Chương 64: Phỏng vấn
Cát Hề
30/11/2016
Tỷ lệ rating của Võ Tắc Thiên mỗi ngày đều ổn đinh tăng lên, một tuần
sau đột phá mức 20%, sau đó ổn định ở mức 22%, ngày phát tập cuối vọt
tới hơn 25%.
Trong lúc vừa chiếu đến tập 4, các đài truyền hình địa phương đã xếp hàng đi mua bản quyền, Truyền Hình Trung Ương vừa chiếu xong, các đài địa phương đã ngay lập tức chiếu lại.
Diệp Noãn và Đàm Phượng gần đây mới gọi là thật sự bận rộn. Diệp Noãn quay phim không nghỉ, còn phải tiếp nhận đủ thể loại phỏng vấn, chương trình. Đàm Phượng mỗi ngày tiếp điện thoại không ngừng, mời kịch bản, mời phỏng vấn, mời hoạt động truyền hình, còn có những lời mời từ đại gia kinh doanh tư nhân, cắt băng khánh thành, hôn lễ, tiệc từ thiện linh tinh, dùng rất nhiều tiền chỉ mong Diệp Noãn có mặt, Đàm Phượng nhìn hàng loạt con số, tỏ vẻ, từ nay về sau không dám gọi Diệp Noãn là diễn viên nhỏ hạng ba nữa.
Võ Tắc Thiên sau khi phát sóng, liên tục nhận phỏng vấn, cô và Tô Giản phải tham gia cùng nhau, tuổi xấp xỉ, nhan sắc cân xứng, người xem thích coi hai người phỏng vấn chung, công ty cũng theo yêu cầu đó mà làm.
Hôm nay hai người phải tham gia một chương trình gọi là “Tâm sự với Tiểu Huân”, là một chương trình talkshow.
Tô Giản tới tìm Diệp Noãn lúc cô đã cơ bản trang điểm xong, vừa sấy tóc vừa xem thư người hâm mộ. Thư của fan toàn quốc gửi về công ty chất thành mấy đống, Đàm Phượng có thời gian ghé qua sẽ cầm về một xấp nhỏ, để Diệp Noãn lúc rảnh rỗi mở ra đọc.
“Em làm gì mà đọc thư fan nghiêm túc như vậy?” Tô Giản đến gần liếc qua, cảm thấy thật khó tin, “Có thời gian còn không mau ngủ thêm một lát, em bao lâu rồi không được ngủ đủ chứ?
Hai ngày, đêm qua đi studio Red hoàn thành một trận phỏng vấn cộng thêm chụp hình lên ảnh bìa. Ảnh bìa có yêu cầu cao, chụp suốt một đêm, xong rồi cô lại trực tiếp trở về đoàn phim.
Vào nghề năm thứ hai, liền trở thành gương mặt nữ bìa tạp chí đứng đầu trong nước, vinh dự này cũng mới chỉ có Diệp Noãn có được.
Nhưng Diệp Noãn nghe Tô Giản nói, không trả lời thẳng, tiếp tục đọc thư trên tay, không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Uống nước nhớ nguồn.”
Trong tương lai Internet phát triển, liên lạc trở nên đơn giản, yêu hận cũng trở nên đơn giản. Đồ thủ công làm tay đều trở nên rất quý giá, ngay cả bức thư tay cũng trở nên quý giá, vậy xã hội loài người rốt cuộc là đang tiến tới, hay lại đang bước lùi?
Tô Giản không nói gì, ngồi bên cạnh chờ Diệp Noãn đọc xong mấy phong thư mang theo, tóc cô cũng đã sấy xong, trong phòng nghỉ bấy giờ chỉ còn Diệp Noãn, Đàm Phượng, Tô Giản và người đại diện của Tô Giản là Hà Phương Viễn, bốn người.
“Công ty chúng tôi đang có ý định tạo mối quan hệ yêu đương sao vs sao, cô thấy thế nào?” Yêu đương dĩ nhiên là Diệp Noãn và Tô Giản, nhưng mà chuyện này Hà Phương Viễn hỏi là hỏi Đàm Phượng.
Đàm Phượng theo bản năng liếc nhìn Diệp Noãn. Đa số người đại diện đều có thể quyết định tất cả về nghệ nhân của mình, chỉ có điều, hai người ngồi trong phòng này không phải dạng nghệ sĩ đó.
Đích thực là ý của công ty, nhưng mà Hà Phương Viễn trước đã hỏi thăm qua ý Tô Giản. Anh trả lời, theo ý Diệp Noãn. Hà Phương Viễn vốn nên hỏi Diệp Noãn, nhưng mà hắn lại đi hỏi Đàm Phượng. Làm người đại diện bao nhiêu năm, không biết vì cái gì, anh có chút không dám đối diện với Diệp Noãn.
Mọi người đều chờ đợi cô trả lời. Diệp Noãn vẫn ngồi yên, ngữ khí lãnh đạm: “Không được.”
Tình huống này thật giống chuyện Hạ Xuyên và Lâm Uyển Uyển hồi đầu năm. Trước tiên khoan nói chính Diệp Noãn không muốn có scandal cùng với Tô Giản, chỉ từ tình hình thực tế mà nhìn, Tô Giản đã có bạn gái, nếu là cùng nữ minh tinh khác hợp tác tạo scandal, là không tôn trọng bạn hợp tác, cũng là không chung thủy với bạn gái.
Giọng nói của Diệp Noãn nhắc nhở Đàm Phượng, gì chứ việc nhìn mọi việc từ góc độ của Diệp Noãn, suy nghĩ cho Diệp Noãn, cô làm rất tốt: “Làm sao được? Lỡ bên này đang đóng giả, bên kia Vân Oanh thả tin tức ra, A Noãn của chúng tôi biết làm sao?”
Hà Phương Viễn giải thích: “Nếu muốn tạo tin tức, Vân Oanh kia chắc chắn không có vấn đề…”
“Được rồi,” Tô Giản chặn lời, “A Noãn nói không làm thì không làm, bộ phim đã nổi tiếng như vậy, thành công như vậy là ngoài mong đợi rồi. Bây giờ chỉ cần làm hết sức có thể là được, coi chừng không cẩn thận lại mất công bôi đen chính mình.”
Những lời này của anh làm cho Diệp Noãn dễ chịu hơn một chút. Kỳ thật Tô Giản cũng giống cô, vừa quay phim vừa đi quảng bá. Cô xoay ghế nửa vòng, ngẩng đầu nhìn anh: “Nhìn quầng thâm mắt của anh kìa, cũng vài ngày không ngủ chứ gì?”
“Ừ,” Tô Giản cười, quệt dưới mắt một cái, “Cũng may, còn hơn nửa tháng nữa đóng máy rồi.”
“Em cũng vậy.”
“Sau đó là phải chuẩn bị lễ trao giải cuối năm.”
“Đúng vậy.” Diệp Noãn tựa lưng vào ghế ngồi, trông vô cùng nhàn nhã.
Cô tuy không muốn luôn dính chung với Tô Giản, nhưng đi gần Thích Mĩ Trân là chuyện quá tốt, lúc này Thích Mĩ Trân cũng đang chạy đua giải Vương Miện Vàng Đạo Diễn Xuất Sắc, hai người có thể mượn lực lẫn nhau.
Không khí lập tức tốt lên không ít, Tô Giản mở giọng nửa đùa nửa thật hỏi: “Cái tên tiểu tử Chu Sở kia còn quấn em không?”
Diệp Noãn im lặng vài giây, lắc đầu: “Hết rồi.”
Từ ngày đó Cung Ngạn Vũ xuất hiện, Chu Sở đối với cô, thái độ đàng hoàng hơn nhiều. Tuy rằng vẫn là một bộ dáng tùy tiện ngả ngớn, nhưng mà không còn hành động và lời nói tán tỉnh như hồi trước nữa, mà là theo bản năng giữ gìn khoảng cách. Cách nghĩ của anh ta có lẽ là, đùa giỡn một chút không sao, nhưng cũng không nên chọc phiền toái. Tuy rằng anh ta còn chưa xác định được giữa Cung Ngạn Vũ và Diệp Noãn quan hệ là gì, nhưng mà đã phát hiện manh mối, anh ta cũng không dây vào, tránh khả năng sinh chuyện về sau.
Mặc kệ Chu Sở đùa giỡn hay không, Diệp Noãn đều giữ một bộ dáng đạm nhạt. Bọn họ là diễn viên, có đôi khi diễn trò đã thành thói, nhập vào tận xương tủy. Trong cái vòng luẩn quẩn này, kẻ gặp dịp thì chơi quá nhiều, chân tình mới thật là đáng quý.
Diệp Noãn không thể không nghĩ đến Cung Ngạn Vũ, sau hôm thăm trường quay, bọn họ chưa gặp lại, nhưng tin nhắn từ anh so với lúc trước còn nhiều hơn, mỗi hai ngày đều có nói chuyện, đôi khi là hỏi dạo này cô thế nào, có đôi khi là nói chuyện của anh, có khi còn nói đùa qua lại. Không quá mức ân cần, cũng không hề xa cách.
Chuyện giữa bọn họ rất đặc biệt, đây là chuyện mà cả hai cùng hiểu rõ trong lòng, nhưng Diệp Noãn cảm kích cách làm của anh. Nếu anh trực tiếp tỏ tình, như vậy cô đành cự tuyệt. Lấy niềm kiêu ngạo của anh, bọn họ không có khả năng tiếp tục làm bạn. Nhưng mà anh lựa chọn phương thức ôn hòa như vậy, cho cả cô và anh đầy đủ thời gian suy xét, nếu như không hợp cũng còn có đường lui êm đẹp.
Diệp Noãn ngẫm nghĩ, biểu hiện nghiêm túc trên mặt làm cho Tô Giản suy diễn lung tung. Anh cảm thấy Diệp Noãn không thể thích Chu Sở, nhưng cô hiện tại hình như có chút thất thần, cho nên, cô với Chu Sở, kỳ thật, là có chút tình cảm nào sao?
Ngữ khi của anh không khỏi chua xót: “Nghĩ cái gì mà nghĩ nhập tâm như vậy?”
“Hả?” Diệp Noãn đáp, cũng không chú ý đến giọng nói của Tô Giản, cười cười: “Không nghĩ gì cả, ngủ không đủ, không khỏi hay lơ đễnh.”
10h tối, bắt đầu ghi hình, trong trường quay ngoại trừ nhân viên công tác, còn có fan khắp nơi tụ họp. Võ Tắc Thiên phát sóng, bất kể blog hay diễn đàn của Diệp Noãn đều tăng fan theo tốc độ bùng nổ, cái chính là, cả hai điểm tập trung fan này đều được quản lý rất trật tự, rõ ràng.
Hôm nay, fan đến trường quay hầu hết đều là fan diễn đàn, bởi vì Diệp Noãn thích màu tím, cho nên biểu ngữ trong tay họ đều có màu tím làm nền.
Đã cuối tháng mười, trời có hơi lạnh, nhưng ghi hình trong phòng có điều hòa sưởi, cộng thêm đèn cao áp lớn, Diệp Noãn chỉ thấy ấm áp đầy mình.
Người chủ trì giới thiệu khách quý bước ra, Diệp Noãn và Tô Giản đi ra, vẫy tay với fan, sau đó chào hỏi khán giả qua màn ảnh, rồi mới ngồi vào chỗ.
“Tâm Sự cùng Tiểu Huân”, tiết mục này đặc biệt được hoan nghênh, bởi vì người dẫn chương trình Phòng Tiểu Huân nổi tiếng thẳng tính phóng khoáng, rất am hiểu đặt câu hỏi truy vấn. Tiết mục tên là “tâm sự”, nên có truy vấn cũng là bình thường. Bất quá, tổ dựng tiết mục sẽ không đắc tội sao lớn, trước khi quay vẫn hỏi thăm hai vị khách quý mẫn cảm với đề tài nào, không muốn bị đề cập. Mà hai vị này, danh tiếng tuy lớn, tính tình lại thật dễ chịu, đều tỏ vẻ không có gì mẫn cảm cần né tránh.
Lúc này, trên sân khấu, Phòng Tiểu Huân cười với hai người thật sáng lạn, thích nhất là nghệ sĩ như vậy, không có đề tài mẫn cảm, một lát nữa cô có thể thoải mái phát huy, đến lúc chiếu rating cũng sẽ rất cao, tiền thưởng cũng sẽ rất cao, mọi chuyện hết thảy sẽ rất tốt đẹp.
Diệp Noãn đáp ứng đến quay “Tâm Sự cùng Tiểu Huân”, thứ nhất bởi vì tiết mục này tỉ lệ rating rất cao, thứ hai là chính trực không sợ gian tà, gần đây cô không có làm gì phải sợ hãi lo lắng giấu giếm.
Lần trước Võ Tắc Thiên mở họp báo trước phát sóng, câu hỏi tất cả đều liên quan đến bộ phim, lần này, “Tâm Sự cùng Tiểu Huân” đều chỉ hỏi những vấn đề khác. Đầu tiên bắt nhịp từ quan hệ của hai người, sau đó nói bóng gió, bắt đầu hỏi đến chuyện riêng.
“A Giản lần trước nói A Noãn giúp anh rất nhiều việc. Có thể kể cụ thể cô ấy giúp anh những gì không?”
“Cô ấy à,” Tô Giản cười nói, “lúc nghỉ ngơi cũng rất nghiêm túc giúp tôi tập diễn, giúp tôi tìm cảm giác. Bởi vì cô là vai nữ chính, cảnh quay cũng rất dài, thời gian nghỉ càng ít… Làm tôi cảm kích nhất là ngay từ lúc tôi đi hỏi thăm cô ấy, làm sao có thể diễn tốt nhân vật Lý Trì này, cô đã làm cho tôi hiểu rõ nhân vật, không phải chỉ nói một câu cho xong chuyện, hôm đó cô ấy cầm kịch bản của tôi, đến hôm sau đưa lại, trong đó cẩn thận viết thêm mấy chú thích về từng phần diễn, còn có về cuộc đời Lý Trì, một ít tri thức lịch sử, đối với tôi cực kỳ hữu ích.” Anh nhìn Diệp Noãn, liếc mắt một cái, nói tiếp, “A Noãn là loại người làm nhiều, nói ít.”
Ngồi bên cạnh, Diệp Noãn hơi nghiêng đầu, vẫn tươi cười, lắng nghe anh nói chuyện rất nghiêm túc, nghe anh nói xong câu cuối cùng không hề lộ ra biểu cảm dào dạt đắc ý, chỉ tươi cười hơn một chút, nhìn qua là đơn thuần được khen mà vui vẻ: “Kỳ thật cũng không có gì, sao nghe anh nói lại, tôi thấy sến sẩm dữ vậy?”
“Sến hả? Nói hay mà?”
“Nói nghe cũng tạm, vẫn sến.”
Hai người trò chuyện, lộ ra thân thuộc.
Phòng Tiểu Huân không khỏi xen mồm: “Nếu A Noãn tốt như vậy, A Giản, anh có thích cô ấy không?”
Trong lúc vừa chiếu đến tập 4, các đài truyền hình địa phương đã xếp hàng đi mua bản quyền, Truyền Hình Trung Ương vừa chiếu xong, các đài địa phương đã ngay lập tức chiếu lại.
Diệp Noãn và Đàm Phượng gần đây mới gọi là thật sự bận rộn. Diệp Noãn quay phim không nghỉ, còn phải tiếp nhận đủ thể loại phỏng vấn, chương trình. Đàm Phượng mỗi ngày tiếp điện thoại không ngừng, mời kịch bản, mời phỏng vấn, mời hoạt động truyền hình, còn có những lời mời từ đại gia kinh doanh tư nhân, cắt băng khánh thành, hôn lễ, tiệc từ thiện linh tinh, dùng rất nhiều tiền chỉ mong Diệp Noãn có mặt, Đàm Phượng nhìn hàng loạt con số, tỏ vẻ, từ nay về sau không dám gọi Diệp Noãn là diễn viên nhỏ hạng ba nữa.
Võ Tắc Thiên sau khi phát sóng, liên tục nhận phỏng vấn, cô và Tô Giản phải tham gia cùng nhau, tuổi xấp xỉ, nhan sắc cân xứng, người xem thích coi hai người phỏng vấn chung, công ty cũng theo yêu cầu đó mà làm.
Hôm nay hai người phải tham gia một chương trình gọi là “Tâm sự với Tiểu Huân”, là một chương trình talkshow.
Tô Giản tới tìm Diệp Noãn lúc cô đã cơ bản trang điểm xong, vừa sấy tóc vừa xem thư người hâm mộ. Thư của fan toàn quốc gửi về công ty chất thành mấy đống, Đàm Phượng có thời gian ghé qua sẽ cầm về một xấp nhỏ, để Diệp Noãn lúc rảnh rỗi mở ra đọc.
“Em làm gì mà đọc thư fan nghiêm túc như vậy?” Tô Giản đến gần liếc qua, cảm thấy thật khó tin, “Có thời gian còn không mau ngủ thêm một lát, em bao lâu rồi không được ngủ đủ chứ?
Hai ngày, đêm qua đi studio Red hoàn thành một trận phỏng vấn cộng thêm chụp hình lên ảnh bìa. Ảnh bìa có yêu cầu cao, chụp suốt một đêm, xong rồi cô lại trực tiếp trở về đoàn phim.
Vào nghề năm thứ hai, liền trở thành gương mặt nữ bìa tạp chí đứng đầu trong nước, vinh dự này cũng mới chỉ có Diệp Noãn có được.
Nhưng Diệp Noãn nghe Tô Giản nói, không trả lời thẳng, tiếp tục đọc thư trên tay, không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Uống nước nhớ nguồn.”
Trong tương lai Internet phát triển, liên lạc trở nên đơn giản, yêu hận cũng trở nên đơn giản. Đồ thủ công làm tay đều trở nên rất quý giá, ngay cả bức thư tay cũng trở nên quý giá, vậy xã hội loài người rốt cuộc là đang tiến tới, hay lại đang bước lùi?
Tô Giản không nói gì, ngồi bên cạnh chờ Diệp Noãn đọc xong mấy phong thư mang theo, tóc cô cũng đã sấy xong, trong phòng nghỉ bấy giờ chỉ còn Diệp Noãn, Đàm Phượng, Tô Giản và người đại diện của Tô Giản là Hà Phương Viễn, bốn người.
“Công ty chúng tôi đang có ý định tạo mối quan hệ yêu đương sao vs sao, cô thấy thế nào?” Yêu đương dĩ nhiên là Diệp Noãn và Tô Giản, nhưng mà chuyện này Hà Phương Viễn hỏi là hỏi Đàm Phượng.
Đàm Phượng theo bản năng liếc nhìn Diệp Noãn. Đa số người đại diện đều có thể quyết định tất cả về nghệ nhân của mình, chỉ có điều, hai người ngồi trong phòng này không phải dạng nghệ sĩ đó.
Đích thực là ý của công ty, nhưng mà Hà Phương Viễn trước đã hỏi thăm qua ý Tô Giản. Anh trả lời, theo ý Diệp Noãn. Hà Phương Viễn vốn nên hỏi Diệp Noãn, nhưng mà hắn lại đi hỏi Đàm Phượng. Làm người đại diện bao nhiêu năm, không biết vì cái gì, anh có chút không dám đối diện với Diệp Noãn.
Mọi người đều chờ đợi cô trả lời. Diệp Noãn vẫn ngồi yên, ngữ khí lãnh đạm: “Không được.”
Tình huống này thật giống chuyện Hạ Xuyên và Lâm Uyển Uyển hồi đầu năm. Trước tiên khoan nói chính Diệp Noãn không muốn có scandal cùng với Tô Giản, chỉ từ tình hình thực tế mà nhìn, Tô Giản đã có bạn gái, nếu là cùng nữ minh tinh khác hợp tác tạo scandal, là không tôn trọng bạn hợp tác, cũng là không chung thủy với bạn gái.
Giọng nói của Diệp Noãn nhắc nhở Đàm Phượng, gì chứ việc nhìn mọi việc từ góc độ của Diệp Noãn, suy nghĩ cho Diệp Noãn, cô làm rất tốt: “Làm sao được? Lỡ bên này đang đóng giả, bên kia Vân Oanh thả tin tức ra, A Noãn của chúng tôi biết làm sao?”
Hà Phương Viễn giải thích: “Nếu muốn tạo tin tức, Vân Oanh kia chắc chắn không có vấn đề…”
“Được rồi,” Tô Giản chặn lời, “A Noãn nói không làm thì không làm, bộ phim đã nổi tiếng như vậy, thành công như vậy là ngoài mong đợi rồi. Bây giờ chỉ cần làm hết sức có thể là được, coi chừng không cẩn thận lại mất công bôi đen chính mình.”
Những lời này của anh làm cho Diệp Noãn dễ chịu hơn một chút. Kỳ thật Tô Giản cũng giống cô, vừa quay phim vừa đi quảng bá. Cô xoay ghế nửa vòng, ngẩng đầu nhìn anh: “Nhìn quầng thâm mắt của anh kìa, cũng vài ngày không ngủ chứ gì?”
“Ừ,” Tô Giản cười, quệt dưới mắt một cái, “Cũng may, còn hơn nửa tháng nữa đóng máy rồi.”
“Em cũng vậy.”
“Sau đó là phải chuẩn bị lễ trao giải cuối năm.”
“Đúng vậy.” Diệp Noãn tựa lưng vào ghế ngồi, trông vô cùng nhàn nhã.
Cô tuy không muốn luôn dính chung với Tô Giản, nhưng đi gần Thích Mĩ Trân là chuyện quá tốt, lúc này Thích Mĩ Trân cũng đang chạy đua giải Vương Miện Vàng Đạo Diễn Xuất Sắc, hai người có thể mượn lực lẫn nhau.
Không khí lập tức tốt lên không ít, Tô Giản mở giọng nửa đùa nửa thật hỏi: “Cái tên tiểu tử Chu Sở kia còn quấn em không?”
Diệp Noãn im lặng vài giây, lắc đầu: “Hết rồi.”
Từ ngày đó Cung Ngạn Vũ xuất hiện, Chu Sở đối với cô, thái độ đàng hoàng hơn nhiều. Tuy rằng vẫn là một bộ dáng tùy tiện ngả ngớn, nhưng mà không còn hành động và lời nói tán tỉnh như hồi trước nữa, mà là theo bản năng giữ gìn khoảng cách. Cách nghĩ của anh ta có lẽ là, đùa giỡn một chút không sao, nhưng cũng không nên chọc phiền toái. Tuy rằng anh ta còn chưa xác định được giữa Cung Ngạn Vũ và Diệp Noãn quan hệ là gì, nhưng mà đã phát hiện manh mối, anh ta cũng không dây vào, tránh khả năng sinh chuyện về sau.
Mặc kệ Chu Sở đùa giỡn hay không, Diệp Noãn đều giữ một bộ dáng đạm nhạt. Bọn họ là diễn viên, có đôi khi diễn trò đã thành thói, nhập vào tận xương tủy. Trong cái vòng luẩn quẩn này, kẻ gặp dịp thì chơi quá nhiều, chân tình mới thật là đáng quý.
Diệp Noãn không thể không nghĩ đến Cung Ngạn Vũ, sau hôm thăm trường quay, bọn họ chưa gặp lại, nhưng tin nhắn từ anh so với lúc trước còn nhiều hơn, mỗi hai ngày đều có nói chuyện, đôi khi là hỏi dạo này cô thế nào, có đôi khi là nói chuyện của anh, có khi còn nói đùa qua lại. Không quá mức ân cần, cũng không hề xa cách.
Chuyện giữa bọn họ rất đặc biệt, đây là chuyện mà cả hai cùng hiểu rõ trong lòng, nhưng Diệp Noãn cảm kích cách làm của anh. Nếu anh trực tiếp tỏ tình, như vậy cô đành cự tuyệt. Lấy niềm kiêu ngạo của anh, bọn họ không có khả năng tiếp tục làm bạn. Nhưng mà anh lựa chọn phương thức ôn hòa như vậy, cho cả cô và anh đầy đủ thời gian suy xét, nếu như không hợp cũng còn có đường lui êm đẹp.
Diệp Noãn ngẫm nghĩ, biểu hiện nghiêm túc trên mặt làm cho Tô Giản suy diễn lung tung. Anh cảm thấy Diệp Noãn không thể thích Chu Sở, nhưng cô hiện tại hình như có chút thất thần, cho nên, cô với Chu Sở, kỳ thật, là có chút tình cảm nào sao?
Ngữ khi của anh không khỏi chua xót: “Nghĩ cái gì mà nghĩ nhập tâm như vậy?”
“Hả?” Diệp Noãn đáp, cũng không chú ý đến giọng nói của Tô Giản, cười cười: “Không nghĩ gì cả, ngủ không đủ, không khỏi hay lơ đễnh.”
10h tối, bắt đầu ghi hình, trong trường quay ngoại trừ nhân viên công tác, còn có fan khắp nơi tụ họp. Võ Tắc Thiên phát sóng, bất kể blog hay diễn đàn của Diệp Noãn đều tăng fan theo tốc độ bùng nổ, cái chính là, cả hai điểm tập trung fan này đều được quản lý rất trật tự, rõ ràng.
Hôm nay, fan đến trường quay hầu hết đều là fan diễn đàn, bởi vì Diệp Noãn thích màu tím, cho nên biểu ngữ trong tay họ đều có màu tím làm nền.
Đã cuối tháng mười, trời có hơi lạnh, nhưng ghi hình trong phòng có điều hòa sưởi, cộng thêm đèn cao áp lớn, Diệp Noãn chỉ thấy ấm áp đầy mình.
Người chủ trì giới thiệu khách quý bước ra, Diệp Noãn và Tô Giản đi ra, vẫy tay với fan, sau đó chào hỏi khán giả qua màn ảnh, rồi mới ngồi vào chỗ.
“Tâm Sự cùng Tiểu Huân”, tiết mục này đặc biệt được hoan nghênh, bởi vì người dẫn chương trình Phòng Tiểu Huân nổi tiếng thẳng tính phóng khoáng, rất am hiểu đặt câu hỏi truy vấn. Tiết mục tên là “tâm sự”, nên có truy vấn cũng là bình thường. Bất quá, tổ dựng tiết mục sẽ không đắc tội sao lớn, trước khi quay vẫn hỏi thăm hai vị khách quý mẫn cảm với đề tài nào, không muốn bị đề cập. Mà hai vị này, danh tiếng tuy lớn, tính tình lại thật dễ chịu, đều tỏ vẻ không có gì mẫn cảm cần né tránh.
Lúc này, trên sân khấu, Phòng Tiểu Huân cười với hai người thật sáng lạn, thích nhất là nghệ sĩ như vậy, không có đề tài mẫn cảm, một lát nữa cô có thể thoải mái phát huy, đến lúc chiếu rating cũng sẽ rất cao, tiền thưởng cũng sẽ rất cao, mọi chuyện hết thảy sẽ rất tốt đẹp.
Diệp Noãn đáp ứng đến quay “Tâm Sự cùng Tiểu Huân”, thứ nhất bởi vì tiết mục này tỉ lệ rating rất cao, thứ hai là chính trực không sợ gian tà, gần đây cô không có làm gì phải sợ hãi lo lắng giấu giếm.
Lần trước Võ Tắc Thiên mở họp báo trước phát sóng, câu hỏi tất cả đều liên quan đến bộ phim, lần này, “Tâm Sự cùng Tiểu Huân” đều chỉ hỏi những vấn đề khác. Đầu tiên bắt nhịp từ quan hệ của hai người, sau đó nói bóng gió, bắt đầu hỏi đến chuyện riêng.
“A Giản lần trước nói A Noãn giúp anh rất nhiều việc. Có thể kể cụ thể cô ấy giúp anh những gì không?”
“Cô ấy à,” Tô Giản cười nói, “lúc nghỉ ngơi cũng rất nghiêm túc giúp tôi tập diễn, giúp tôi tìm cảm giác. Bởi vì cô là vai nữ chính, cảnh quay cũng rất dài, thời gian nghỉ càng ít… Làm tôi cảm kích nhất là ngay từ lúc tôi đi hỏi thăm cô ấy, làm sao có thể diễn tốt nhân vật Lý Trì này, cô đã làm cho tôi hiểu rõ nhân vật, không phải chỉ nói một câu cho xong chuyện, hôm đó cô ấy cầm kịch bản của tôi, đến hôm sau đưa lại, trong đó cẩn thận viết thêm mấy chú thích về từng phần diễn, còn có về cuộc đời Lý Trì, một ít tri thức lịch sử, đối với tôi cực kỳ hữu ích.” Anh nhìn Diệp Noãn, liếc mắt một cái, nói tiếp, “A Noãn là loại người làm nhiều, nói ít.”
Ngồi bên cạnh, Diệp Noãn hơi nghiêng đầu, vẫn tươi cười, lắng nghe anh nói chuyện rất nghiêm túc, nghe anh nói xong câu cuối cùng không hề lộ ra biểu cảm dào dạt đắc ý, chỉ tươi cười hơn một chút, nhìn qua là đơn thuần được khen mà vui vẻ: “Kỳ thật cũng không có gì, sao nghe anh nói lại, tôi thấy sến sẩm dữ vậy?”
“Sến hả? Nói hay mà?”
“Nói nghe cũng tạm, vẫn sến.”
Hai người trò chuyện, lộ ra thân thuộc.
Phòng Tiểu Huân không khỏi xen mồm: “Nếu A Noãn tốt như vậy, A Giản, anh có thích cô ấy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.