Thiên Quan Song Hiệp

Chương 140: Tung Sơn đại hội

Trịnh Phong

01/03/2013

Không đến một ngày, Lăng Hạo Thiên và Văn Xước Ước đã đến chân Tung Sơn, dọc đường võ lâm nhân sĩ nô nức kéo tới, các nhân vật giang hồ trước khi lên núi gặp nhau đều tay bắt mặt mừng vô cùng thân mật, những người không quen nhau chỉ đưa mắt nhìn rồi quay đi ngầm quan sát, đánh giá hư thật của đối phương.

Lăng Hạo Thiên và Văn Xước Ước đang đi chợt nghe sau lưng có tiếng vó, một hàng hơn chục thớt ngựa phi nhanh tới, người đi đầu vung roi hô: “Nhường đường, nhường đường.” Khách bộ hành đều tránh ra, hai hương nhân đang gánh củi không kịp tránh, người cao tuổi trượt chân ngã lăn ra, củi vãi tung tóe, người trẻ tuổi cúi xuống đỡ, lại vừa phải gánh củi nên hết sức luống cuống. Người cưỡi ngựa đi đầu vung roi quất lên vai thanh niên, quát: “Đang gia đang vội, còn không mau tránh đường.” Thanh niên kêu lên đau đớn, lăn sang ven đường.

Lăng Hạo Thiên và Văn Xước Ước cũng tránh vào ven đường, nhận ra đoàn nhân mã đều mặc trang phục Trường Thanh phái, ai nấy thần tình nghiêm túc, như lâm đại địch, không thèm nhìn hai người dân nằm lăm dưới đất một lần. Lăng Hạo Thiên không nén được, buột miệng: “Lên núi chỉ có đường này, đi nhanh hay chậm đều lên đến đỉnh. Phải chăng đến sớm nửa ngày sẽ từ võ lâm đệ ngũ đại phái thăng cấp thành võ lâm đệ tứ đại phái.”

Trên giang hồ đều biết việc Trường Thanh phái nhiều năm nay tranh đoạt địa vị võ lâm đệ tứ đại phái với Hoa Sơn không thành, Trường Thanh đệ tử nghe y lên tiếng chỗ đông người, ngữ khí có vẻ trào lộng liền nổi giận. Hán tử mặt vuông đi đầu chừng ba mươi tuổi quay đầu ngựa, tuốt đao quát vang: “Tiểu tử khốn kiếp, vừa nói linh tinh gì hả? Mau tạ tội, bằng không sẽ cho ngươi biết lợi hại.”

Lăng Hạo Thiên đốp lại: “Sư phụ ngươi không dạy là lúc cưỡi ngựa không được rút đao sao? Đao của ngươi không đủ dài, làm sao chém trúng người ta.”

Hán tử họ Chu tên Bang, là nhân vật hậu bối xuất sắc của Trường Thanh phái, được chưởng môn Tiền Thư Kỳ sủng ái thu làm đại đệ tử. Tiền Thư Kỳ già yếu, lần chính phái đại hội này cho đại đệ tử toàn quyền chỉ huy, Chu Bang lại cao ngạo, thấy Lăng Hạo Thiên dám lên tiếng giáo huấn mình, làm gì có chuyện chịu thấu, giục ngựa lao tới chém vào đầu y.

Lăng Hạo Thiên ôm đầu tránh, kêu la loạn xạ: “Đao nhanh lắm, các hạ chắc là Phương Chính Quân Tử Chu Bang, vẻ mặt cũng phương chính lắm nhưng quân tử động khẩu bất động thủ, ‘quân tử’ này hư danh mất rồi.”

Chu Bang thấy y gọi đúng danh hiệu mình, đang đắc ý nhưng mấy câu châm chọc tiếp theo khiến gã nộ khí bột phát, trường đao vung lên đuổi riết. Lăng Hạo Thiên chạy đông lách tây, chợt đến trước con ngựa, chộp lấy dây cương, đao của Chu Bang quả nhiên không đủ dài, không chém trúng được. Y cười bảo: “Ta bảo đao của ngươi ngắn có sai không? Đừng xuống ngựa, không phải các ngươi đang vội sao?”

Trường Thanh đệ tử thấy Chu Bang bị một bố y thiếu niên hý lộng, đều nhíu mày, một đệ tử trầm tính gọi: “Chu sư huynh, sư phụ bảo chúng ta lên núi, đừng chấp tên ngốc nữa.”

Lăng Hạo Thiên cười: “Không sai, ta là kẻ ngốc nhưng cũng biết không nên tuốt đao lúc ngồi trên lưng ngựa.”

Chu Bang giận tím mặt, định nhảy xuống nhưng các sư đệ cản lại. Gã hung hãn trừng mắt nhìn Lăng Hạo Thiên rồi mới nói: “Chúng ta đi.”

Lăng Hạo Thiên gọi: “Tránh đường cho ta, dưới đất có củi, các ngươi không thấy hả?”



Chu Bang cố nén nộ khí trong lòng, quay lại bảo: “Đại sự quan trọng, đừng để rắc rối xảy ra, đi nào.” Rồi dẫn các sư đệ đi vòng.

Lăng Hạo Thiên cười ha hả nhìn theo người Trường Thanh phái.

Văn Xước Ước thấy vậy liền nói: “Tiểu Tam nhi, huynh là nhất lưu cao thủ, sao còn gây loạn, không có tí phong độ cao thủ nào.”

Lăng Hạo Thiên quay lại nhìn nàng với ánh mắt cổ vũ: “Xước Ước, cái gì là phong độ cao thủ? Ra vẻ xuất chúng chăng? Ta tự biết mình lợi hại, hà tất phải ra vẻ?”

Văn Xước Ước lắc đầu: “Huynh cứ gây loạn thế này, ai mà chịu nổi?”

Lăng Hạo Thiên nghiêm túc lại, cúi xuống nhặt củi bó gọn lại đưa cho hai hương nhân rồi mới lên núi.

Lúc lên đến đỉnh Tung Sơn, trên góc phía đông của quảng trường rộng thênh thang dựng lên một thạch đài kiểu võ đài, bên dưới đông nghịt. Trừ đệ tử các đại phái chính giáo còn có hơn ngàn võ lâm dị nhân, giang hồ hào khách thuộc tam giáo cửu lưu đang huyên náo. Tuy có mấy trăm Thiếu Lâm đệ tử dùng tề my côn duy trì trật tự, nhưng làm sao quản lý được ngần ấy kẻ cứng đầu cứng cổ?

Hai người tìm chỗ ngồi, nhìn lên đài thấy tám Thiếu Lâm đệ tử mặc kình trang, cầm trường côn, khí độ ngưng trọng đứng trên đài, xem ra là những cao thủ.

Một lúc sau, tiếng đồng la vang lên, bảy tăng nhân mặc cà sa đỏ lên đài đứng thành một hàng, dưới đài liền yên tĩnh lại, mấy ngàn cặp mắt tập trung lên, chỉ còn tiếng rì rầm bàn tán:

“Thiếu Lâm thất đại thần tăng!”

“Thanh Tâm thiền sư bế quan nhiều năm cũng xuất hiện.”



“Lần tụ hội này đúng là không tầm thường.”

Lăng Hạo Thiên chăm chú nhìn lên, trong bảy người có một lão tăng cao lớn bạch my bạch phát, chính thị Thiếu Lâm chưởng môn nhân Thanh Thánh đại sư, cả Thanh Đức, Thanh Hiển từng gặp trên Thiếu Thất sơn, cùng Hàng Long đường chủ Thanh Triệu có mặt. Ngoài ra còn có một lão tăng mặt mũi nhăn nheo, lưng hơi còng, chắc là Thanh Tâm thiền sư, và hai người tuổi khá trẻ, chỉ khoảng bốn mươi, tất là hai cao thủ mới nổi Thanh Hải, Thanh Pháp của Thiếu Lâm.

Lăng Hạo Thiên nhìn Thanh Triệu, thấy ông thần sắc ưu tư, tựa hồ hơi mệt mỏi, bất giác sinh lòng lo lắng. Những tăng nhân khác thần sắc đều thập phần bình hòa.

Thanh Thánh tiến lên một bước, chắp tay nói: “Lão nạp Thiếu Lâm Thanh Thánh cung nghênh thiên hạ anh hùng quang lâm Tung Sơn tuyệt đỉnh.” Đoạn hành lễ, các giang hồ hào khách ồ lên rồi ôm quyền đáp lễ.

Thanh Thánh lại nói: “Hôm nay Chính giáo cửu đại phái tụ hội để tăng thêm tình đoàn kết, liên hệ, không biết các vị không thuộc cửu đại phái cũng tụ tập ở đây là vì cớ gì?”

Lời vừa dứt, tất cả đều sửng sốt, tiếng hò hét vang lên: “Không phải các vị muốn tổ chức thiên hạ võ lâm đại hội sao? Lẽ nào chỉ có cửu đại phái mới được tranh đoạt danh hiệu võ công đệ nhất còn lão tử thì không?”

“Các ngươi dựa vào đâu mà nói lão tử không có tư cách lên đây?”

“Dù không có tư cách lên xem náo nhiệt không được sao?”

“Chúng ta chỉ muốn xem kịch hay tranh đoạt võ công đệ nhất thiên hạ, các ngươi cũng không đồng ý chắc?”

Bảy tăng nhân đàm luận mấy câu, Thanh Triệu tiến lên chắp tay nói: “Các vị có thịnh tình như vậy, xin mời an tọa, đừng gây loạn. Sau khi các phái chính giáo xử lý xong chính sự, các vị muốn tỷ võ xin cứ việc, bọn lão nạp quyết không ngăn cản.”

Chúng nhân đều hết sức thất vọng, lẽ nào tin tức sai lầm, Thiếu Lâm không hề muốn chủ trì tỷ võ đại hội? Ai cũng biết nếu Thiếu Lâm không ra mặt chủ trì, không môn phái nào có đủ uy vọng đứng ra, tỷ võ mà tất cả đánh nháo nhào lên, không có ai đủ công chính khiến người ta tâm phục ắt sẽ thành một trường hỗn chiến. Vài người suy tính sâu xa liền biết ngay nguy hiểm, Tung Sơn có vẻ vô sự nhưng lúc nào cũng có thể bùng lên trường hỗn chiến máu tanh.

--- Xem tiếp hồi 141 ----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Quan Song Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook