Chương 14: Hiên Viên Tuyên nổi giận
Hiên Viên Noãn Ngữ
06/05/2017
♥Edit: Mun
Sáng hôm sau, tại Hoàng cung đã xảy ra
một sự việc vô cùng trọng đại. Phượng cầm yêu quý nhất của công chúa đã
bị đánh cắp. Đây là bảo bối của công chúa Phong Doanh, thế mà giờ đã bị
người trộm đi. Trong cung Uyển ngọc truyền đến âm thanh binh binh bang
bang, không biết bao nhiêu của quý đã bị đập bể, Phong Doanh công chúa
ầm ĩ khắp cả cung Uyển phi, khiến không ai được yên. Ngay đến Uyển phi
cũng cảm thấy đau đầu. Nếu không tìm thấy Phượng cầm chắc nữ nhi bảo bối này thế nào cũng đập nát cả cái Uyển Ngọc này.
Mà trong ngự thư phòng, nghe Vương công công báo cáo tin này xong, Hiên Viên Tuyên lại im lặng. Tay nắm chặt tờ giấy kia, chăm chú nhìn chằm chằm vào từng chữ trên đó. Nét chữ này không hiểu sao lại mang theo cảm giác quen thuộc, khiến tay ông bắt đầu run rẩy. Phượng cầm… Noãn nhi… Con còn sống. Nhưng con hận phụ hoàng như vậy sao? Thậm chí không muốn nhìn mặt phụ hoàng…..
Ngoài cửa vang lên âm thanh huyên náo, khiến tâm trạng Hiên Viên Tuyên trở nên khó chịu. Ông hét lớn: “Vương công công, ngươi đi xem ngoài kia đang xảy ra chuyện gì, lúc này trẫm không muốn gặp ai.”
Vương công công đi theo Hiên Viên Tuyên đã được vài chục năm nhưng chưa bao giờ thấy người quát lớn như vậy. Vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ lại nhìn thấy Phong Doanh công chúa đang phát cáu với một tên thị vệ, mà Uyển phi đứng sau chỉ mỉm cười nhìn mọi thứ…
Vương công công thở dài, xem ra Phong Doanh công chúa này đến tìm Hoàng Thượng trút giận, hôm nay không phải là ngày tốt lành gì rồi. Nghĩ thế hắn lập tức tiến lên, cung kính thỉnh an: “Lão nô thỉnh an Uyển phi nương nương, thỉnh an Phong Doanh công chúa. Không biết ai đã chọc giận công chúa, khiến công chúa phải tức giận nhiều như vậy.” Uyển phi này cũng không phải là nữ nhân đơn giản, nếu làm mất lòng nàng cũng không có kết quả tốt gì. Còn về Phong Doanh công chúa nổi tiếng gian xảo, hắn cũng không muốn gây thù kết oán với nha đầu kia.
Uyển phi vừa thấy Vương công công lập tức mỉm cười dịu dàng, điềm đạm nói: “Cũng không có việc gì, bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng, thế nhưng tên nô tài này không cho bổn cung vào. Doanh nhi nhất thời giận đã nói hắn vài câu, làm phiền công công thông báo một tiếng.” Vương công công này đã theo Hoàng Thượng vài chục năm, là tâm phúc bên người Hoàng Thượng. Nếu không tới mức đường cùng thì không nên làm mất lòng.
Vương công công bình tĩnh trả lời: “Uyển phi nương nương, không phải lão nô không muốn thông báo, mà là Hoàng Thượng đang trong cơn giận. Người nói không muốn gặp ai cả. Có lẽ nương nương nên chờ Hoàng Thượng bớt giận hãy quay lại.”
Uyển phi vẫn thản nhiên tươi cười, vẫn là dáng vẻ thùy mị uyển chuyển (Mun: ọe. Ta đạp ta đạp.), nhưng câu nói lại càng thêm gay gắt, “Sao? Chẳng lẽ bổn cung là người ngoài sao? Nếu tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, bổn cung càng phải gặp người. Đây vốn là trách nhiệm của thê tử. Chẳng lẽ Vương công công muốn ngăn cản bổn cung đi an ủi Hoàng Thương sao?”
Trong lòng Vương công công lạnh nhạt nhưng vẫn nở nụ cười. Uyển phi này cũng thật quá đáng, nàng ta thựật sự nghĩ mình là hoàng hậu sao? Hừ! Sao nàng ta không nghĩ vì lý do gì mà Hoàng Thượng vẫn chưa phong hậu cho nàng. Nếu nàng muốn vào để hứng lấy cơn giận của Hoàng Thượng vậy cứ để cho nàng vào là được rồi…
Vương công công quỳ trên mặt đấy, có chút hoảng hốt, nói: “Uyển phi nương nương hiểu lầm ý lão nô rồi, lão nô sao dám ngăn cản nương nương. Nhưng Hoàng Thượng đã nói, cho dù lão nô có gan to như trời cũng không dám làm trái lại ý chỉ của Hoàng Thượng ạ!”
Khóe miệng Uyển phi hơi cong lên, lạnh nhạt nói: “Bổn cung sẽ gánh chịu tất cả, vương công công hãy yên tâm đi!” Nói xong liền lập tức đi vào ngự thư phòng. Hiên Viên Doanh cũng hung hăng đi vào theo, không hề nhìn Vương công công một lần.
Vương công công cúi đầu, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười châm biếm, chờ đợi màn kịch tiếp theo…
Quả nhiên khi Uyển phi và Hiên Viên Doanh vừa bước vào ngự thư phòng. Vốn đang tức giận, Hiên Viên Tuyên nghe thấy tiếng người bước vào, lửa giận càng bừng lên, hét lớn: “Trẫm đã nói bất luận là ai cũng không được làm phiền trẫm. Tất cả cút hết đi cho trẫm.”
Sắc mặt nhu mì của Uyển phi hơi thay đổi, nhưng cũng khôi phục lại bình thường ngay lập tức. Nàng nhẹ nhàng nói to: “Hoàng Thượng, người làm sao thế. Sao lại cáu kỉnh như vậy? Sẽ làm tổn thương tới long thể.”
Hiên Viên Doanh cúi đầu nói: “Doanh nhi thỉnh an phụ hoàng.” Tuy nàng gian xảo, nhưng vẫn biết điều. Ở trước mặt phụ hoàng tốt nhất vẫn không nên quá phận.
Hiên Viên Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy hai nàng, thoáng sửng sốt. Tinh thần cũng hồi phục một chút, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn mang theo vẻ bực mình, “Các ngươi tới làm gì? Không phải trẫm đã dặn dò Vương công công không được cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy trẫm sao? Vương công công đâu?”
Vương công công nhanh chóng chạy vào giữa ngự thư phòng, quỳ trên mặt đất sợ hãi nói: “Hoàng Thượng, tất cả đều là do nô tài vô dụng. Uyển phi nương nương nói muốn lo lắng tới Hoàng Thượng, cho nên…. xin Hoàng Thượng trừng phạt lão nô.”
Hiên Viên Tuyên sốt ruột nói: “Được rồi, ngươi đứng lên đi. Đứng sang một bên. Làm trẫm phiền muốn chết.” Hắn biết Vương công công không ngăn được Uyển phi nên cũng không trách hắn.
Vương công công nhanh chóng đứng dậy, đứng sang một bên, cúi đầu. Nhưng khóe miệng hắn cong lên cho thấy từ đầu đến cuối một chút sợ hãi hắn cũng không có. Hắn theo Hoàng Thượng đã vài chục năm, giống như con giun trong bụng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nghĩ cái gì hắn cũng hiểu rõ
Giọng nói mềm mại của Uyển phi lại vang lên. Nàng lo âu nói: “Hoàng thượng, là thần thiếp không tốt, người tức giận sẽ không tốt cho long thể.”
Hiên Viên Tuyên nhìn về phía Uyển phi, cố kìm chế sự khó chịu trong lòng hỏi: “Uyển phi, nàng vào làm gì? Tâm trạng trẫm hiện giờ không tốt có gì thì nàng nói nhanh lên.” Nghi Thủy đã đi rồi. Uyển phi vẫn muốn vị trí hoàng hậu vì thế nên đã làm rất nhiều chuyện. Ông đều biết hết, nhưng vì nhớ tới Huy nhi nên vẫn dễ dàng bò qua cho nàng. Khả năng của nàng cũng không tệ nên mới để nàng quản chuyện trong hậu cung. Nhưng tuyệt đối không giao ngôi vị hoàng hậu cho nàng, bởi vì chỉ có Nghi Thủy mới xứng với vị trí này.
Uyển phi ngây người. Không ngờ hôm nay Hiên Viên Tuyên lại cáu gắt như thế. Mười năm qua mặc dù không coi là yêu thương nhưng vẫn tôn trọng nhau. Hắn cũng chưa từng đối xử quá hung dữ với ta. Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết rằng hôm nay không thể động vào hắn, nếu không sẽ tự mình rước lấy phiền phức. Nàng hơi đau lòng nói: “Thần thiếp không làm phiền Hoàng Thượng nữa, thần thiếp xin cáo lui.”
Đối với dáng vẻ đau lòng muốn chết của nàng, Hiên Viên Tuyên không có phản ứng gì. Vẫn lạnh nhạt nhìn nàng rời đi, không tỏ ra thái độ muốn an ủi nàng một chút nào cả.
Lúc này, Hiên Viên Doanh mới ấm ức mở miệng. Nàng nói to: “Phụ hoàng, Doanh nhi có việc.” Tuy nàng không biết phụ hoàng vì việc gì mà tức giận, nhưng bây giờ Phượng cầm là quan trọng nhất.
Thế nhưng Hiên Viên Tuyên chỉ hơi nhíu mày, kìm nén sự tức giận trong lòng, cố gắng tỏ ra điềm tĩnh hỏi: “Chuyện gì?” Hắn luôn yêu thương Doanh nhi bởi sự thông minh cùng tài hoa của nàng. Không nghĩ là hôm nay nàng lại chẳng thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của mình, so với Noãn nhi còn kém xa.
Hiên Viên Doanh không nhìn thấy sắc mặt Uyển phi khi nhìn nàng, chỉ dùng cái nhìn đáng thương nhìn Hiên Viên Tuyên cầu khẩn: “Phụ hoàng, chắc người không biết, hôm qua có người đột nhập vào phòng của Doanh nhi, trộm PHượng cầm. Phụ hoàng nhất định phải bắt kẻ kia cho con. Doanh nhi chắc chắc không bỏ qua cho hắn.”
Hiên Viên Tuyên đã rất không nhẫn nại, nghe được lời phàn nàn của Hiên Viên Doanh như đổ thêm dầu vào lửa. Giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng, “Doanh nhi. chỉ là một cái đàn mà thôi. Sao con lại không biết đạo lý cơ bản này. Được rồi. Con lui xuống đi. Trẫm đang rất bực bội. Bây giờ không có tâm trạng giải quyết chuyện này.” Noãn nhi, con muốn đàn tìm trẫm là được. Việc gì phải trộm? Không lẽ trẫm đã khiến con thật sự ghét trẫm thế sao?
Hiên Viên Doanh không chịu kêu to: “Phụ hoàng không quan tâm tới sự sống chết của Doanh nhi sao? Hôm qua kẻ đó có thể xong vào phòng con ăn trộm, đêm nay có thể tới giết con.” Nàng không tin, phụ hoàng vẫn yêu thương mình đột nhiên trở thành như vậy.
“Trẫm sẽ sắp xếp người tới bảo vệ con. Giờ con lui đi. Nếu không trẫm cũng không khách sáo nữa.” Hiên Viên Tuyên lạnh giọng nói: “Dù sao đàn cũng đã mất. Trẫm sẽ sai người làm cái khác tốt hơn cho con. Con nhớ kỹ cho trẫm. Không được làm ầm chuyện này lần nữa. Nếu không đừng trách trẫm không khách khí.”
Uyển phi cũng không kìm được tức giận. Nàng lạnh mặt, uy phong nói: “Con theo mẫu hậu trở về, nếu không mẫu hậu cũng không khách khí với con nữa. Nếu con lại làm loạn sẽ phạt con một tháng không được ra khỏi cửa.”
Hiên Viên Doanh căm phẫn trợn mắt nhìn hai người rồi chạy ra ngoài thật nhanh. Uyển phi nhìn Hiên Viên Tuyên không có phản ứng gì, trong mắt hiện lên một tia gì đó, sau đó bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, Doanh nhi làm mất đàn nên rất lo lắng, xin Hoàng Thượng đừng trách tội. Thân thiếp xin cáo từ trước.” Nói xong nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng, dường như là đi tìm Hiên Viên Doanh.
Mà trong ngự thư phòng, nghe Vương công công báo cáo tin này xong, Hiên Viên Tuyên lại im lặng. Tay nắm chặt tờ giấy kia, chăm chú nhìn chằm chằm vào từng chữ trên đó. Nét chữ này không hiểu sao lại mang theo cảm giác quen thuộc, khiến tay ông bắt đầu run rẩy. Phượng cầm… Noãn nhi… Con còn sống. Nhưng con hận phụ hoàng như vậy sao? Thậm chí không muốn nhìn mặt phụ hoàng…..
Ngoài cửa vang lên âm thanh huyên náo, khiến tâm trạng Hiên Viên Tuyên trở nên khó chịu. Ông hét lớn: “Vương công công, ngươi đi xem ngoài kia đang xảy ra chuyện gì, lúc này trẫm không muốn gặp ai.”
Vương công công đi theo Hiên Viên Tuyên đã được vài chục năm nhưng chưa bao giờ thấy người quát lớn như vậy. Vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ lại nhìn thấy Phong Doanh công chúa đang phát cáu với một tên thị vệ, mà Uyển phi đứng sau chỉ mỉm cười nhìn mọi thứ…
Vương công công thở dài, xem ra Phong Doanh công chúa này đến tìm Hoàng Thượng trút giận, hôm nay không phải là ngày tốt lành gì rồi. Nghĩ thế hắn lập tức tiến lên, cung kính thỉnh an: “Lão nô thỉnh an Uyển phi nương nương, thỉnh an Phong Doanh công chúa. Không biết ai đã chọc giận công chúa, khiến công chúa phải tức giận nhiều như vậy.” Uyển phi này cũng không phải là nữ nhân đơn giản, nếu làm mất lòng nàng cũng không có kết quả tốt gì. Còn về Phong Doanh công chúa nổi tiếng gian xảo, hắn cũng không muốn gây thù kết oán với nha đầu kia.
Uyển phi vừa thấy Vương công công lập tức mỉm cười dịu dàng, điềm đạm nói: “Cũng không có việc gì, bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng, thế nhưng tên nô tài này không cho bổn cung vào. Doanh nhi nhất thời giận đã nói hắn vài câu, làm phiền công công thông báo một tiếng.” Vương công công này đã theo Hoàng Thượng vài chục năm, là tâm phúc bên người Hoàng Thượng. Nếu không tới mức đường cùng thì không nên làm mất lòng.
Vương công công bình tĩnh trả lời: “Uyển phi nương nương, không phải lão nô không muốn thông báo, mà là Hoàng Thượng đang trong cơn giận. Người nói không muốn gặp ai cả. Có lẽ nương nương nên chờ Hoàng Thượng bớt giận hãy quay lại.”
Uyển phi vẫn thản nhiên tươi cười, vẫn là dáng vẻ thùy mị uyển chuyển (Mun: ọe. Ta đạp ta đạp.), nhưng câu nói lại càng thêm gay gắt, “Sao? Chẳng lẽ bổn cung là người ngoài sao? Nếu tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, bổn cung càng phải gặp người. Đây vốn là trách nhiệm của thê tử. Chẳng lẽ Vương công công muốn ngăn cản bổn cung đi an ủi Hoàng Thương sao?”
Trong lòng Vương công công lạnh nhạt nhưng vẫn nở nụ cười. Uyển phi này cũng thật quá đáng, nàng ta thựật sự nghĩ mình là hoàng hậu sao? Hừ! Sao nàng ta không nghĩ vì lý do gì mà Hoàng Thượng vẫn chưa phong hậu cho nàng. Nếu nàng muốn vào để hứng lấy cơn giận của Hoàng Thượng vậy cứ để cho nàng vào là được rồi…
Vương công công quỳ trên mặt đấy, có chút hoảng hốt, nói: “Uyển phi nương nương hiểu lầm ý lão nô rồi, lão nô sao dám ngăn cản nương nương. Nhưng Hoàng Thượng đã nói, cho dù lão nô có gan to như trời cũng không dám làm trái lại ý chỉ của Hoàng Thượng ạ!”
Khóe miệng Uyển phi hơi cong lên, lạnh nhạt nói: “Bổn cung sẽ gánh chịu tất cả, vương công công hãy yên tâm đi!” Nói xong liền lập tức đi vào ngự thư phòng. Hiên Viên Doanh cũng hung hăng đi vào theo, không hề nhìn Vương công công một lần.
Vương công công cúi đầu, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười châm biếm, chờ đợi màn kịch tiếp theo…
Quả nhiên khi Uyển phi và Hiên Viên Doanh vừa bước vào ngự thư phòng. Vốn đang tức giận, Hiên Viên Tuyên nghe thấy tiếng người bước vào, lửa giận càng bừng lên, hét lớn: “Trẫm đã nói bất luận là ai cũng không được làm phiền trẫm. Tất cả cút hết đi cho trẫm.”
Sắc mặt nhu mì của Uyển phi hơi thay đổi, nhưng cũng khôi phục lại bình thường ngay lập tức. Nàng nhẹ nhàng nói to: “Hoàng Thượng, người làm sao thế. Sao lại cáu kỉnh như vậy? Sẽ làm tổn thương tới long thể.”
Hiên Viên Doanh cúi đầu nói: “Doanh nhi thỉnh an phụ hoàng.” Tuy nàng gian xảo, nhưng vẫn biết điều. Ở trước mặt phụ hoàng tốt nhất vẫn không nên quá phận.
Hiên Viên Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy hai nàng, thoáng sửng sốt. Tinh thần cũng hồi phục một chút, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn mang theo vẻ bực mình, “Các ngươi tới làm gì? Không phải trẫm đã dặn dò Vương công công không được cho bất cứ kẻ nào đến quấy rầy trẫm sao? Vương công công đâu?”
Vương công công nhanh chóng chạy vào giữa ngự thư phòng, quỳ trên mặt đất sợ hãi nói: “Hoàng Thượng, tất cả đều là do nô tài vô dụng. Uyển phi nương nương nói muốn lo lắng tới Hoàng Thượng, cho nên…. xin Hoàng Thượng trừng phạt lão nô.”
Hiên Viên Tuyên sốt ruột nói: “Được rồi, ngươi đứng lên đi. Đứng sang một bên. Làm trẫm phiền muốn chết.” Hắn biết Vương công công không ngăn được Uyển phi nên cũng không trách hắn.
Vương công công nhanh chóng đứng dậy, đứng sang một bên, cúi đầu. Nhưng khóe miệng hắn cong lên cho thấy từ đầu đến cuối một chút sợ hãi hắn cũng không có. Hắn theo Hoàng Thượng đã vài chục năm, giống như con giun trong bụng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nghĩ cái gì hắn cũng hiểu rõ
Giọng nói mềm mại của Uyển phi lại vang lên. Nàng lo âu nói: “Hoàng thượng, là thần thiếp không tốt, người tức giận sẽ không tốt cho long thể.”
Hiên Viên Tuyên nhìn về phía Uyển phi, cố kìm chế sự khó chịu trong lòng hỏi: “Uyển phi, nàng vào làm gì? Tâm trạng trẫm hiện giờ không tốt có gì thì nàng nói nhanh lên.” Nghi Thủy đã đi rồi. Uyển phi vẫn muốn vị trí hoàng hậu vì thế nên đã làm rất nhiều chuyện. Ông đều biết hết, nhưng vì nhớ tới Huy nhi nên vẫn dễ dàng bò qua cho nàng. Khả năng của nàng cũng không tệ nên mới để nàng quản chuyện trong hậu cung. Nhưng tuyệt đối không giao ngôi vị hoàng hậu cho nàng, bởi vì chỉ có Nghi Thủy mới xứng với vị trí này.
Uyển phi ngây người. Không ngờ hôm nay Hiên Viên Tuyên lại cáu gắt như thế. Mười năm qua mặc dù không coi là yêu thương nhưng vẫn tôn trọng nhau. Hắn cũng chưa từng đối xử quá hung dữ với ta. Trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết rằng hôm nay không thể động vào hắn, nếu không sẽ tự mình rước lấy phiền phức. Nàng hơi đau lòng nói: “Thần thiếp không làm phiền Hoàng Thượng nữa, thần thiếp xin cáo lui.”
Đối với dáng vẻ đau lòng muốn chết của nàng, Hiên Viên Tuyên không có phản ứng gì. Vẫn lạnh nhạt nhìn nàng rời đi, không tỏ ra thái độ muốn an ủi nàng một chút nào cả.
Lúc này, Hiên Viên Doanh mới ấm ức mở miệng. Nàng nói to: “Phụ hoàng, Doanh nhi có việc.” Tuy nàng không biết phụ hoàng vì việc gì mà tức giận, nhưng bây giờ Phượng cầm là quan trọng nhất.
Thế nhưng Hiên Viên Tuyên chỉ hơi nhíu mày, kìm nén sự tức giận trong lòng, cố gắng tỏ ra điềm tĩnh hỏi: “Chuyện gì?” Hắn luôn yêu thương Doanh nhi bởi sự thông minh cùng tài hoa của nàng. Không nghĩ là hôm nay nàng lại chẳng thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt của mình, so với Noãn nhi còn kém xa.
Hiên Viên Doanh không nhìn thấy sắc mặt Uyển phi khi nhìn nàng, chỉ dùng cái nhìn đáng thương nhìn Hiên Viên Tuyên cầu khẩn: “Phụ hoàng, chắc người không biết, hôm qua có người đột nhập vào phòng của Doanh nhi, trộm PHượng cầm. Phụ hoàng nhất định phải bắt kẻ kia cho con. Doanh nhi chắc chắc không bỏ qua cho hắn.”
Hiên Viên Tuyên đã rất không nhẫn nại, nghe được lời phàn nàn của Hiên Viên Doanh như đổ thêm dầu vào lửa. Giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng, “Doanh nhi. chỉ là một cái đàn mà thôi. Sao con lại không biết đạo lý cơ bản này. Được rồi. Con lui xuống đi. Trẫm đang rất bực bội. Bây giờ không có tâm trạng giải quyết chuyện này.” Noãn nhi, con muốn đàn tìm trẫm là được. Việc gì phải trộm? Không lẽ trẫm đã khiến con thật sự ghét trẫm thế sao?
Hiên Viên Doanh không chịu kêu to: “Phụ hoàng không quan tâm tới sự sống chết của Doanh nhi sao? Hôm qua kẻ đó có thể xong vào phòng con ăn trộm, đêm nay có thể tới giết con.” Nàng không tin, phụ hoàng vẫn yêu thương mình đột nhiên trở thành như vậy.
“Trẫm sẽ sắp xếp người tới bảo vệ con. Giờ con lui đi. Nếu không trẫm cũng không khách sáo nữa.” Hiên Viên Tuyên lạnh giọng nói: “Dù sao đàn cũng đã mất. Trẫm sẽ sai người làm cái khác tốt hơn cho con. Con nhớ kỹ cho trẫm. Không được làm ầm chuyện này lần nữa. Nếu không đừng trách trẫm không khách khí.”
Uyển phi cũng không kìm được tức giận. Nàng lạnh mặt, uy phong nói: “Con theo mẫu hậu trở về, nếu không mẫu hậu cũng không khách khí với con nữa. Nếu con lại làm loạn sẽ phạt con một tháng không được ra khỏi cửa.”
Hiên Viên Doanh căm phẫn trợn mắt nhìn hai người rồi chạy ra ngoài thật nhanh. Uyển phi nhìn Hiên Viên Tuyên không có phản ứng gì, trong mắt hiện lên một tia gì đó, sau đó bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, Doanh nhi làm mất đàn nên rất lo lắng, xin Hoàng Thượng đừng trách tội. Thân thiếp xin cáo từ trước.” Nói xong nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng, dường như là đi tìm Hiên Viên Doanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.