Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 7 - Chương 130: Phiên ngoại 1: Ký ức năm đó – Thượng

Phàn Lạc

04/07/2020

Beta: Bummi

Hừng đông, người Trương gia chè chén say sưa cả đêm đều rời đi, Sơ Cửu dọn dẹp xong quán bar, lại rửa sạch cả ly rượu chất lung tung trên quầy, sau khi thu dọn xong lại cẩn thận trưng bày trong tủ. Hắn là một người rất ưa sạch sẽ, cho dù sắp đi, cũng không thể để mặc quán bar lộn xộn.

Có lẽ từ một ý nghĩa nào đó mà nói, đây cũng là một cách hoài niệm quá khứ, nên hắn làm rất chậm. Sau khi hắn tự mình vào thế tục, việc kinh doanh quán bar liền theo hắn, làm rất nhiều năm rồi, từ khi nhìn nguyên thần của Tố Vấn hóa thành con sói nhỏ đến khi y lớn lên, tình cảm hơn hai mươi năm nếu nói bỏ là bỏ được ngay, hắn nghĩ người đó nhất định không hiểu gì về tình yêu.

Huống chi, hắn và Tố Vấn há chỉ quen biết hai mươi năm?

Từ khi Tố Vấn còn thật sự là một con sói, y đã xông vào trong cuộc sống của mình, từ đó về sau không rời khỏi nữa.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thở dốc, vì nhạc của quán bar đã tắt, tiếng thở dốc có vẻ đột ngột lại mờ ám, nhưng đối với người đã nghe rất nhiều lần mà nói, Sơ Cửu đã sớm quen với âm thanh này, hắn bình tĩnh đi tới cầm điện thoại di động lên.

Màn hình điện thoại đang phát một đoạn ghi hình, bởi vì ánh sáng không đủ, hình ảnh không rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai thân thể đang giao hợp triền miên bên trong. Tiếng thở dốc là của Tố Vấn vọng lại, xen lẫn tiếng xích sắt vang lên trên người y, như một thứ xúc cảm mạnh mẽ vừa nguy hiểm lại vừa cấm đoán, đoạn ghi hình rất dài, gần như quay lại hơn nửa quá trình. Hắn không biết vì sao đoạn ghi hình này lại có trong điện thoại di động, có lẽ ngày đó trong lúc hắn và Tố Vấn quấn quýt đã không cẩn thận bấm vào nút, dẫn đến xuất hiện đoạn phim.

Hành động nhỏ trong lúc vô ý, lại trở thành thứ quý giá đối với hắn, Sơ Cửu yên lặng nhìn đoạn phim trong màn hình, lại hơi ngây dại.

Theo đoạn ghi hình chiếu lên, tiếng thở dốc dần dần chuyển thành tiếng khóc nức nở khe khẽ, hắn làm Tố Vấn khóc, bởi vì động tác vô cùng thô bạo của mình, nhưng cảm giác thỏa mãn trong tiếng khóc lại không cần nói cũng biết, đó là mùi vị chỉ có người trải qua mới phẩm ra được. Mỗi lần hắn nghe thấy, ngoài động lòng còn có đố kỵ, kế đó là sát khí ngút ngàn – giết Tố Vấn, như vậy bản thân mãi mãi không bị kiềm chế nữa.

Đương nhiên, ý tưởng đó chỉ là suy nghĩ thôi, hắn biết mình không bao giờ làm được.

Thực ra hắn biết chuyện Khúc Tinh Thần bắt cóc Tố Vấn, nói chính xác hơn, tuy hắn không từ mà biệt, nhưng nhất cử nhất động của Tố Vấn đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Chiến đấu với Phó Yên Văn khiến hắn bị trọng thương, để không làm Tố Vấn lo lắng, hắn chưa quay về, mà tìm một nơi vắng vẻ chữa vết thương. Phát hiện Tố Vấn bị giam cầm, hắn không đi giải cứu ngay, bởi vì hắn biết tâm tư của Khúc Tinh Thần, nhưng đồ ngốc đó đã chọn sai cách giải quyết vấn đề. Theo như hắn thấy, Tố Vấn tạm thời mất tự do cũng là chuyện tốt, ít nhất y sẽ không bị kéo vào sóng gió của Khúc gia.

Tố Vấn cho rằng lúc thôn Khúc gia xảy ra thảm sát mình đang bế quan sẽ không biết gì về chuyện đó. Thực ra y đã nhầm, địa bàn của mình xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao hắn lại không biết? Hắn không nói, chỉ vì Tố Vấn vẫn luôn một mực kiêng dè, tuy khó chịu vì Tố Vấn giấu diếm mình, nhưng hắn vẫn thuận theo tâm nguyện của đối phương, giả vờ không biết gì.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn cực lực phản đối Tố Vấn gặp gỡ Khúc Tinh Thần. Hắn sống quá lâu, nhìn đủ nhân gian tham lam, lạnh lùng lại phức tạp này rồi. Trong lòng Khúc Tinh Thần ôm quá nhiều thù hận, người như thế không hợp với Tố Vấn, đương nhiên, nguyên nhân nhiều hơn cả là do hắn đố kị.

Tố Vấn là con sói nhỏ hắn dẫn về, cái tên ấy cũng là hắn đặt, sói con được hắn nuôi lớn, có hâm mộ, kính cẩn và súng bái hắn, nhưng lại không có thích. Đáng tiếc khi đó hắn còn chưa biết vì sao mình lại căm ghét Khúc Tinh Thần, chỉ cho rằng đó là sự tức giận khi đứa trẻ nuôi từ nhỏ đến lớn lại bị người khác dẫn đi. Mãi đến khi Tố Vấn chết, hắn mới hiểu thì ra hắn thích con bạch lang kia, thích một cách đơn thuần không hề có bất cứ mục đích gì, tựa như cảm giác lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tố Vấn.

Gương mặt Sơ Cửu toát ra nét cười, tiếng rên rỉ trong điện thoại lớn dần, hắn chỉnh nhỏ âm lượng lại, âm thanh làm người ta đỏ mặt tới tận mang tai, khiến hắn không thể tưởng tượng nổi đó là từ con sói nhỏ của hắn phát ra. Trước kia nhận nuôi con vật nhỏ ấy, hắn chưa từng nghĩ tương lai có một này họ sẽ đổi thành quan hệ thế này.

Hắn gặp Tố Vấn lần đầu tiên trong một ngày xuất quan tu hành, lúc đi qua khe núi, hắn bị tiếng đánh nhau của yêu thú thu hút. Nơi hắn ở sơn linh thủy tú, rất thích hợp để tu luyện, nên giữa núi có không ít tiểu yêu tụ tập, thỉnh thoảng bọn chúng sẽ đấu đá không ngừng để tranh địa bàn, nhưng hôm nay ngoại trừ đánh lộn còn có tiếng mắng chửi, láng máng là “tạp chủng”, “cút ra ngoài” gì đó.

Những lời này khiến hắn không hài lòng, liền theo tiếng đi tới, nhìn thấy mấy con yêu thú chưa tu thành hình người đang cắn nhau trên bãi cỏ, có một con nhỏ nhất bị đè phía dưới, toàn thân có rất nhiều chỗ bị cắn chảy máu, nhưng không chịu thỏa hiệp, gắng sức cắn ngược trở lại, khiến lũ yêu thú đến gần nó đều phải oa oa kêu loạn.

Cảm nhận được khí tức của hắn, lũ yêu thú ngừng đánh nhau, tuy hắn không lạm sát, nhưng khí tràng hùng mạnh vốn có trên người thần thú thượng cổ cũng khiến lũ tiểu yêu này không chịu đựng nổi. Thấy hắn đi tới, bọn chúng lập tức chạy tan tác, chỉ chừa lại con yêu thú bị cắn thảm nhất ở dưới cùng.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn đi tới bên cạnh con thú nhỏ, thoạt nhìn nó hơi gầy yếu, lông toàn thân trắng như tuyết, vì đánh nhau mà dính đầy bùn đất và vết máu. Dường như cảm thấy nguy hiểm đến gần, con thú nhỏ dùng đuôi che đi khuôn mặt mình.

Nó rất nhiều đuôi, hẳn là một con cửu vĩ hồ, mấy cái đuôi đều dùng để che chắn, khiến toàn thân thành hình tròn, nhìn như một cục lông nhỏ, chỉ tiếc cục lông quá bẩn, thân thể còn run rẩy không khống chế nổi, hắn biết nó bị thần lực của mình dọa sợ, liền dùng pháp lực nén khí tràng lại, tiến tới xách nó lên.

Một cái móng vuốt chợt chộp tới, hóa ra con thú nhỏ giả bộ yếu ớt, thừa dịp hắn không đề phòng đột nhiên tấn công, không những cào còn há mồm cắn hắn, cánh tay của hắn bị cắn phải, vì muốn cắt đứt cánh tay hắn, con thú nhỏ như dùng hết sức lực, lông trên người xù cả lên. Lần đầu tiên hắn thấy một con thú nhỏ lại hung hãn như thế, nếu đây là cánh tay của người bình thường, hắn nghĩ hẳn là không giữ được nữa rồi.

“Tấn công không tệ lắm, nhưng hàm răng và móng vuốt còn chưa đủ sắc bén.”

Hắn hoàn toàn không coi lần tấn công kia ra gì, cong ngón tay khẽ búng lên trán con thú nhỏ, nó không chịu nổi, ngã cắm đầu xuống bãi cỏ.

Nhóc con hẳn là bị ngã rất đau, quỳ rạp trên mặt đất run rẩy cả buổi mới lại đứng lên, cong người hung dữ trừng hắn, phát ra tiếng kêu mang tính cảnh cáo, đáng tiếc nó quá gầy yếu, lông dính bết vào người, nhìn có vẻ gầy trơ xương, nhưng đôi mắt rất đẹp, trợn to nhìn hắn, toát ra tia sáng hung hãn đề phòng thuộc về loài thú.

Hắn ngây người, không phải kinh ngạc trước sự hung dữ của con thú nhỏ, mà là phát hiện nó không phải cửu vĩ hồ, mà là sói, bạch lang là giống loài khá hiếm, càng không nói đến cửu vĩ lang. Hắn lập tức hiểu được nguyên nhân của tiếng mắng chửi vừa rồi, thì ra đây là đứa con do cửu vĩ hồ giao hợp với sói sinh ra. Hẳn là nó tự ti với tướng mạo không giống yêu thú bình thường, nên sự đề phòng và cảm giác bài xích đều khá cao.

Có điều sự hung hãn của con sói nhỏ trong mắt hắn lại giống như thú cưng phát cáu với chủ nhân, không hề có lực sát thương. Hắn không nhịn được cười, đưa tay lướt qua nơi bị sói con cắn, dưới thần lực của hắn, vết thương liền biến mất. Hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Với sự hung hăng này của ngươi, qua thêm mười năm nữa, dù là cọp, cũng sẽ bị ngươi dễ dàng cắn đứt cổ.”

Thấy vết thương mình tạo ra được chữa trị dễ dàng, trong mắt sói nhỏ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đề phòng thêm vài phần hâm mộ, nhưng vẫn không nhượng bộ, xòe chín cái đuôi ra, làm động tác bảo vệ địa bàn, hung dữ kêu: “Cút!”

Giọng nói lanh lảnh vang dội, còn hơi trúc trắc, nghe ra được con sói non này bình thường không giao lưu với đồng loại, nó rất sợ mình, nhưng nó lại chuyển nỗi sợ hãi thành sức chiến đấu, nhe nanh về phía hắn, bộ dạng tranh đấu không e sợ chút nào.

Hắn cười, không chấp nhặt với một con sói non, hỏi: “Cha mẹ ngươi đâu?”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, câu hỏi đổi lấy tiếng mắng hung ác hơn: “Cút! Cút ngay!”

Hắn không bỏ qua giọng nói hơi run rẩy khi con sói non mắng người, xem ra so với nỗi sợ hãi, hiện giờ nó đau lòng vì tâm sự của mình bị đâm trúng hơn. Hắn hơi hiểu, đứa trẻ do sói và hồ sinh ra sẽ không được người trong tộc chứa, xuất phát từ đủ thứ nguyên nhân, nó cứ thế bị cha mẹ vứt bỏ, để nó dựa vào chút linh lực trời cho tự sinh tự diệt. Loài thú sinh ra đã mang theo lực tấn công như bản năng, trên thực tế nó cũng không biết làm thế nào để sinh tồn, chẳng trách khiến mình chật vật như vậy.

“Không cần thì thôi.” Hắn cười nói: “Ném ngươi đi, là chuyện ngu xuẩn nhất cuộc đời bọn chúng.”

Sói nhỏ nghe không hiểu, tiếp tục cong người hướng về phía hắn làm ra tư thế tấn công bất cứ lúc nào, tuy rằng tư thế này hắn xem ra cũng chỉ dùng được từ đáng yêu để hình dung.

“Ngươi rất tự ti đúng không? Bởi vì thân phận này vẫn luôn bị cười nhạo, không ai chịu làm bạn với ngươi.”

“Nơi này… nơi này của ta, cút ngay!”

Bị nói trúng nỗi lòng, sói con đỏ vành mắt, lông toàn thân xù lên, nếu không phải biết rõ sức lực hai bên cách nhau quá xa, nó nhất định sẽ tiếp tục xông lên cắn người.

“Vậy ngươi có muốn cân nhắc chuyện làm bạn với ta không? Ta cũng không có bạn.” Hắn buồn cười nhìn đứa nhỏ trước mắt: “Bởi vì ta cũng là tạp chủng.”

Lần này sói nhỏ không rống hắn nữa, mà mở to hai mắt kỳ quái nhìn hắn, giống như không hiểu tại sao lại có người dùng câu chửi để nói chính mình.

“Trên đời này không có xấu tuyệt đối và tốt tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng đều có hai mặt của nó.”

Hắn giải thích: “Tạp chủng, thực ra nó còn có một cái tên dễ nghe hơn là con lai. Con người rất thích loại con lai này, họ cho rằng đứa trẻ con lai xinh đẹp hơn, cũng thông minh hơn, sự thực đúng là như thế. Ví dụ như ta có bản lĩnh lên trời xuống đất của rồng, cũng có thần lực tạo mộng của mộng mạc. Còn ngươi có sự hung dữ của sói và trí thông minh của hồ ly, đây là điều mà yêu thú bình thường không có. Ngươi có thể tự ti cho rằng đây là khuyết điểm của mình, nhưng nếu ngươi nhiều tự tin hơn một chút, sẽ hiểu đây là ưu điểm hiếm có đến mức nào. Quan trọng nhất là ngươi rất đẹp, ta nghĩ trên đời này không còn con bạch lang nào có thể xuất sắc hơn ngươi nữa.”

Sói con ngây người, dường như hiểu lời hắn nói, thu lại lớp lông trắng đang xù lên, giống như hơi xấu hổ thoáng cúi đầu. Đứa bé đáng thương có lẽ từ khi sinh ra chưa bao giờ được khen như vậy, hắn cảm giác được con thú nhỏ thu lại vẻ hung hãn vốn có, điều này khiến nó nhìn càng đáng yêu hơn.

“Còn có một điều ngươi nói sai rồi, đây không phải địa bàn của ngươi. Có lẽ trước khi tổ tông của ngươi ra đời, ta đã ở đây rồi, ta không ngại cho yêu thú định cư ở chỗ này, nhưng dám đến tranh địa bàn với ta, ngươi là con đầu tiên.”

“Tại sao vậy chứ?” Sói con ngẩng đầu lên, kỳ quái hỏi.

Thu lại sự tàn bạo, trong con ngươi nó toát ra sắc xanh biếc trong veo: “Ngươi hình như… không lớn… rất trẻ tuổi…”

Xuất phát từ việc không thường xuyên giao lưu với đồng loại, nó nói chuyện lắp ba lắp bắp, còn không đủ từ để diễn đạt ý, nhưng hắn lại nghe hiểu, ngay sau đó cười sắp chảy nước mắt, không phải vì được khen là trẻ tuổi, mà là hắn phát hiện bản thân rất dễ chịu khi nhận được lời khen phát ra từ nội tâm như thế.

Thôi thì nuôi nó đi, có vật nhỏ đáng yêu thế này ở bên, cuộc sống sau này nhất định sẽ không buồn tẻ nữa.

Không biết vì sao hắn cười, sói con giận, móng vuốt lại thò ra làm tư thế tấn công, hắn không để ý, đứng dậy rời đi, thuận miệng nói: “Đi theo ta.”



Hắn không quay đầu lại, bởi vì hắn biết sói con nhất định sẽ đi theo, quả nhiên không ngoài dự liệu, hắn đi về phía trước không bao xa, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, sói con kéo đuôi hơi lảo đảo đi theo hắn, đi thẳng đến nơi hắn ở.

Hắn thu nhận sói con như thế, coi nó như thú cưng giữ ở bên người. Sau đó hắn mới biết bởi vì sói con vẫn luôn bị đồng loại ức hiếp, thức ăn săn được cũng hay bị cướp đi, nên mới coi mình như kẻ lang thang, được rồi, sói con khi đó quả thực là trẻ lang thang, ngay cả việc được hỏi vì sao nó lại chạy đến Linh Sơn, nó cũng không giải thích rõ được.

Trước đây sói con chưa từng tiếp xúc với đồng loại, tuy rằng có linh lực trời sinh, nhưng hoàn toàn không biết sử dụng thế nào, ngay cả việc dùng tay hoạt động giống con người cũng không biết, nhưng hắn có thời gian để dạy.

Nhìn chung sói con rất thông minh, không bao lâu đã học được, bắt chước giống bảy tám phần, hơn nữa được hắn chuyên tâm chăm sóc, sói con rất nhanh đã không còn là bộ dạng đáng thương da bọc xương nữa. Ngày ngày chạy tới suối nước nóng trong núi ngâm tắm, lại lăn mấy vòng trên bãi cỏ, toàn thân tròn vo, bộ lông xõa tung, khiến hắn càng nhìn càng thích, thế là tâm tư nuôi thú cưng ban đầu đổi thành ý nghĩ huấn luyện thành tùy tùng cũng không tệ.

Nhìn con sói nhỏ đuổi theo cái đuôi của mình xoay vòng tại chỗ, hắn nhịn không được bật cười, rõ ràng là một đứa nhóc rất thông minh, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm chuyện ngây ngô như thế. Chỉ có thể nói nó còn quá nhỏ, thích chơi đùa là thiên tính của động vật nhỏ.

“Tố Tố, sau này ngươi muốn học pháp thuật với ta không?” Hắn hỏi.

Sói con không có cha mẹ, đương nhiên cũng không có tên, sau vài ngày sống cùng, để tiện xưng hô, hắn đặt tên cho sói con, một cái tên rất tùy tiện – toàn thân thú nhỏ trắng toát, lại bởi vì chẳng hiểu gì nên suốt ngày thích hỏi cái nọ cái kia, hắn liền gọi nó là Tố Vấn.

“Vâng!”

Mấy ngày tiếp theo, địch ý đề phòng lúc ban đầu của Tố Vấn đối với hắn đổi thành ngưỡng mộ. Dù sao vẫn còn là trẻ con, khi phát hiện có người đối xử tốt với mình, cũng nhanh chóng tháo tâm đề phòng xuống. Từng được biết về pháp thuật của hắn, sự tôn sùng với hắn lại càng gia tăng, được hỏi, nó dừng trò chơi cắn đuôi lại, ngẩng đầu lên lắp bắp nói: “Học pháp thuật, với, với đại nhân, vẫn luôn, Tứ, Hậu đại nhân…”

Sói con nói rất nghiêm túc, nhưng vật nhỏ dáng dấp hệt như món đồ chơi bằng bông nói những lời ấy với hắn, chỉ khiến hắn muốn bật cười, nói: “Ngươi không phải người hầu của ta, sau này gọi tên ta là được rồi, ta là Sơ Cửu, sơ trong thiên địa sơ thủy, cửu trong cửu ngũ chí tôn.”

Sói con nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ cố gắng tiêu hóa lời hắn nói, rất lâu mới gật đầu, gọi: “Sơ… Cửu.”

“Sau này giao tiếp nhiều, ngươi sẽ nói chuyện lưu loát được như ta, cũng có thể biến thành người, làm bất cứ chuyện gì mà ngươi muốn.”

“Tứ, Hậu đại nhân… Sơ Cửu đại nhân… cùng nhau tu hành, làm lang yêu giỏi nhất…”

Bởi vì không thể thuận lợi nói ra những lời trong lòng, sói con có vẻ nôn nóng, mấy cái đuôi phía sau kích động ngoe nguẩy, lúc đó hắn nghĩ nếu buộc mấy cái chuông lên đuôi, nhất định rất vui tai.

Tiếng rên rỉ đứt quãng truyền đến, gọi tâm tư Sơ Cửu về, phát hiện đó là từ điện thoại di động phát ra, hắn đưa tay tắt đi, bên tai chỉ còn tiếng nói sợ sệt lại đơn thuần trong ký ức, hắn thở dài. Khi đó Tố Vấn nói đi theo hắn, sợ rằng còn chưa hiểu đi theo là gì đâu.

Nói dạy Tố Vấn pháp thuật, sau khi thể trạng Tố Vấn hơi khỏe lên, hắn bắt đầu huấn luyện, từ pháp thuật đơn giản ban đầu đến biến thân, ngự kiếm, tu luyện linh thuật.

Tố Vấn rất thích luyện kiếm, ngày ngày kiếm đều không rời tay. Lúc đó hắn còn từng muốn tìm thanh kiếm sắc nhất trên đời để đưa cho Tố Vấn, để y trở thành cao thủ ngự kiếm giỏi nhất, nên hắn dạy rất để tâm, cũng rất nghiêm khắc. Mãi đến rất nhiều năm sau hắn mới phát hiện thực ra điều đó là không cần thiết, bởi vì nơi Tố Vấn ở nhất định sẽ có hắn, mà hắn, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại Tố Vấn.

Những ngày tháng ấy là quãng thời gian ấm áp nhất trong trí nhớ hắn, hàng ngày họ đều luyện kiếm tu hành. Trong vài năm ngắn ngủi, hắn dạy cho Tố Vấn biết rất nhiều thứ, kiếm thuật, pháp thuật, giao lưu với đồng loại, còn có ngôn ngữ của nhân gian. Nhìn con sói nhỏ từ bộ dạng rối bù đến đứng còn không vững lớn lên thành con sói mạnh mẽ, cũng dần dần có bóng dáng của thiếu niên, hắn liền huấn luyện ngày càng nghiêm khắc hơn.

Sau này hồi tưởng lại, hắn làm như vậy, có lẽ trong tiềm thức hi vọng pháp thuật của Tố Vấn vượt qua yêu thú bình thường. Được mình dốc lòng chỉ bảo, nếu cho thêm thời gian, Tố Vấn tu thành tiên cũng không thành vấn đề, hắn hy vọng đến ngày trời tàn đất tận, vẫn luôn có người bầu bạn ở bên cạnh.

Nên hắn tuyệt đối không cho Tố Vấn động lòng, nhất là với một người phàm, còn là một người trong lòng tràn ngập thù hận.

Nếu sớm biết mình bế quan tu luyện sẽ khiến Tố Vấn gặp phải huyết án thôn Khúc gia, hắn thà vứt bỏ cơ hội tu hành đó, cũng phải ngăn cản họ gặp gỡ. Hắn dạy Tố Vấn rất nhiều thứ về nhân gian, nhưng không nói cho y biết nhân loại hay thay đổi, bạc tình thế nào. Tố Vấn nhìn thì có vẻ hung hãn, nhưng thật ra là một động vật rất đơn thuần, hắn biết y gặp gỡ Khúc Tinh Thần nhất định không có kết quả tốt.

Cho nên sau khi biết Tố Vấn chẳng những gặp lại Khúc Tinh Thần, còn qua lại với ông ta, hắn rất giận dữ, không nói lời nào đã lấy cớ Tố Vấn xuống núi du lịch mang y về, nhốt y trong hang núi, lại dùng pháp thuật làm kết giới ở cửa hang, buộc y thỏa hiệp.

“Vì sao ta không thể thích hắn?” Sau khi phát hiện bị giam giữ, Tố Vấn ngược hẳn với vẻ ngoan ngoãn nghe theo hắn lúc bình thường, quay về phía kết giới ở cửa hang gào lên với hắn: “Ta không muốn ở chỗ này nữa, ta thích hắn, ta muốn xuống núi!”

“Không có ‘vì sao’ gì cả, bất cứ ai cũng được, riêng hắn thì không!”

Nghe thấy Tố Vấn thẳng thắn thừa nhận thích Khúc Tinh Thần, hắn giận dữ trả lời, sau đó hắn mới phát hiện lỗi ngôn từ trong câu nói này. Không chỉ có Khúc Tinh Thần, thực ra hắn không thể chấp nhận việc Tố Vấn thích bất cứ ai khác, ngoại trừ hắn, người nào cũng không được.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự cố chấp của Tố Vấn, giữa hắn và Khúc Tinh Thần, Tố Vấn lại chọn Khúc Tinh Thần. Trong lòng Tố Vấn, người nuôi dưỡng y từ nhỏ, sống chung với y nhiều năm so ra lại kém một nhân loại mới quen biết mấy năm.

Vì xuống núi, Tố Vấn liều mạng để pháp trận làm bị thương, cưỡng ép chạy ra khỏi kết giới. Sau khi hắn cảm ứng được, đuổi theo cản y lại giữa đường, giống như nhân quả quay vòng trong chốn u minh, đó lại chính là nơi họ lần đầu tiên gặp nhau, cây nhỏ lúc trước đã có cành to bằng cánh tay, khiến hắn kinh ngạc phát hiện ra thời gian thấm thoắt đã qua nhiều năm như vậy.

Thấy hắn đuổi theo, Tố Vấn chĩa kiếm về phía hắn, những năm gần đây, họ không chỉ một lần so kiếm, nhưng chỉ có lần đọ sức này khiến hắn đau lòng. Kiếm thuật của Tố Vấn do hắn dạy, hướng đi của kiếm chiêu hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, hắn thất vọng phát hiện ra đối phương ra tay không hề lưu tình chút nào, dường như rất kỳ vọng một kiếm có thể đâm chết hắn, miễn cho hắn tiếp tục ngăn cản.

Nhưng trên thực tế ngay cả hai phần công lực hắn cũng chưa xuất ra, mãi đến khắc cuối cùng mũi kiếm của Tố Vấn chỉ vào ngực hắn, cảnh tượng đó đến giờ vẫn như còn mới nguyên trong ký ức, bởi vì phá trận bị thương, hơi thở của Tố Vấn rất bất ổn, nhưng đứng trước mặt hắn, toàn thân lại tràn đầy sự hung mãnh thuộc về loài thú, y quát lên: “Đừng ép ta nữa, Sơ Cửu, cái mạng này của ta là ngươi cứu, nếu ngươi muốn lấy đi, thì cứ lấy, nếu ngươi không làm được, hãy để ta đi, chuyện ta muốn làm, nhất định phải làm bằng được!”

Hắn không cưỡng ép thêm nữa, bởi vì cách làm của đối phương khiến hắn rất thất vọng, không nhìn kiếm sắc đặt trên ngực mình, hắn nhàn nhạt nói: “Đây là nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ, lúc ta nhận nuôi ngươi cũng không nghĩ chúng ta sẽ đoạn tuyệt ở nơi này.”

Nghe xong lời hắn nói, khí tức sắc bén của Tố Vấn dịu xuống, trên mặt lộ ra biểu cảm luống cuống, giải thích như xin lỗi: “Sơ, Sơ Cửu, thực ra ta không… Ta chỉ muốn…”

Ngay cả phản ứng lắp bắp lúc khẩn trương cũng giống hệt năm đó, nhưng họ đều biết quãng thời gian ấy không quay về được nữa. Nghĩ đến việc những năm qua mình thật lòng đối đãi, hắn tức quá hóa cười, vung chưởng đánh nát cái cây sau lưng Tố Vấn, sau đó nói với người đang trợn mắt nhìn: “Ngươi nhìn đi, ta muốn giết ngươi, một chưởng là đủ rồi.”

Hắn năm lần bảy lượt nhường nhịn chỉ là niệm tình cũ, nhưng nếu đối phương không thèm để ý, thì vì sao hắn phải để trong lòng chứ?

“Sơ Cửu, xin lỗi, ta không muốn thương tổn ngươi… Ta chỉ muốn xuống núi, ta đã đồng ý cùng đi du lịch với hắn…”

Rất nhiều năm trước hắn nhớ con sói nhỏ cũng đồng ý mãi đi theo hắn, có lẽ Tố Vấn đã sớm quên mất lời hứa ấy, nhưng hắn lại luôn nhớ rõ.

“Ngươi có thể đi.” Căm phẫn xông lên, hắn cắt ngang lời giải thích của Tố Vấn, lạnh lùng nói: “Nhưng sau này không được dùng kiếm nữa, bằng không ta sẽ giết ngươi!”

Lúc nói lời này, hắn thấy trong mắt Tố Vấn toát ra vẻ kinh ngạc và đau lòng, điều này khiến cơn giận của hắn giảm xuống, chỉ nghĩ y thì tính là thứ gì chứ, y chỉ là một con thú cưng mình nuôi lớn mà thôi, pháp thuật, kiếm thuật cũng đều là mình dạy, hắn có thể dạy, nhưng nếu không vâng lời hắn, hắn cũng có thể thu lại bất cứ lúc nào.

Vì vậy hắn liền tiếp tục hung dữ nói: “Hôm nay ta và ngươi cắt đứt tình cảm, nếu ngươi chọn xuống núi, sau này bước chân vào núi này nửa bước, ta sẽ giết ngươi!”

Khiếp sợ trước sự tàn nhẫn của hắn, Tố Vấn không nói gì, vẻ mặt từ quật cường chuyển thành lo sợ, còn mang theo chút mờ mịt, khiến hắn nhớ lại cảnh tượng lúc sói con theo mình về nhà. Khi đó y chẳng biết thứ gì, lúc đối diện với mình thường xuyên tỏ ra khẩn trương mù mờ, điều này khiến hắn hơi hối hận mình nói lỡ lời. Hắn cũng không thực sự muốn giết Tố Vấn, bằng không từ lúc y khiêu khích, bản thân đã động thủ.

Tố Vấn rũ mi mắt xuống, hắn không thể biết được phía sau hàng mi kia có ứa ra nước mắt không, chỉ thấy tay Tố Vấn ngày càng run rẩy, cuối cùng ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, rơi xuống đất, y lại không nói gì nữa, chỉ quỳ xuống dập đầu về phía mình mấy cái, sau đó đứng dậy xuống núi.

Bước chân lảo đảo, khiến hắn nhớ lại lúc đưa sói con về nhà, bộ dạng nó gầy yếu đến mức đi không nổi, cảm giác lúc đó của hắn là phấn chấn và thú vị khi tìm được món đồ chơi, nhưng giờ chỉ để lại thương tâm.

Hắn không biết vì sao mình lại nói ra những lời làm đau lòng người ấy, thực ra khi đó hắn chỉ muốn nói – Tố Tố, ở lại đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, đối với ngươi còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần Khúc Tinh Thần. Nhưng những lời này cuối cùng hắn không nói ra khỏi miệng, mãi đến khi nhìn bóng dáng Tố Vấn biến mất dưới ánh trời chiều, mãi đến khi tin chắc rằng Tố Vấn sẽ không trở về, mới hoàn toàn hết hi vọng quay về chuyên tâm bế quan tu hành. Hắn tự nói với mình đó chẳng qua là một yêu vật cấp thấp, y nguyện ý dây dưa với nhân loại, thì cứ mặc y đi, tự làm bậy không thể sống, cùng lắm thì mình sẽ tìm thú cưng mới về nuôi, không bao lâu sẽ quên y.

Đáng tiếc nhiều năm sau khi hắn hiểu quên là một việc khó khăn nhường nào, thì lại nhìn thấy thi thể Tố Vấn.

Cuộc sống bế quan mấy năm sau thì kết thúc, hắn phát hiện mình thủy chung vẫn để ý đến con sói nhỏ kia. Hắn không biết có phải xích ngọc hộ thân mình đưa cho Tố Vấn bị y phá hủy rồi không, nên hắn không thể lần ra hướng đi của Tố Vấn. Mãi đến khi tìm được chút đầu mối, nhưng khi hắn theo đầu mối đuổi tới, lại chỉ thấy thi thể bạch lang lẻ loi treo trên cành khô dưới chân núi.

Nó đã chết rất lâu rồi, nguyên thần cũng sớm tan, trên thi thể phủ đầy tuyết đọng, thân thể khô héo chỉ còn sót lại lớp da, treo trên cây theo gió đong đưa, từ lâu đã không còn tinh thần và linh hoạt như lúc còn sống nữa, nhưng hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra đó là sói con của hắn.

Nhìn bộ dạng thê thảm của bạch lang, hắn gần như không thể tin đây là sự thực, thậm chí muốn phủ nhận nó. Hắn không chạm vào cỗ thi thể kia, mà ngồi dưới tàng cây hai ngày, nghe dân làng quanh đường kể về những việc bi thảm xảy ra ở nơi này —— Có yêu loại tàn sát dân làng, phái Thiên Sư cử người đến bắt yêu, sau đó mọi người bắt được bạch lang khi nó đang đánh người, liền đưa nó lên đỉnh Truy Vân.

Nhưng nông dân này không biết nguyên nhân cái chết của bạch lang, chỉ nói thi thể của nó bị đạo sĩ treo ở chỗ này, để mọi người phân rõ người – yêu khác nhau.



Hắn không hỏi thêm nữa, dù sao Khúc Tinh Thần cũng không thoát khỏi liên can đến cái chết của Tố Vấn. Một khắc ấy lòng hắn tràn ngập thù hận, tu vi thanh tịnh từng có biến mất sạch sẽ, chỉ muốn giết những dân làng nói láo này, còn có đạo sĩ không phân tốt xấu đã đại khai sát giới kia. Tố Vấn theo hắn nhiều năm, hắn không tin mấy lời nói xằng yêu loại ngược sát, sự thiện lương của Tố Vấn hắn rõ hơn bất cứ ai, chuyện kia đều là lũ đạo sĩ bịa ra để gạt người, bọn chúng chỉ muốn lấy nội đan của Tố Vấn, bằng không nội đan của Tố Vấn ở đâu!?

Nhưng bất kể là đau lòng hay giận dữ, sói con cũng chết rồi, nguyên nhân cái chết là gì không quan trọng với hắn. Hắn đào một cái hố, tự tay mai táng thi thể bạch lang, vốn định lập tức tới đỉnh Truy Vân đại khai sát giới, nhưng lúc mai táng bạch lang hắn cảm ứng được khí tức yếu ớt của nội đan thuộc về Tố Vấn, điều này khiến hắn vui mừng khôn xiết. Chỉ cần nội đan còn tồn tại, hắn sẽ có cơ hội hồi sinh Tố Vấn, bèn tạm thời bỏ qua ý định trả thù, một đường đuổi theo khí tức.

Lần ấy tìm mất hơn nửa năm, sau đó trước cửa một quán trọ nhỏ, cuối cùng hắn đã tìm ra người mang theo khí tức của bạch lang trên mình. Sau khi thấy đó là một người tu đạo, hắn nghĩ đối phương giết Tố Vấn, không nói hai lời liền ra đòn sát thủ, ai ngờ người kia đạo thuật cao thâm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Trong lúc hai người đấu đến khó phân thắng bại, hắn nhìn thấy một con sói nhỏ lảo đảo từ trong quán trọ đi ra, gọi người đàn ông kia: “Đói, đói bụng, chủ nhân…”

Giọng nói non nớt, bộ lông trắng tuyền, phía sau còn kéo theo cái đuôi mềm mại, bởi quá nhỏ, chợt nhìn lại giống một con sóc hơn, nhưng hắn liếc mắt có thể nhận ra đó là sói con của hắn, tuy rằng nhóc con này còn nhỏ hơn Tố Vấn lúc hắn mới nhận nuôi y năm đó.

Trong lúc cực kỳ mừng rỡ trước sự ngạc nhiên này, hắn quên mất đang giao chiến với đối thủ, bị người đàn ông đáng ghét kia nhân cơ hội đánh mạnh một chưởng, hắn bất chấp đau đớn, cắn răng chạy vội đến trước mặt sói con, nhẹ giọng gọi: “Tố Tố.”

Không biết là do một hồi ác chiến khiến lệ khí trên người hắn phát ra quá mạnh, hay bởi vì hắn là đối thủ của chủ nhân sói con, thấy hắn chạy tới, sói con sợ hãi lập tức xù lông toàn thân lên, chín đuôi ẩn giấu cũng không tự chủ được lộ ra, nhưng không hề bởi vậy mà lùi bước, ngược lại rất hung dữ che trước mặt chủ nhân, vung móng vuốt về phía hắn, tư thế chớ có đụng chạm ta.

Hắn nở nụ cười, không nghi ngờ nữa, đây là sói con của hắn, không ai có thể bắt chước dáng vẻ lúc còn bé của Tố Vấn giống như thế, hơn nữa chín cái đuôi kia hắn tin rằng trên đời này không tìm được con vật thứ hai giống vậy.

“Tốt rồi…”

Giống như một lần nữa tìm lại báu vật yêu thích, hắn kích động không nói nên lời, tay đưa ra muốn vuốt sói con, lại đổi lấy vết cắn của vật nhỏ. Nanh sói hung ác cắn chặt tay hắn không buông, giống như coi hắn là kẻ thù.

Bị cắn rất đau, nhưng hắn lại chưa từng vui vẻ như bây giờ, sớm đã quên mất người đàn ông chiến đấu với hắn, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm sói con, rốt cuộc hắn phát hiện ra nó không giống trước kia. Đôi mắt xanh biếc không còn rực rỡ như ngày trước, con ngươi bị che mờ, giống như một tầng vẩy trắng, không nhìn thấy tiêu cự.

“Thì ra nó tên là Tố Tố.”

Người đàn ông đáng ghét kia đi tới, hắn lấy lại tinh thần, để mặc sói con cắn mình, dùng đau đớn để nói với chính mình đây không phải là mơ, hắn nói: “Nó tên là Tố Vấn, là cửu vĩ bạch lang.”

“Cái tên thật êm tai, ngươi đặt à? Không ngờ thần thú thượng cổ nhìn có vẻ hung ác lại cũng có mặt tao nhã này.”

Ý trong lời nói, hắn thản nhiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông, đó là một người tao nhã đến mức gần như xinh đẹp. Hắn tin chắc mình chưa từng gặp khuôn mặt này, nhưng cương khí trên người đối phương lại hơi quen, vừa rồi tâm trạng quá rối loạn, hắn không chú ý tới, giờ mới phát hiện họ hẳn là từng động thủ mới đúng.

“Từ biệt nửa năm, chúng ta lại gặp nhau, coi như là có duyên.”

Đối diện với nghi ngờ của hắn, người đàn ông hào hiệp nhún vai, lấy ra một con dao ánh kim đưa cho hắn, đó là con dao nhỏ dùng vảy của hắn mài ra, lưỡi dao lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn chợt nhớ lại đôi thầy trò quấy nhiễu mộng đẹp của hắn cái đêm mưa gió ấy. Không sai, người đàn ông cười rất thiếu đánh này chính là tên sư phụ, nhưng lúc đó công lực của y chưa sâu đến vậy, càng không phải là dung mạo này, lẽ nào…

Nghĩ đến chuyện có lẽ là kết quả do tu luyện bằng vào nội đan của Tố Vấn, hắn nổi lên sát khí, cười nhạt: “Hữu duyên cái gì, ngươi biết ta tìm Tố Tố bao lâu rồi không!?”

Cảm nhận được địch ý của hắn, người đàn ông lùi về sau hai bước, giơ tay lên vô tội nói: “Ta trở thành thế này là có kỳ duyên, với Tiểu Bạch…”

“Tố Tố!”

“Ờ, hoàn toàn không liên quan đến nội đan của Tố Tố, nếu không nó cũng đâu thể sống được đúng không?”

Lời nói này cũng có lý, để hiểu rõ nội tình, hắn không động thủ ngay, sói con lại cảm nhận được sát ý của hắn đối với chủ nhân mình, buông miệng ra, nhảy đến trước mặt người đàn ông, cong người lại hung hăng kêu to về phía hắn: “Cút! Cút ngay! Không được làm… làm hại chủ nhân…”

Phản ứng giống Tố Vấn khi còn bé, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp y như thế. Tim của hắn mềm nhũn, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn sói con, thực ra chân tướng thế nào cũng được, dù sao hắn đã tìm được thú cưng của hắn rồi, chỉ có một điều duy nhất khiến người ta thương cảm là y không nhìn thấy mình nữa.

“Chuyện gì với mắt nó vậy?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, nếu ngươi có thời gian, chúng ta có thể vào nhà nói chuyện.”

Có, thứ hắn có nhiều chính là thời gian, kiếp này không rời khỏi Tố Vấn, không bao giờ nữa.

Sau khi nói chuyện với nhau một hồi, hắn đại thể biết những gì Tố Vấn gặp phải sau khi chia tay mình, cái chết của y và sự gặp gỡ bất ngờ với người đàn ông. Khi biết Tố Vấn từng bị đám người Khúc Tinh Thần vây đánh trọng thương, hắn lại dâng lên sát khí, nhưng khi nhìn thấy sói con đang không ngừng chơi trò cắn đuôi mình bên cạnh, lại cảm thấy kỳ thực thế này cũng không tệ.

Tất cả dường như đã được định trước trong số mệnh, hắn bị thầy trò Mã Linh Xu lừa đến nơi cực bắc, không kịp cứu Tố Vấn ra, cuối cùng Tố Vấn bị Trương Huyền giết chết, nội đan nguyên thần lại theo kim lân đao rơi vào tay Mã Linh Xu. Mã Linh Xu có cuộc gặp gỡ bất ngờ kia, mới có cơ hội giúp Tố Vấn tu sửa nguyên thần, khiến y có thể sống lại.

Đủ loại thị phi xen kẽ trong đó, hắn không biết nên cảm ơn thầy trò Mã Linh Xu, hay nên hận bọn họ, trong lòng biết rõ đây là kết quả tốt nhất. Nếu lúc đó Trương Huyền không giết Tố Vấn, Tố Vấn ắt sẽ bị đám người Trương Tuyết Sơn giết chết lấy đi nội đan, đến lúc đó dù hắn quay về cũng hết cách. Vừa nghĩ như thế mồ hôi lạnh đã không khỏi túa ra, chỉ cảm thấy bất kể là vui mừng hay đau lòng cũng đều qua rồi, nếu bây giờ hắn đi trả thù thì Tố Vấn lại bị kéo vào thị phi, mà đây là chuyện hắn tuyệt đối không muốn.

“Bị người mình yêu nhất, gần gũi nhất với mình giết chết, ngươi hận à?” Hắn hỏi.

“Nhân sinh khổ đoản*, nói gì đến chuyện hận hay không, đương nhiên rồi, cuộc đời sau này của ta có lẽ sẽ rất dài, nhưng có dài hơn nữa thì cũng không cần đặt mình vào vị trí căm hận kia đúng không?” Người đàn ông mỉm cười nói: “Ta nghĩ nó giết ta, không phải vì bị ta căm hận.”

(*Nhân sinh khổ đoản: Cuộc đời ngắn ngủi đầy khổ đau.)

“Ta chưa từng nghe nói trong tu đạo có nhân vật như ngươi.” Khi đó hắn còn chưa tin lời người đàn ông nói lắm, càng không hiểu quan niệm của y, hỏi lại: “Ngươi tên gì?”

“Ta…” Ánh mắt người đàn ông theo hắn nhìn về phía sói con, suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Ta họ Mã, nếu Tiểu Bạch… À, sói con tên là Tố Vấn, vậy ngươi cứ gọi ta là Mã Linh Xu đi.”

“Khoai tây? Khoai tây kia à?”

“Tên chỉ là dấu hiệu, ngươi thích gọi thế nào cũng được.”

Đói diện với khiêu khích của hắn, Mã Linh Xu không để bụng, hắn bèn nhấn mạnh thêm một câu: “Ta là Sơ Cửu, từ nay về sau chủ nhân của Tố Tố là ta.”

Đáp lại hắn vẫn là một câu nhẹ như mây gió: “Chỉ cần nó đồng ý, đương nhiên là được.”

Nhưng kết quả lại là – đương nhiên… không được.

Không biết có phải lúc mới gặp hắn đã để lại ân tượng quá xấu cho sói con không, một khoảng thời gian rất dài sau đó, mỗi lần Tố Vấn nhìn thấy hắn, đều lập tức né ra sau Mã Linh Xu, nếu không thì là gầm lên ra oai với hắn, nói chung hoàn toàn không thân thiết hắn, điều này khiến hắn rất thương cảm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Tố Vấn khỏe mạnh hoạt bát trở lại, hắn lại rất vui.

Mã Linh Xu nói với hắn, nguyên thần của Tố Vấn bị kim lân đao gây thương tích, không chỉ hai mắt có vấn đề, đủ chuyện quá khứ cũng đều quên sạch. Hắn nghĩ như vậy cũng tốt, chuyện không vui cứ quên hết đi, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

Cũng may sau khi hắn kiên nhẫn trao đổi, Tố Vấn dần dần tháo tâm đề phòng hắn xuống, gần gũi với hắn như trước, nhưng địa vị chủ nhân của Mã Linh Xu thủy chung không lung lay, trong lòng Tố Vấn, Mã Linh Xu ở vị trí thứ nhất, mà hắn, cùng lắm là chiếm vị trí bạn bè thứ hai thôi.

Sau này, Mã Linh Xu ra nước ngoài phát triển, hắn cũng đi theo, nước ngoài không có đạo sĩ đáng ghét, hắn nghĩ đối với Tố Vấn càng có lợi. Cứ như vậy, hắn cùng Mã Linh Xu làm hàng xóm hơn hai mươi năm, theo danh tiếng ngày càng vang dội của Mã Linh Xu, người cũng trở nên bận rộn. Số lần Tố Vấn sống nhờ nhà hắn dần nhiều lên, quan hệ của họ cũng ngày càng thân thiết, nhưng hắn thủy chung không nói đến chữ thích kia với Tố Vấn.

Trương Huyền nói hắn không hiểu đến mức ích kỷ, không phải là hắn không hiểu, mà là hắn không thể như thế. Sau khi trải qua cái chết của Tố Vấn, hắn rất sợ lại đối mặt với kết quả giống vậy, hắn không muốn Tố Vấn hận hắn. Nếu Tố Vấn đau lòng, hắn còn có thể chia sẻ với y, nhưng nếu bị ghi hận, thì hắn chẳng còn cách nào. Có nhiều chỗ hắn rất giống Tố Vấn, họ đều là người sống một mình trên thế giới này, hắn không có gì cả, chỉ có Tố Vấn, cho nên, hắn không dám đánh cuộc.

Hắn từng nghĩ, hắn chẳng cần cầu gì quá đáng, cứ làm bạn cả đời như vậy là tốt rồi, nhìn Tố Vấn lần thứ hai chậm rãi trưởng thành, tựa hồ rất giống sói con trong trí nhớ ngày xưa của mình, song lại có nhiều chỗ không giống lắm. Y không bướng bỉnh quá trớn như trước, mà trở nên dịu ngoan, khéo léo khiến hắn lầm rằng thực ra là đó là con cừu nhỏ biến thành.

Song đối với hắn mà nói, Tố Vấn trở thành dáng vẻ nào cũng không quan trọng, những năm qua hắn sống rất vui vẻ, trừ việc hắn chưa chữa được mắt cho Tố Vấn. Nếu dùng linh thuật chữa vết thương, thật ra hắn có thể chữa khỏi, nhưng hắn không muốn làm vậy. Từ một ý nghĩa nào đó, đó kỳ thực cũng là một việc ích kỷ chăng, dùng cái lưới dịu dàng để vây trói con mồi bên trong, để y vĩnh viễn không thể thoát ra.

Hắn cho là hắn làm được, cho nên khi Mã Linh Xu đề xuất về nước, hắn không chút do dự đồng ý, trong tiềm thức dường như cũng có ý muốn đánh cược một lần, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua, hai đời làm bạn, mấy chục năm bên nhau, cuối cùng vẫn đổi lấy sự rời đi của đối phương.

Bởi vậy, hắn ở lại còn có ý nghĩa gì chứ?

Sơ Cửu lau khô chiếc ly cuối cùng, cẩn thận bỏ vào tủ ly, sau đó từ từ đóng tủ quầy, động tác ngày nào cũng làm, hôm nay lại cảm thấy khó khăn, dường như thứ hắn đóng lại không chỉ là cửa tủ kính, mà còn có tình cảm hắn dành cho Tố Vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Sư Chấp Vị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook