhân tính, bà chỉ quản cảm tình chính xác trước màn ảnh thôi, còn ở bên ngoài màn ảnh các người có quên được hay không là chuyện của mấy người.
Đối với Tô Giản, Diệp Noãn có gánh nặng tâm lý, cho nên hai ngày nay vẫn không quay được kết quả như đọa diễn mong muốn.
“Ánh mắt của cô không có yêu.” Thích Mĩ Trân nói như vậy, cũng có chút thất vọng, vốn có bao nhiêu yêu thích đôi mắt này của Diệp Noãn, thì hiện tại có bấy nhiêu thất vọng.
Thật ra người xem bên ngoài sẽ nhìn không ra kỹ thuật diễn của Diệp Noãn có vấn đề gì, cô với Tô Giản đứng chung một chỗ rất đẹp đôi, lại ăn ý lại hợp mắt. Nhưng Thích Mĩ Trân đã thấy qua bộ dáng nhập tâm của Diệp Noãn, bởi vậy yêu cầu về kỹ thuật diễn cũng cao hơn người bên ngoài một chút. Huống chi Diệp Noãn là vai nữ chính, quan trọng nhất chính là diễn tả lại tình yêu của Võ Mị Nương và Lý Trì, cho nên bà không cảm thấy yêu cầu của mình có vấn đề gì cả.
Diệp noãn tiếp tục: “…”
Mặc kệ nói như thế nào, cô đối với Tô Giản chính là không có cách nào giữ lòng bình thường được. Không tín nhiệm cũng có thể thể hiện như vậy mà.
Thấy cô không nói lời nào, Đàm Phượng đành phải mở miệng giải vây cho cô, nói đại khái là cô liên tục quay phim nên hơi mệt, không tập trung cảm xúc cho tốt được,
Thích Mĩ Trân đại khái cũng suy nghĩ như vậy, dứt khoát cho Diệp Noãn nghỉ hai ngày.
Hai ngày này Diệp Noãn cũng không có nhàn rỗi, cô và Đàm Phượng đi Hàng Châu quay quảng cáo đồ uống. Hợp tác với Mộc Thừa Thiên.
Quảng cáo này là Hướng Phân nhận, người ta ký với Diệp Noãn, Mộc Thừa Thiên coi như là cho thêm.
Năm trước Mộc Thừa Thiên quay bộ phim truyền hình “80 ước hẹn”, năm nay đã phát sóng. Đó là bộ phim kể về câu chuyện gây dựng sự nghiệp của những người sinh sau năm 80, bộ phim này được truyền bá ra khiến cho những thanh niên cùng tuổi nhau lập thành đồng minh, Mộc Thừa Thiên nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn.
Diệp Noãn và Mộc Thừa Thiên, cái tổ hợp này nếu không hiểu biết nội tình thì sẽ cảm thất rất kinh ngạc, cảm giác hai người mang lại là hoàn toàn khác nhau. Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, liền có thể hiểu. Hai người này là cùng chung một công ty.
Diệp Noãn gặp may, mọi người đối với công ty chủ quản cô cảm thấy tò mò, Năm Ánh Sáng dần dần trồi lên trên mặt nước, cũng có chút danh tiếng, đương nhiên, hiện tại công ty bọn họ vẫn không thể đánh đồng cùng với Rực Rỡ được.
Đem hai nghệ sĩ dưới cờ cột chặt vào nhau, hành động này của Hướng Phân thứ nhất là tăng thêm độ yêu thích cho Mộc Thừa Thiên, thứ hai là tăng độ nổi tiếng cho công ty.
Trước khi đi, anh mời Diệp Noãn và Tô Giản ăn cơm.
Diệp Noãn hỏi anh: “Anh viết xong ca khúc chưa?”
Cung Ngạn Vũ nói: “Lời viết được một nửa, còn giai điệu mới chỉ có ý tưởng.”
“Làm xong có thể cho em nghe trước một chút không?” Diệp Noãn mong đợi nhìn anh, “Em đặc biệt thích ca khúc âm hưởng Trung Quốc.” Lại nghĩ đây là nhờ vả anh, liền thêm một câu, “Nhất là của anh viết.”
Những lời này rất hiệu quả, Cung Ngạn Vũ cong cong khóe miệng: “Được, cho vai nữ chính nghe một chút cũng không tính là tiết lộ ra bên ngoài.” Anh dừng một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi bọn họ: “Anh nghe nói hai người quay xong bộ phim này là đến tháng sáu phải không?”
“Đúng không?” Diệp Noãn nghiêng đầu hỏi Tô Giản.
Tô Giản gật đầu: “Cũng không sai lắm.”
“Tháng 6 anh có buổi biểu diễn,” Cung Ngạn Vũ nói, “Không biết lúc đó hai người có thời gian đến xem không?”
Diệp Noãn cười, vươn tay ra: “Có vé mời thì anh cứ đưa trước, có thời gian đến hay không thì lúc khác lại bàn.”
Có Cung Ngạn Vũ làm điều hòa, Tô Giản ở chung với Diệp Noãn cũng tự nhiên hơn, nghe được những lời này của Diệp Noãn, hắn cười một cái, cũng vươn tay ra: “A Noãn nói không sai.”
Cung Ngạn Vũ không làm được động tác mất phong độ là trợn trắng mắt, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, sau đó lắc đầu: “Quả thật là cướp bóc.”
Nãy giờ ngồi một bên không lên tiếng, Đàm Phượng mở miệng nhắc nhở: “Còn có tôi nữa.”
Cung Ngạn Vũ đi rồi, Diệp Noãn và Tô Giản vẫn còn phải tiếp tục quay phim.
Kịch bản dựa theo chuyện xưa mà phát triển, vai diễn của Mạc Thiếu Hoài giảm bớt, vai diễn của Tô Giản bắt đầu nặng nề, hắn cũng dần dần có chút lực bất tòng tâm.
Vẫn thương mến nữ nhân của phụ thân, vẫn yêu nữ nhân của mình sâu đậm, còn có phản bội huynh đệ. Từng cảm xúc đơn lẻ vẫn nắm chắc được, nhưng nhiều cái hỗn trộn vào nhau thì có chút khó khăn.
Tô Giản nói khó khăn của mình cho Diệp Noãn, Diệp Noãn chỉ cười nói: “Anh cần gì phải đem vài loại cảm xúc xen lẫn vào nhau. Đối với từng người khác nhau thể hiện cảm xúc khác nhau là được rồi.”
Có thể làm được điều này, thì hắn đã coi như là đi vào trong bộ phim.
Tô Giản mím môi, không quá thích đáp án này, bởi vì thời điểm hắn đứng ở một bên nhìn Diệp Noãn diễn thì có cảm giác cô đắp nặn nhân vật vô cùng phong phú, vô cùng có trình tự, đó không phải chỉ một cảm xúc biểu hiện thì có thể hoàn thành.
Người cao 1m80, mà lúc này Diệp Noãn ngả người trên ghế nằm, còn hắn như đứa nhỏ ngồi ở cái ghế nhỏ bên cạnh Diệp Noãn, mím môi nhìn qua có chút vô tội và dễ thương.
Thấy hắn như vậy, Diệp Noãn lại bổ sung vài câu: “Anh muốn đem mấy loại cảm xúc đan xen vào nhau, cái này thuộc về kỹ thuật diễn. Đã diễn trò thì phải diễn sao để không nhìn ra dấu vết mới là cao. Chúng ta lấy một nhân vật ra thử đắp nặn cho hoàn hảo. Anh nghĩ lại xem, thời điểm anh tức giận sẽ biết được vì cái gì mà tức giận như thế nào sao? Không phải lúc nào cũng như vậy, cái này phải tùy vào cảm xúc, cho nên, nếu anh muốn đắp nặn ra nhân vật thật tốt, thì anh phải hóa thân vào đó, đem việc xảy ra trở thành việc của mình. Hiểu rõ Lý Trì, sau đó đem mình nhập vào đó, như vậy thời điểm đối mặt với Lý Thế Dân hay Võ Mị Nương, thì các phản ứng tự nhiên sẽ có.”
Nhập vào nhân vậy, nói thì đơn giản, nhưng làm thì khó khăn. Cái này là dựa vào cảm giác, là kinh nghiệm, không phải chỉ dựa vào mấy cái lý thuyết trên sách vở, hoặc là nghe người khác thuận miệng nhắc nhở vài câu là làm được.
Tô Giản trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi cô: “Em cảm thấy anh với Hạ Xuyên ai diễn xuất tốt hơn?”
Vấn đề này đắc tội người quá… Có điều, hai người này cô cũng chẳng sợ đắc tội.
Diệp Noãn nhìn hắn một cái: “Tính đến lễ trao giải năm vừa rồi, Hạ Xuyên cách xa anh một khoảng, nhưng mà đến cuối năm nay, cũng chưa chắc được.”
Mắt Tô Giản sáng lên: “Em có lòng tin với anh như vậy sao?”
Diệp Noãn trợn trắng mắt nhìn hắn, nếu hôm nay đã nói nhiều như vậy, thì cũng không ngại nói thêm điều nữa: “Nếu anh vẫn đóng phim thần tượng thì vài năm nữa anh cũng đừng nghĩ đến việc đuổi theo Hạ Xuyên, may là người đại diện của anh rất tốt, cho anh nhận phim chính kịch để luyện kỹ thuật diễn, từ lúc quay đến giờ tôi thấy anh tiến bộ rất nhiều. Vốn dĩ năm nay cũng là thời điểm tiến bộ của Hạ Xuyên, nhưng lại có chuyện xấu xảy ra, tất nhiên là sẽ ảnh hưởng đến công việc, năm nay có thể tiến bộ được bao nhiêu thì cũng khó nói.”
Nghe cô nói trắng ra như vậy, Tô Giản cũng không có nghĩ nhiều, sự thật chính là như thế, nói đến việc này, đột nhiên hắn nghĩ đến một tin đồn, liền chia sẻ với Diệp Noãn: “Chuyện của Hạ Xuyên với Lâm Uyển Uyển, anh nghe một ít tin đồn, nghe nói hai người bọn họ trước khi bị chụp hình đã chia tay một khoảng thời gian…”
Diệp Noãn vốn không có ý nghe chuyện của hai người họ, vừa định ngăn cản thì nghe Tô Giản tiếp tục nói: “Có người nói với anh, bị chụp ảnh là do Lâm Uyển Uyển muốn giữ Hạ Xuyên lại nên mới thuê người chụp.”
Đôi mắt Diệp Noãn khẽ nhếch lên, có chút kinh ngạc: “Khả năng này cũng không lớn lắm.”
Trong trí nhớ của cô, Lâm Uyển Uyển cũng không phải là kiểu tự chủ động lôi kéo đàn ông.
Tô Giản nói: “Tin đồn thôi mà, cũng không thể tin hoàn toàn được, có điều tin này anh biết từ nguồn tin cậy, mười phần là sự thật.”
Trong lòng Diệp Noãn có chút trào phúng, cảm thấy hai người này thật là giống nhau, đổi tính cũng cùng nhau.
Tô Giản vốn là muốn kéo Diệp Noãn nói chuyện thả lỏng một chút, nhưng nhìn biểu tình của cô, ngược lại càng thêm nghiêm túc. Hắn nghĩ phải nhanh chóng kéo đề tài lại, liền nói với Diệp Noãn: “Có bạn như em hỗ trợ, trong năm nay kỹ thuật diễn của anh nhất định có thể vượt qua Hạ Xuyên.”
Một lần nữa ánh mắt Diệp Noãn dừng trên mặt hắn, bạn bè, đây là lần thứ hai nghe được hai chữ này từ miệng hắn.
Tô Giản không biết hắn nói sai cái gì, bởi vì hiện tại nét mặt của cô càng thêm lạnh lẽo.
“A Giản,” Diệp Noãn lạnh lùng mở miệng, “Tôi không thích kết giao nhiều bạn, bởi vì ngày trước tôi đã bị một người bạn làm tổn thương quá lớn. Đó là bạn thân nhất của tôi,” cô chậm rãi nói, “Chúng tôi rất hợp nhau, tôi cũng vô cùng tin tưởng hắn, nhưng mà cuối cùng, hắn vì chính bản thân hắn, mà đâm phía sau tôi một nhát.”
Tô Giản không biết vì sao cô lại nói như vậy, trực giác cho hắn biết chuyện này không tốt lắm: “Hắn…”
Diệp Noãn nói tiếp: “Đâm tôi một nhát, hắn vẫn còn cảm thấy hắn làm là vì tốt cho tôi. Mà nếu thật sự vì tốt cho tôi, vì sao có thể không để ý đến cảm nhận của tôi như vậy, tự tiện đẩy tôi vào hố sâu như vậy…”
Đây là cô đang giải thích nguyên nhân không muốn kết giao bạn bè với hắn sao? Tô Giản nhanh chóng cam đoan: “Anh sẽ không.”
“Sẽ không cái gì?”
“Sẽ không trở thành người bạn như vậy.” Hắn nhất định sẽ không nghĩ đến cảm nhận của cô, làm ra sự tình đâm sau lưng như vậy.
“Thật không.” Diệp Noãn giật giật khóe miệng.
“Đương nhiên.” Tô Giản lần nữa gật đầu, nghiêm túc cam đoan.
“Bởi vì coi trọng, nên bị phản bội mới cảm thấy tổn thương.” Diệp Noãn cúi đầu, “A Giản, hiện tại chúng ta đã là bạn bè, cho nên, về sau anh cũng đừng để cho tôi thất vọng.”
Tô Giản không nghe ra ý trong câu nói của cô, chỉ bởi vì cô thừa nhận bọn họ là bạn bè mà vui sướng, hắn hướng cô cười nói: “A Noãn, em tin anh, anh tuyệt đối sẽ không phản bội bạn bè.”
Diệp Noãn cong cong khóe miệng, lời nên nói cũng đã nói, nhưng ở trong lòng cô, cô cũng không tin hắn.
Một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tô Giản muốn làm bạn bè, vậy thì làm bạn bè đi. Dù sao giữa bọn họ là mối quan hệ như thế nào, thì cô vẫn luôn đề phòng.
Đâm dao phía sau, cũng là do trước đó cô cho phía sau lưng thì đối phương mới có cơ hội.
Trên kịch bản của Thích Mĩ Trân thì Võ Mị Nương đối với Lý Trì là tình yêu đích thực.
Nguyên bản là nàng muốn giành được sủng ái của Lý Thái Tông nhưng mà thất bại, ngay lúc nàng chán nản thất vọng nhất lại gặp được Lý Trì. Tuy rằng là có tâm tư lợi dụng, nhưng sau này nàng bị chân tình của Lý Trì cảm động, cũng thật tâm thích hắn.
Cảnh này phải nói là rất khó với Diệp Noãn, cô sợ chình mình biểu hiện quá tốt, đến lúc Tô Giản cũng như Hạ Xuyên, diễn hay không diễn cũng không rõ ràng, lại thêm phiền toái.
Cho nên rất rõ ràng, cùng Tô Giản diễn cảnh nói chuyện yêu đương, cô có ý giấu mình lại.
Điểm này Thích Mĩ Trân không thể nào nhìn không ra được, rõ ràng là phương diện này diễn chung với Mạc Thiếu Hoài không có gì trở ngại, như thế nào diễn với Tô Giản lại không được? Bà giơ loa lên, hướng phía Diệp Noãn la lớn: “A Noãn, xấu hổ cái gì? A Giản đẹp trai như vậy, không nên yêu hắn sao?”
Diệp Noãn: “…”
Không chỉ Diệp Noãn, Tô Giản đứng bên cạnh cũng xấu hổ.
Cho nên đạo diễn nhiều khi cũng vô nhân tính, bà chỉ quản cảm tình chính xác trước màn ảnh thôi, còn ở bên ngoài màn ảnh các người có quên được hay không là chuyện của mấy người.
Đối với Tô Giản, Diệp Noãn có gánh nặng tâm lý, cho nên hai ngày nay vẫn không quay được kết quả như đọa diễn mong muốn.
“Ánh mắt của cô không có yêu.” Thích Mĩ Trân nói như vậy, cũng có chút thất vọng, vốn có bao nhiêu yêu thích đôi mắt này của Diệp Noãn, thì hiện tại có bấy nhiêu thất vọng.
Thật ra người xem bên ngoài sẽ nhìn không ra kỹ thuật diễn của Diệp Noãn có vấn đề gì, cô với Tô Giản đứng chung một chỗ rất đẹp đôi, lại ăn ý lại hợp mắt. Nhưng Thích Mĩ Trân đã thấy qua bộ dáng nhập tâm của Diệp Noãn, bởi vậy yêu cầu về kỹ thuật diễn cũng cao hơn người bên ngoài một chút. Huống chi Diệp Noãn là vai nữ chính, quan trọng nhất chính là diễn tả lại tình yêu của Võ Mị Nương và Lý Trì, cho nên bà không cảm thấy yêu cầu của mình có vấn đề gì cả.
Diệp noãn tiếp tục: “…”
Mặc kệ nói như thế nào, cô đối với Tô Giản chính là không có cách nào giữ lòng bình thường được. Không tín nhiệm cũng có thể thể hiện như vậy mà.
Thấy cô không nói lời nào, Đàm Phượng đành phải mở miệng giải vây cho cô, nói đại khái là cô liên tục quay phim nên hơi mệt, không tập trung cảm xúc cho tốt được,
Thích Mĩ Trân đại khái cũng suy nghĩ như vậy, dứt khoát cho Diệp Noãn nghỉ hai ngày.
Hai ngày này Diệp Noãn cũng không có nhàn rỗi, cô và Đàm Phượng đi Hàng Châu quay quảng cáo đồ uống. Hợp tác với Mộc Thừa Thiên.
Quảng cáo này là Hướng Phân nhận, người ta ký với Diệp Noãn, Mộc Thừa Thiên coi như là cho thêm.
Năm trước Mộc Thừa Thiên quay bộ phim truyền hình “80 ước hẹn”, năm nay đã phát sóng. Đó là bộ phim kể về câu chuyện gây dựng sự nghiệp của những người sinh sau năm 80, bộ phim này được truyền bá ra khiến cho những thanh niên cùng tuổi nhau lập thành đồng minh, Mộc Thừa Thiên nghiễm nhiên trở thành người phát ngôn.
Diệp Noãn và Mộc Thừa Thiên, cái tổ hợp này nếu không hiểu biết nội tình thì sẽ cảm thất rất kinh ngạc, cảm giác hai người mang lại là hoàn toàn khác nhau. Chỉ là suy nghĩ kỹ một chút, liền có thể hiểu. Hai người này là cùng chung một công ty.
Diệp Noãn gặp may, mọi người đối với công ty chủ quản cô cảm thấy tò mò, Năm Ánh Sáng dần dần trồi lên trên mặt nước, cũng có chút danh tiếng, đương nhiên, hiện tại công ty bọn họ vẫn không thể đánh đồng cùng với Rực Rỡ được.
Đem hai nghệ sĩ dưới cờ cột chặt vào nhau, hành động này của Hướng Phân thứ nhất là tăng thêm độ yêu thích cho Mộc Thừa Thiên, thứ hai là tăng độ nổi tiếng cho công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.