Chương 139: Khiêu chiến kiếm khách
Trịnh Phong
01/03/2013
Văn Xước Ước luyện thuần thục mười lăm chiêu, trong lòng hoan hỷ: “Tiểu Tam nhi, huynh học những chiêu thuật cao minh này từ đâu?”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Văn Xước Ước bĩu môi: “Không nói thì thôi, muội đi đánh bại đại kiếm khách, buộc y phải thả chúng ta.” Đoạn cầm kiếm ra khỏi phòng.
Lúc đó trời đang sáng dần, phòng Trình Vô Ngân nghỉ đối diện kho củi, nửa đêm hôm qua gã đã quay về phòng nghỉ, gần sáng mới y phục chỉnh tề, đến phía ngoài kho củi, chuẩn bị thu đồ đệ. Nhưng thấy Văn Xước Ước tinh thần phấn chấn đứng ở cửa, bất giác ngây người, rồi lại vui mừng ra mặt: “Tiểu cô nương chịu bái sư?”
Văn Xước Ước cười tươi: “Đúng, phải bái sư nhưng không phải ta mà ngươi bái ta mới đúng.”
Trình Vô Ngân cười khan: “Cả đêm không ngủ, đầu óc hồ đồ rồi sao? Lăng Hạo Thiên, ra chịu chết đi.”
Lăng Hạo Thiên đã đến bên cửa kho củi, an nhiên ngồi xuống, cười bảo: “Ta hiếm khi dậy sớm thế này, hôm nay phá lệ, vở kịch hay của người muốn thu đồ đệ lại thua chính đồ đệ sao có thể bỏ qua.”
Trình Vô Ngân nhướng mày: “Ngươi bảo ta đánh không lại tiểu cô nương?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Thử là biết ngay.”
Trình Vô Ngân lắc đầu: “Tối qua ta đã thấy kiếm thuật của tiểu cô nương, còn phải thử gì nữa?”
Lăng Hạo Thiên ơ hờ: “Câu kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác nay nên đổi lại, ngươi không gặp Văn cô nương ba thời thần cũng thế mà thôi.”
Văn Xước Ước không nói gì, cầm kiếm tiến lên: “Đại kiếm khách, bạt kiếm!”
Trình Vô Ngân chầm chậm lắc đầu: “Tiểu cô nương tự tìm chết, đừng oán ta.” Gã hành tẩu giang hồ, dù những kiếm khách thành danh cũng phải kính nể mấy phần, hôm nay hai thiếu niên thiếu nữ lại coi thường, tính nhẫn nại tiêu tan, lòng ngầm ám động sát cơ, trường kiếm rung lên, chỉ vào Văn Xước Ước.
Trường kiếm trong tay nàng khẽ động, vẽ lên những vòng tròn to nhỏ khác nhau trên không, Trình Vô Ngân ngưng vọng vào mũi kiếm, thầm nhủ: “Đây chẳng qua là Viên Chuyển Như Ý trong Tứ Tượng kiếm của Võ Đang thôi mà, lại dám múa may trước mặt ta.” Ý niệm chưa dứt, Văn Xước Ước đã xuất kiếm, chiêu thức không tấn công trực diện mà lật lại, chuôi kiếm đập vào cổ tay gã. Chiêu này quá kỳ lạ, Trình Vô Ngân tập trung chú ý vào mũi kiếm, nào ngờ chuôi kiếm mới là chủ công, hơn nữa thế công cực mạnh, có thể đập gãy cổ tay bèn vung kiếm chém vào tay phải Văn Xước Ước. Nàng quát vang, cổ tay xoay chuyển, trường kiếm chuyển hướng vào my tâm đối thủ, chiêu thức cực nhanh, nháy mắt mũi kiếm chỉ còn cách trán Trình Vô Ngân hai thốn, kiếm của gã chém hụt, vội vòng về đón đỡ, nhảy lùi thật nhanh mới thoát được đòn búng kiếm tuyệt luân của Văn Xước Ước. Nàng không dừng lại, xuất tiếp chiêu thứ ba, thứ tư; Trình Vô Ngân chật vật chống đỡ, không thể phản công, lòng kinh ngạc khôn tả, gã từng gặp vô số cao thủ kiếm thuật, lâm nguy bất loạn, nhận ra mấy chiêu này tuy xảo diệu đặc dị, nhưng không phải hoàn toàn không có sơ hở, trường kiếm vung lên đâm vào yết hầu Văn Xước Ước, chính thị Tỏa Hầu kiếm đắc ý nhất của gã. Không ngờ Văn Xước Ước đang đợi gã xuất chiêu này, búng mình lên lưng chừng không, chân phải đá vào thân kiếm, trường kiếm trong tay từ trên cao lao xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu gã. Trình Vô Ngân không tưởng nổi đối thủ lại tránh được nhát kiếm trí mệnh, đồng thời xuất kiếm phản công, liền cả kinh thất sắc, trong lúc nguy cấp vung tả chưởng bổ tới, Văn Xước Ước biến chiêu, trường kiếm đâm luôn vào tả chưởng buộc gã phải vội vàng thu lại, lùi về phía sau. Nàng nắm chắc thời cơ, chân trái đá ra trúng cổ tay địch, gã chợt thấy cổ tay nhẹ bẫng, trường kiếm bị văng đi.
Nàng đưa tay bắt lấy trường kiếm, mặt tươi như hoa: “Đại kiếm khách, cô nương ta thắng.”
Trình Vô Ngân ngẩn người, nhất thời không tin vào sự thật trước mắt, hồi lâu sau, thân thể run lên, ngồi phệt xuống, mặt trắng như tờ giấy. Văn Xước Ước vốn đắc chí, nhưng thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của gã, đâm ra ái ngại: “Bất quá ta thắng một chiêu, hà tất ngươi phải như vậy.” Rồi đưa trường kiếm cho gã.
Trình Vô Ngân không đón lấy mà quay sang hỏi Lăng Hạo Thiên: “Lăng tiểu tam, mấy chiêu này là tuyệt chiêu của lệnh tôn lệnh đường truyền thụ cho ngươi?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Không, là chiêu số đêm qua ta nghĩ ra.”
Trình Vô Ngân mặt xám như tro tàn: “Hay, hay lắm.” Đoạn đưa tay trái cầm trường kiếm, chém vào cổ tay phải, Văn Xước Ước hô lên kinh hãi, nhưng gã chợt thấy cổ tay bị nắm chặt, Lăng Hạo Thiên không hiểu đến cạnh từ lúc nào, đang nắm lấy. Y nhìn Đoạn Hồn kiếm khách chằm chằm rồi từ từ nói: “Trên đời mà không có Đoạn Hồn kiếm của Trình Vô Ngân, ta cũng không thể nghĩ ra mấy chiêu đó.”
Trình Vô Ngân ngẩn người hồi lâu, chợt ngẩng lên cười lớn: “Trình Vô Ngân hôm nay được thấy cao chiêu, chết không ân hận. Ta vốn cho rằng mình lên tới đỉnh cao, không ngờ một ngọn núi có cao hơn nữa cũng còn bầu trời bên trên.” Đoạn dụng lực chấn gãy đôi thanh kiếm, quăng dưới đất, tung mình đứng dậy đi ngay.
Văn Xước Ước đến bên Lăng Hạo Thiên: “Muội không ngờ y lại không chấp nhận thua. Tiểu Tam nhi, huynh bảo y có nghĩ quẩn không?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Không phải y không chấp nhận nổi thua trận, kiếm thuật là sinh mệnh của y, một khi thua, thanh kiếm trên tay cũng chết nên mới bẻ kiếm mà đi. Y thua sảng khoái, không thẹn là nhất đại kiếm khách.”
Văn Xước Ước không hiểu lắm, nghiêng đầu nhìn y mỉm cười: “Y là nhất đại kiếm khách, lại thua đồ đệ của huynh, vậy huynh là gì?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Tại hạ sao xứng thu cô nương làm đồ đệ? Xước Ước cô nương, mấy chiêu số tại hạ nghĩ ra để cứu mạng, mới miễn cưỡng ép cô nương học, cô nương đừng cho là thật.”
Văn Xước Ước nói: “Muội lại thấy hay lắm, mười lăm chiêu này uy lực cực đại, mới năm chiêu đã đã đánh bại đại kiếm khách, lẽ nào còn không đủ lợi hại?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Đương nhiên không lợi hại, những chiêu này còn lâu mới đánh bại được cha hoặc mẹ tại hạ, thậm chí còn lâu mới thắng được đại ca, nhị ca.”
Văn Xước Ước không nói gì nữa, quay đầu hỏi: “Tiểu Tam nhi, chúng ta đi đâu?”
Lăng Hạo Thiên nhìn về chân trời xa tắp, lòng nhớ đến Thanh Triệu đại sư cùng chính phái đại hội bèn nói: “Tại hạ muốn lên Tung Sơn xem sao.”
Văn Xước Ước vỗ tay: “Đúng rồi, chính phái đại hội sẽ cử hành tại Tung Sơn, lần náo nhiệt này sao lại không đi xem nhỉ? Tiểu Tam, muội đi cùng huynh.” Trong lòng nàng nghĩ: “Võ công của Tiểu Tam nhi lúc này chắc đã thiên hạ vô địch, trên Tung Sơn mà có tỷ thí tranh đoạt thiên hạ đệ nhất, huynh ấy đương nhiên giành được.” Nghĩ đến đây, lòng hoa nở rộ, niềm vui hiện rõ lên mặt nàng.
--- Xem tiếp hồi 140 ----
Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Văn Xước Ước bĩu môi: “Không nói thì thôi, muội đi đánh bại đại kiếm khách, buộc y phải thả chúng ta.” Đoạn cầm kiếm ra khỏi phòng.
Lúc đó trời đang sáng dần, phòng Trình Vô Ngân nghỉ đối diện kho củi, nửa đêm hôm qua gã đã quay về phòng nghỉ, gần sáng mới y phục chỉnh tề, đến phía ngoài kho củi, chuẩn bị thu đồ đệ. Nhưng thấy Văn Xước Ước tinh thần phấn chấn đứng ở cửa, bất giác ngây người, rồi lại vui mừng ra mặt: “Tiểu cô nương chịu bái sư?”
Văn Xước Ước cười tươi: “Đúng, phải bái sư nhưng không phải ta mà ngươi bái ta mới đúng.”
Trình Vô Ngân cười khan: “Cả đêm không ngủ, đầu óc hồ đồ rồi sao? Lăng Hạo Thiên, ra chịu chết đi.”
Lăng Hạo Thiên đã đến bên cửa kho củi, an nhiên ngồi xuống, cười bảo: “Ta hiếm khi dậy sớm thế này, hôm nay phá lệ, vở kịch hay của người muốn thu đồ đệ lại thua chính đồ đệ sao có thể bỏ qua.”
Trình Vô Ngân nhướng mày: “Ngươi bảo ta đánh không lại tiểu cô nương?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Thử là biết ngay.”
Trình Vô Ngân lắc đầu: “Tối qua ta đã thấy kiếm thuật của tiểu cô nương, còn phải thử gì nữa?”
Lăng Hạo Thiên ơ hờ: “Câu kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác nay nên đổi lại, ngươi không gặp Văn cô nương ba thời thần cũng thế mà thôi.”
Văn Xước Ước không nói gì, cầm kiếm tiến lên: “Đại kiếm khách, bạt kiếm!”
Trình Vô Ngân chầm chậm lắc đầu: “Tiểu cô nương tự tìm chết, đừng oán ta.” Gã hành tẩu giang hồ, dù những kiếm khách thành danh cũng phải kính nể mấy phần, hôm nay hai thiếu niên thiếu nữ lại coi thường, tính nhẫn nại tiêu tan, lòng ngầm ám động sát cơ, trường kiếm rung lên, chỉ vào Văn Xước Ước.
Trường kiếm trong tay nàng khẽ động, vẽ lên những vòng tròn to nhỏ khác nhau trên không, Trình Vô Ngân ngưng vọng vào mũi kiếm, thầm nhủ: “Đây chẳng qua là Viên Chuyển Như Ý trong Tứ Tượng kiếm của Võ Đang thôi mà, lại dám múa may trước mặt ta.” Ý niệm chưa dứt, Văn Xước Ước đã xuất kiếm, chiêu thức không tấn công trực diện mà lật lại, chuôi kiếm đập vào cổ tay gã. Chiêu này quá kỳ lạ, Trình Vô Ngân tập trung chú ý vào mũi kiếm, nào ngờ chuôi kiếm mới là chủ công, hơn nữa thế công cực mạnh, có thể đập gãy cổ tay bèn vung kiếm chém vào tay phải Văn Xước Ước. Nàng quát vang, cổ tay xoay chuyển, trường kiếm chuyển hướng vào my tâm đối thủ, chiêu thức cực nhanh, nháy mắt mũi kiếm chỉ còn cách trán Trình Vô Ngân hai thốn, kiếm của gã chém hụt, vội vòng về đón đỡ, nhảy lùi thật nhanh mới thoát được đòn búng kiếm tuyệt luân của Văn Xước Ước. Nàng không dừng lại, xuất tiếp chiêu thứ ba, thứ tư; Trình Vô Ngân chật vật chống đỡ, không thể phản công, lòng kinh ngạc khôn tả, gã từng gặp vô số cao thủ kiếm thuật, lâm nguy bất loạn, nhận ra mấy chiêu này tuy xảo diệu đặc dị, nhưng không phải hoàn toàn không có sơ hở, trường kiếm vung lên đâm vào yết hầu Văn Xước Ước, chính thị Tỏa Hầu kiếm đắc ý nhất của gã. Không ngờ Văn Xước Ước đang đợi gã xuất chiêu này, búng mình lên lưng chừng không, chân phải đá vào thân kiếm, trường kiếm trong tay từ trên cao lao xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu gã. Trình Vô Ngân không tưởng nổi đối thủ lại tránh được nhát kiếm trí mệnh, đồng thời xuất kiếm phản công, liền cả kinh thất sắc, trong lúc nguy cấp vung tả chưởng bổ tới, Văn Xước Ước biến chiêu, trường kiếm đâm luôn vào tả chưởng buộc gã phải vội vàng thu lại, lùi về phía sau. Nàng nắm chắc thời cơ, chân trái đá ra trúng cổ tay địch, gã chợt thấy cổ tay nhẹ bẫng, trường kiếm bị văng đi.
Nàng đưa tay bắt lấy trường kiếm, mặt tươi như hoa: “Đại kiếm khách, cô nương ta thắng.”
Trình Vô Ngân ngẩn người, nhất thời không tin vào sự thật trước mắt, hồi lâu sau, thân thể run lên, ngồi phệt xuống, mặt trắng như tờ giấy. Văn Xước Ước vốn đắc chí, nhưng thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của gã, đâm ra ái ngại: “Bất quá ta thắng một chiêu, hà tất ngươi phải như vậy.” Rồi đưa trường kiếm cho gã.
Trình Vô Ngân không đón lấy mà quay sang hỏi Lăng Hạo Thiên: “Lăng tiểu tam, mấy chiêu này là tuyệt chiêu của lệnh tôn lệnh đường truyền thụ cho ngươi?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Không, là chiêu số đêm qua ta nghĩ ra.”
Trình Vô Ngân mặt xám như tro tàn: “Hay, hay lắm.” Đoạn đưa tay trái cầm trường kiếm, chém vào cổ tay phải, Văn Xước Ước hô lên kinh hãi, nhưng gã chợt thấy cổ tay bị nắm chặt, Lăng Hạo Thiên không hiểu đến cạnh từ lúc nào, đang nắm lấy. Y nhìn Đoạn Hồn kiếm khách chằm chằm rồi từ từ nói: “Trên đời mà không có Đoạn Hồn kiếm của Trình Vô Ngân, ta cũng không thể nghĩ ra mấy chiêu đó.”
Trình Vô Ngân ngẩn người hồi lâu, chợt ngẩng lên cười lớn: “Trình Vô Ngân hôm nay được thấy cao chiêu, chết không ân hận. Ta vốn cho rằng mình lên tới đỉnh cao, không ngờ một ngọn núi có cao hơn nữa cũng còn bầu trời bên trên.” Đoạn dụng lực chấn gãy đôi thanh kiếm, quăng dưới đất, tung mình đứng dậy đi ngay.
Văn Xước Ước đến bên Lăng Hạo Thiên: “Muội không ngờ y lại không chấp nhận thua. Tiểu Tam nhi, huynh bảo y có nghĩ quẩn không?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Không phải y không chấp nhận nổi thua trận, kiếm thuật là sinh mệnh của y, một khi thua, thanh kiếm trên tay cũng chết nên mới bẻ kiếm mà đi. Y thua sảng khoái, không thẹn là nhất đại kiếm khách.”
Văn Xước Ước không hiểu lắm, nghiêng đầu nhìn y mỉm cười: “Y là nhất đại kiếm khách, lại thua đồ đệ của huynh, vậy huynh là gì?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Tại hạ sao xứng thu cô nương làm đồ đệ? Xước Ước cô nương, mấy chiêu số tại hạ nghĩ ra để cứu mạng, mới miễn cưỡng ép cô nương học, cô nương đừng cho là thật.”
Văn Xước Ước nói: “Muội lại thấy hay lắm, mười lăm chiêu này uy lực cực đại, mới năm chiêu đã đã đánh bại đại kiếm khách, lẽ nào còn không đủ lợi hại?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Đương nhiên không lợi hại, những chiêu này còn lâu mới đánh bại được cha hoặc mẹ tại hạ, thậm chí còn lâu mới thắng được đại ca, nhị ca.”
Văn Xước Ước không nói gì nữa, quay đầu hỏi: “Tiểu Tam nhi, chúng ta đi đâu?”
Lăng Hạo Thiên nhìn về chân trời xa tắp, lòng nhớ đến Thanh Triệu đại sư cùng chính phái đại hội bèn nói: “Tại hạ muốn lên Tung Sơn xem sao.”
Văn Xước Ước vỗ tay: “Đúng rồi, chính phái đại hội sẽ cử hành tại Tung Sơn, lần náo nhiệt này sao lại không đi xem nhỉ? Tiểu Tam, muội đi cùng huynh.” Trong lòng nàng nghĩ: “Võ công của Tiểu Tam nhi lúc này chắc đã thiên hạ vô địch, trên Tung Sơn mà có tỷ thí tranh đoạt thiên hạ đệ nhất, huynh ấy đương nhiên giành được.” Nghĩ đến đây, lòng hoa nở rộ, niềm vui hiện rõ lên mặt nàng.
--- Xem tiếp hồi 140 ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.