Chương 13: Phượng cầm
Hiên Viên Noãn Ngữ
06/05/2017
♥Edit: Mun
Trong đêm khuya, Noãn nhi từ trên giướng đứng lên, vẫn một thân tử y như trước. Nàng cẩn thận mang mạng che mặt, nhẹ nhàng mở cửa rồi vượt qua tường, rời khỏi Thượng Quan phủ. Không lâu sau khi nàng đi, cửa phòng Duyên nhi cũng mở. Nàng nghi ngờ nhìn về hướng Noãn nhi rời đi, sau đó nhanh chóng đi theo
Noãn nhi dừng bước, xoay người nhìn thấy người phía sau lén lén lút lút đi theo mình, thản nhiên hỏi: “Duyên nhi, ngươi muốn đi theo thì đi thôi, lén lút như vậy làm gì thế?”
Duyên nhi bước ra từ chỗ tối, bĩu môi, xấu hổ nói: “Noãn nhi quả nhiên lợi hại, xa như vậy mà vẫn có thể nghe thấy, chẳng qua tỷ sợ muội tức giận. Muội cũng không thể trách tỷ, ai kêu muội không mang tỷ đi theo, tỷ đương nhiên phải lén theo muội rồi.”
Noãn nhi bật ra tiếng cười khẽ nói: “Muội sẽ không giận. Chỉ là không muốn đánh thức tỷ, không ngờ tỷ lại cảnh giác như vậy. Được rồi, tỷ đã đuổi kịp thì chúng ta cùng đi thôi.”
Duyên nhi nhanh chân bước lại gần Noãn nhi, ngờ vực hỏi: “Noãn nhi, nửa đêm nửa hôm muội chạy tới đây là muốn làm gì?”
Noãn nhi thì thào nói: “Muội chỉ muốn lấy lại đồ vật của muội thôi. Duyên nhi, tỷ có nhớ Phượng cầm kia ra sao không?”
Duyên nhi hơi hơi nhíu mày, có phần thương cảm nói: “Theo như tỷ nhớ thì cầm kia chính là do Hoàng Thượng ban cho muội. Muội rất yêu cầm kia, gần như ngày nào cũng dùng nó để tấu khúc. Nhưng Noãn nhi à, Kiền Trữ cung đại hỏa, Phượng cầm chắc cũng biến mất rồi.” Hóa ra Noãn nhi thường nói muốn thứ gì đó quay về hóa ra là Phượng cầm. Đáng tiếc, cầm này chỉ sợ đã bị cháy thành tro tàn.
Noãn nhi dường như vừa nhìn Duyên nhi vừa trêu đùa nói: “Đã nói tỷ nên đọc nhiều sách hơn mà tỷ lại không nghe. Phượng cầm chính là đàn mộc ngàn năm, cho nên âm sắc của nó so với những cây đàn khác đều thư thái mộc mạc. Hơn nữa bên ngoài nó có một tầng vật chất đặc biệt, có thể cho đàn vào trong lửa lẫn nước. ngay cả dây đàn cũng được ngâm theo cách đặc biệt. Tỷ có thể yên tâm là nó không có khả năng biến mất.”
Đối với giọng điệu trêu trọc của Noãn nhi, Duyên nhi không hề quan tâm. Nàng nhún nhún vai, coi như không có gì quan trọng, nói: “Noãn nhi, không phải ai cũng hiểu biết đàn như muội. Muội thử đi hỏi người khác xem có bao nhiêu người biết Phượng cầm nước lửa không đụng tới được. Không liên quan gì tới việc đọc sách cả. Tỷ thừa nhận là tỷ không thích đọc sách nhưng đó là sở thích của mỗi người nha. Muội không thể ép tỷ làm chuyện tỷ không thích.” Nàng vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt uất ức, giống như đọc sách là chuyện đau khổ biết mấy.
“Cứ cho là thế đi. Tỷ nói gì cũng đều có lý…” Nàng khẽ cười, ngẩng đầu lên, nét tươi cười liền biến mất không dấu vết. Nhìn thấy tường thành cao vút kia, trong nháy mắt lòng nàng chợt trở nên lạnh lẽo. Đây là nơi ta không hề muốn trở về. Nơi này có thời gian tốt đẹp nhất của ta, còn có bóng dáng mẫu hậu, nhưng bao nhiêu đó cũng không thể làm mờ đi nhưng đau đớn trong ta…..
Duyên nhi ngẩn người nhìn Noãn nhi, rồi nhìn sang hướng Noãn Nhi đang nhìn, chợt thoáng sững sờ. Nhanh thế này đã đến rồi sao? Nàng hiểu lý do vì sao Noãn nhi lại trở nên trầm lặng thế này. Đây là nơi Noãn nhi không hề muốn quay lại, cả ta cũng thế. Qua khỏi bức tường thành này, dường như nàng cũng trở về là một tiểu cung nữ Duyên nhi luôn bị người khác bắt nạt.
Noãn Ngữ quay lại, thấy trong mắt Duyên nhi có một tia đau khổ, thoáng cái đã đoán ra tâm tư nàng. Quả là tuổi thơ của Duyên nhi không được hạnh phúc như ta… ai…. là ta đã không để ý. Nàng cầm lấy tay Duyên nhi, nói thật dịu dàng: “Tỷ là Tiêu Duyên, không phải tiểu cung nữ kia. Là tỷ tỷ của Tiêu Noãn Ngữ ta, Duyên nhi, tỷ nói có đúng không?”
Duyên nhi sững sờ một chút rồi lộ ra một nụ cười thật tươi. Nàng cảm động nhìn Noãn Ngữ, xúc động nói: “Đa tạ muội, Noãn nhi, muội là người hiểu rõ tỷ nhất, cũng là người đối xử tốt với tỷ nhất. Tỷ không phải là tiểu cung nữ kia, tỷ là Tiêu Duyên nhi. Chúng ta đi thôi, tỷ sẽ không vì chuyện trước kia mà không vui nữa.”
Hai người vượt qua tường thành, Noãn Ngữ cẩn thận tránh khỏi đường đi của tất cả thủ vệ. Duyên nhi đi theo đằng sau có chút ngờ vực. Quái lạ. Sao Noãn nhi lại hiểu rõ hoàng cung như vậy. Ngay cả đường có thủ vệ đều biết. Mặc kệ, dù sao thì nàng cũng không thể hiểu rõ được.
Noãn Ngữ cảm thấy cặp mắt phía sau đang nhìn mình, đành xoay người nói nhỏ: “Duyên nhi, tỷ còn không chăm chú theo sau muội à? Không khéo là bị bắt lại bây giờ, tỷ muốn liều mạng với hàng vạn thị vệ sao?”
Duyên nhi hơi run rẩy. Nàng cũng không muốn đánh nhau với nhiều thị vệ như vậy. Cái gọi là ‘song quyền nan địch tứ thủ’ (hai đấm không địch lại được bốn tay), cho dù võ công có tốt cũng không thể đánh thắng nhiều người như vậy. Cho dù chạy cũng sợ chỉ còn lại nửa cái mạng…. Nghĩ thôi cũng kinh khủng….
Noãn Ngữ vừa coi chừng tránh thị vệ đi tuần tra vừa nói khẽ: “Thực ra mười năm trước mẫu hậu đã làm cho muội thuộc lòng bản đồ địa hình hoàng cung, không những thế còn có cách vượt qua thị vệ tuần tra. Chỉ có thể trách họ quá ngốc. Mười năm cũng không thay đổi gì.”
Duyên nhi một đầu đầy hắc tuyến. Trời ạ. Mười năm chưa từng thay đổi? Ngộ nhỡ có thích khách đến chẳng phải là…..
Hai người đến bên trong ngự thư phòng. Bên trong vẫn lộ ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Noãn Ngữ hơi sửng sốt, nói nhỏ, “Không ngờ rằng khuya thế này mà ông ta vẫn còn ở đây phê duyệt tấu chương!” Đúng vậy. Ông ta vẫn luôn cần chính yêu dân như vậy. Năm đó cũng thế, bây giờ cũng vậy, vì Thương Long quốc, thứ gì cũng không quan trọng, ngay cả thê tử và nữ nhi cũng không quan trọng…..
Duyên nhi lo lắng nhìn Noãn Ngữ. Nàng biết Noãn Ngữ hận Hiên Viên Tuyên bao nhiêu. Nàng không lo nàng sẽ giết hắn. Một người vì địa vị của mình mà có thể hy sinh nữ nhi của chính mình thì chết cũng chưa hết tội. Nàng lo chính là Noãn nhi có thể đau lòng. Nàng biết một người thiện lương như Noãn nhi tuyệt đối sẽ không giết cha đẻ của chính mình…
Noãn Ngữ thở dài một hơi, lấy ra một ống trúc nhỏ, hướng về bên trong ngự thư phòng thổi một cái. Một cỗ khói nhẹ lay động trong gió. Vốn đang phê duyệt tấu chương, Hiên Viên Tuyên bỗng cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Tiếp theo liền nằm sấp trên bàn mà ngủ, hơn nữa ngủ rất say.Có lẽ đây là lần ngủ ngon nhất của hắn trong suốt mười năm này
Noãn Ngữ nhanh chóng tiến vào ngự thư phòng, thấy Hiên Viên Tuyên đang ngủ say, khóe miệng còn có chút tươi cười, chắc là đang mơ thấy một giấc mơ đẹp nào đó. Hương thôi miên của nàng có thể khiến một người trong nháy mắt bước vào mộng đẹp, trong mộng còn có thể mơ tới người mình muốn gặp nhất. Phụ hoàng, người mà người muốn gặp nhất là mẫu hậu sao? Ở trong mộng người muốn sám hối với nàng như thế nào đây?
Noãn Ngữ nhìn Hiên Viên Tuyên, trong ánh mắt mang theo hận thù, lại xen lẫn với không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Người có biết ta hận người nhiều như thế nào không? Ta hận không phải bởi người muốn giết ta vì địa vị của mình, mà hận người đã gián tiếp giết chết mẫu hậu. Bây giờ, giết người thực sự là một việc rất dễ dàng với ta. Nhưng ta sẽ không làm như thế bởi ta muốn người phải hiểu được bản thân người đã từng ngu ngốc thế nào. Ta phải khiến người xám hối từng sai lầm của mình.”
Duyên nhi thở dài nhẹ nhõm, nhắc nhở: “Noãn nhi, chúng ta tranh thủ tìm Phượng cầm thôi!” May là Noãn nhi không trả thù. Vừa rồi nàng còn nghĩ là Noãn nhi sẽ ra tay giết người đó. Nếu như nàng giết chết cha đẻ của mình, Noãn nhi sẽ day dứt suốt cả đời.
Các nàng lục lọi tất cả các nơi trong thư phòng, nhưng vẫn không phát hiện ra Phượng cầm. Xem ra không có ở đây nên các nàng liền rời đi. Noãn Ngữ chợt nhớ ra điều gì đó, liền để lại vài chữ trên thư trác. Duyên nhi nghi hoặc nhìn nàng, tò mò hỏi: “Noãn nhi, muội viết gì thế? Tỷ có thể xem hay không?”
Noãn nhi cười khe khẽ nói: “Chẳng qua muội nói cho hắn là thủ vệ hoàng cung rất vô dụng. Hôm nay trước tiên tha cho ông ấy, chờ ông ấy cải tạo lại muội sẽ lại đến giết cũng không muộn. Nếu giết ông ấy quá dễ dàng muội sẽ không có cảm giác thành công.” Nói xong nàng nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng.
Duyên nhi lẩm bẩm nói: “Ta thế nào cũng không cảm thấy muội đang đe dọa. Tất cả chỉ là nhắc nhở hắn tăng cường thủ vệ trong hoàng cung thôi. Biết là muội mạnh miệng nhưng hay mềm lòng mà……… Ai…… Noãn nhi, đợi tỷ với……”
Hai nàng đi tới cung điện của Uyển phi. Nghe đâu bây giờ toàn bộ quyền lực của hậu cung đều ở trên tay của Uyển phi. Con trai của nàng được phong làm thái tử. Nữ nhi cũng là đệ nhất tài nữ. Toàn bộ vinh quang đều tập trung trên người nữ nhân này. Nhưng thứ duy nhất nàng không chiếm được là hậu vị. Hiên Viên Tuyên mặc kệ nàng nhưng không cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Việc này cũng khiến Noãn Ngữ rất vui mừng. Trên đời này ngoại trừ mẫu hậu, không ai có đủ tư cách ngồi trên vị trí kia…
Các nàng đi tới phòng của Hiên Viên Doanh. Tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không phát hiện Phượng cầm. Ngay khi hai người muốn rời đi, một tiếng đàn ngân lên làm chùng chân cả hai lại. Hai nàng liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía giường. Trên giường gồ lên hình một cái chén, ở một góc chăn lộ ra một lỗ hổng nhỏ. Đúng là một góc trên thân Phượng cầm.
Duyên nhi không thể nào nhịn cười, nói: “Trời ạ. Làm sao lại có người ôm đàn đi ngủ. Không nghĩ là ngươi sợ bị trộm mất cầm như thế. Noãn nhi. Tỷ cứ nghĩ muội rất cố chấp, không ngờ nha đầu kia còn lợi hại hơn muội.”
Noãn Ngữ cười khẽ, chìa tay phất một cái. Một mùi thơm lan tỏa trong không khí. Noãn Ngữ đi tới bên giường, lấy Phượng cầm cầm trên tay, vuốt ve thân cầm nói nhỏ: “Nàng quả là một người yêu cầm nhưng nàng lại không xứng với cây cầm này. Dựa vào trình độ của nàng rất lãng phí Phượng cầm.”
Duyên nhi nhún vai. Đối với đàn nàng ù ù cạc cạc. Nhưng nàng biết với kỹ thuật đàn của Noãn nhi chỉ có Phượng cầm có một không hai trên đời mới có thể xứng đôi. Hơn nữa nó vốn là của Noãn nhi. Bây giờ đàn lại về tay chủ mới đúng là hợp lý. Về phần Hiên Viên Doanh, nói thật là nàng đối với nha đầu kiêu căng này cũng không có tình cảm tốt đẹp gì.
Noãn nhi nhìn dáng vẻ ôn hòa Hiên Viên Doanh đang ngủ say lúc này rồi lại nhớ đến nữ tử kia, , bề ngoài dịu dàng nhưng lại hết sức nhanh trí. Mình đối với muội muội này thật sự là thích không nổi. Hy vọng nàng không kế thừa tâm trí của Uyển phi.Thật ra, trong lòng nàng, người nàng nghi ngờ nhất là Uyển phi. Nhưng nàng không cho là một nữ tử lại có năng lực lớn như vậy. Trừ khi………
Duyên nhi lắc lắc tay áo của Noãn Ngữ nhắc nhở: “Noãn nhi, chúng ta đi thôi, trời sắp sáng rồi.” Tuy rằng không thích nha đầu này, song Noãn nhi cũng đừng vì xúc động nhất thời mà giết nàng.
Noãn Ngữ nhìn sắc trời. Quả thật là không còn sớm nữa, nên trở về nghỉ ngơi, “Chúng ta đi thôi.” Nói xong nàng đã rời khỏi phòng của Hiên Viên Doanh.
Duyên nhi nhanh chóng đi theo, vừa đi vừa phàn nàn. Chẳng qua nhìn thấy nữ tử ôm đàn phía trước, Duyên nhi không nhịn được nở một nụ cười. Noãn nhi vui vẻ là tốt rồi. Mẫu thân, Duyên nhi sẽ không phụ kỳ vọng của người, bảo vệ Nõan nhi chính là mục đích sống còn của Duyên nhi.
Dựa vào khả năng của hai người không cần tốn nhiều sức đã rời khỏi được hoàng cung. Về tới Thượng Quan phủ, vẫn yên lặng như cũ, dường như đối với hai người không hề có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Trước mắt chắc chắc là ngủ ngon cho tới sáng nữa.
Trong đêm khuya, Noãn nhi từ trên giướng đứng lên, vẫn một thân tử y như trước. Nàng cẩn thận mang mạng che mặt, nhẹ nhàng mở cửa rồi vượt qua tường, rời khỏi Thượng Quan phủ. Không lâu sau khi nàng đi, cửa phòng Duyên nhi cũng mở. Nàng nghi ngờ nhìn về hướng Noãn nhi rời đi, sau đó nhanh chóng đi theo
Noãn nhi dừng bước, xoay người nhìn thấy người phía sau lén lén lút lút đi theo mình, thản nhiên hỏi: “Duyên nhi, ngươi muốn đi theo thì đi thôi, lén lút như vậy làm gì thế?”
Duyên nhi bước ra từ chỗ tối, bĩu môi, xấu hổ nói: “Noãn nhi quả nhiên lợi hại, xa như vậy mà vẫn có thể nghe thấy, chẳng qua tỷ sợ muội tức giận. Muội cũng không thể trách tỷ, ai kêu muội không mang tỷ đi theo, tỷ đương nhiên phải lén theo muội rồi.”
Noãn nhi bật ra tiếng cười khẽ nói: “Muội sẽ không giận. Chỉ là không muốn đánh thức tỷ, không ngờ tỷ lại cảnh giác như vậy. Được rồi, tỷ đã đuổi kịp thì chúng ta cùng đi thôi.”
Duyên nhi nhanh chân bước lại gần Noãn nhi, ngờ vực hỏi: “Noãn nhi, nửa đêm nửa hôm muội chạy tới đây là muốn làm gì?”
Noãn nhi thì thào nói: “Muội chỉ muốn lấy lại đồ vật của muội thôi. Duyên nhi, tỷ có nhớ Phượng cầm kia ra sao không?”
Duyên nhi hơi hơi nhíu mày, có phần thương cảm nói: “Theo như tỷ nhớ thì cầm kia chính là do Hoàng Thượng ban cho muội. Muội rất yêu cầm kia, gần như ngày nào cũng dùng nó để tấu khúc. Nhưng Noãn nhi à, Kiền Trữ cung đại hỏa, Phượng cầm chắc cũng biến mất rồi.” Hóa ra Noãn nhi thường nói muốn thứ gì đó quay về hóa ra là Phượng cầm. Đáng tiếc, cầm này chỉ sợ đã bị cháy thành tro tàn.
Noãn nhi dường như vừa nhìn Duyên nhi vừa trêu đùa nói: “Đã nói tỷ nên đọc nhiều sách hơn mà tỷ lại không nghe. Phượng cầm chính là đàn mộc ngàn năm, cho nên âm sắc của nó so với những cây đàn khác đều thư thái mộc mạc. Hơn nữa bên ngoài nó có một tầng vật chất đặc biệt, có thể cho đàn vào trong lửa lẫn nước. ngay cả dây đàn cũng được ngâm theo cách đặc biệt. Tỷ có thể yên tâm là nó không có khả năng biến mất.”
Đối với giọng điệu trêu trọc của Noãn nhi, Duyên nhi không hề quan tâm. Nàng nhún nhún vai, coi như không có gì quan trọng, nói: “Noãn nhi, không phải ai cũng hiểu biết đàn như muội. Muội thử đi hỏi người khác xem có bao nhiêu người biết Phượng cầm nước lửa không đụng tới được. Không liên quan gì tới việc đọc sách cả. Tỷ thừa nhận là tỷ không thích đọc sách nhưng đó là sở thích của mỗi người nha. Muội không thể ép tỷ làm chuyện tỷ không thích.” Nàng vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt uất ức, giống như đọc sách là chuyện đau khổ biết mấy.
“Cứ cho là thế đi. Tỷ nói gì cũng đều có lý…” Nàng khẽ cười, ngẩng đầu lên, nét tươi cười liền biến mất không dấu vết. Nhìn thấy tường thành cao vút kia, trong nháy mắt lòng nàng chợt trở nên lạnh lẽo. Đây là nơi ta không hề muốn trở về. Nơi này có thời gian tốt đẹp nhất của ta, còn có bóng dáng mẫu hậu, nhưng bao nhiêu đó cũng không thể làm mờ đi nhưng đau đớn trong ta…..
Duyên nhi ngẩn người nhìn Noãn nhi, rồi nhìn sang hướng Noãn Nhi đang nhìn, chợt thoáng sững sờ. Nhanh thế này đã đến rồi sao? Nàng hiểu lý do vì sao Noãn nhi lại trở nên trầm lặng thế này. Đây là nơi Noãn nhi không hề muốn quay lại, cả ta cũng thế. Qua khỏi bức tường thành này, dường như nàng cũng trở về là một tiểu cung nữ Duyên nhi luôn bị người khác bắt nạt.
Noãn Ngữ quay lại, thấy trong mắt Duyên nhi có một tia đau khổ, thoáng cái đã đoán ra tâm tư nàng. Quả là tuổi thơ của Duyên nhi không được hạnh phúc như ta… ai…. là ta đã không để ý. Nàng cầm lấy tay Duyên nhi, nói thật dịu dàng: “Tỷ là Tiêu Duyên, không phải tiểu cung nữ kia. Là tỷ tỷ của Tiêu Noãn Ngữ ta, Duyên nhi, tỷ nói có đúng không?”
Duyên nhi sững sờ một chút rồi lộ ra một nụ cười thật tươi. Nàng cảm động nhìn Noãn Ngữ, xúc động nói: “Đa tạ muội, Noãn nhi, muội là người hiểu rõ tỷ nhất, cũng là người đối xử tốt với tỷ nhất. Tỷ không phải là tiểu cung nữ kia, tỷ là Tiêu Duyên nhi. Chúng ta đi thôi, tỷ sẽ không vì chuyện trước kia mà không vui nữa.”
Hai người vượt qua tường thành, Noãn Ngữ cẩn thận tránh khỏi đường đi của tất cả thủ vệ. Duyên nhi đi theo đằng sau có chút ngờ vực. Quái lạ. Sao Noãn nhi lại hiểu rõ hoàng cung như vậy. Ngay cả đường có thủ vệ đều biết. Mặc kệ, dù sao thì nàng cũng không thể hiểu rõ được.
Noãn Ngữ cảm thấy cặp mắt phía sau đang nhìn mình, đành xoay người nói nhỏ: “Duyên nhi, tỷ còn không chăm chú theo sau muội à? Không khéo là bị bắt lại bây giờ, tỷ muốn liều mạng với hàng vạn thị vệ sao?”
Duyên nhi hơi run rẩy. Nàng cũng không muốn đánh nhau với nhiều thị vệ như vậy. Cái gọi là ‘song quyền nan địch tứ thủ’ (hai đấm không địch lại được bốn tay), cho dù võ công có tốt cũng không thể đánh thắng nhiều người như vậy. Cho dù chạy cũng sợ chỉ còn lại nửa cái mạng…. Nghĩ thôi cũng kinh khủng….
Noãn Ngữ vừa coi chừng tránh thị vệ đi tuần tra vừa nói khẽ: “Thực ra mười năm trước mẫu hậu đã làm cho muội thuộc lòng bản đồ địa hình hoàng cung, không những thế còn có cách vượt qua thị vệ tuần tra. Chỉ có thể trách họ quá ngốc. Mười năm cũng không thay đổi gì.”
Duyên nhi một đầu đầy hắc tuyến. Trời ạ. Mười năm chưa từng thay đổi? Ngộ nhỡ có thích khách đến chẳng phải là…..
Hai người đến bên trong ngự thư phòng. Bên trong vẫn lộ ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Noãn Ngữ hơi sửng sốt, nói nhỏ, “Không ngờ rằng khuya thế này mà ông ta vẫn còn ở đây phê duyệt tấu chương!” Đúng vậy. Ông ta vẫn luôn cần chính yêu dân như vậy. Năm đó cũng thế, bây giờ cũng vậy, vì Thương Long quốc, thứ gì cũng không quan trọng, ngay cả thê tử và nữ nhi cũng không quan trọng…..
Duyên nhi lo lắng nhìn Noãn Ngữ. Nàng biết Noãn Ngữ hận Hiên Viên Tuyên bao nhiêu. Nàng không lo nàng sẽ giết hắn. Một người vì địa vị của mình mà có thể hy sinh nữ nhi của chính mình thì chết cũng chưa hết tội. Nàng lo chính là Noãn nhi có thể đau lòng. Nàng biết một người thiện lương như Noãn nhi tuyệt đối sẽ không giết cha đẻ của chính mình…
Noãn Ngữ thở dài một hơi, lấy ra một ống trúc nhỏ, hướng về bên trong ngự thư phòng thổi một cái. Một cỗ khói nhẹ lay động trong gió. Vốn đang phê duyệt tấu chương, Hiên Viên Tuyên bỗng cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Tiếp theo liền nằm sấp trên bàn mà ngủ, hơn nữa ngủ rất say.Có lẽ đây là lần ngủ ngon nhất của hắn trong suốt mười năm này
Noãn Ngữ nhanh chóng tiến vào ngự thư phòng, thấy Hiên Viên Tuyên đang ngủ say, khóe miệng còn có chút tươi cười, chắc là đang mơ thấy một giấc mơ đẹp nào đó. Hương thôi miên của nàng có thể khiến một người trong nháy mắt bước vào mộng đẹp, trong mộng còn có thể mơ tới người mình muốn gặp nhất. Phụ hoàng, người mà người muốn gặp nhất là mẫu hậu sao? Ở trong mộng người muốn sám hối với nàng như thế nào đây?
Noãn Ngữ nhìn Hiên Viên Tuyên, trong ánh mắt mang theo hận thù, lại xen lẫn với không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Người có biết ta hận người nhiều như thế nào không? Ta hận không phải bởi người muốn giết ta vì địa vị của mình, mà hận người đã gián tiếp giết chết mẫu hậu. Bây giờ, giết người thực sự là một việc rất dễ dàng với ta. Nhưng ta sẽ không làm như thế bởi ta muốn người phải hiểu được bản thân người đã từng ngu ngốc thế nào. Ta phải khiến người xám hối từng sai lầm của mình.”
Duyên nhi thở dài nhẹ nhõm, nhắc nhở: “Noãn nhi, chúng ta tranh thủ tìm Phượng cầm thôi!” May là Noãn nhi không trả thù. Vừa rồi nàng còn nghĩ là Noãn nhi sẽ ra tay giết người đó. Nếu như nàng giết chết cha đẻ của mình, Noãn nhi sẽ day dứt suốt cả đời.
Các nàng lục lọi tất cả các nơi trong thư phòng, nhưng vẫn không phát hiện ra Phượng cầm. Xem ra không có ở đây nên các nàng liền rời đi. Noãn Ngữ chợt nhớ ra điều gì đó, liền để lại vài chữ trên thư trác. Duyên nhi nghi hoặc nhìn nàng, tò mò hỏi: “Noãn nhi, muội viết gì thế? Tỷ có thể xem hay không?”
Noãn nhi cười khe khẽ nói: “Chẳng qua muội nói cho hắn là thủ vệ hoàng cung rất vô dụng. Hôm nay trước tiên tha cho ông ấy, chờ ông ấy cải tạo lại muội sẽ lại đến giết cũng không muộn. Nếu giết ông ấy quá dễ dàng muội sẽ không có cảm giác thành công.” Nói xong nàng nhanh chóng rời khỏi ngự thư phòng.
Duyên nhi lẩm bẩm nói: “Ta thế nào cũng không cảm thấy muội đang đe dọa. Tất cả chỉ là nhắc nhở hắn tăng cường thủ vệ trong hoàng cung thôi. Biết là muội mạnh miệng nhưng hay mềm lòng mà……… Ai…… Noãn nhi, đợi tỷ với……”
Hai nàng đi tới cung điện của Uyển phi. Nghe đâu bây giờ toàn bộ quyền lực của hậu cung đều ở trên tay của Uyển phi. Con trai của nàng được phong làm thái tử. Nữ nhi cũng là đệ nhất tài nữ. Toàn bộ vinh quang đều tập trung trên người nữ nhân này. Nhưng thứ duy nhất nàng không chiếm được là hậu vị. Hiên Viên Tuyên mặc kệ nàng nhưng không cho nàng ngôi vị hoàng hậu. Việc này cũng khiến Noãn Ngữ rất vui mừng. Trên đời này ngoại trừ mẫu hậu, không ai có đủ tư cách ngồi trên vị trí kia…
Các nàng đi tới phòng của Hiên Viên Doanh. Tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không phát hiện Phượng cầm. Ngay khi hai người muốn rời đi, một tiếng đàn ngân lên làm chùng chân cả hai lại. Hai nàng liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía giường. Trên giường gồ lên hình một cái chén, ở một góc chăn lộ ra một lỗ hổng nhỏ. Đúng là một góc trên thân Phượng cầm.
Duyên nhi không thể nào nhịn cười, nói: “Trời ạ. Làm sao lại có người ôm đàn đi ngủ. Không nghĩ là ngươi sợ bị trộm mất cầm như thế. Noãn nhi. Tỷ cứ nghĩ muội rất cố chấp, không ngờ nha đầu kia còn lợi hại hơn muội.”
Noãn Ngữ cười khẽ, chìa tay phất một cái. Một mùi thơm lan tỏa trong không khí. Noãn Ngữ đi tới bên giường, lấy Phượng cầm cầm trên tay, vuốt ve thân cầm nói nhỏ: “Nàng quả là một người yêu cầm nhưng nàng lại không xứng với cây cầm này. Dựa vào trình độ của nàng rất lãng phí Phượng cầm.”
Duyên nhi nhún vai. Đối với đàn nàng ù ù cạc cạc. Nhưng nàng biết với kỹ thuật đàn của Noãn nhi chỉ có Phượng cầm có một không hai trên đời mới có thể xứng đôi. Hơn nữa nó vốn là của Noãn nhi. Bây giờ đàn lại về tay chủ mới đúng là hợp lý. Về phần Hiên Viên Doanh, nói thật là nàng đối với nha đầu kiêu căng này cũng không có tình cảm tốt đẹp gì.
Noãn nhi nhìn dáng vẻ ôn hòa Hiên Viên Doanh đang ngủ say lúc này rồi lại nhớ đến nữ tử kia, , bề ngoài dịu dàng nhưng lại hết sức nhanh trí. Mình đối với muội muội này thật sự là thích không nổi. Hy vọng nàng không kế thừa tâm trí của Uyển phi.Thật ra, trong lòng nàng, người nàng nghi ngờ nhất là Uyển phi. Nhưng nàng không cho là một nữ tử lại có năng lực lớn như vậy. Trừ khi………
Duyên nhi lắc lắc tay áo của Noãn Ngữ nhắc nhở: “Noãn nhi, chúng ta đi thôi, trời sắp sáng rồi.” Tuy rằng không thích nha đầu này, song Noãn nhi cũng đừng vì xúc động nhất thời mà giết nàng.
Noãn Ngữ nhìn sắc trời. Quả thật là không còn sớm nữa, nên trở về nghỉ ngơi, “Chúng ta đi thôi.” Nói xong nàng đã rời khỏi phòng của Hiên Viên Doanh.
Duyên nhi nhanh chóng đi theo, vừa đi vừa phàn nàn. Chẳng qua nhìn thấy nữ tử ôm đàn phía trước, Duyên nhi không nhịn được nở một nụ cười. Noãn nhi vui vẻ là tốt rồi. Mẫu thân, Duyên nhi sẽ không phụ kỳ vọng của người, bảo vệ Nõan nhi chính là mục đích sống còn của Duyên nhi.
Dựa vào khả năng của hai người không cần tốn nhiều sức đã rời khỏi được hoàng cung. Về tới Thượng Quan phủ, vẫn yên lặng như cũ, dường như đối với hai người không hề có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi. Trước mắt chắc chắc là ngủ ngon cho tới sáng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.