Thiên Phú

Chương 62: Vấn đề.

Cát Hề

30/11/2016

Anh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: “Vậy thì, chúng ta lúc ở bên nhau còn có thể làm gì khác?”

Nghe anh ta hỏi như vậy, Diệp Noãn cũng giật mình, nhưng chẳng qua cô hiểu anh, anh chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.

Cung Ngạn Vũ, cái người này, có tài có năng lực, nhưng mà thật sự quá không biết cách nói chuyện với con gái rồi. Hai người ở chung còn có gì để làm, cái loại chuyện này đem ra hỏi cô, muốn cô trả lời thế nào chứ? Diệp Noãn đưa ngón tay xoa xoa thái dương, trong đầu đột nhiên nảy ra một câu kinh điển, vì thế liền trả lời: “Muốn làm chuyện có ý nghĩa.”

Cung Ngạn Vũ: “…”

Cảm nhận được đầu dây bên kia im lặng, Diệp Noãn cười rộ lên: “Chỉ đùa một chút thôi, ăn cơm cũng là chuyện rất có ý nghĩa mà, anh xem, có thực mới vực được đạo mà, phải không?”

Không phải, anh hỏi chuyện này, mà chính anh cũng không biết mình muốn nhận được câu trả lời như thế nào.

Xe đã đến khách sạn, Diệp Noãn vừa xuống xe vừa nói với anh: “Em đến khách sạn rồi, cúp máy trước nha, chờ đóng xong phim này, em mời anh ăn cơm.”

“Tốt.”

Diệp Noãn cúp điện thoại, Đàm Phượng ở bên cạnh hỏi cô: “A Vũ hả?”

“Ừ.”

“A….” Đàm Phượng kéo dài tiếng nói, trong giọng điệu có vô số thâm ý.

Diệp Noãn nhìn cô, buồn cười: “Cậu muốn nói cái gì?”



Đàm Phượng lập tức khôi phục vẻ đứng đắn: “Không, không có gì.”

“Không có gì thì tốt.”

Hai người cùng đi vào thang máy, Đàm Phượng nhìn nhìn Diệp Noãn: “Cậu không định kể sao? A Vũ nói gì trong điện thoại vậy?”

DIệp Noãn lắc đầu: “Không, tớ cũng đâu có gì để kể.”

Cuộc đời này, trong phương diện tình cảm nam nữ, cô không muốn lại hồ đồ ngu ngốc, nhưng cũng không thể vội vàng chủ động. Cung Ngạn Vũ còn chưa nói gì cả, đương nhiên cô cũng không có gì để nói.

Bên đầu dây kia, Cung Ngạn Vũ gác máy, trong phòng ghi âm ngồi ngẩn người. Anh và Diệp Noãn bình thường có việc mới gọi điện thoại, nói chuyện phiếm như vậy vẫn là lần đầu tiên. Giọng nói trong trẻo hơi ngọt vẫn còn vang lên bên tai, nhưng Cung Ngạn Vũ lại cảm thấy, có phải biểu hiện vừa rồi của mình có hơi… ngu?

Anh cầm di động, lại gọi một cú điện thoại.

Số máy người đại diện đương nhiên phải thường trực 24/7, âm thanh chờ điện thoại không vang được bao lâu thì có người nhận máy, truyền tới là giọng nói mờ mịt buồn ngủ của Nghê Thiên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì lớn,” Cung Ngạn Vũ cầm bút trên bàn, “chỉ là có hơi hoang mang.”

Không có việc gì lớn là tốt rồi, Nghê Thiên trong lòng thở phào một hơi, giọng nói càng thêm lười biếng: “Viết ca khúc là chuyện tôi không giúp cậu được rồi.”

“Không phải chuyện đó,” Cung Ngạn Vũ nhăn mày, bỏ cây bút xuống, gãi đầu, sau đó đem kể lại một lần đoạn nói chuyện với Diệp Noãn.

Nghê Thiên im lặng, nghe thấy ở đầu dây bên kia Cung Ngạn Vũ tiếp tục hỏi: “Cho nên, cậu cảm thấy tôi và A Noãn ở chung còn làm cái gì được? Cái gì có ý nghĩa một chút ấy?”



Nghê Thiên nhìn trần nhà, trả lời thẳng tuột: “Cậu có biết là cậu bắt sai trọng điểm rồi hay không?”

“Trọng điểm là gì?”

“Trọng điểm là, vì sao cậu lại muốn ở chung với Diệp Noãn?”

“…” Cung Ngạn Vũ nghĩ ngợi, “Chúng ta không phải là bạn bè à?”

“Bạn bè bình thường mà nói, thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn, cũng đủ rồi, A Noãn không phải đã nói chờ cô đóng máy liền mời cậu sao, cậu còn ngồi ở đây buồn rầu cái gì?” Anh dừng một chút, “Đúng rồi, A Noãn mời, nhất định không được quên gọi tôi.”

Cung Ngạn Vũ lơ luôn câu nói cuối cùng: “Có thể là Diệp Noãn thấy đi ăn không vui, chính cô ấy cũng không ăn bao nhiêu, cũng không phải là lựa chọn thú vị.”

Thằng nhóc này trước kia nói chuyện với con gái mấy câu đã thấy phiền, hiện giờ lại vì một câu nói của Diệp Noãn mà bắt đầu suy nghĩ cách làm khác. Nghê Thiên ngáp một cái: “Cậu thích Diệp Noãn rồi.”

Thích? Cái này làm sao có thể suy ra cái chuyện “thích” của anh chứ? Anh chỉ xem A Noãn là bạn mà, Cung Ngạn Vũ cau mày phủ nhận: “Cậu đừng có suy diễn lung tung.”

Nghê Thiên cũng không tranh cãi, anh hỏi Cung Ngạn Vũ: “Nếu là cùng A Noãn đi xem phim, cậu có đi không?”

Cung Ngạn Vũ giật mình, a, xem phim cũng tốt, đi xem phim ngoài rạp cũng là chỗ vui chơi thú vị nha. Anh gật đầu: “Đương nhiên.”

“Nếu là cùng với A Noãn đi phòng gym, cậu có đi không?”

Tập thể hình cũng không tệ, A Noãn trước đó hình như từng nhắc tới chuyện tập thể hình, cũng tốt, Cung Ngạn Vũ tiếp tục gật đầu: “Đi chứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Phú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook