Thiên Quan Song Hiệp

Chương 86: Thiên hạ đệ nhất

Trịnh Phong

01/03/2013

Trình Vô Ngân thấy thiếu niên này nghiễm nhiên tiếp được ba chiêu của mình, trong lòng kinh hãi khôn xiết, ngẩn ngơ một lúc mới hỏi: “Tiểu tử, ngươi là môn hạ của ai?”

Lăng Hạo Thiên không đáp, chỉ thiết trượng ra, cười nói: “Tại hạ thắng chứ?”

Trình Vô Ngân khẽ gật đầu, lại hỏi: “Ngươi không muốn nói thì thôi vậy. Tiểu tử, ngươi có muốn trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách?”

Lăng Hạo Thiên ngẩn người: “Thiên hạ đệ nhất kiếm khách?”

Trình Vô Ngân ngạo nghễ đáp: “Không sai. Nếu ngươi theo học kiếm thuật của ta trong năm năm là trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách.”

Lăng Hạo Thiên nghe xong liền bật cười ha hả: “Hôm nay đúng là tại hạ được nghe một chuyện đáng cười nhất đời! Thiên hạ đệ thập bát làm thế nào dạy dỗ thành một thiên hạ đệ nhất?”

Trình Vô Ngân nhướng mày: “Cái gì mà thiên hạ đệ thập bát?”

Lăng Hạo Thiên đáp: “Những người kiếm thuật cao hơn các hạ trong thiên hạ, tại hạ tuỳ tiện cũng tìm được mười bảy người, các hạ đương nhiên là thiên hạ đệ thập bát.”

Trình Vô Ngân hừ lên một tiếng, nói: “Ngươi nói thử ta xem. Nói sai một người ta quyết không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.”

Lăng Hạo Thiên cười hì hì, giơ ngón tay ra vẻ tính toán, nói: “Thường Thanh Phong cư sĩ được coi là vũ công thiên hạ đệ nhất, năm xưa tự sáng tạo kiếm pháp, nhất định các hạ không so được với kiếm pháp của cư sĩ.”

Trình Vô Ngân im lặng, Lăng Hạo Thiên lại nói: “Tứ Tượng Kiếm của Võ Đương chưởng môn Lý Thừa Phong âm dương điều hòa, lại được chân truyền của Vương chưởng môn đời trước, các hạ cũng không đánh lại.”



Y thao thao bất tuyệt: “Đạt Ma kiếm pháp của Thanh Triệu đại sư, đường chủ Hàng Long đường của Thiếu Lâm hùng hồn bác đại, các hạ làm sao so được.” Không đợi Trình Vô Ngân trả lời đã đưa ngón tay tiếp luôn: “Tại hạ mới nói có ba người, còn nhiều lắm. Truyền nhân của Hổ Hiệp là Y Hiệp và Tuyết Lăng phu nhân, hai vị này các hạ đều không đánh nổi. Vụ Trung Khán Thập Thất Thức của Quan Trung Đại Hiệp Trần Cận Vân đã luyện đến mức tuyệt đỉnh, tại hạ thấy cao minh hơn các hạ nhiều. Trần đại hiệp đã vậy, sư phụ của ông ấy càng không cần phải nói. Cổ Tùng kiếm pháp của Điểm Thương Ly Hiêu quan chủ Hứa Phi có mấy chục năm công lực hoả hầu, các hạ không địch lại, Thiên Kiếm Khách Thạch Chiêu Nhiên quật khởi hơn mười năm nay, tại phía Tây núi Thái Hành được coi là vô địch, chắc chắn các hạ không đấu nổi. Vậy là đã có chín người rồi, hiện giờ tính đến mấy nhân vật hàng vãn bối. Năm xưa Thường Thanh Phong có thu hai đồ đệ là Giang Tấn và Giang Minh Di, hai người này đã được chân truyền của cư sĩ, các hạ không thể sánh bằng, hai con trai của Y Hiệp kiếm thuật siêu quần, tuyệt đối không kém hơn các hạ. Thấy chưa, tại hạ mới tuỳ tiện kể ra, các hạ đã đứng thứ mười bốn rồi, làm sao dạy dỗ thành thiên hạ đệ nhất được?”

Trình Vô Ngân cười lạnh: “Những người đó tuy kiếm thuật cao siêu, những nếu đấu với ta, vị tất đã hơn được.”

Lăng Hạo Thiên nói: “Khẩu thuyết vô bằng, nếu kiếm thuật của các hạ cao siêu thật sự, sao không đi tìm mấy người đó khiêu chiến?”

Trình Vô Ngân lắc đầu: “Những người đó không đáng xưng là kiếm khách! Bọn họ học kiếm chỉ vì bản thân chứ không phải vì kiếm thuật, cả đời này ta vì kiếm mà sống, cũng vì kiếm mà chết. Những người đó vốn không đáng dùng kiếm, làm sao là địch thủ của ta được?”

Lăng Hạo Thiên giễu: “Các hạ tự xưng thiên hạ đệ nhất, sao tại hạ chưa thấy ai nói rằng kiếm pháp của các hạ cao minh đến đâu?”

Trình Vô Ngân lạnh lùng đáp: “Bởi vì tất cả những kẻ thấy qua kiếm pháp của ta đều chết sạch. Người chết còn nói được gì, thành ra giang hồ mới không biết kiếm pháp của ta cao minh cỡ nào.”

Lăng Hạo Thiên ha ha cười rộ: “Té ra là thế! Tại hạ thấy đầu óc các hạ sao kém thế. Nếu muốn nổi danh phải chừa đường cho người ta sống sót mà tuyên truyền. May mà hôm nay gặp tại hạ, đánh cược thua nên về sau Minh Nhãn Thần Cái sẽ tuyên dương kiếm thuật cao siêu của các hạ với người trên giang hồ. Đó không phải là việc vui mừng ư? Còn không mau cảm tạ tại hạ?”

Sắc mặt Trình Vô Ngân trầm xuống, hắn biết Minh Nhãn Thần Cái sẽ cho người khác biết, chắc chắn không phải chuyện ông ta bị thua hắn trong hai chiêu, mà một thiếu niên vô danh làm thế nào tránh được ba chiêu của hắn. Hắn không muốn phá bỏ lời hứa giết Minh Nhãn Thần Cái, lòng dấy lên cơn giận, định đem trút lên mình những người khác, quay đầu nhìn sang những đệ tử Cái Bang, trường kiếm khẽ động, ánh mắt lộ rõ sát cơ. Lăng Hạo Thiên bước lên một bước, chắn trước mặt hắn. Trình Vô Ngân quát: “Tránh ra!”

Lăng Hạo Thiên tịnh không sợ hãi, cười nói: “Thứ nhất, ta không bái thiên hạ đệ thập bát làm thầy, thứ hai, các hạ muốn giết người của Cái Bang, phải bước qua xác tại hạ đã.”

Trình Vô Ngân nhướng cao đôi mày, trường kiếm rung động, chỉ vào Lăng Hạo Thiên, cơ hồ lúc nào cũng có thể đâm vào lồng ngực y, lạnh lùng thốt: “Ngươi may mắn mới tránh khỏi ba chiêu của ta, tưởng ta thật sự không giết nổi ngươi sao?”



Lăng Hạo Thiên chăm chú nhìn vào mũi kiếm, cười bảo: “Các hạ tự nhiên là giết được tại hạ, trong mười chiêu thế nào chả giết được một tiểu tử vô danh, cũng không đến nỗi nào. Nhưng danh hiệu nên đổi thành “Tam kiếm sát bất tử, thập chiêu tài đoạn hồn.” (Ba kiếm không giết được, mười chiêu ắt đoạn hồn)

Trình Vô Ngân mắt lóe hung quang, trường kiếm đâm tới, toan kết thúc tính mệnh Lăng Hạo Thiên. Y khẽ điểm hai chân, búng người ngược về sau, tránh khỏi nhát kiếm nhưng vạt áo trước ngực bị kiếm khí xé nát. Trình Vô Ngân khen: “Hảo khinh công!” rồi tung người lao theo. Lăng Hạo Thiên thi triển thân pháp, một mực tránh né, khinh công gia truyền Tuyết Thượng Phiêu của y độc bộ giang hồ, xoay chuyển thân hình theo lối du đấu, nhất thời Trình Vô Ngân cũng không tài nào đuổi kịp. Y nóng lòng, liếc sang thấy đã có mấy đệ tử Cái Bang cạnh đó trốn mất, bèn quát: “Ai dám chạy?” Thân hình nhoáng lên, giết chết mấy người.

Lăng Hạo Thiên quay lại, vung thiết côn đâm vào hậu tâm hắn, kêu lên: “Tại hạ đã nói muốn giết người Cái Bang, phải giết tại hạ trước. Các hạ không nghe thấy sao?”

Trình Vô Ngân xoay kiếm phản kích, Lăng Hạo Thiên biết mình không chống nổi đòn tấn công của đối phương, lại tránh đi. Trình Vô Ngân thấy y sử dụng thiết trượng cực kỳ linh động, dừng kiếm lại hỏi: “Ngươi có học kiếm?”

Lăng Hạo Thiên đáp: “Có học.”

Trình Vô Ngân gần lên: “Mau rút kiếm ra!”

Lăng Hạo Thiên nói: “Trên mình tại hạ không có kiếm, các hạ không thấy sao? Mấy vị huynh đệ Cái Bang ở đây cũng không dùng kiếm, ở chốn hoang dã này đào đâu ra kiếm? Trừ phi mượn tạm thanh kiếm của các hạ.”

Trình Vô Ngân hừ một tiếng, nhất thời không biết phải đối phó thế nào với thiếu niên cổ quái này, lại không thể giết được, thầm nhủ: “Cứ điểm ngã hắn đã, giết hết mấy tên khất cái này, lấy lệnh bài rồi nói. Tiểu tử này tư chất rất tốt, bỏ đi thì tiếc. Đợi ta bắt hắn về rồi từ từ dạy dỗ, không sợ hắn không khuất phục.”

Đoạn vung kiếm tấn công, trường kiếm dày đặc như mưa giăng khắp trời, đâm vào đại huyệt toàn thân Lăng Hạo Thiên. Y học Thạch Phong Vân Thủy Kiếm, Phi Tuyết Kiếm của Tuyết tộc cùng Hổ Tung kiếm pháp của phụ thân được mấy năm nhưng tay không binh khí, chiêu thức lại chưa đủ lão luyện, thành ra dưới làn khoái kiếm của Trình Vô Ngân, chỉ đành vận nội lực chống lại, gắng gượng tiếp chiêu. Chỉ hai chiêu, trường kiếm của Trình Vô Ngân ngóc lên, “xoảng” một tiếng, đánh bay cây thiết trượng trong tay y, mũi kiếm điểm vào huyệt đạo dưới tiểu phúc.

Lăng Hạo Thiên không kịp tránh né, sắp bị thương dưới kiếm của đối thủ, nguy cấp đến nơi chợt nghe có người nói: “Đại kiếm khách đối phó với tiểu hài tử, tổng cộng phải dùng bao nhiêu chiêu nhỉ?” Cùng với giọng nói, một cây thiết côn bay tới, đập vào trường kiếm của Trình Vô Ngân, gạt phắt cây kiếm.

--- Xem tiếp hồi 87 ----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Quan Song Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook