Thiên Quan Song Hiệp

Chương 87: Hà vi hiệp khách

Trịnh Phong

01/03/2013

Trình Vô Ngân kinh hãi, ngẩng nhìn thấy người đến áo quần rách rưới, mặt dài như mặt ngựa, chính là trưởng lão Nhất Lý Mã của Cái Bang. Sau lưng Nhất Lý Mã có hơn ba chục đệ tử, đứng thành tầng lớp vây chặt hai người.

Tiểu Cẩu Tử kêu lên: “Hắn dùng đến mười tám chiêu rồi.”

Tiểu Lại Tử cũng góp tiếng: “Hắn phải đổi danh hiệu thành “Thập bát chiêu hoàn sát bất tử, nhất bách chiêu dã nan đoạn hồn” (mười tám chiêu không giết được, một trăm chiêu cũng khó đoạn hồn) mới đúng.”

Trình Vô Ngân nghe mà mặt thoạt xanh thoạt trắng.

Nhất Lý Mã cười rộ, nói: “Nhất Lý Mã ta không biết dùng kiếm, chỉ biết dùng thiết côn thôi. Côn khách đấu với kiếm khách, chắc chả có gì đáng xem. Các hạ giết đệ tử Cái Bang, bọn ta đành phải dùng Liên Hoàn đại trận xin thỉnh giáo.”

Trình Vô Ngân đã nghe qua danh tiếng của Liên Hoàn đại trận, trong lòng lạnh ngắt: “Nhất Lý Mã ở đây, Tam Thoái Cẩu thế nào cũng ở quanh quẩn, ta bị tên tiểu tử làm vướng chân vướng tay, không ngờ mấy tên nhãi khốn kiếp đã đi tìm được viện thủ lợi hại như vậy. Khuyển Mã Song Cái đã khó đối phó lắm rồi, đừng nói bị khốn vào Liên Hoàn đại trận!” Lời buột ra theo ý nghĩ: “Được! Coi như Cái Bang có bản sự!” Đột nhiên lao qua một bên, nháy mắt đã thoát đi mấy chục trượng, lướt vào trong vùng cây bụi lúp xúp. Quần cái hét vang, hè nhau đuổi theo.

Nhất Lý Mã biết đệ tử không đánh lại hắn bèn gọi: “Tất cả quay lại, không cần đuổi nữa.” Ông ta bước đến xem xét thương thế của Minh Nhãn Thần Cái, hỏi: “Minh Nhãn lão huynh, không sao chứ?” Thấy Minh Nhãn chỉ bị điểm huyệt đạo, thụ thương không nghiêm trọng mới yên lòng, bèn chà xát kinh mạch, giải khai huyệt đạo trên ngực đồng môn.

Đoạn quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên, thấy y đang cầm thiết trượng của Minh Nhãn Thần Cái trong tay, nhíu mày vuốt ve, tựa hồ đau lòng vì trên thân trượng bị kiếm của Trình Vô Ngân chém vẹt mấy chỗ. Nhất Lý Mã nhìn một lúc, chợt vui mừng gọi: “Tiểu Tam nhi, là cậu! Còn nhớ lão ăn mày không?”

Lăng Hạo Thiên chậm rãi đứng dậy, đưa thiết trượng cho Minh Nhãn Thần Cái, mỉm cười nói: “Sao lại không nhớ? Ông là một trong hai lão già mất nết uống rượu của ta.”

Nhất Lý Mã cười ha hả: “Cậu nhóc đã lớn quá rồi, mồm mép vẫn không chịu thua ai.”

Lăng Hạo Thiên nói: “Không sai, tiểu đệ mười tám tuổi. Lão Mã huynh bao nhiêu tuổi rồi?”

Nhất Lý Mã gãi đầu: “Lão ăn mày tự biết mình bao nhiêu tuổi, cậu hỏi tuổi lão ăn mày làm gì?”

Lăng Hạo Thiên đáp: “Tiểu đệ muốn xem lão huynh có gì khá hơn không, hay vẫn còn tính xấu, chỉ biết đi lừa trẻ con lấy rượu uống?”

Nhất Lý Mã cười: “Tiểu huynh đệ không bỏ qua cho lão ăn mày, hôm nay lão ăn mày sẽ mời tiểu huynh đệ uống thỏa thích.”

Minh Nhãn Thần Cái chống trượng đứng dậy, chen vào: “Lão Mã, chưa đến lượt lão mời đâu.”

Nhất Lý Mã ngẩn người, rồi bật cười: “Vậy huynh đệ chúng ta cùng mời tiểu tử này.”

Lương Tài hỏi: “Tam Thoái Cẩu lão huynh ở đâu?”



Nhất Lý Mã vỗ trán: “Ta lại quên mất, lão Cẩu đang ở trong thành Lạc Dương. Hôm nay chúng ta vào thành, vừa hay cùng lão đi uống rượu, trong đó rượu ngon không thiếu, tiểu huynh đệ không đi không được.”

Lăng Hạo Thiên cười: “Đã có rượu ngon, sao tiểu đệ lại không đi?”

Nhất Lý Mã là Giới Luật trưởng lão của Cái Bang, địa vị trong bang chỉ sau bang chủ và Tam Thoái Cẩu, ông ta tính tình nghiêm túc, chấp pháp nghiêm minh, luôn được đệ tôn kính như thần, kính sợ như cha. Bây giờ đám đệ tử thấy Lăng Hạo Thiên mới từ Quỷ Môn Quan trở về nhưng không hề hoảng sợ, ung dung xưng huynh gọi đệ với ông ta, cười nói tự nhiên, tỏ ra hết sức suồng sã, đều đưa mắt nhìn nhau.

Quần cái chôn cất những huynh đệ tử nạn rồi lên đường đến Lạc Dương. Lăng Hạo Thiên và Nhất Lý Mã đi trước, nắm tay nhau ôn lại chuyện cũ, Minh Nhãn Thần Cái cùng đệ tử đi sau, chầm chậm cất bước.

Minh Nhãn Thần Cái nhìn theo bóng dáng Lăng Hạo Thiên, tựa như nghĩ ngợi, lẩm nhẩm: “Trình Vô Ngân này là kiếm khách vang danh đại giang nam bắc, xưa nay chỉ khiêu chiến với những cao thủ kiếm thuật, không ngờ lại có hứng thú với Thiên Phong Lệnh này. Ha ha, hắn quả nhiên không phải là hiệp khách!”

Tiểu Cẩu Tử hỏi: “Kiếm khách? Có gì khác với hiệp khách?”

Minh Nhãn Thần Cái đáp: “Hiệp khách và kiếm khách, tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa cách biệt một trời một vực. Hiệp khách lấy hiệp nghĩa làm tôn chỉ, một người dù không biết võ công nhưng trượng nghĩa thủ tín, cứu người gặp khốn khó thì có thể xưng là hiệp khách. Kiếm khách lại khác, coi kiếm thuật là yếu tố quan trọng nhất, những người này đi khắp nơi, tuyệt không phải hành hiệp trượng nghĩa gì mà để khiêu chiến với những người kiếm thuật cao thâm. Nếu thắng sẽ lại đi tìm đối thủ mạnh hơn, nếu thua hoặc mất mạng hoặc quay về khổ luyện mấy năm rồi mới xuất sơn rửa hận. Những người này phẩm đức thấp kém, không biết tới cái gì là tín nghĩa, nhưng kiếm thuật cực kỳ tinh diệu, thành ra được xưng là kiếm khách.”

Tiểu Cẩu Tử cười: “Đệ tử hiểu rồi. Trình Vô Ngân là kiếm khách còn Tiểu Tam nhi là hiệp khách!”

Tiểu Lại Tử hỏi: “Tiểu Tam nhi còn nhỏ như thế, tuy võ công cao cường, cũng có thể xưng là hiệp khách sao?”

Minh Nhãn Thần Cái gật đầu: “Tiểu Cẩu Tử nói không sai, Tiểu Tam nhi chính là hiệp khách. Y tuy còn ít tuổi nhưng nếu các ngươi lưu tâm cách hành sự của y sẽ học hỏi được nhiều điều.Các ngươi có bao giờ nghĩ vì sao lúc đầu y không chịu đi cùng mà sau đó lại thay đổi chủ ý, đi cùng dường với chúng ta không? Lúc ở vùng hoang dã, ta yêu cần y đi cùng, y từ chối bởi không muốn chúng ta báo đáp, sau đó chúng ta gặp y ở trong miếu, ta biết y đã đến trước chúng ta một bước, lại biết trước người Tu La hội sẽ đến vây công nên ở lại. Liền đó y thấy chúng ta bị Tu La hội công kích, ta lại thụ thương mới quyết ý bảo vệ. Đó là vì cái gì? Tối hôm đó y thủy chung không rời khỏi cửa miếu, lại cả đêm không ngủ, đều là tâm ý muốn bảo vệ cho chúng ta. Hôm sau y theo chúng ta lên đường vì biết phía trước nguy hiểm, không muốn bỏ rơi chúng ta. Rồi y khiêu chiến với Trình Vô Ngân dù biết không địch nổi, ngay cả tính mệnh cũng không màng. Giải nạn cho người, lại không kể công, hảo hán tử cũng chỉ thế mà thôi, một câu cũng không nói, đúng là phong phạm hiệp khách! Chuyện này với tuổi y lớn hay nhỏ có quan hệ gì đâu!”

Bọn Tiểu Cẩu Tử, Tiểu Lại tử, Lạn Nhãn A Thất, Miêu Nhĩ Đóa nghe kể đều trợn to mắt, vốn cả bọn chỉ biết Tiểu Tam nhi chẳng qua là một thiếu niên tính tình cổ quái, cùng mọi người đi chung một đoạn đường, đến lúc y xuất thủ với Trình Vô Ngân, lại nghe Minh Nhãn Thần Cái kể nguyên do hành sự của y mới biết y không phải là nhân vật đơn giản.

Minh Nhãn Thần Cái lại nói: “Ta vốn không đoán được lai lịch của y, sau khi thấy võ công cũng vẫn mù tịt. Nhưng tác phong hành sự của y khiến ta nhớ đến hai vị cao nhân ẩn cư đã lâu.” Bọn Tiểu Cẩu Tử tỏ ra vô cùng hiếu kỳ, chăm chú nhìn, đều muốn hỏi han nhưng Minh Nhãn Thần Cái ngẩng đầu nghĩ ngợi, không nói thêm câu nào.

oOo

Lại nói về Lăng Hạo Thiên cùng nhóm đệ tử Cái Bang vào thành Lạc Dương, nghỉ chân ở nhà một đệ tử là Tất lão ngũ. Họ Tất này là đại phú hàng đầu của Lạc Dương, phen này Cái Bang cử hành đại hội tại đó, giao cho lão nhiệm vụ tiếp đãi đệ tử khắp nơi, tự cảm thấy vạn phần vinh hạnh, tiếp đãi các vị trưởng lão hết sức ân cần, lại chiếu cố chu đáo cho các huynh đệ phương xa. Gia cảnh lão giàu có, trang viên rộng hơn ngàn mẫu, nhà cửa cả trăm căn, đủ cho mấy trăm huynh đệ cùng ở, lại đặc việt chuẩn bị một căn tứ hợp viện thanh tĩnh cho các trưởng lão nghỉ ngơi.

Tối hôm đó, Lăng Hạo Thiên cùng Nhất Lý Mã, Tam Thoái Cẩu, Minh Nhãn Thần Cái đến uống rượu ở tứ hợp viện, tửu lượng của ba lão ăn mày gộp lại cũng không so được với y, lần lượt gục hết. Y uống sướng miệng mới về nghỉ.

Y ngủ được một giấc, hơi rượu tan đi bèn mò dậy luyện Vô Vô thần công. Đến gần canh tư, đột nhiên ẩn ước nghe thấy tiếng hô hấp cực khẽ, liền mở bừng mắt nhìn ra ngoài song cửa, phía đối diện là phòng của Minh Nhãn Thần Cái. Y nhìn một lúc, bóng đêm vẫn không có động tĩnh, tiếng hô hấp cũng biến mất.

Y đang định quay về giường chợt thấy trên nóc hàng hiên có một bóng đen đang khe khẽ chuyển động, chăm chú nhìn một lúc mới phát hiện là bóng người, nhưng hoàn toàn không phát ta tiếng động, nếu không phải y vừa luyện công, tai mắt linh mẫn gấp bội, ắt không tài nào nhìn thấy người đó. Y nghĩ thầm: “Khinh công người này cực cao, chắc không phải loại tiểu nhân. Hắn định hại Minh Nhãn Thần Cái sao?” Bèn nhẹ nhàng mở chốt cửa, định thấy người đó hành động sẽ lên tiếng bóc mẽ hình tích đối phương rồi mở cửa ra ngăn cản. Ai ngờ người đó đã nghe thấy tiếng y mở chốt cửa, không lao vào bóng tối mà chui thẳng vào song cửa.

Y thất kinh, đẩy cửa chạy ra, chưa đến căn phòng đối diện đã thấy một bóng người từ trong song cửa lao ra, nháy mắt đã lên đến nóc phòng. Y kêu to: “Minh Nhãn tiền bối, không sao chứ?”



Minh Nhãn Thần Cái lúc đó mới phát giác, quát to: “Ai ở trên nóc nhà?”

Lăng Hạo Thiên nhảy lên nóc, truy đuổi theo bóng người, nhưng người đó chỉ nhô lên hụp xuống vài lần trên nóc nhà đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, khinh công tuyệt cao, với kiến thức uyên bác của Minh Nhãn Thần Cái cùng Lăng Hạo Thiên gặp qua không ít cao thủ cũng chưa từng nghe nói tới.

Lúc đó, những người khác của Cái Bang mới phát giác, Nhất Lý Mã từ trong nhà chạy ra hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lăng Hạo Thiên đáp: “Tiểu đệ nhìn thấy một người trên nóc phòng của Minh Nhãn trưởng lão, khinh công người này cực cao, tiểu đệ không đuổi theo nổi.” Nhất Lý Mã vội hỏi: “Minh Nhãn lão huynh không sao chứ?”

Minh Nhãn Thần Cái từ trong phòng đi ra, tay cầm một từ giấy, nói: “Người này lợi hại thật, không chỉ lấy đi Thiên Phong Lệnh mà còn để lại một tờ giấy. Viết gì vậy?”

Nhất Lý Mã đón lấy rồi đưa cho Lăng Hạo Thiên, mặt hơi ửng đỏ, giải thích: “Lão ăn mày ta quên mùa, không biết được mấy chữ, so với Minh Nhãn đại ca cũng không khác gì. Nhờ tiểu huynh đệ đọc cho.”

Lăng Hạo Thiên mỉm cười, cầm lấy tờ giấy trắng, đọc thành tiếng: “Vật về với chủ cũ, lão ăn mày đừng trách. Diệu Thủ Phong Thái đến viếng thăm.”

Hai lão ăn mày đều nhíu mày, Nhất Lý Mã nói: “Diệu Thủ Phong Thái? Chưa từng nghe qua danh hiệu nhân vật này trên giang hồ.”

Minh Nhãn Thần Cái nói: “Khinh công người này siêu thần nhập hóa, hình như đặc biệt đến đây vì lệnh bài, không có địch ý với chúng ta. Vừa nãy hắn vào phòng ta, nếu không phải Tiểu Tam huynh đệ lên tiếng, chỉ e ta vẫn không biết gì.”

Nhất Lý Mã và Lăng Hạo Thiên biết nhĩ lực của Minh Nhãn Thần Cái cực tốt, người này có thể đột nhập vào phòng, để lại một mảnh giấy mà ông ta không phát giác, khinh công quả thật kinh người.

Lăng Hạo Thiên nói: “Người đó nói rằng vật về với chủ cũ, lẽ nào hắn là chủ nhân của Thiên Phong Lệnh?”

Minh Nhãn Thần Cái lắc đầu: “Thiên Phong Lão Nhân khứ thế đã mấy chục năm, hắn đương nhiên không phải là chủ nhân lệnh bài.”

Nhất Lý Mã nói: “Có thể hắn là truyền nhân của Thiên Phong Lão Nhân. Tiểu đệ nghe nói trên Thiên Phong sơn ở tỉnh Chiết có một tòa Thiên Phong bảo, con cháu Thiên Phong Lão Nhân đều sống ở đó nhưng chưa ai đến đấy, môn nhân Thiên Phong từ lâu đã tuyệt tích giang hồ.”

Lăng Hạo Thiên trầm ngâm: “Có lẽ vì Thiên Phong Lệnh xuất hiện, truyền nhân Thiên Phong mới trở lại giang hồ chăng? Không phải trên Thiên Phong Lệnh có ghi “Người giữ lệnh được Thiên Phong bảo vệ” hay sao?”

Minh Nhãn Thần Cái đáp: “Cũng có thể. Nhưng không ai biết trên đời này có truyền nhân Thiên Phong hay không, lệnh bài xuất xứ từ đâu, lão cái cũng không biết, giờ lại bị người ta lấy mất, nên cũng không dám khẳng định.”

Ba người thảo luận một lúc vẫn không đi đến đâu, Cái Bang vốn cũng không ham hố gì lệnh bài, hai vị trưởng lão lo lắng cho đại hội toàn bang vào ngày hôm sau nên cũng không để trong lòng.

--- Xem tiếp hồi 88 ----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Quan Song Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook