Chương 15: Ký ức
Hiên Viên Noãn Ngữ
06/05/2017
♥Edit: Mun
Trong Thượng Quan phủ, Noãn Ngữ bình thản ngồi trong tiểu viện, ôm Phượng cầm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn, dường như qua nó mà thấy được chuyện cũ, khiến cho khuôn mặt dưới mạng che cũng tràn đầy buồn bã. Không biết qua bao lâu, ngón tay nàng khẽ vuốt, một khúc nhạc mang theo một chút đau buồn vang vọng khắp nơi.
Một cảm giác buồn đau quanh quẩn giữa tiểu viện, liên tục lay động, hòa tan trong gió, nhẹ nhàng ở mỗi góc trong phủ, khiến mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn, quên hết mọi chuyện…
Khi Duyên nhi đi tới giữa tiểu viện, thấy Noãn nhi ngồi đa cảm, thở dài một hơi. Nhuyễn kiếm trong tay nàng đột nhiên rời khỏi võ, rồi múa trong không trung, tuy kỳ lạ nhưng lại hài hòa với tiếng đàn. Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ thán phục trước cảnh đẹp như tranh trước mắt này.
Tiếng đàn dần trở nên vui thích, nhẹ nhàng mà thanh nhã, khiến cho mọi người đang trong trạng thái đau buồn đột nhiên được thoái khỏi đó, tựa như quay trở về những ngày ấu thơ. Cho dù vui hay không vui, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy hạnh phúc. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn lại thay đổi, trở nên đau lòng tuyệt vọng, tràn đầy đau đớn, khiến người khác cảm thấy muốn ngạt thở. Mọi người dường như đều nghĩ tới chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời mình. Bị tuyệt vọng bao quanh, ai cũng đều có cảm giác muốn khóc.
Cuối cùng tiếng đàn cũng trở nên yên bình, không còn du dương trầm bổng, cũng không có vui sướng và đau buồn, chỉ có yên bình. Trong nháy mắt đã khiến tâm trạng mọi người trở nên yên tĩnh, tựa như toàn bộ đau thương lẫn hạnh phúc đều trở thành quá khứ. Họ đều bình tĩnh trở lại.
Tiếng đàn dừng, kiếm của Noãn nhi cũng ngừng múa, hai người nhìn nhau cười. Đó là sự thấu hiểu nhau từ tận sâu trong tâm hồn. Các nàng đều giấu chuyện xưa trong lòng…
‘Ba ba ba’ một tràn vỗ tay khiến hai người giật mình. Nhìn thấy Thượng Quan phu nhân đứng dưới tàng cây, cả hai đều sững sờ, không biết bà đã đứng đó từ bao giờ, vậy mà các nàng lại sơ ý đến thế, ngay từ đầu không hề phát hiện.
Thượng Quan phu nhân lại gần nhìn hai người khen ngợi nói: “Noãn nhi, Duyên nhi, ta không ngờ các con lại giỏi như thế. Có điều đây là…. “ Tầm mắt nàng hướng về phía Phượng cầm, cười nhẹ.
Noãn nhi không hề hoang mang, vẫn thản nhiên như trước nhìn Thượng Quan phu nhân nói: “Linh di, người đoán quả không sai, đây chính là Phượng cầm.” Không hiểu sao nàng lại có cảm giác Thượng Quan phu nhân sẽ không đi tố giác.
Thượng Quan phu nhân bỗng nhiên cười, rõ ràng là rất vui mừng trước sự thản nhiên của Noãn Ngữ. Chợt nét mặt nàng trở nên xúc động đau buồn, “Ai…. Cầm nghệ của con còn tốt hơn của nàng. Ta và nàng cũng từng như thế. Nàng đánh đàn, ta múa kiếm. Cho tới bây giờ ta vẫn luôn nghĩ rằng tiếng đàn của nàng là hay nhất. Nhưng hôm nay nghe con đàn xong…. Noãn nhi, Phượng cầm này đúng là sinh ra để dành cho con…..”
“Cảm tạ Linh di khen ngợi. Thực ra Phượng cầm này vốn là của con.” Noãn nhi có chút nghi hoặc hỏi: “Linh di, con có thể hỏi một chút hay không. Nàng kia cuối cùng là ai? Linh di luôn nhắc tới nàng. Vậy thì nữ tử kia chắc hẳn phải là một người đáng kính phục.”
Thượng Quan phu nhân mỉm cười hòa nhã nhìn hai người, nói: “Nàng quả là một nữ tử được mọi người kính trọng. Nàng là sư tỷ của ta, cũng là sư tỷ đồng môn. Thực ra hôm qua khi ta nghe các con nhắc tới Vô cốc ta cũng đã biết. Chẳng qua vẫn có chút lo lắng. Thế nhưng hôm nay nhìn các con múa kiếm ta mới khẳng định được các con chính là đồ đệ của sư phụ, sư muội của ta. Các con đừng trách ta quá đa nghi.”
Noãn Ngữ và Duyên nhi đều kinh ngạc. Các nàng đều là đồ đệ của nhũ mẫu sao? Mẫu hậu cũng là đồ đệ của nhũ mẫu. Noãn Ngữ kiềm chế rung động trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Linh di. Xin hỏi nữ tử kia đang ở nơi nào?” Nhũ mẫu nói cả đời này nàng chỉ có hai đồ đệ. Linh di là đồ đệ mà mẫu hậu cũng vậy. Vậy nữ tử kia là ai?
Linh di nhìn về nơi xa đau buồn, yếu ớt nói: “Nàng… đã chết. Chết trong một trận đại hỏa. Cái gì cũng không giữ lại được. Ngay cả nữ nhi của nàng cũng đi theo… Ai…. Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Nàng đã từng hạnh phúc như thế. Làm sao lại…. Ai….”
Cơ thể Noãn Ngữ chấn động mạnh, suýt ngã xuống. May được Duyên nhi đỡ nàng kịp thời. Linh di ngạc nhiên nhìn bộ dạng khác thường của Duyên nhi và Noãn Ngữ, nghi ngờ hỏi: “Các con biết nàng sao?”
Noãn ngữ cố gắng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, hít thở sâu, gắng khôi phục tâm trạng, giả vờ bình tĩnh: “Linh di, người có thể cho con biết tên nữ tử kia được hay không?”
“Nàng gọi là Tiêu Nghi Thủy, là một nữ tử như thần tiên, hiền lành và dịu dàng.” Linh di nở một nụ cười chua chát, cười châm biếm nói: “Đáng tiếc ông trời lại tàn nhẫn như vậy. Khiến cho một người tốt như thế…… Ai……”
Noãn Ngữ ngơ ngẩn nhìn Linh di nói nhỏ: “Linh di, thực ra chúng con không phải là đồ đệ của nhũ mẫu. Con vẫn kêu người là nhũ mẫu, bởi vì người là sư phụ của mẫu hậu, cũng giống như người thân của con…”
Linh di xúc động nhìn Noãn Ngữ, môi run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Con chính là Hiên Viên Noãn Ngữ… Vì sao…. Năm đó con không chết, vậy mẫu hậu con đâu?” Thảo nào lần đầu nhìn thấy nàng liền cảm thấy quen thuộc, tự dưng không muốn làm đau nàng. Khó trách mình luôn nhìn nàng đến thất thần, luôn nhớ tới nàng. Hóa ra các nàng giống nhau như thế…
Noãn Ngữ hít sâu một hơi. Cố đè nén đau khổ trong lòng cùng sự chua xót trên đầu mũi, đem nước mắt đã ra tới hốc mắt nuốt lại vào bụng. Nàng trả lời: “Mẫu hậu vì cứu con nên đã chết giữa trận đại hỏa hoạn.”
Thân thể Linh di chấn động mạnh, gắng gượng đứng vững. Hy vọng ban đầu trong nháy mắt đã trở thành tuyệt vọng. Hóa ra nàng đã chết thật rồi. Mười năm nay mình đều hy vọng xa vời là nàng còn sống. Nhưng tại thời điểm chính tai nghe được sự thật này, nàng vẫn không thể tiếp nhận được. Sư tỷ, vì sao người hiền lành như vậy phải chịu nhiều khổ sở như thế? Vì sao ông trời phải đối xử với tỷ như vậy?
Noãn Ngữ đỡ Linh di an ủi: “Linh di, người không cần đau khổ vì mẫu hậu. Vì mẫu hậu đã nói người ở trên trời sẽ thấy con. Thế nên người nhất định cũng sẽ thấy Linh di. Thấy người thương tâm vì mình, mẫu hậu cũng sẽ rất buồn.”
Linh di nhìn lên trời, rồi nhìn lại tiểu cô nương biết quan tâm lại dịu dàng, lòng cũng ấm lên. Sư tỷ, tuy tỷ chọn lầm nam nhân, nhưng lại sinh ra một nữ nhi rất tốt. Tỷ yên tâm đi, ta sẽ thay tỷ yêu thương nàng, bảo vệ nàng, sẽ không để nàng chịu oan ức gì .
Linh di dịu dàng cười rồi nhìn về phía Duyên nhi hỏi: “Ta nhớ sư tỷ chỉ sinh một nữ nhi. Vậy Duyên nhi….”
Duyên nhi cười nhẹ, giải thích: “Thực ra con chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi. Năm đó Hoàng hậu nương nương đã cứu con, để con cùng công chúa rời đi. Không những thế người còn muốn con làm nữ nhi của người. Tuy chỉ trong chốc lát nhưng con rất vui, rất hạnh phúc….” Nàng nói rất bình thản, một chút không cam tâm cũng không có.
Noãn Ngữ cắt ngang lòi nói của Linh di, nghiêm túc nói: “Từ khoảnh khắc mẫu hậu để Duyên nhi gọi người là mẫu thân, nàng cũng là tỷ tỷ của con. Tuy nhiều năm qua con chưa từng gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng trong thâm tâm con, nàng chính là người thân của con, không phải là cung nữ, là tỷ tỷ của con.”
Duyên nhi xúc động đến phát khóc. Nàng biết ý nghĩ trong lòng Noãn nhi. Nàng luôn là người thông minh hiền lành. Mẹ con các nàng đều khiến người khác cảm động như thế. Các nàng đã cho mình những ngày rất hạnh phúc.
Linh di cười hiền từ, dịu dàng nắm tay hai tiểu nha đầu, nói thật âu yếm: “Ta tin sư tỷ đã làm thế. Ở trong lòng nàng thì con và Noãn nhi đều giống nhau, đều là nữ nhi của nàng. Cám ơn con Duyên nhi, bao nhiêu năm qua con đã luôn ở cạnh Noãn nhi. Con quả là một tỷ tỷ tốt.”
Nước mắt tự nhiên theo hai gò má Duyên nhi rơi xuống. Nàng rất cảm động, thực sự rất cảm động. Họ đều là người tốt, chưa từng có một ai khiến nàng hạnh phúc như thế. Hoàng hậu nương nương, cám ơn người. Hạnh phúc này đều là người mang lại cho con, khiến Duyên nhi cảm thấy bản thân không phải là tôi tớ, có nhiều người thân như thế…
Linh di lau đi nước mắt của Duyên nhi, điềm đạm nói: “Được rồi, nha đầu này, đã lớn như thế này còn khóc cái gì. Tại sao lại mau nước mắt hơn cả Noãn nhi thế. Không khóc không khóc nữa. Các con mau nói cho Linh di biết mười năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhất định phải biết rõ đã có chuyện gì xảy ra vào mười năm trước. Sư tỷ, muội sẽ không để cho cái chết của tỷ không được minh bạch.
Noãn Ngữ như lâm vào bể ký ức. Có vui vẻ, có hạnh phúc, có đau khổ, có xót xa. Mọi việc dường như một lần nữa lặp lại trước mắt. Nhưng nàng kiên quyết không khóc. Bởi từ mười năm trước, nàng đã không còn yếu đuối nữa.
Linh di nghe Noãn Ngữ kể lại chuyện xưa, tay nắm thật chặt. Vẻ mặt tức giận. Không ngờ rằng sư tỷ lại chịu nhiều oan ức như thế. Hóa ra hạnh phúc của sư tỷ đều là gạt ta. Thì ra ở trong cung nàng phải chịu nhiều khổ cực như thế. Tạo sao nàng lại giấu tất cả trong lòng? Vì sao nàng phải cố gắng như thế? Sư tỷ, nếu tỷ nói cho ta biết sớm. Ta tuyệt đối không để người sống ở nơi đau khổ kia.
Noãn Ngữ vừa kế thúc câu truyện, tay Linh di đã nắm tới mức trắng bệch. Nàng kiềm nén sự xáo trộn trong lòng, căm hận nói: “Quả nhiên là đế vương vô tình. Nhớ năm nào hắn đối xử với sư tỷ yêu thương như thế, khiến sư tỷ vứt bỏ tất cả theo hắn vào cung. Không ngờ là chỉ mới một năm hắn lại vì con mà xa lánh tỷ. Không những thế hắn còn ghét bỏ nữ nhi của chính mình. Lại còn vì một lời tiên đoán mà nhẫn tâm giết các người. Nam tử như thế thật là suy đồi, là kẻ cặn bã.”
Noãn Ngữ thở dài: “Linh di nói không sai, đế vương rất vô tình. Nhưng trước khi mẫu hậu qua đời còn căn dặn con, muốn con không căm hận, không cần trả thù, chỉ cần con làm sáng tỏ oan khúc của mình. Nhưng con không thể thản nhiên như vậy được Linh di ạ. Hận là hận. Con không thể nào quên bọn họ đã làm hại mẫu hậu như thế nào. Con nhất định phải tìm ra thủ phạm, trả lại công bằng cho mẫu hậu.”
Linh di bùi ngùi nhìn Noãn Ngữ, khen nàng: “Đúng thế. Sư tỷ là người hiền lành như vậy. Cho dù người khác hãm hại nàng, nàng vẫn không nỡ làm hại người khác. Noãn nhi, sư tỷ không mong con sống trong thù hận. Bởi thù hận khiến mọi người mờ mắt, khiến họ không quay lại được. Nhưng Noãn nhi à, Linh di tin sự nghị lực và kiên cường của con nhất định sẽ vượt qua được. Hơn nữa con không phải là nữ nhi của sư tỷ con đó sao? Muốn làm gì hãy làm đi. Bởi con là Tiêu Noãn Ngữ, đúng không?”
Noãn Ngữ xúc động nhìn Linh di, nói: “Đa tạ người Linh di, người nói quả không sai. Hung thủ phải bị trừng trị, nhưng con sẽ không vì thù hận mà không kiềm chế được bản thân. Con tin rằng linh hồn mẫu hậu trên trời nếu thấy con cũng sẽ ủng hộ con.”
Linh di dịu dàng nhìn Noãn Ngữ, giống như nhìn nữ nhi của mình. Đứa nhỏ này có óc xét đoán như vậy. Sư tỷ, nàng cũng quyết đoán như tỷ vậy, càng kiên cường hơn cả tỷ nữa. Tỷ ở trên trời có thấy không ? Tỷ đã sinh ra một nữ nhi rất tốt. Linh di thật hâm mộ tỷ…
Trong Thượng Quan phủ, Noãn Ngữ bình thản ngồi trong tiểu viện, ôm Phượng cầm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve thân đàn, dường như qua nó mà thấy được chuyện cũ, khiến cho khuôn mặt dưới mạng che cũng tràn đầy buồn bã. Không biết qua bao lâu, ngón tay nàng khẽ vuốt, một khúc nhạc mang theo một chút đau buồn vang vọng khắp nơi.
Một cảm giác buồn đau quanh quẩn giữa tiểu viện, liên tục lay động, hòa tan trong gió, nhẹ nhàng ở mỗi góc trong phủ, khiến mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn, quên hết mọi chuyện…
Khi Duyên nhi đi tới giữa tiểu viện, thấy Noãn nhi ngồi đa cảm, thở dài một hơi. Nhuyễn kiếm trong tay nàng đột nhiên rời khỏi võ, rồi múa trong không trung, tuy kỳ lạ nhưng lại hài hòa với tiếng đàn. Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ thán phục trước cảnh đẹp như tranh trước mắt này.
Tiếng đàn dần trở nên vui thích, nhẹ nhàng mà thanh nhã, khiến cho mọi người đang trong trạng thái đau buồn đột nhiên được thoái khỏi đó, tựa như quay trở về những ngày ấu thơ. Cho dù vui hay không vui, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy hạnh phúc. Chẳng biết qua bao lâu, tiếng đàn lại thay đổi, trở nên đau lòng tuyệt vọng, tràn đầy đau đớn, khiến người khác cảm thấy muốn ngạt thở. Mọi người dường như đều nghĩ tới chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời mình. Bị tuyệt vọng bao quanh, ai cũng đều có cảm giác muốn khóc.
Cuối cùng tiếng đàn cũng trở nên yên bình, không còn du dương trầm bổng, cũng không có vui sướng và đau buồn, chỉ có yên bình. Trong nháy mắt đã khiến tâm trạng mọi người trở nên yên tĩnh, tựa như toàn bộ đau thương lẫn hạnh phúc đều trở thành quá khứ. Họ đều bình tĩnh trở lại.
Tiếng đàn dừng, kiếm của Noãn nhi cũng ngừng múa, hai người nhìn nhau cười. Đó là sự thấu hiểu nhau từ tận sâu trong tâm hồn. Các nàng đều giấu chuyện xưa trong lòng…
‘Ba ba ba’ một tràn vỗ tay khiến hai người giật mình. Nhìn thấy Thượng Quan phu nhân đứng dưới tàng cây, cả hai đều sững sờ, không biết bà đã đứng đó từ bao giờ, vậy mà các nàng lại sơ ý đến thế, ngay từ đầu không hề phát hiện.
Thượng Quan phu nhân lại gần nhìn hai người khen ngợi nói: “Noãn nhi, Duyên nhi, ta không ngờ các con lại giỏi như thế. Có điều đây là…. “ Tầm mắt nàng hướng về phía Phượng cầm, cười nhẹ.
Noãn nhi không hề hoang mang, vẫn thản nhiên như trước nhìn Thượng Quan phu nhân nói: “Linh di, người đoán quả không sai, đây chính là Phượng cầm.” Không hiểu sao nàng lại có cảm giác Thượng Quan phu nhân sẽ không đi tố giác.
Thượng Quan phu nhân bỗng nhiên cười, rõ ràng là rất vui mừng trước sự thản nhiên của Noãn Ngữ. Chợt nét mặt nàng trở nên xúc động đau buồn, “Ai…. Cầm nghệ của con còn tốt hơn của nàng. Ta và nàng cũng từng như thế. Nàng đánh đàn, ta múa kiếm. Cho tới bây giờ ta vẫn luôn nghĩ rằng tiếng đàn của nàng là hay nhất. Nhưng hôm nay nghe con đàn xong…. Noãn nhi, Phượng cầm này đúng là sinh ra để dành cho con…..”
“Cảm tạ Linh di khen ngợi. Thực ra Phượng cầm này vốn là của con.” Noãn nhi có chút nghi hoặc hỏi: “Linh di, con có thể hỏi một chút hay không. Nàng kia cuối cùng là ai? Linh di luôn nhắc tới nàng. Vậy thì nữ tử kia chắc hẳn phải là một người đáng kính phục.”
Thượng Quan phu nhân mỉm cười hòa nhã nhìn hai người, nói: “Nàng quả là một nữ tử được mọi người kính trọng. Nàng là sư tỷ của ta, cũng là sư tỷ đồng môn. Thực ra hôm qua khi ta nghe các con nhắc tới Vô cốc ta cũng đã biết. Chẳng qua vẫn có chút lo lắng. Thế nhưng hôm nay nhìn các con múa kiếm ta mới khẳng định được các con chính là đồ đệ của sư phụ, sư muội của ta. Các con đừng trách ta quá đa nghi.”
Noãn Ngữ và Duyên nhi đều kinh ngạc. Các nàng đều là đồ đệ của nhũ mẫu sao? Mẫu hậu cũng là đồ đệ của nhũ mẫu. Noãn Ngữ kiềm chế rung động trong lòng, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Linh di. Xin hỏi nữ tử kia đang ở nơi nào?” Nhũ mẫu nói cả đời này nàng chỉ có hai đồ đệ. Linh di là đồ đệ mà mẫu hậu cũng vậy. Vậy nữ tử kia là ai?
Linh di nhìn về nơi xa đau buồn, yếu ớt nói: “Nàng… đã chết. Chết trong một trận đại hỏa. Cái gì cũng không giữ lại được. Ngay cả nữ nhi của nàng cũng đi theo… Ai…. Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Nàng đã từng hạnh phúc như thế. Làm sao lại…. Ai….”
Cơ thể Noãn Ngữ chấn động mạnh, suýt ngã xuống. May được Duyên nhi đỡ nàng kịp thời. Linh di ngạc nhiên nhìn bộ dạng khác thường của Duyên nhi và Noãn Ngữ, nghi ngờ hỏi: “Các con biết nàng sao?”
Noãn ngữ cố gắng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, hít thở sâu, gắng khôi phục tâm trạng, giả vờ bình tĩnh: “Linh di, người có thể cho con biết tên nữ tử kia được hay không?”
“Nàng gọi là Tiêu Nghi Thủy, là một nữ tử như thần tiên, hiền lành và dịu dàng.” Linh di nở một nụ cười chua chát, cười châm biếm nói: “Đáng tiếc ông trời lại tàn nhẫn như vậy. Khiến cho một người tốt như thế…… Ai……”
Noãn Ngữ ngơ ngẩn nhìn Linh di nói nhỏ: “Linh di, thực ra chúng con không phải là đồ đệ của nhũ mẫu. Con vẫn kêu người là nhũ mẫu, bởi vì người là sư phụ của mẫu hậu, cũng giống như người thân của con…”
Linh di xúc động nhìn Noãn Ngữ, môi run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Con chính là Hiên Viên Noãn Ngữ… Vì sao…. Năm đó con không chết, vậy mẫu hậu con đâu?” Thảo nào lần đầu nhìn thấy nàng liền cảm thấy quen thuộc, tự dưng không muốn làm đau nàng. Khó trách mình luôn nhìn nàng đến thất thần, luôn nhớ tới nàng. Hóa ra các nàng giống nhau như thế…
Noãn Ngữ hít sâu một hơi. Cố đè nén đau khổ trong lòng cùng sự chua xót trên đầu mũi, đem nước mắt đã ra tới hốc mắt nuốt lại vào bụng. Nàng trả lời: “Mẫu hậu vì cứu con nên đã chết giữa trận đại hỏa hoạn.”
Thân thể Linh di chấn động mạnh, gắng gượng đứng vững. Hy vọng ban đầu trong nháy mắt đã trở thành tuyệt vọng. Hóa ra nàng đã chết thật rồi. Mười năm nay mình đều hy vọng xa vời là nàng còn sống. Nhưng tại thời điểm chính tai nghe được sự thật này, nàng vẫn không thể tiếp nhận được. Sư tỷ, vì sao người hiền lành như vậy phải chịu nhiều khổ sở như thế? Vì sao ông trời phải đối xử với tỷ như vậy?
Noãn Ngữ đỡ Linh di an ủi: “Linh di, người không cần đau khổ vì mẫu hậu. Vì mẫu hậu đã nói người ở trên trời sẽ thấy con. Thế nên người nhất định cũng sẽ thấy Linh di. Thấy người thương tâm vì mình, mẫu hậu cũng sẽ rất buồn.”
Linh di nhìn lên trời, rồi nhìn lại tiểu cô nương biết quan tâm lại dịu dàng, lòng cũng ấm lên. Sư tỷ, tuy tỷ chọn lầm nam nhân, nhưng lại sinh ra một nữ nhi rất tốt. Tỷ yên tâm đi, ta sẽ thay tỷ yêu thương nàng, bảo vệ nàng, sẽ không để nàng chịu oan ức gì .
Linh di dịu dàng cười rồi nhìn về phía Duyên nhi hỏi: “Ta nhớ sư tỷ chỉ sinh một nữ nhi. Vậy Duyên nhi….”
Duyên nhi cười nhẹ, giải thích: “Thực ra con chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi. Năm đó Hoàng hậu nương nương đã cứu con, để con cùng công chúa rời đi. Không những thế người còn muốn con làm nữ nhi của người. Tuy chỉ trong chốc lát nhưng con rất vui, rất hạnh phúc….” Nàng nói rất bình thản, một chút không cam tâm cũng không có.
Noãn Ngữ cắt ngang lòi nói của Linh di, nghiêm túc nói: “Từ khoảnh khắc mẫu hậu để Duyên nhi gọi người là mẫu thân, nàng cũng là tỷ tỷ của con. Tuy nhiều năm qua con chưa từng gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng trong thâm tâm con, nàng chính là người thân của con, không phải là cung nữ, là tỷ tỷ của con.”
Duyên nhi xúc động đến phát khóc. Nàng biết ý nghĩ trong lòng Noãn nhi. Nàng luôn là người thông minh hiền lành. Mẹ con các nàng đều khiến người khác cảm động như thế. Các nàng đã cho mình những ngày rất hạnh phúc.
Linh di cười hiền từ, dịu dàng nắm tay hai tiểu nha đầu, nói thật âu yếm: “Ta tin sư tỷ đã làm thế. Ở trong lòng nàng thì con và Noãn nhi đều giống nhau, đều là nữ nhi của nàng. Cám ơn con Duyên nhi, bao nhiêu năm qua con đã luôn ở cạnh Noãn nhi. Con quả là một tỷ tỷ tốt.”
Nước mắt tự nhiên theo hai gò má Duyên nhi rơi xuống. Nàng rất cảm động, thực sự rất cảm động. Họ đều là người tốt, chưa từng có một ai khiến nàng hạnh phúc như thế. Hoàng hậu nương nương, cám ơn người. Hạnh phúc này đều là người mang lại cho con, khiến Duyên nhi cảm thấy bản thân không phải là tôi tớ, có nhiều người thân như thế…
Linh di lau đi nước mắt của Duyên nhi, điềm đạm nói: “Được rồi, nha đầu này, đã lớn như thế này còn khóc cái gì. Tại sao lại mau nước mắt hơn cả Noãn nhi thế. Không khóc không khóc nữa. Các con mau nói cho Linh di biết mười năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhất định phải biết rõ đã có chuyện gì xảy ra vào mười năm trước. Sư tỷ, muội sẽ không để cho cái chết của tỷ không được minh bạch.
Noãn Ngữ như lâm vào bể ký ức. Có vui vẻ, có hạnh phúc, có đau khổ, có xót xa. Mọi việc dường như một lần nữa lặp lại trước mắt. Nhưng nàng kiên quyết không khóc. Bởi từ mười năm trước, nàng đã không còn yếu đuối nữa.
Linh di nghe Noãn Ngữ kể lại chuyện xưa, tay nắm thật chặt. Vẻ mặt tức giận. Không ngờ rằng sư tỷ lại chịu nhiều oan ức như thế. Hóa ra hạnh phúc của sư tỷ đều là gạt ta. Thì ra ở trong cung nàng phải chịu nhiều khổ cực như thế. Tạo sao nàng lại giấu tất cả trong lòng? Vì sao nàng phải cố gắng như thế? Sư tỷ, nếu tỷ nói cho ta biết sớm. Ta tuyệt đối không để người sống ở nơi đau khổ kia.
Noãn Ngữ vừa kế thúc câu truyện, tay Linh di đã nắm tới mức trắng bệch. Nàng kiềm nén sự xáo trộn trong lòng, căm hận nói: “Quả nhiên là đế vương vô tình. Nhớ năm nào hắn đối xử với sư tỷ yêu thương như thế, khiến sư tỷ vứt bỏ tất cả theo hắn vào cung. Không ngờ là chỉ mới một năm hắn lại vì con mà xa lánh tỷ. Không những thế hắn còn ghét bỏ nữ nhi của chính mình. Lại còn vì một lời tiên đoán mà nhẫn tâm giết các người. Nam tử như thế thật là suy đồi, là kẻ cặn bã.”
Noãn Ngữ thở dài: “Linh di nói không sai, đế vương rất vô tình. Nhưng trước khi mẫu hậu qua đời còn căn dặn con, muốn con không căm hận, không cần trả thù, chỉ cần con làm sáng tỏ oan khúc của mình. Nhưng con không thể thản nhiên như vậy được Linh di ạ. Hận là hận. Con không thể nào quên bọn họ đã làm hại mẫu hậu như thế nào. Con nhất định phải tìm ra thủ phạm, trả lại công bằng cho mẫu hậu.”
Linh di bùi ngùi nhìn Noãn Ngữ, khen nàng: “Đúng thế. Sư tỷ là người hiền lành như vậy. Cho dù người khác hãm hại nàng, nàng vẫn không nỡ làm hại người khác. Noãn nhi, sư tỷ không mong con sống trong thù hận. Bởi thù hận khiến mọi người mờ mắt, khiến họ không quay lại được. Nhưng Noãn nhi à, Linh di tin sự nghị lực và kiên cường của con nhất định sẽ vượt qua được. Hơn nữa con không phải là nữ nhi của sư tỷ con đó sao? Muốn làm gì hãy làm đi. Bởi con là Tiêu Noãn Ngữ, đúng không?”
Noãn Ngữ xúc động nhìn Linh di, nói: “Đa tạ người Linh di, người nói quả không sai. Hung thủ phải bị trừng trị, nhưng con sẽ không vì thù hận mà không kiềm chế được bản thân. Con tin rằng linh hồn mẫu hậu trên trời nếu thấy con cũng sẽ ủng hộ con.”
Linh di dịu dàng nhìn Noãn Ngữ, giống như nhìn nữ nhi của mình. Đứa nhỏ này có óc xét đoán như vậy. Sư tỷ, nàng cũng quyết đoán như tỷ vậy, càng kiên cường hơn cả tỷ nữa. Tỷ ở trên trời có thấy không ? Tỷ đã sinh ra một nữ nhi rất tốt. Linh di thật hâm mộ tỷ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.