Chương 61: tỉ lệ người xem
Cát Hề
30/11/2016
Diệp Noãn biết, với phim Võ Tắc Thiên, cô chắc chắn là chạy đi hốt giải
thưởng, cho nên trước khi phim được phát sóng, cô gọi điện cho Hướng
Phân.
“Giải Hoa Dẻ, chị biết… Cái gì?” Hướng Phân vừa cầm di động, vừa cầm bút viết gì đó, giờ không thể không ngưng lại, cao giọng, “Vương Miện Vàng?”
“Đúng,” Diệp Noãn ngồi trên xe, so với Hướng Phân thì thật thong dong, trả lời, “Giải Hoa Dẻ năm ngoái đã lấy được, năm nay mục tiêu là Vương Miện Vàng.”
Vào nghề 2 năm đã muốn lấy Vương Miện Vàng Nữ chính xuất sắc nhất? Nói nghe có vẻ như không biết tự lượng sức mình, nhưng mà câu nói kia của Diệp Noãn vang vọng trong lòng Hướng Phân, làm cho chị thấy, đây chung quy cũng không phải là không thể, nói cho cùng, năm trước tại lễ Hoa Dẻ, Diệp Noãn đã làm nên kỳ tích cho mọi người bất ngờ một lần.
“Em có bao nhiêu tự tin?” Hướng Phân hỏi.
“Kỹ thật diễn đã nắm chắc.” Diệp Noãn trả lời.
Hướng Phân dứt khoát đặt bút xuống, ngả người ra phía sau, cười rộ: “Con bé này quả là tham vọng.”
Diệp Noãn cũng cười: “Với người nhà, đương nhiên em phải nói thật rồi.”
“Phim sắp chiếu rồi, chị sẽ theo dõi danh tiếng, nếu kỹ thuật diễn tốt, chuyện khác em cũng không cần lo lắng, cứ để chị giải quyết.”
“Cảm ơn chị Hướng.” Cô gọi cuộc điện thoại chính là vì mục đích này. Tuy rằng biết giải Vương Miện Vàng rất quyền lực, cũng rất chính quy nghiêm túc, nhưng mà do người chấm điểm, đến cùng cũng sẽ có lỗ hổng, bởi vì ba người Lâm Uyển Uyển kia, cô không thể không cẩn thận có người giở trò. Chính cô sẽ không chơi xấu, nhưng cũng không thể để người ta chơi xấu lật đổ mình.
Trong đoàn phim Tần Cung, lúc quay ở Cung Lao Ái, phim Võ Tắc Thiên cũng bắt đầu chiếu. Phim truyền hình phải xem tỉ lệ theo dõi, phim điện ảnh thì phải nhìn doanh số vé rạp chiếu. Hiện giờ, không biết bao nhiêu người liên quan đang nhìn chằm chằm tỉ lệ rating của Võ Tắc Thiên, nhưng Diệp Noãn không nằm trong số đó, nếu cô đang đóng phim, vậy phải làm hết sức để hoàn thành công việc trước mắt cái đã.
Cô đứng cùng Chu Sở trước cửa Kỳ Ninh Cung, cùng nhau nhìn về phía xa khói đặc cuồn cuộn.
“Sợ không?” Chu Sở bình tĩnh hỏi.
“Không sợ!” Diệp Noãn lắc lắc đầu, thanh âm ngược lại hoàn toàn trong trẻo.
Võ Tắc Thiên là một vai diễn có tâm tư sâu, cho nên lúc diễn, Diệp Noãn hạn chế ngôn ngữ tay chân dư thừa, đa phần là dùng ánh mắt và biểu cảm để diễn tả. Mà vai Nguyệt Linh này tính tình hoạt bát, Diệp Noãn cố tình tạo cho nàng nhiều động tác nhỏ, giống như động tác lắc đầu này, lắc mạnh đến mức bả vai cũng đung đưa.
Nghe được câu trả lời của cô, Chu Sở nghiêng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt kia vẫn bình thản, ngập nước, mang theo một chút giảo hoạt, chính xác không hề có nửa phần lo lắng hay sợ hãi. Nhìn cô, trái tim của anh không thể không thả lỏng.
Chu sở giơ tay lên quàng qua vai cô, xoay cô lại đối diện mình, sau đó lại chỉnh chỉnh một chiếc trâm cài tóc của cô: “Nhìn nàng xem, một chút bất an cũng không có.” Anh cười rộ lên, từ đế vương âm trầm xoay một cái trở thành thiếu niên tuấn lãng, hoàn toàn không hề lo lắng, vạn nhất trận cung biến lần này thất bại, họ sẽ gặp phải kết cục thảm như thế nào, anh ôm Diệp Noãn vào ngực, hỏi nàng: “Nàng đó, người con gái không sợ trời không sợ đất này, chẳng lẽ trên đời này thật sự không có gì làm nàng sợ nữa hay sao?”
Trong lòng anh, đôi mắt Diệp Noãn rốt cuộc vây kín nỗi sầu lo. Cung Lao Ái có biến, cô không lo lắng, bởi vì cô biết bọn họ sẽ không thua, nhưng mà kết cục của cô và anh sẽ như thế nào? Cô cũng vươn tay ra, ôm hông anh thật chặt.
“OK!” Cảnh quay rất tốt, đạo diễn hô ngừng.
Chu Sở còn ôm Diệp Noãn không chịu buông tay. Diệp Noãn đành phải đẩy anh ta một cái.
“Cái cô gái này!” Chu Sở chỉ vào cô, “Cũng dám đẩy Trẫm!”
Diệp Noãn hừ một tiếng: “Bớt lợi dụng Trẫm đi!” Cô cũng đã là Hoàng đế rồi đó.
Chu Sở nhe răng cười, Diệp Noãn qua một thời gian quan sát, cảm này Chu Sở này hình như có sở thích bị hành hạ.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Diệp Noãn đi về phía Đàm Phượng. Năm ngoái Ngàn Năm Chi Luyến có tỉ lệ người xem là 5.7% xếp thứ 12, Thiên Sứ Chi Hôn là 6.8% xếp thứ 5, Võ Tắc Thiên sẽ có bao nhiêu? Diệp noãn nhớ rõ, đó chắc chắn là hạng nhất về tỉ lệ người xem, nhưng mà cụ thể thì cô không biết.
Đàm Phượng ngồi trên ghế, cầm notepad mới mua đưa Diệp Noãn xe, biểu hiện trên mặt có hơi ngây ra.
“Tập một xong chưa?” Diệp Noãn hỏi, “Tỉ lệ người xem thế nào?”
Đàm Phượng chỉnh máy tính bảng, chỉ vào mail vừa nhận được từ Hướng Phân, bỏ qua chữ ký, trong mail chỉ có một dãy số, 10.5%, cô cong cong khóe miệng: “Cũng được!”
“Hơn mười phần trăm,” Đàm Phượng rốt cuộc có phản ứng, bấu lấy cánh tay Diệp Noãn, hưng phấn nói, “Rốt cuộc cậu làm thế nào mà được vậy?”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Đây đâu phải mình ta làm được… Chị hai à, cánh tay chị thật là cường tráng…”
“Nhéo đứt luôn!!” Đàm Phượng nói vậy nhưng cũng nhanh chóng buông tay cô ra, thuận tiện xoa xoa mấy cái.
Mấy năm trước đài truyền hình không có bao nhiêu kênh, phim truyền hình cũng không ùn ùn xuất hiện như bây giờ, lúc đó từng có tỷ lệ người xem siêu cao 90%, nhưng hiện tại, chỉ cần vượt qua 10% đã là trùm, tuyệt đối đứng đầu bảng tỷ lệ người xem, vượt qua 20% là xác lập lịch sử thành phim kinh điển.
Tỷ lệ người xem Võ Tắc Thiên cũng không dừng lại ở đó, còn có xu hướng tăng. Chẳng qua, cũng như Diệp Noãn nói, đây không phải là thành công của một mình cô. Cô hiện tại là có danh tiếng, có thể hấp dẫn một vài thanh thiếu niên trẻ tuổi xem phim chỉ vì cô, nhưng mà trong một gia đình, quyền kiểm soát remote TV thường rơi vào tay mấy bà mấy cô, không xem thì tức là không xem, cho nên, bộ phim này có thể hấp dẫn được các bà, ngoài hình ảnh đẹp, kỹ thuật diễn tốt, phải có sức hấp dẫn từ kịch bản. Đối với những điều kia, Diệp Noãn rất tin tưởng.
Lát nữa hãy còn chiếu tiếp một tập, công việc đang quay của Diệp Noãn hôm nay vẫn chưa hết. Đợi đến lúc hơn nửa đêm, Diệp Noãn lên xe về, móc di động ra mới thấy trong đó thêm vài chục tin nhắn.
Vua màn ảnh Mạc Thiếu Hoài là nhân vật nổi bật trong hai tập đầu, bên cạnh đó còn có vai diễn nữ hoàng đế trong truyền thuyết nổi tiếng do người mới xuất sắc nhất thủ diễn, không chỉ có khán giả mà còn có rất nhiều nghệ sĩ cũng chú ý theo dõi. Phim truyền hình Võ Tắc Thiên chiếu xong hai tập, tỉ lệ người xem đạt 14.8%, cũng không có dấu hiệu ngưng, ngược lại càng như tăng nhanh. Nghệ sĩ bạn bè của Diệp Noãn đều gửi tin nhắn chúc mừng. Bây giờ đã khuya, cô nghĩ nghĩ đợi sáng mai có thời gian rảnh sẽ trả lời từng cái.
Đàm Phượng hỏi: “Đề tài này có thể đem ra viết quảng cáo không?” Chúng ta sẽ không bịa đặt thêm thắt, nhưng sự thật là sự thật, không thể che giấu. 15% tỉ lệ người xem, ngay cả phim truyền hình có mấy Hoa Đán nổi tiếng kia quay cũng không chắc chắn có được thành tích như vậy. Đề tài này phải chộp lấy, làm cơ hội quảng bá!
“Được.” Diệp Noãn vừa xem di động vừa gật đầu, “chuyện này cậu thương lượng với chị Hướng rồi làm nhé.”
Dù sao bây giờ cũng chỉ vừa chiếu có hai tập, cũng không thể viết quá mức, chị Hướng Phân sẽ biết chừng mực.
Đàm Phượng trong lòng vui vẻ, lái xe cũng không chịu nghiêm chỉnh, nhún nhảy đắc thắng: “Ai daaaaa, lần này tiền thù lao lại lên rồi!”
“Tiếp nhận quảng cáo càng phải thận trọng,” Diệp Noãn nhắc nhở một câu, sau đó buông di động xuống, “Ngày mai tớ xin chị Hướng Phân đổi xe, chờ bộ phim này quay xong, lại tìm thêm một tài xế, ban ngày công việc của cậu cũng nhiều, còn phải lái xe, quá cực khổ.”
“Không sao.” Đàm Phượng nói, “Lái xe kỳ thật cũng không mệt gì, tớ quen rồi.”
Diệp Noãn nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi: “Tớ là ngôi sao lớn, cậu là người đại diện lớn, người đại diện lớn nào lại tự mình lái xe bao giờ?”
Đàm Phượng đột nhiên nhớ tới ngày hai người gặp nhau lần đầu, Diệp Noãn nói muốn trở thành đại minh tinh, muốn mình đi theo cô, thời điểm đó mình đã nghĩ gì nhỉ? Nói nghe dễ quá, làm đại minh tinh, cũng đâu phải đi chợ mua cải?
Nhưng mà cô nói được làm được, các cô bây giờ chẳng đang trên con đường trở thành đại minh tinh rồi đó sao?
Đàm Phượng cười ha hả: “Cũng đúng, đi với người có tiền thì có thịt ăn, quả thật không cần tớ tự mình lái xe.”
“Thợ trang điểm cũng cần.” Diệp Noãn lại nói thêm.
Đội ngũ của cô cũng nên từ từ sắp xếp xây dựng.
Tuy rằng không có thời gian trả lời từng cái, nhưng mỗi tin nhắn cô đều nghiêm túc đọc qua.
“Tỉ lệ người xem bùng nổ! Chúc mừng!” “Nữ vương à, ngài quá đẹp!” “Mị Nương à, lấy ta đi!” “Có nên mời đạo diễn ta ăn cơm không nhỉ?” “Phục trang đẹp quá, đương nhiên, người vẫn đẹp hơn!”…
Ngay cả Hạ Xuyên cũng nhắn tin, chỉ có hai chữ: chúc mừng.
Diệp Noãn cau mày đóng tin nhắn lại, bên dưới là Tô Giản nhắn: “Đã bảo mà, xem cái tỉ lệ người xem kìa! Đoàn phim chúng ta nên đi ăn một bữa, anh mời! Nhưng mà có phải là anh mừng hơi sớm không a? Nói chung là tới giờ anh vẫn chưa xuất hiện… ”
Diệp Noãn cười cười, tiếp tục xem, Cung Ngạn Vũ cũng nhắn: “Diễn hay, có định khao không?”
Giữa hai người họ có phải là không còn chuyện gì ngoài chuyện ăn uống hay không chứ, trên mặt cô tươi cười càng rõ, xem hết tin nhắn, vừa định buông máy, màn hình đột nhiên sáng lên.
Cung Ngạn Vũ: aizzz, thật là nhỏ mọn, hay là anh khao vậy?
Còn chưa ngủ sao, cái người này, Diệp Noãn nhìn chằm chằm màn hình vài giây, trực tiếp gọi qua.
“Hả?” Giọng Cung Ngạn Vũ truyền tới xa xăm trong một bầu không khí yên lặng, “Anh đánh thức em?”
Diệp Noãn cười nói: “Cố ý đó hả?”
“Không…” Anh đại khái là quá nhàm chán, một người ngồi trong phòng thu cả ngày, lười biếng vươn vai, nhìn xung quanh không có ai, trong lòng có chút cô đơn, đột nhiên nhớ tới cô còn chưa có trả lời tin nhắn, liền nhắn thêm một tin nữa, gửi rồi mới nhớ giờ đã là nửa đêm, không biết có làm cô tỉnh giấc hay không, sau đó cô liền gọi điện qua.
“Em vừa diễn xong.” Diệp Noãn nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Cung Ngạn Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh sao chưa ngủ?”
“Còn đang ở công ty viết bài hát.”
“Album mới cho năm sau?”
“Ừ.”
“Vất vả quá.”
“Không sao,” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Vừa rồi hơi mệt, xem Võ Tắc Thiên một chút đỡ buồn.”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Thấy thế nào?”
“Tốt.” Người đẹp, phim cũng hay.
“Được rồi.” Một chữ này làm cho Diệp Noãn thấy trong lòng nhẹ nhàng thoải mái, “Anh muốn ăn gì, em mời.” Dừng lại một chút, lại trêu ghẹo, “Em nói nghe, làm thế nào mà mỗi lần thấy anh thì anh chỉ toàn muốn ăn thôi vậy!” Hình tượng nam thần cao ngạo lạnh lùng đâu rồi?
Cung Ngạn Vũ giật mình, tuy rằng nói là ăn cơm, nhưng hai người gặp nhau, đâu phải chỉ vì ăn một bữa cơm, nhưng nếu không như vậy thì vì cái gì? Anh bị vấn đề này làm cho băn khoăn.
editor: tái xuất giang hồ. Hôm nay bị một đứa thiệt là cực phẩm làm cho mình hạn hán lời mất rồi. Nội thương aaaaaaaaaaa~
“Giải Hoa Dẻ, chị biết… Cái gì?” Hướng Phân vừa cầm di động, vừa cầm bút viết gì đó, giờ không thể không ngưng lại, cao giọng, “Vương Miện Vàng?”
“Đúng,” Diệp Noãn ngồi trên xe, so với Hướng Phân thì thật thong dong, trả lời, “Giải Hoa Dẻ năm ngoái đã lấy được, năm nay mục tiêu là Vương Miện Vàng.”
Vào nghề 2 năm đã muốn lấy Vương Miện Vàng Nữ chính xuất sắc nhất? Nói nghe có vẻ như không biết tự lượng sức mình, nhưng mà câu nói kia của Diệp Noãn vang vọng trong lòng Hướng Phân, làm cho chị thấy, đây chung quy cũng không phải là không thể, nói cho cùng, năm trước tại lễ Hoa Dẻ, Diệp Noãn đã làm nên kỳ tích cho mọi người bất ngờ một lần.
“Em có bao nhiêu tự tin?” Hướng Phân hỏi.
“Kỹ thật diễn đã nắm chắc.” Diệp Noãn trả lời.
Hướng Phân dứt khoát đặt bút xuống, ngả người ra phía sau, cười rộ: “Con bé này quả là tham vọng.”
Diệp Noãn cũng cười: “Với người nhà, đương nhiên em phải nói thật rồi.”
“Phim sắp chiếu rồi, chị sẽ theo dõi danh tiếng, nếu kỹ thuật diễn tốt, chuyện khác em cũng không cần lo lắng, cứ để chị giải quyết.”
“Cảm ơn chị Hướng.” Cô gọi cuộc điện thoại chính là vì mục đích này. Tuy rằng biết giải Vương Miện Vàng rất quyền lực, cũng rất chính quy nghiêm túc, nhưng mà do người chấm điểm, đến cùng cũng sẽ có lỗ hổng, bởi vì ba người Lâm Uyển Uyển kia, cô không thể không cẩn thận có người giở trò. Chính cô sẽ không chơi xấu, nhưng cũng không thể để người ta chơi xấu lật đổ mình.
Trong đoàn phim Tần Cung, lúc quay ở Cung Lao Ái, phim Võ Tắc Thiên cũng bắt đầu chiếu. Phim truyền hình phải xem tỉ lệ theo dõi, phim điện ảnh thì phải nhìn doanh số vé rạp chiếu. Hiện giờ, không biết bao nhiêu người liên quan đang nhìn chằm chằm tỉ lệ rating của Võ Tắc Thiên, nhưng Diệp Noãn không nằm trong số đó, nếu cô đang đóng phim, vậy phải làm hết sức để hoàn thành công việc trước mắt cái đã.
Cô đứng cùng Chu Sở trước cửa Kỳ Ninh Cung, cùng nhau nhìn về phía xa khói đặc cuồn cuộn.
“Sợ không?” Chu Sở bình tĩnh hỏi.
“Không sợ!” Diệp Noãn lắc lắc đầu, thanh âm ngược lại hoàn toàn trong trẻo.
Võ Tắc Thiên là một vai diễn có tâm tư sâu, cho nên lúc diễn, Diệp Noãn hạn chế ngôn ngữ tay chân dư thừa, đa phần là dùng ánh mắt và biểu cảm để diễn tả. Mà vai Nguyệt Linh này tính tình hoạt bát, Diệp Noãn cố tình tạo cho nàng nhiều động tác nhỏ, giống như động tác lắc đầu này, lắc mạnh đến mức bả vai cũng đung đưa.
Nghe được câu trả lời của cô, Chu Sở nghiêng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt kia vẫn bình thản, ngập nước, mang theo một chút giảo hoạt, chính xác không hề có nửa phần lo lắng hay sợ hãi. Nhìn cô, trái tim của anh không thể không thả lỏng.
Chu sở giơ tay lên quàng qua vai cô, xoay cô lại đối diện mình, sau đó lại chỉnh chỉnh một chiếc trâm cài tóc của cô: “Nhìn nàng xem, một chút bất an cũng không có.” Anh cười rộ lên, từ đế vương âm trầm xoay một cái trở thành thiếu niên tuấn lãng, hoàn toàn không hề lo lắng, vạn nhất trận cung biến lần này thất bại, họ sẽ gặp phải kết cục thảm như thế nào, anh ôm Diệp Noãn vào ngực, hỏi nàng: “Nàng đó, người con gái không sợ trời không sợ đất này, chẳng lẽ trên đời này thật sự không có gì làm nàng sợ nữa hay sao?”
Trong lòng anh, đôi mắt Diệp Noãn rốt cuộc vây kín nỗi sầu lo. Cung Lao Ái có biến, cô không lo lắng, bởi vì cô biết bọn họ sẽ không thua, nhưng mà kết cục của cô và anh sẽ như thế nào? Cô cũng vươn tay ra, ôm hông anh thật chặt.
“OK!” Cảnh quay rất tốt, đạo diễn hô ngừng.
Chu Sở còn ôm Diệp Noãn không chịu buông tay. Diệp Noãn đành phải đẩy anh ta một cái.
“Cái cô gái này!” Chu Sở chỉ vào cô, “Cũng dám đẩy Trẫm!”
Diệp Noãn hừ một tiếng: “Bớt lợi dụng Trẫm đi!” Cô cũng đã là Hoàng đế rồi đó.
Chu Sở nhe răng cười, Diệp Noãn qua một thời gian quan sát, cảm này Chu Sở này hình như có sở thích bị hành hạ.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Diệp Noãn đi về phía Đàm Phượng. Năm ngoái Ngàn Năm Chi Luyến có tỉ lệ người xem là 5.7% xếp thứ 12, Thiên Sứ Chi Hôn là 6.8% xếp thứ 5, Võ Tắc Thiên sẽ có bao nhiêu? Diệp noãn nhớ rõ, đó chắc chắn là hạng nhất về tỉ lệ người xem, nhưng mà cụ thể thì cô không biết.
Đàm Phượng ngồi trên ghế, cầm notepad mới mua đưa Diệp Noãn xe, biểu hiện trên mặt có hơi ngây ra.
“Tập một xong chưa?” Diệp Noãn hỏi, “Tỉ lệ người xem thế nào?”
Đàm Phượng chỉnh máy tính bảng, chỉ vào mail vừa nhận được từ Hướng Phân, bỏ qua chữ ký, trong mail chỉ có một dãy số, 10.5%, cô cong cong khóe miệng: “Cũng được!”
“Hơn mười phần trăm,” Đàm Phượng rốt cuộc có phản ứng, bấu lấy cánh tay Diệp Noãn, hưng phấn nói, “Rốt cuộc cậu làm thế nào mà được vậy?”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Đây đâu phải mình ta làm được… Chị hai à, cánh tay chị thật là cường tráng…”
“Nhéo đứt luôn!!” Đàm Phượng nói vậy nhưng cũng nhanh chóng buông tay cô ra, thuận tiện xoa xoa mấy cái.
Mấy năm trước đài truyền hình không có bao nhiêu kênh, phim truyền hình cũng không ùn ùn xuất hiện như bây giờ, lúc đó từng có tỷ lệ người xem siêu cao 90%, nhưng hiện tại, chỉ cần vượt qua 10% đã là trùm, tuyệt đối đứng đầu bảng tỷ lệ người xem, vượt qua 20% là xác lập lịch sử thành phim kinh điển.
Tỷ lệ người xem Võ Tắc Thiên cũng không dừng lại ở đó, còn có xu hướng tăng. Chẳng qua, cũng như Diệp Noãn nói, đây không phải là thành công của một mình cô. Cô hiện tại là có danh tiếng, có thể hấp dẫn một vài thanh thiếu niên trẻ tuổi xem phim chỉ vì cô, nhưng mà trong một gia đình, quyền kiểm soát remote TV thường rơi vào tay mấy bà mấy cô, không xem thì tức là không xem, cho nên, bộ phim này có thể hấp dẫn được các bà, ngoài hình ảnh đẹp, kỹ thuật diễn tốt, phải có sức hấp dẫn từ kịch bản. Đối với những điều kia, Diệp Noãn rất tin tưởng.
Lát nữa hãy còn chiếu tiếp một tập, công việc đang quay của Diệp Noãn hôm nay vẫn chưa hết. Đợi đến lúc hơn nửa đêm, Diệp Noãn lên xe về, móc di động ra mới thấy trong đó thêm vài chục tin nhắn.
Vua màn ảnh Mạc Thiếu Hoài là nhân vật nổi bật trong hai tập đầu, bên cạnh đó còn có vai diễn nữ hoàng đế trong truyền thuyết nổi tiếng do người mới xuất sắc nhất thủ diễn, không chỉ có khán giả mà còn có rất nhiều nghệ sĩ cũng chú ý theo dõi. Phim truyền hình Võ Tắc Thiên chiếu xong hai tập, tỉ lệ người xem đạt 14.8%, cũng không có dấu hiệu ngưng, ngược lại càng như tăng nhanh. Nghệ sĩ bạn bè của Diệp Noãn đều gửi tin nhắn chúc mừng. Bây giờ đã khuya, cô nghĩ nghĩ đợi sáng mai có thời gian rảnh sẽ trả lời từng cái.
Đàm Phượng hỏi: “Đề tài này có thể đem ra viết quảng cáo không?” Chúng ta sẽ không bịa đặt thêm thắt, nhưng sự thật là sự thật, không thể che giấu. 15% tỉ lệ người xem, ngay cả phim truyền hình có mấy Hoa Đán nổi tiếng kia quay cũng không chắc chắn có được thành tích như vậy. Đề tài này phải chộp lấy, làm cơ hội quảng bá!
“Được.” Diệp Noãn vừa xem di động vừa gật đầu, “chuyện này cậu thương lượng với chị Hướng rồi làm nhé.”
Dù sao bây giờ cũng chỉ vừa chiếu có hai tập, cũng không thể viết quá mức, chị Hướng Phân sẽ biết chừng mực.
Đàm Phượng trong lòng vui vẻ, lái xe cũng không chịu nghiêm chỉnh, nhún nhảy đắc thắng: “Ai daaaaa, lần này tiền thù lao lại lên rồi!”
“Tiếp nhận quảng cáo càng phải thận trọng,” Diệp Noãn nhắc nhở một câu, sau đó buông di động xuống, “Ngày mai tớ xin chị Hướng Phân đổi xe, chờ bộ phim này quay xong, lại tìm thêm một tài xế, ban ngày công việc của cậu cũng nhiều, còn phải lái xe, quá cực khổ.”
“Không sao.” Đàm Phượng nói, “Lái xe kỳ thật cũng không mệt gì, tớ quen rồi.”
Diệp Noãn nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi: “Tớ là ngôi sao lớn, cậu là người đại diện lớn, người đại diện lớn nào lại tự mình lái xe bao giờ?”
Đàm Phượng đột nhiên nhớ tới ngày hai người gặp nhau lần đầu, Diệp Noãn nói muốn trở thành đại minh tinh, muốn mình đi theo cô, thời điểm đó mình đã nghĩ gì nhỉ? Nói nghe dễ quá, làm đại minh tinh, cũng đâu phải đi chợ mua cải?
Nhưng mà cô nói được làm được, các cô bây giờ chẳng đang trên con đường trở thành đại minh tinh rồi đó sao?
Đàm Phượng cười ha hả: “Cũng đúng, đi với người có tiền thì có thịt ăn, quả thật không cần tớ tự mình lái xe.”
“Thợ trang điểm cũng cần.” Diệp Noãn lại nói thêm.
Đội ngũ của cô cũng nên từ từ sắp xếp xây dựng.
Tuy rằng không có thời gian trả lời từng cái, nhưng mỗi tin nhắn cô đều nghiêm túc đọc qua.
“Tỉ lệ người xem bùng nổ! Chúc mừng!” “Nữ vương à, ngài quá đẹp!” “Mị Nương à, lấy ta đi!” “Có nên mời đạo diễn ta ăn cơm không nhỉ?” “Phục trang đẹp quá, đương nhiên, người vẫn đẹp hơn!”…
Ngay cả Hạ Xuyên cũng nhắn tin, chỉ có hai chữ: chúc mừng.
Diệp Noãn cau mày đóng tin nhắn lại, bên dưới là Tô Giản nhắn: “Đã bảo mà, xem cái tỉ lệ người xem kìa! Đoàn phim chúng ta nên đi ăn một bữa, anh mời! Nhưng mà có phải là anh mừng hơi sớm không a? Nói chung là tới giờ anh vẫn chưa xuất hiện… ”
Diệp Noãn cười cười, tiếp tục xem, Cung Ngạn Vũ cũng nhắn: “Diễn hay, có định khao không?”
Giữa hai người họ có phải là không còn chuyện gì ngoài chuyện ăn uống hay không chứ, trên mặt cô tươi cười càng rõ, xem hết tin nhắn, vừa định buông máy, màn hình đột nhiên sáng lên.
Cung Ngạn Vũ: aizzz, thật là nhỏ mọn, hay là anh khao vậy?
Còn chưa ngủ sao, cái người này, Diệp Noãn nhìn chằm chằm màn hình vài giây, trực tiếp gọi qua.
“Hả?” Giọng Cung Ngạn Vũ truyền tới xa xăm trong một bầu không khí yên lặng, “Anh đánh thức em?”
Diệp Noãn cười nói: “Cố ý đó hả?”
“Không…” Anh đại khái là quá nhàm chán, một người ngồi trong phòng thu cả ngày, lười biếng vươn vai, nhìn xung quanh không có ai, trong lòng có chút cô đơn, đột nhiên nhớ tới cô còn chưa có trả lời tin nhắn, liền nhắn thêm một tin nữa, gửi rồi mới nhớ giờ đã là nửa đêm, không biết có làm cô tỉnh giấc hay không, sau đó cô liền gọi điện qua.
“Em vừa diễn xong.” Diệp Noãn nói.
“Vậy thì tốt rồi.” Cung Ngạn Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh sao chưa ngủ?”
“Còn đang ở công ty viết bài hát.”
“Album mới cho năm sau?”
“Ừ.”
“Vất vả quá.”
“Không sao,” Cung Ngạn Vũ cười nói, “Vừa rồi hơi mệt, xem Võ Tắc Thiên một chút đỡ buồn.”
Diệp Noãn cười rộ lên: “Thấy thế nào?”
“Tốt.” Người đẹp, phim cũng hay.
“Được rồi.” Một chữ này làm cho Diệp Noãn thấy trong lòng nhẹ nhàng thoải mái, “Anh muốn ăn gì, em mời.” Dừng lại một chút, lại trêu ghẹo, “Em nói nghe, làm thế nào mà mỗi lần thấy anh thì anh chỉ toàn muốn ăn thôi vậy!” Hình tượng nam thần cao ngạo lạnh lùng đâu rồi?
Cung Ngạn Vũ giật mình, tuy rằng nói là ăn cơm, nhưng hai người gặp nhau, đâu phải chỉ vì ăn một bữa cơm, nhưng nếu không như vậy thì vì cái gì? Anh bị vấn đề này làm cho băn khoăn.
editor: tái xuất giang hồ. Hôm nay bị một đứa thiệt là cực phẩm làm cho mình hạn hán lời mất rồi. Nội thương aaaaaaaaaaa~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.