Quyển 7 - Chương 129
Phàn Lạc
04/07/2020
Tiếng chuông từ trong túi truyền ra cắt ngang đối thoại của họ, Trương Huyền lấy di động ra nhìn lướt qua, trạng thái say mờ mắt lập tức tiêu tan, nháy mắt ngồi thẳng người lên, kết nối điện thoại, cười hì hì chào hỏi: “Mã tiên sinh, anh dụ dỗ đầu bếp nhà chúng tôi đi đâu rồi? Làm hại buổi ăn mừng tối nay của chúng tôi thiếu mất một người.”
“Tôi cũng rất hối hận vì đã gọi cậu ta đến.” Mã Linh Xu nhìn trợ lý đang nằm sấp trên bàn cờ vua lèm bèm: “Cậu chưa từng nói tửu lượng của cậu ta kém đến vậy.”
Vừa nghe đã biết Mã Linh Xu đá phải tấm sắt, Trương Huyền nắm tay phải lắc hai cái trước mặt, tỏ vẻ hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi, cậu ta không gây phiền phức cho anh đấy chứ?”
“Không sao. Tôi quen rồi.” Giọng nói thoải mái thuộc về Mã Linh Xu truyền đến: “Ai bảo tôi họ Mã chứ, chữ mã trong làm trâu làm ngựa cho người ta.”
Lời nói hời hợt, nhưng vô hình trung lộ ra sức nặng, Trương Huyền thu lại vẻ tươi cười: “Có phải anh gặp rắc rối gì không?”
“Đối với thiên sư mà nói, không có rắc rối, thế giới này chẳng phải quá hiu quạnh sao?”
“Mã tiên sinh, anh đúng là tri kỉ của tôi, cạn một chén!”
Trương Huyền hơi say, vừa nói chuyện, vừa thật sự cầm ly cụng một cái vào microphone, không biết Mã Linh Xu nghĩ thế nào, cũng làm động tác giống vậy ở đối diện, nói: “Lần này phải cám ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
Mã Linh Xu chỉ cười không nói, Trương Huyền không lần ra ý nghĩ của anh ta, thử hỏi: “Anh nói chúng ta làm nhiều việc như vậy, rốt cuộc có cứu được Sách Nhân Phong và Hàn Việt không?”
“Là Ngũ sư thúc và Lục sư thúc của cậu.” Mã Linh Xu nhắc nhở, lại nói: “Nếu tư duy như bình thường, thì làm cho đối phương sống sót là một cách cứu giúp, nhưng làm vậy rốt cuộc có ‘cứu’ được không thì rất khó nói, bởi vì chỉ cần ý nghĩ hơi khác biệt, là có thể tạo ra kết quả khác hoàn toàn về sau.”
“Vậy chúng ta thay đổi được chưa?”
Mã Linh Xu không trả lời ngay, giống như không biết nên đáp thế nào mới chính xác, Trương Huyền hơi sốt ruột, hỏi tiếp: “Nếu người thân bạn tốt bên cạnh có chuyện, chỉ cần có cơ hội, đa số mọi người sẽ hy vọng cứu họ đúng chứ? Ít nhất nếu lặp lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm vậy.”
“Tôi chỉ cảm thán một chút thôi, cho tới giờ tôi chưa từng ôm mong đợi vào chỉ số thông minh của một đứa trẻ sáu tuổi.”
Mã Linh Xu cười rất ác liệt, biết rõ anh ta chỉ sự kiện kia, lại còn không để tâm đến thế, Trương Huyền tức giận: “Nhưng đứa trẻ kia cũng không mong sư phụ nó có chuyện nên mới làm như thế, chuyện quá khứ không thay đổi, nhưng tương lai có thể thay đổi được.”
“Trương Huyền, cậu nói sai rồi, chúng ta hoàn toàn không có tương lai.”
Trương Huyền nghe không hiểu, cho rằng hay là Mã Linh Xu thật sự gặp phải rắc rối to gì, đang muốn gặng hỏi, chợt nghe thấy anh ta ở đối diện chậm rãi thưởng thức hớp rượu, nói tiếp: “Bởi vì tương lai chưa đến, nó căn bản không tồn tại. Chúng ta đã không thay đổi được quá khứ, cũng không cách nào thay đổi được tương lai. Việc chúng ta có thể làm chỉ là sống ở ngay lúc này, mà mỗi một giây phút hiện tại đều là thời khắc cuối cùng, lựa chọn lúc này của chúng ta chính là kéo dài đến tương lai, nên khi đứa trẻ kia cho rằng mình thay đổi vận mệnh, lại không biết từ khi nó được nhặt về, sư phụ nó đã biết kết cục ấy rồi.”
Trương Huyền giật mình, chuyện này Nhiếp Hành Phong chưa từng nhắc đến, bản thân cậu càng cự tuyệt không muốn nghĩ tới, giờ hồi tưởng lại sự lựa chọn hơn hai mươi năm trước, vẫn cứ rõ ràng như ngày hôm qua. Trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, cậu lẩm bẩm nói: “Vậy tại sao anh còn muốn nhặt… nó về?”
“Vì của cải chứ sao.” Mã Linh Xu rất bất đắc dĩ thở dài: “Ai bảo viên ngọc trai kia mê người thế chứ?”
Câu trả lời này quả thực quá khinh người, Trương Huyền nhịn không được kêu lên: “Rốt cuộc anh thích ngọc trai nhiều đến mức nào vậy?”
“Cậu thích tiền thế nào thì tôi thích ngọc trai thế ấy, chúng ta giống nhau, tôi còn tưởng cậu rất hiểu tôi chứ.” Mã Linh Xu trả lời nhẹ như lông hồng: “Cho nên thứ giá trị nhất do biến cố tạo ra không phải là sinh mạng vĩnh hằng, mà là thay da đổi thịt, sinh cơ dưỡng nhan. Nghĩ đến chuyện đó, liền cảm thấy dù bị đâm thêm mấy đao cũng đáng giá.”
Con người này làm sao vậy? Coi trọng tướng mạo hơn cả mạng sống, trên đời này nào có ai như thế chứ?
Nghĩ đến chuyện khi cậu canh cánh trong lòng vì việc giết thầy, người nào đó lại đang rất vui vẻ hưởng thụ sự thực này, Trương Huyền rất muốn nói người biến thái nhất trong toàn bộ phái Thiên Sư không phải là Trương Tuyết Sơn, mà chính là người này mới đúng!
“Vậy phải chúc mừng Mã tiên sinh rồi, rốt cuộc ngài đã được toại nguyện!” Cậu thở phì phì nói.
“Không dám, cơ mà hôm nay tôi gọi điện thoại tới chủ yếu là muốn nói với cậu chuyện cái ô giấy dầu. Cậu làm hỏng cái ô Chung Khôi mang đi, đó là đạo cụ tôi mượn viện bảo tàng để mở triển lãm trang phục, nhớ tìm cái mới trả tôi.”
Viện bảo tàng?
Trong lòng Trương Huyền dâng lên một dự cảm không lành: “Không phải anh nói là không tính tiền sao?”
“Tôi có tính tiền đâu, tôi chỉ muốn một cái giống ô giấy dầu do nghệ nhân thời Gia Khánh chế tác thủ công thôi.”
“Đồ của mấy trăm năm trước anh đi tìm người chết mà đòi!”
Cạch!
Điện thoại bị cúp, nghe âm thanh tít tít báo bận truyền đến, Mã Linh Xu cũng đành phải kết thúc cuộc gọi, nhìn cái tên say bét nhè nằm sấp trên bàn cờ nói bậy nói bạ, anh ta bất đắc dĩ than thở: “Mình thực sự bị thần kinh rồi, sao lại đi tìm một tên ngốc tới uống rượu chứ?”
“Mã tiên sinh, cạn nào! Tôi uống được, tôi muốn uống nữ nhi hồng năm Gia Khánh!”
Chén rượu giơ lên trước mặt anh ta, Mã Linh Xu đẩy ly rượu ra: “Là ô giấy dầu năm Gia Khánh… Ôi, đứa thông minh chút thì tính tình không tốt, đứa tính tình tốt thì lại đần độn, trên đời này thực sự khó có chuyện vẹn cả đôi đường mà.”
Anh ta xoay người định bỏ đi, chân vừa giơ lên, vạt áo đã bị túm lại, Chung Khôi say xỉn nói: “Tôi không đần, trong lòng tôi rất rõ. Tôi nói với anh, bí mật của anh và chú Mã tôi biết cả rồi, nhưng tôi không nói, bí mật của tôi cũng không nói cho anh biết, ai bảo anh lừa tôi…”
Chân mày Mã Linh Xu hơi nhướng, anh ta thấy hơi thú vị, kéo tay Chung Khôi ra: “Tôi không lừa cậu, chỉ là rất nhiều chuyện chưa nói ra mà thôi, không phải không muốn nói, mà là chuyện đã lâu quá rồi, không cần phải nhắc lại nữa.”
“Nhưng tôi muốn nghe, anh nói được không? Trao đổi ngang giá, tôi cũng đem chuyện của tôi nói cho anh nghe…”
Chuyện của cậu năm phút là nói xong rồi.
“Cộng thêm làm công miễn phí cho anh nữa, làm bao lâu cũng được!”
Điều kiện này ngược lại rất ưu đãi, sau này Tố Vấn cũng không quay lại nữa, bên cạnh anh ta cần một trợ thủ đắc lực, cái gọi là đắc lực, cũng không phải là lanh lợi giỏi giang, mà là phải nhìn thuận mắt, điều này Chung Khôi dễ dàng đạt được.
Thế là Mã Linh Xu đổi ý, một lần nữa ngồi xuống, nói: “Thực ra tôi cũng không có chuyện cũ gì, chỉ là…”
Chỉ là cái gì, anh ta cũng không biết, đối diện lò sưởi đã tắt, khiến anh ta nhớ đến Trương Lạc, nhìn khí sắc của ông có lẽ không chịu được bao lâu nữa, nhưng trong ký ức của anh ta, người kia vẫn mãi là dáng vẻ thời niên thiếu khi đồng môn cùng luyện công.
Vì vậy, anh ta nói đến chuyện quá khứ mình bái sư học nghệ; nói đến chuyện anh ta quen biết Trương Lạc, xích mích, bị đuổi ra khỏi sơn môn; nói đến chuyện anh ta nhặt được Trương Huyền, cùng đệ tử nhỏ mình yêu nhất lưu lạc giang hồ; nói đến cái chết của mình, gặp cha con Mặt Ngựa, cùng Tố Vấn rời xa quê hương ra ngoài phiêu bạt thế giới…
Tay nghịch binh khí côn sắt Sách Nhân Phong để lại, Mã Linh Xu từ từ kể lại những ký ức đã qua. Anh ta nói ra mọi chuyện rất bình thản, giống như đang nói về chuyện của người khác. Anh ta không biết Chung Khôi có nghe thấy không, nghe được bao nhiêu, điều đó cũng không quan trọng. Anh ta chỉ nghĩ trong đêm đông vắng lặng, khi biết sư huynh đệ đồng môn từng người sắp qua đời mà bản thân lại không có sức xoay chuyển, vẫn còn có một người có thể ở bên mình, nói chuyện với mình một lát, dù một lát thôi cũng được.
◇◆◇
“Hôm nay tâm trạng Mã tiên sinh hình như không tốt lắm.” Bỏ điện thoại xuống, Trương Huyền nhíu mày.
“Sao em biết?”
“Nếu tốt, anh ta sẽ không lôi kéo em nói nhảm nhiều như thế.” Trương Huyền kể lại đơn giản những lời Mã Linh Xu đã nói, lấy tay chống cằm thở dài: “Trong trí nhớ hình như chưa từng thấy tâm trạng anh ta không tốt, không phải anh ta sợ tên thiên thần giả kia đấy chứ?”
“Không đâu.” Nhấp rượu trong ly, Nhiếp Hành Phong nói: “Tôi nghĩ có lẽ tôi biết nguyên nhân tâm trạng anh ấy không tốt.”
“Là gì?”
“Chúng ta bây giờ đều đang ở đây.”
“Vì Sơ Cửu mời khách mà, nên mọi người chúng ta mới tới, có vấn đề gì à?”
“Bây giờ chúng ta đều ở đây. Sơ Cửu, Tố Vấn, Khúc Tinh Thần, mỗi người chúng ta đều có ký ức năm đó, việc này chứng tỏ Hàn Việt không thay đổi được những gì đã xảy ra, hoặc là có thể nói những gì họ trải qua ở đây dẫn đến bi kịch năm đó.”
“Ý anh là Mã tiên sinh đã sớm biết?”
“Đúng, một lần lỡ mất cơ hội, thì không còn lần sau nữa, có lẽ thời cơ còn đến, nhưng xấu thì chưa chắc. Bởi vì thời không khác nhau, tình hình cũng khác nhau, nên Mã tiên sinh mới nới với em, chúng ta phải nắm chặt mỗi một thời khắc hiện tại, bởi vì mỗi một hành động ở hiện tại sẽ tạo ra một hiện tại mới. Sau này sẽ thành ra thế nào, đều do bản thân của hiện tại ảnh hưởng đến, nên cũng có thể nói mỗi người chúng ta đều là một con búp bê sống trong vận mệnh, mà người chi phối búp bê chính là bản thân chúng ta.”
“Em không hiểu Chủ tịch, vì sao các anh đều thích dùng cái kiểu biện luận quỷ quái này để chứng minh chỉ số thông mình của mình cao chứ?”
Mắt lam của Trương Huyền bắt đầu hiện ra vòng xoáy. Không cần cậu nói, Nhiếp Hành Phong cũng biết cậu nghe không hiểu. Nhưng anh nghĩ Mã Linh Xu hiểu, thậm chí khi anh ta đưa Hàn Việt và Sách Nhân Phong trở về cũng đã biết mọi việc đều không thay đổi được. Đó là một sai lầm không thể sửa chữa, mọi chuyện đều phát triển theo quỹ đạo vốn có.
Hàn Việt biến thành quái vật giết sư phụ, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, sư phụ không chết. Để không cho bi kịch tiếp tục xảy ra, sư phụ phải tự tay giết chết chính đệ tử mình yêu mến nhất, nên cuối cùng Hàn Việt không ra khỏi thôn Khúc gia.
Mà trên đường trở về Sách Nhân Phong cũng xuất hiện dấu hiệu khác thường, Nhiếp Hành Phong nghĩ Sách Nhân Phong hẳn cũng do sư phụ giết chết, về phần làm sao sư phụ chống đỡ được về đến núi, lại sống tiếp mấy năm nữa, anh không thể nào biết được. Có lẽ Mã Linh Xu biết, tâm trạng biết rõ sư huynh đệ đồng môn quay về là chịu chết nhưng không thể không đưa họ đi, cho dù là người tu đạo nhìn thấu sinh tử, anh nghĩ sợ rằng cũng không thể tiêu tan được.
“Nhưng chung quy cũng đã qua rồi, thời gian có thể xóa nhòa mọi thương cảm.” Không muốn Trương Huyền tiếp tục hao tổn tinh thần về chuyện này, Nhiếp Hành Phong đè những bí mật xuống, an ủi: “Giông tố qua đi, ngày mai mặt trời sẽ rực rỡ.”
“Vậy mong rằng Chung Khôi có thể cố gắng trêu đùa cho anh ấy vui một chút.” Trương Huyền nằm úp sấp trên ghế salon, nhàm chán lầm bầm: “Đồ nhi con không đủ sức.”
“Trương Huyền, có chuyện tôi không rõ, vì sao…” Dừng một chút, Nhiếp Hành Phong rốt cuộc vẫn hỏi ra nghi hoặc vẫn luôn chôn giấu trong lòng: “Em và sư phụ không nhận nhau?”
“Tại sao ấy nhỉ…”
Nghe thấy câu hỏi này, Trương Huyền nở nụ cười, trong mắt lam toát lên vẻ gian xảo, lắc lắc chén rượu trong tay về phía Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, anh bằng lòng hôm nay nhường em một ván, em sẽ cân nhắc giải đáp nghi vấn của anh, tuyệt đối không nuốt lời.”
Lời mời rơi vào khoảng không, giống như không nghe thấy gì, Nhiếp Hành Phong mặt mũi thản nhiên đứng lên, cầm rượu đến chỗ khác.
Đi vội như thế, Trương Huyền không vui, gào lên với bóng lưng của anh: “Sao lại vậy hả? Còn Chủ tịch cái gì chứ, một chút phong độ cũng không có.”
“Tôi không có phong độ ‘khiêm nhường’, có bản lĩnh tự mình lật kèo đi.”
Từ xa truyền đến tiếng nói của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền cười, cũng không vội đi tìm anh, mà tiếp tục dựa vào ghế salon thưởng thức rượu.
Nhiếp Hành Phong hẳn là người hiểu cậu nhất trên đời này, nhưng tình cảm liên quan đến thầy trò họ, có lẽ anh vẫn không cách nào thực sự hiểu được.
Không nhận, thì chứng tỏ hành động giết thầy sẽ vĩnh viễn tồn tại, cậu vì lấy Tác Hồn Ti mà giết Trương Tam. Mà do duyên số, sau khi rơi xuống vách núi Trương Tam trong họa được phúc sống lại. Những chuyện này đều là trùng hợp, che giấu giỏi đến mức không lộ một chút vết tích nào, chỉ có trong lòng thầy trò hai người họ rõ ràng nhất, đó là đồn vào chỗ chết sau đó sinh. Trương Tam đã định trước sẽ bị đồng môn liên thủ tính kế, chết trên đỉnh Truy Vân, đó là chân tướng cậu cảm nhận được sau khi giao thủ với thần thú. Cậu rất sợ kết cục này, cũng lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra sư phụ không gì không làm được trong lòng cậu có một ngày cũng già đi, cũng chết.
Bắc Hải vô tình, cho dù là hiện tại, tình cảm của cậu đều nhạt nhẽo hơn người bình thường, nhưng đối với cậu, Trương Tam không giống thế, đó là sự tồn tại khác biệt duy nhất không gì sánh được trong lòng cậu. Khi đó cậu liền nghĩ cậu muốn thay đổi số mệnh, không thay đổi được, thì phá vỡ nó, bất kể dùng cách nào, cõng trên lưng tiếng xấu ra sao.
Có lẽ chúng ta không thay đổi được bất cứ chuyện gì, nhưng mỗi một lựa chọn ở hiện tại của chúng ta đều quyết định con đường sau này.
Ngày đó cậu một mình xuống núi, tự nói với mình cậu phải quên hết mọi chuyện xảy ra ở đây, quên chuyện Trương Chính từng đưa mình đến sau núi. Muốn lừa ông trời trước tiên phải lừa được chính mình, khi đó tâm trạng cậu sung sướng không gì sánh được, cậu tự nói với mình đó là vì cậu đã chiếm được Tác Hồn Ti. Về phần chân tướng, đã bị cậu giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, không để cho bất cứ ai thấy, gồm cả bản thân cậu.
Bởi vậy không nhất định phải nhận nhau, cũng không cần nhận nhau, để cậu tiếp tục gánh tội danh giết thầy là được. Hải Thần vốn lạnh lùng vô tình, hành động như vậy mới thực sự phù hợp với cậu. Cậu tin rằng sư phụ hiểu được cách nghĩ này, bằng không cũng sẽ không cố ý thay tên đổi họ. Ông ấy từng nói mình tên là Mã Linh Xu, nên mới đặt cho con bạch lang là Tố Vấn, nhưng thực ra hoàn toàn ngược lại, chính bởi bạch lang tên là Tố Vấn, nên ông ấy mới dùng cái tên Linh Xu này. Từ nay về sau, ông ấy là hậu nhân của Mã gia, trên đời này không còn Trương Đĩnh Chi, cũng không còn Trương Tam nữa, chỉ có Mã Linh Xu mà thôi.
Rất nhiều chuyện sư phụ không nhắc tới, nhưng ông ấy biết toàn bộ, trong yểm mộng đưa Hamburger tới giúp họ; nhắc nhở cậu khi cậu bị vĩ giới mê hoặc; dùng đạo bùa mở cửa cho cậu chạy thoát ở sân khấu kịch; kịp thời đốt thần phù cho họ ở Phong Đô, những việc ấy đều là sư phụ làm. Nên trong sự kiện tá thọ, lúc cậu dùng súng uy hiếp Mã Linh Xu, mới bị thiên lôi đuổi đánh. Làm việc đó cho dù sư phụ không để ý, sợ rằng ông trời cũng không dung đâu nhỉ.
Quá khứ lóe lên trong đầu, như từng trang giấy lật lại trong trí nhớ, Trương Huyền nâng mi mắt lên, thu lại gợn nước, trong con ngươi màu lam không còn sắc thái gì nữa. Cậu lạnh lùng quét qua màn hình ti vi đối diện, Sơ Cửu nhàn rỗi không có việc gì, đang xem tin nhanh.
Đó là tin tức thời sự, nói về nhân viên cửa hàng tiện lợi nào đó mấy hôm trước bị mất tích, vì cô độc thân lại ở một mình, nên không bị chú ý tới, camera giao thông chỉ quay được cô đi nhờ xe đi làm vào sáng sớm, thấy chiếc xe van kia, sắc mặt Trương Huyền nghiêm nghị hẳn lên.
Xe van rất bình thường, nhưng vừa vặn giống hệt chiếc xe xuất hiện trong vụ cửa hàng tiện lợi không lâu lúc trước. Lại nhìn ảnh chụp cô gái mặc đồng phục buộc tóc hai bên, Trương Huyền nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong.
Nhiếp Hành Phong cũng đang xem tin tức cùng lúc đó, bước nhanh tới, hai người xem tin tức xong, Trương Huyền nói: “Có phải em lại bị Trương Tuyết Sơn lừa nữa không?”
“Người bị quái vật xé xác ở cửa hàng tiện lợi không phải Trương Yên Hoa, mà là nữ nhân viên của cửa hàng.”
“Trương Tuyết Sơn cố ý ăn mặc giống nhân viên cửa hàng, khiến tôi khắc sâu ký ức, nên lúc nhân viên cửa hàng bị hại, em hoàn toàn không nghĩ đó là người khác.” Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Trương Huyền lẩm bẩm nói: “Lão nhọc lòng lợi dụng Khúc Tinh Thần dẫn em vào trong tiệm, ngoài việc muốn lấy búp bê, còn muốn tạo ra giả tượng Trương Yên Hoa bị hại, nhưng mà sao lão phải làm thế?”
“Bởi vì…”
Nhiếp Hành Phong hơi trầm ngâm, đã nghĩ ra tâm tư của Trương Tuyết Sơn.
Lúc đó tình hình hỗn loạn, Trương Huyền lại một mực chắc chắn người chết là Trương Yên Hoa. Xuất phát từ tâm lý ấn tượng đầu tiên luôn đúng, mọi người sẽ cho rằng Trương Yên Hoa đã chết. Để không cho người bị quái vật cắn chết biến thành ác hồn, Mã Linh Xu phải làm pháp sự thanh hồn trước tiên, cho nên chuyện về nữ nhân viên của cửa hàng cứ thế bị che đi.
Trương Tuyết Sơn trăm phương ngàn kế như vậy, có lẽ chỉ để giành giật mấy ngày ngắn ngủi, như vậy lão mới có cơ hội mang búp bê đi làm chuyện lão muốn làm, vậy lão muốn làm chuyện gì chứ?
“Làm sao bây giờ?” Trương Huyền cũng phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc, ánh mắt nhìn về phía anh.
Nhiếp Hành Phong không biết, Trương Tuyết Sơn lòng dạ khó lường, đột nhiên anh không thể nhìn thấu mục đích của đối phương, xem tin tức được phát trong ti vi, anh nói: “Sẽ có cách thôi.”
Cùng lúc đó, trong khu căn hộ cao cấp ở một đầu khác, Mã Linh Xu cũng đang xem tin tức giống vậy. Anh ta nhìn đến sững sờ, ngay cả tiếng hô hoán liên thanh của Chung Khôi anh ta cũng không chú ý đến.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Không thấy đáp lại, Chung Khôi ngẩng đầu, mắt say lờ đờ nhìn về phía màn hình lớn đối diện: “Là chuyện rất tệ sao?”
“Với ông ta, có lẽ vậy, nhưng đây là kết quả ông ta tự chọn lựa.”
Tin tức phát xong, Mã Linh Xu đi tới, bình tĩnh tắt ti vi, lại nhìn côn sắt trong tay, ném nó vào thùng rác, mọi thứ đều đã thành quá khứ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện cũng đã đến lúc buông xuống.
Mã Linh Xu xoay người, mỉm cười nói với trợ lý của mình: “Vừa nói tới chỗ nào nhỉ, chúng ta tiếp tục.”
VĨ THANH
“Xã hội bây giờ đúng là lắm biến thái.”
Đêm khuya, trong taxi chạy băng băng trên đường phố không người, xem xong đoạn tin vắn, ông chú tài xế lắc đầu thở dài: “Cũng bởi những tin tức thời sự thế này, làm hại nghề tài xế tãi của chúng tôi cũng biến thành nghề nguy hiểm.”
Cô gái ngồi phía sau cười cười, coi như trả lời, ông chú tài xế nói vẫn chưa đã nghiền, lại tiếp tục: “Thành thật mà nói, nếu không phải thấy cô là con gái lại đi một mình, còn trễ vậy rồi, tôi sẽ không đi xa thế này, rất dễ gặp phải kẻ xấu…”
Ông ta đưa tay làm một động tác siết dây thừng trên cổ mình: “Với cả, đừng trách tôi lắm mồm, nữ sinh trẻ tuổi như cô, ngồi xe trễ thế này cũng phải cẩn thận, may là cô gặp tôi, chứ gặp phải kẻ xấu, chở cô đến nơi không người, thì gay.”
“Yên tâm đi, không có đâu.” Rốt cuộc phát phiền với lời lải nhải của tài xế, cô gái ngắt lời ông ta: “Người muốn hại tôi còn chưa sinh ra đâu.”
Lời nói chen lẫn điệu cười nham hiểm trong chất giọng mềm mại, nghe vào có cảm giác quái dị, tài xế thình lình rùng mình một cái, xuyên qua kính chiếu hậu đánh giá nữ sinh ngồi sau.
Cô rất đẹp, đáng tiếc cách trang điểm lòe loẹt đã xóa sạch vẻ đẹp đó, dưới ánh đèn đường chợt lướt qua, phấn nền trắng bệch còn tô thêm son môi đỏ tươi có vẻ rất chói, thần sắc cô đờ đẫn, giống một con búp bê không có tình cảm, tay ông chú tài xế chợt run lên, nhớ đến hình nhân thế mạng bằng giấy bày trước cửa hàng vàng mã.
Cổ hơi khô, ông không tự chủ được nuốt nước bọt, bắt chuyện: “Đúng rồi, cô bảo đi đâu ấy nhỉ? tôi không quen đường bên kia lắm…”
“Là cơ quan phúc lợi.” Bị hỏi, cô gái nhếch miệng cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, nó hẳn được gọi là cô nhi viện Thường Vận.”
“Tôi cũng rất hối hận vì đã gọi cậu ta đến.” Mã Linh Xu nhìn trợ lý đang nằm sấp trên bàn cờ vua lèm bèm: “Cậu chưa từng nói tửu lượng của cậu ta kém đến vậy.”
Vừa nghe đã biết Mã Linh Xu đá phải tấm sắt, Trương Huyền nắm tay phải lắc hai cái trước mặt, tỏ vẻ hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi, cậu ta không gây phiền phức cho anh đấy chứ?”
“Không sao. Tôi quen rồi.” Giọng nói thoải mái thuộc về Mã Linh Xu truyền đến: “Ai bảo tôi họ Mã chứ, chữ mã trong làm trâu làm ngựa cho người ta.”
Lời nói hời hợt, nhưng vô hình trung lộ ra sức nặng, Trương Huyền thu lại vẻ tươi cười: “Có phải anh gặp rắc rối gì không?”
“Đối với thiên sư mà nói, không có rắc rối, thế giới này chẳng phải quá hiu quạnh sao?”
“Mã tiên sinh, anh đúng là tri kỉ của tôi, cạn một chén!”
Trương Huyền hơi say, vừa nói chuyện, vừa thật sự cầm ly cụng một cái vào microphone, không biết Mã Linh Xu nghĩ thế nào, cũng làm động tác giống vậy ở đối diện, nói: “Lần này phải cám ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
Mã Linh Xu chỉ cười không nói, Trương Huyền không lần ra ý nghĩ của anh ta, thử hỏi: “Anh nói chúng ta làm nhiều việc như vậy, rốt cuộc có cứu được Sách Nhân Phong và Hàn Việt không?”
“Là Ngũ sư thúc và Lục sư thúc của cậu.” Mã Linh Xu nhắc nhở, lại nói: “Nếu tư duy như bình thường, thì làm cho đối phương sống sót là một cách cứu giúp, nhưng làm vậy rốt cuộc có ‘cứu’ được không thì rất khó nói, bởi vì chỉ cần ý nghĩ hơi khác biệt, là có thể tạo ra kết quả khác hoàn toàn về sau.”
“Vậy chúng ta thay đổi được chưa?”
Mã Linh Xu không trả lời ngay, giống như không biết nên đáp thế nào mới chính xác, Trương Huyền hơi sốt ruột, hỏi tiếp: “Nếu người thân bạn tốt bên cạnh có chuyện, chỉ cần có cơ hội, đa số mọi người sẽ hy vọng cứu họ đúng chứ? Ít nhất nếu lặp lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm vậy.”
“Tôi chỉ cảm thán một chút thôi, cho tới giờ tôi chưa từng ôm mong đợi vào chỉ số thông minh của một đứa trẻ sáu tuổi.”
Mã Linh Xu cười rất ác liệt, biết rõ anh ta chỉ sự kiện kia, lại còn không để tâm đến thế, Trương Huyền tức giận: “Nhưng đứa trẻ kia cũng không mong sư phụ nó có chuyện nên mới làm như thế, chuyện quá khứ không thay đổi, nhưng tương lai có thể thay đổi được.”
“Trương Huyền, cậu nói sai rồi, chúng ta hoàn toàn không có tương lai.”
Trương Huyền nghe không hiểu, cho rằng hay là Mã Linh Xu thật sự gặp phải rắc rối to gì, đang muốn gặng hỏi, chợt nghe thấy anh ta ở đối diện chậm rãi thưởng thức hớp rượu, nói tiếp: “Bởi vì tương lai chưa đến, nó căn bản không tồn tại. Chúng ta đã không thay đổi được quá khứ, cũng không cách nào thay đổi được tương lai. Việc chúng ta có thể làm chỉ là sống ở ngay lúc này, mà mỗi một giây phút hiện tại đều là thời khắc cuối cùng, lựa chọn lúc này của chúng ta chính là kéo dài đến tương lai, nên khi đứa trẻ kia cho rằng mình thay đổi vận mệnh, lại không biết từ khi nó được nhặt về, sư phụ nó đã biết kết cục ấy rồi.”
Trương Huyền giật mình, chuyện này Nhiếp Hành Phong chưa từng nhắc đến, bản thân cậu càng cự tuyệt không muốn nghĩ tới, giờ hồi tưởng lại sự lựa chọn hơn hai mươi năm trước, vẫn cứ rõ ràng như ngày hôm qua. Trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, cậu lẩm bẩm nói: “Vậy tại sao anh còn muốn nhặt… nó về?”
“Vì của cải chứ sao.” Mã Linh Xu rất bất đắc dĩ thở dài: “Ai bảo viên ngọc trai kia mê người thế chứ?”
Câu trả lời này quả thực quá khinh người, Trương Huyền nhịn không được kêu lên: “Rốt cuộc anh thích ngọc trai nhiều đến mức nào vậy?”
“Cậu thích tiền thế nào thì tôi thích ngọc trai thế ấy, chúng ta giống nhau, tôi còn tưởng cậu rất hiểu tôi chứ.” Mã Linh Xu trả lời nhẹ như lông hồng: “Cho nên thứ giá trị nhất do biến cố tạo ra không phải là sinh mạng vĩnh hằng, mà là thay da đổi thịt, sinh cơ dưỡng nhan. Nghĩ đến chuyện đó, liền cảm thấy dù bị đâm thêm mấy đao cũng đáng giá.”
Con người này làm sao vậy? Coi trọng tướng mạo hơn cả mạng sống, trên đời này nào có ai như thế chứ?
Nghĩ đến chuyện khi cậu canh cánh trong lòng vì việc giết thầy, người nào đó lại đang rất vui vẻ hưởng thụ sự thực này, Trương Huyền rất muốn nói người biến thái nhất trong toàn bộ phái Thiên Sư không phải là Trương Tuyết Sơn, mà chính là người này mới đúng!
“Vậy phải chúc mừng Mã tiên sinh rồi, rốt cuộc ngài đã được toại nguyện!” Cậu thở phì phì nói.
“Không dám, cơ mà hôm nay tôi gọi điện thoại tới chủ yếu là muốn nói với cậu chuyện cái ô giấy dầu. Cậu làm hỏng cái ô Chung Khôi mang đi, đó là đạo cụ tôi mượn viện bảo tàng để mở triển lãm trang phục, nhớ tìm cái mới trả tôi.”
Viện bảo tàng?
Trong lòng Trương Huyền dâng lên một dự cảm không lành: “Không phải anh nói là không tính tiền sao?”
“Tôi có tính tiền đâu, tôi chỉ muốn một cái giống ô giấy dầu do nghệ nhân thời Gia Khánh chế tác thủ công thôi.”
“Đồ của mấy trăm năm trước anh đi tìm người chết mà đòi!”
Cạch!
Điện thoại bị cúp, nghe âm thanh tít tít báo bận truyền đến, Mã Linh Xu cũng đành phải kết thúc cuộc gọi, nhìn cái tên say bét nhè nằm sấp trên bàn cờ nói bậy nói bạ, anh ta bất đắc dĩ than thở: “Mình thực sự bị thần kinh rồi, sao lại đi tìm một tên ngốc tới uống rượu chứ?”
“Mã tiên sinh, cạn nào! Tôi uống được, tôi muốn uống nữ nhi hồng năm Gia Khánh!”
Chén rượu giơ lên trước mặt anh ta, Mã Linh Xu đẩy ly rượu ra: “Là ô giấy dầu năm Gia Khánh… Ôi, đứa thông minh chút thì tính tình không tốt, đứa tính tình tốt thì lại đần độn, trên đời này thực sự khó có chuyện vẹn cả đôi đường mà.”
Anh ta xoay người định bỏ đi, chân vừa giơ lên, vạt áo đã bị túm lại, Chung Khôi say xỉn nói: “Tôi không đần, trong lòng tôi rất rõ. Tôi nói với anh, bí mật của anh và chú Mã tôi biết cả rồi, nhưng tôi không nói, bí mật của tôi cũng không nói cho anh biết, ai bảo anh lừa tôi…”
Chân mày Mã Linh Xu hơi nhướng, anh ta thấy hơi thú vị, kéo tay Chung Khôi ra: “Tôi không lừa cậu, chỉ là rất nhiều chuyện chưa nói ra mà thôi, không phải không muốn nói, mà là chuyện đã lâu quá rồi, không cần phải nhắc lại nữa.”
“Nhưng tôi muốn nghe, anh nói được không? Trao đổi ngang giá, tôi cũng đem chuyện của tôi nói cho anh nghe…”
Chuyện của cậu năm phút là nói xong rồi.
“Cộng thêm làm công miễn phí cho anh nữa, làm bao lâu cũng được!”
Điều kiện này ngược lại rất ưu đãi, sau này Tố Vấn cũng không quay lại nữa, bên cạnh anh ta cần một trợ thủ đắc lực, cái gọi là đắc lực, cũng không phải là lanh lợi giỏi giang, mà là phải nhìn thuận mắt, điều này Chung Khôi dễ dàng đạt được.
Thế là Mã Linh Xu đổi ý, một lần nữa ngồi xuống, nói: “Thực ra tôi cũng không có chuyện cũ gì, chỉ là…”
Chỉ là cái gì, anh ta cũng không biết, đối diện lò sưởi đã tắt, khiến anh ta nhớ đến Trương Lạc, nhìn khí sắc của ông có lẽ không chịu được bao lâu nữa, nhưng trong ký ức của anh ta, người kia vẫn mãi là dáng vẻ thời niên thiếu khi đồng môn cùng luyện công.
Vì vậy, anh ta nói đến chuyện quá khứ mình bái sư học nghệ; nói đến chuyện anh ta quen biết Trương Lạc, xích mích, bị đuổi ra khỏi sơn môn; nói đến chuyện anh ta nhặt được Trương Huyền, cùng đệ tử nhỏ mình yêu nhất lưu lạc giang hồ; nói đến cái chết của mình, gặp cha con Mặt Ngựa, cùng Tố Vấn rời xa quê hương ra ngoài phiêu bạt thế giới…
Tay nghịch binh khí côn sắt Sách Nhân Phong để lại, Mã Linh Xu từ từ kể lại những ký ức đã qua. Anh ta nói ra mọi chuyện rất bình thản, giống như đang nói về chuyện của người khác. Anh ta không biết Chung Khôi có nghe thấy không, nghe được bao nhiêu, điều đó cũng không quan trọng. Anh ta chỉ nghĩ trong đêm đông vắng lặng, khi biết sư huynh đệ đồng môn từng người sắp qua đời mà bản thân lại không có sức xoay chuyển, vẫn còn có một người có thể ở bên mình, nói chuyện với mình một lát, dù một lát thôi cũng được.
◇◆◇
“Hôm nay tâm trạng Mã tiên sinh hình như không tốt lắm.” Bỏ điện thoại xuống, Trương Huyền nhíu mày.
“Sao em biết?”
“Nếu tốt, anh ta sẽ không lôi kéo em nói nhảm nhiều như thế.” Trương Huyền kể lại đơn giản những lời Mã Linh Xu đã nói, lấy tay chống cằm thở dài: “Trong trí nhớ hình như chưa từng thấy tâm trạng anh ta không tốt, không phải anh ta sợ tên thiên thần giả kia đấy chứ?”
“Không đâu.” Nhấp rượu trong ly, Nhiếp Hành Phong nói: “Tôi nghĩ có lẽ tôi biết nguyên nhân tâm trạng anh ấy không tốt.”
“Là gì?”
“Chúng ta bây giờ đều đang ở đây.”
“Vì Sơ Cửu mời khách mà, nên mọi người chúng ta mới tới, có vấn đề gì à?”
“Bây giờ chúng ta đều ở đây. Sơ Cửu, Tố Vấn, Khúc Tinh Thần, mỗi người chúng ta đều có ký ức năm đó, việc này chứng tỏ Hàn Việt không thay đổi được những gì đã xảy ra, hoặc là có thể nói những gì họ trải qua ở đây dẫn đến bi kịch năm đó.”
“Ý anh là Mã tiên sinh đã sớm biết?”
“Đúng, một lần lỡ mất cơ hội, thì không còn lần sau nữa, có lẽ thời cơ còn đến, nhưng xấu thì chưa chắc. Bởi vì thời không khác nhau, tình hình cũng khác nhau, nên Mã tiên sinh mới nới với em, chúng ta phải nắm chặt mỗi một thời khắc hiện tại, bởi vì mỗi một hành động ở hiện tại sẽ tạo ra một hiện tại mới. Sau này sẽ thành ra thế nào, đều do bản thân của hiện tại ảnh hưởng đến, nên cũng có thể nói mỗi người chúng ta đều là một con búp bê sống trong vận mệnh, mà người chi phối búp bê chính là bản thân chúng ta.”
“Em không hiểu Chủ tịch, vì sao các anh đều thích dùng cái kiểu biện luận quỷ quái này để chứng minh chỉ số thông mình của mình cao chứ?”
Mắt lam của Trương Huyền bắt đầu hiện ra vòng xoáy. Không cần cậu nói, Nhiếp Hành Phong cũng biết cậu nghe không hiểu. Nhưng anh nghĩ Mã Linh Xu hiểu, thậm chí khi anh ta đưa Hàn Việt và Sách Nhân Phong trở về cũng đã biết mọi việc đều không thay đổi được. Đó là một sai lầm không thể sửa chữa, mọi chuyện đều phát triển theo quỹ đạo vốn có.
Hàn Việt biến thành quái vật giết sư phụ, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, sư phụ không chết. Để không cho bi kịch tiếp tục xảy ra, sư phụ phải tự tay giết chết chính đệ tử mình yêu mến nhất, nên cuối cùng Hàn Việt không ra khỏi thôn Khúc gia.
Mà trên đường trở về Sách Nhân Phong cũng xuất hiện dấu hiệu khác thường, Nhiếp Hành Phong nghĩ Sách Nhân Phong hẳn cũng do sư phụ giết chết, về phần làm sao sư phụ chống đỡ được về đến núi, lại sống tiếp mấy năm nữa, anh không thể nào biết được. Có lẽ Mã Linh Xu biết, tâm trạng biết rõ sư huynh đệ đồng môn quay về là chịu chết nhưng không thể không đưa họ đi, cho dù là người tu đạo nhìn thấu sinh tử, anh nghĩ sợ rằng cũng không thể tiêu tan được.
“Nhưng chung quy cũng đã qua rồi, thời gian có thể xóa nhòa mọi thương cảm.” Không muốn Trương Huyền tiếp tục hao tổn tinh thần về chuyện này, Nhiếp Hành Phong đè những bí mật xuống, an ủi: “Giông tố qua đi, ngày mai mặt trời sẽ rực rỡ.”
“Vậy mong rằng Chung Khôi có thể cố gắng trêu đùa cho anh ấy vui một chút.” Trương Huyền nằm úp sấp trên ghế salon, nhàm chán lầm bầm: “Đồ nhi con không đủ sức.”
“Trương Huyền, có chuyện tôi không rõ, vì sao…” Dừng một chút, Nhiếp Hành Phong rốt cuộc vẫn hỏi ra nghi hoặc vẫn luôn chôn giấu trong lòng: “Em và sư phụ không nhận nhau?”
“Tại sao ấy nhỉ…”
Nghe thấy câu hỏi này, Trương Huyền nở nụ cười, trong mắt lam toát lên vẻ gian xảo, lắc lắc chén rượu trong tay về phía Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, anh bằng lòng hôm nay nhường em một ván, em sẽ cân nhắc giải đáp nghi vấn của anh, tuyệt đối không nuốt lời.”
Lời mời rơi vào khoảng không, giống như không nghe thấy gì, Nhiếp Hành Phong mặt mũi thản nhiên đứng lên, cầm rượu đến chỗ khác.
Đi vội như thế, Trương Huyền không vui, gào lên với bóng lưng của anh: “Sao lại vậy hả? Còn Chủ tịch cái gì chứ, một chút phong độ cũng không có.”
“Tôi không có phong độ ‘khiêm nhường’, có bản lĩnh tự mình lật kèo đi.”
Từ xa truyền đến tiếng nói của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền cười, cũng không vội đi tìm anh, mà tiếp tục dựa vào ghế salon thưởng thức rượu.
Nhiếp Hành Phong hẳn là người hiểu cậu nhất trên đời này, nhưng tình cảm liên quan đến thầy trò họ, có lẽ anh vẫn không cách nào thực sự hiểu được.
Không nhận, thì chứng tỏ hành động giết thầy sẽ vĩnh viễn tồn tại, cậu vì lấy Tác Hồn Ti mà giết Trương Tam. Mà do duyên số, sau khi rơi xuống vách núi Trương Tam trong họa được phúc sống lại. Những chuyện này đều là trùng hợp, che giấu giỏi đến mức không lộ một chút vết tích nào, chỉ có trong lòng thầy trò hai người họ rõ ràng nhất, đó là đồn vào chỗ chết sau đó sinh. Trương Tam đã định trước sẽ bị đồng môn liên thủ tính kế, chết trên đỉnh Truy Vân, đó là chân tướng cậu cảm nhận được sau khi giao thủ với thần thú. Cậu rất sợ kết cục này, cũng lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra sư phụ không gì không làm được trong lòng cậu có một ngày cũng già đi, cũng chết.
Bắc Hải vô tình, cho dù là hiện tại, tình cảm của cậu đều nhạt nhẽo hơn người bình thường, nhưng đối với cậu, Trương Tam không giống thế, đó là sự tồn tại khác biệt duy nhất không gì sánh được trong lòng cậu. Khi đó cậu liền nghĩ cậu muốn thay đổi số mệnh, không thay đổi được, thì phá vỡ nó, bất kể dùng cách nào, cõng trên lưng tiếng xấu ra sao.
Có lẽ chúng ta không thay đổi được bất cứ chuyện gì, nhưng mỗi một lựa chọn ở hiện tại của chúng ta đều quyết định con đường sau này.
Ngày đó cậu một mình xuống núi, tự nói với mình cậu phải quên hết mọi chuyện xảy ra ở đây, quên chuyện Trương Chính từng đưa mình đến sau núi. Muốn lừa ông trời trước tiên phải lừa được chính mình, khi đó tâm trạng cậu sung sướng không gì sánh được, cậu tự nói với mình đó là vì cậu đã chiếm được Tác Hồn Ti. Về phần chân tướng, đã bị cậu giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, không để cho bất cứ ai thấy, gồm cả bản thân cậu.
Bởi vậy không nhất định phải nhận nhau, cũng không cần nhận nhau, để cậu tiếp tục gánh tội danh giết thầy là được. Hải Thần vốn lạnh lùng vô tình, hành động như vậy mới thực sự phù hợp với cậu. Cậu tin rằng sư phụ hiểu được cách nghĩ này, bằng không cũng sẽ không cố ý thay tên đổi họ. Ông ấy từng nói mình tên là Mã Linh Xu, nên mới đặt cho con bạch lang là Tố Vấn, nhưng thực ra hoàn toàn ngược lại, chính bởi bạch lang tên là Tố Vấn, nên ông ấy mới dùng cái tên Linh Xu này. Từ nay về sau, ông ấy là hậu nhân của Mã gia, trên đời này không còn Trương Đĩnh Chi, cũng không còn Trương Tam nữa, chỉ có Mã Linh Xu mà thôi.
Rất nhiều chuyện sư phụ không nhắc tới, nhưng ông ấy biết toàn bộ, trong yểm mộng đưa Hamburger tới giúp họ; nhắc nhở cậu khi cậu bị vĩ giới mê hoặc; dùng đạo bùa mở cửa cho cậu chạy thoát ở sân khấu kịch; kịp thời đốt thần phù cho họ ở Phong Đô, những việc ấy đều là sư phụ làm. Nên trong sự kiện tá thọ, lúc cậu dùng súng uy hiếp Mã Linh Xu, mới bị thiên lôi đuổi đánh. Làm việc đó cho dù sư phụ không để ý, sợ rằng ông trời cũng không dung đâu nhỉ.
Quá khứ lóe lên trong đầu, như từng trang giấy lật lại trong trí nhớ, Trương Huyền nâng mi mắt lên, thu lại gợn nước, trong con ngươi màu lam không còn sắc thái gì nữa. Cậu lạnh lùng quét qua màn hình ti vi đối diện, Sơ Cửu nhàn rỗi không có việc gì, đang xem tin nhanh.
Đó là tin tức thời sự, nói về nhân viên cửa hàng tiện lợi nào đó mấy hôm trước bị mất tích, vì cô độc thân lại ở một mình, nên không bị chú ý tới, camera giao thông chỉ quay được cô đi nhờ xe đi làm vào sáng sớm, thấy chiếc xe van kia, sắc mặt Trương Huyền nghiêm nghị hẳn lên.
Xe van rất bình thường, nhưng vừa vặn giống hệt chiếc xe xuất hiện trong vụ cửa hàng tiện lợi không lâu lúc trước. Lại nhìn ảnh chụp cô gái mặc đồng phục buộc tóc hai bên, Trương Huyền nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong.
Nhiếp Hành Phong cũng đang xem tin tức cùng lúc đó, bước nhanh tới, hai người xem tin tức xong, Trương Huyền nói: “Có phải em lại bị Trương Tuyết Sơn lừa nữa không?”
“Người bị quái vật xé xác ở cửa hàng tiện lợi không phải Trương Yên Hoa, mà là nữ nhân viên của cửa hàng.”
“Trương Tuyết Sơn cố ý ăn mặc giống nhân viên cửa hàng, khiến tôi khắc sâu ký ức, nên lúc nhân viên cửa hàng bị hại, em hoàn toàn không nghĩ đó là người khác.” Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Trương Huyền lẩm bẩm nói: “Lão nhọc lòng lợi dụng Khúc Tinh Thần dẫn em vào trong tiệm, ngoài việc muốn lấy búp bê, còn muốn tạo ra giả tượng Trương Yên Hoa bị hại, nhưng mà sao lão phải làm thế?”
“Bởi vì…”
Nhiếp Hành Phong hơi trầm ngâm, đã nghĩ ra tâm tư của Trương Tuyết Sơn.
Lúc đó tình hình hỗn loạn, Trương Huyền lại một mực chắc chắn người chết là Trương Yên Hoa. Xuất phát từ tâm lý ấn tượng đầu tiên luôn đúng, mọi người sẽ cho rằng Trương Yên Hoa đã chết. Để không cho người bị quái vật cắn chết biến thành ác hồn, Mã Linh Xu phải làm pháp sự thanh hồn trước tiên, cho nên chuyện về nữ nhân viên của cửa hàng cứ thế bị che đi.
Trương Tuyết Sơn trăm phương ngàn kế như vậy, có lẽ chỉ để giành giật mấy ngày ngắn ngủi, như vậy lão mới có cơ hội mang búp bê đi làm chuyện lão muốn làm, vậy lão muốn làm chuyện gì chứ?
“Làm sao bây giờ?” Trương Huyền cũng phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc, ánh mắt nhìn về phía anh.
Nhiếp Hành Phong không biết, Trương Tuyết Sơn lòng dạ khó lường, đột nhiên anh không thể nhìn thấu mục đích của đối phương, xem tin tức được phát trong ti vi, anh nói: “Sẽ có cách thôi.”
Cùng lúc đó, trong khu căn hộ cao cấp ở một đầu khác, Mã Linh Xu cũng đang xem tin tức giống vậy. Anh ta nhìn đến sững sờ, ngay cả tiếng hô hoán liên thanh của Chung Khôi anh ta cũng không chú ý đến.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Không thấy đáp lại, Chung Khôi ngẩng đầu, mắt say lờ đờ nhìn về phía màn hình lớn đối diện: “Là chuyện rất tệ sao?”
“Với ông ta, có lẽ vậy, nhưng đây là kết quả ông ta tự chọn lựa.”
Tin tức phát xong, Mã Linh Xu đi tới, bình tĩnh tắt ti vi, lại nhìn côn sắt trong tay, ném nó vào thùng rác, mọi thứ đều đã thành quá khứ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện cũng đã đến lúc buông xuống.
Mã Linh Xu xoay người, mỉm cười nói với trợ lý của mình: “Vừa nói tới chỗ nào nhỉ, chúng ta tiếp tục.”
VĨ THANH
“Xã hội bây giờ đúng là lắm biến thái.”
Đêm khuya, trong taxi chạy băng băng trên đường phố không người, xem xong đoạn tin vắn, ông chú tài xế lắc đầu thở dài: “Cũng bởi những tin tức thời sự thế này, làm hại nghề tài xế tãi của chúng tôi cũng biến thành nghề nguy hiểm.”
Cô gái ngồi phía sau cười cười, coi như trả lời, ông chú tài xế nói vẫn chưa đã nghiền, lại tiếp tục: “Thành thật mà nói, nếu không phải thấy cô là con gái lại đi một mình, còn trễ vậy rồi, tôi sẽ không đi xa thế này, rất dễ gặp phải kẻ xấu…”
Ông ta đưa tay làm một động tác siết dây thừng trên cổ mình: “Với cả, đừng trách tôi lắm mồm, nữ sinh trẻ tuổi như cô, ngồi xe trễ thế này cũng phải cẩn thận, may là cô gặp tôi, chứ gặp phải kẻ xấu, chở cô đến nơi không người, thì gay.”
“Yên tâm đi, không có đâu.” Rốt cuộc phát phiền với lời lải nhải của tài xế, cô gái ngắt lời ông ta: “Người muốn hại tôi còn chưa sinh ra đâu.”
Lời nói chen lẫn điệu cười nham hiểm trong chất giọng mềm mại, nghe vào có cảm giác quái dị, tài xế thình lình rùng mình một cái, xuyên qua kính chiếu hậu đánh giá nữ sinh ngồi sau.
Cô rất đẹp, đáng tiếc cách trang điểm lòe loẹt đã xóa sạch vẻ đẹp đó, dưới ánh đèn đường chợt lướt qua, phấn nền trắng bệch còn tô thêm son môi đỏ tươi có vẻ rất chói, thần sắc cô đờ đẫn, giống một con búp bê không có tình cảm, tay ông chú tài xế chợt run lên, nhớ đến hình nhân thế mạng bằng giấy bày trước cửa hàng vàng mã.
Cổ hơi khô, ông không tự chủ được nuốt nước bọt, bắt chuyện: “Đúng rồi, cô bảo đi đâu ấy nhỉ? tôi không quen đường bên kia lắm…”
“Là cơ quan phúc lợi.” Bị hỏi, cô gái nhếch miệng cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, nó hẳn được gọi là cô nhi viện Thường Vận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.